Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1522: Tiểu thư Vương gia 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy trên tay trái nữ nhân điêu ngoa kia cầmmột cây roi ngựa, sắc mặt không khỏi âm trầm, quản gia trung thành như thếphải trân trọng, vậy mà còn đánh đập, khiến ấn tượng về cô ả càng tệ đi.Đúng lúc ấy, vị tiểu thư Vương gia thấy Phạm Nhàn không để ý đến câu hỏicủa mình, tỏ ra kiêu ngạo, càng tức giận khôn xiết. Bị nhốt ngoài cửa Hòa Thânvương phủ nửa ngày, cô ả đã rất mất mặt, giờ một quan viên trẻ tuổi dám coithường ả, làm sao chịu nổi, cơn giận dữ dâng trào, mắt đẫm lệ, tay trái vung roivụt tới!Trước khi roi ngựa sắp chạm đến chóp mũi Phạm Nhàn, y chỉ nhìn cô gái,trong lòng mỉa mai suy nghĩ, đời này chuyển sinh gặp gỡ nữ nhân đều có cáihay riêng, ở Vụ Châu khó tìm được tên ác bá nào, không ngờ hôm nay cuốicùng cũng gặp được một con cá mắt sưng.Vài tiếng loạt xoạt, gió lạnh thổi qua, roi ngựa trên tay tiểu thư Vương giagãy làm bốn khúc rơi xuống đất trước mặt Phạm Nhàn.Kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện sao lại để một nữ nhân điêu ngoa tùy tiệnlàm nhục Đề ti đại nhân, ngay lập tức sáu bảy mũi dùi sắt từ đã vây quanh tiểuthư Vương gia.Quản gia và gia tướng kia đâu biết bên cạnh vị quan viên Giám Sát viện trẻtuổi lại có nhiều cao thủ như thế, trong lòng kinh hãi, lo lắng cho tiểu thư, vộiche chắn trước mặt cô. Nếu là ngày thường, chắc họ đã đoán ra thân phận thậtcủa Phạm Nhàn, nhưng trong kinh đô ai cũng biết tiểu tổ tông Giám Sát việnvẫn đang trên đường thay Hoàng đế bệ hạ tuần tra Tây Lương mới trở về, nêntạm thời không nghĩ ra điểm này.Hai bên căng thẳng đến mức sẵn sàng giao đấu bất trước vương phủ cứ lúcnào. Kiếm thủ Giám Sát viện tuy đáng sợ, nhưng gia tướng bảo vệ tiểu thưVương gia do Vương Chí Côn phái tới cũng không phải là loại tầm thường. Chỗhay ho nhất là cổng lớn Vương phủ vẫn đóng kín như cũ.Phạm Nhàn không hề giận dữ, trái lại mỉm cười nhìn tiểu thư Vương gia,nói: "Ngươi cứ mắng đi, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng sau này ta sẽ đi hỏiVương Chí Côn xem hắn làm cách nào dạy dỗ được đứa con đặc biệt nhưngươi. Hoặc là ta sẽ hỏi Sử Phi, xem có phải người làm thúc thúc như hắnkhông có thời gian dạy dỗ ngươi hay không, có cần ta đến dạy thay không."Xung quanh xôn xao, trong triều đình Khánh Quốc, người trẻ tuổi dám gọithẳng tên Vương Đại đô đốc và Sử Thống lĩnh tuyệt đối không quá ba. Ngoàihai vị hoàng tử, chỉ có thanh niên kia. Quản gia và gia tướng liếc nhìn nhau,thấy vẻ kinh hoàng và hối hận trên mặt đối phương, bờ môi không khỏi run rẩy.Nhưng tiểu thư Vương gia lại là loại ngu xuẩn, nghe đối phương gọi thẳngtên cha mình thì tức giận nói: "Ngươi là ai mà dám ba hoa về phụ thân ta, lạicòn đòi dạy dỗ ta!"Phạm Nhàn liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Ta thậm chí còn thuần hóađược con ngựa hoang Linh Nhi kia, huống hồ chỉ là con lừa quèn như ngươi."Nói xong, không để ý tới những đám người hai nhà Vương Sử đang run sợ,Phạm Nhàn bước thẳng lên bậc thềm rồi đập mạnh vào cửa chính Hòa Thânvương phủ, cáu kỉnh nói: "Nhìn chưa đủ sao? Còn chưa mở cửa cho ta!"Cho dù tiểu thư Vương gia có ngu đến đâu, giờ cũng biết thân phận của đốiphương. Trong lòng rối bời, nước mắt ào ra, nhưng dường như khóc cũng khôngrõ nguyên do.Cuối cùng cổng lớn Vương phủ cũng mở ra một khe nhỏ, nhưng không ai lómặt ra. Xem ra Vương phi chỉ cho Phạm Nhàn vào chứ không dám để tiểu thưVương gia quái vật vào.Phạm Nhàn đột nhiên quay đầu hỏi tiểu thư Vương gia: "Ngươi thích Đạiđiện hạ à?"Cho dù phong thái dân chúng Khánh Quốc có cởi mở, nhưng hỏi thẳngchuyện riêng tư giữa nam nữ trước mặt nhiều quan viên thuộc hạ như vậy thìđúng là quá đáng. Tên quản gia và gia tướng kia nghiến răng, cũng bất chấpthân phận của Phạm Nhàn nữa, chuẩn bị nạt nộ, nào ngờ vị tiểu thư họ Vươngkia ngẩn ngơ một lát, rồi cắn răng đáp lớn: "Ta thích thì thích, không liên quanđến các ngươi!""Không sao, ta chỉ muốn nói với cô rằng việc này ta nói không được làkhông được, được cũng thành không được..." Y làm ngừng một chút rồi chếnhạo nói: "Mắng cả buổi rồi, muốn vào uống chén trà không?"Tiểu thư họ Vương đứng bất động tại chỗ, trong bản năng chuẩn bị trốn vềnhà Sử thúc thúc, cô cảm thấy người trẻ tuổi quyền quý trước mặt thật kì lạ vàđáng sợ, khiến bản thân vô cớ hoảng hốt. Nhưng một lát sau, cô quyết định xảthân, vứt mảnh roi ngựa đã gãy xuống, vượt qua ngăn cản của quản gia, rồi đitheo sau Phạm Nhàn, bước vào Vương phủ mà cô mơ ước đã lâu - chỉ có điềucách thức bước vào lần này có phần đặc biệt.Cánh cổng lớn Vương phủ đóng sầm sau lưng hai người. Cho dù là thuộc hạcủa Giám Sát viện hay gia tướng quản gia hai nhà Vương Sử đang lo lắng, đềubị chặn bên ngoài Vương phủ, không rõ Phạm Nhàn dẫn theo tiểu thư nhà họVương vào trong rốt cuộc có ý đồ gì.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy trên tay trái nữ nhân điêu ngoa kia cầm
một cây roi ngựa, sắc mặt không khỏi âm trầm, quản gia trung thành như thế
phải trân trọng, vậy mà còn đánh đập, khiến ấn tượng về cô ả càng tệ đi.
Đúng lúc ấy, vị tiểu thư Vương gia thấy Phạm Nhàn không để ý đến câu hỏi
của mình, tỏ ra kiêu ngạo, càng tức giận khôn xiết. Bị nhốt ngoài cửa Hòa Thân
vương phủ nửa ngày, cô ả đã rất mất mặt, giờ một quan viên trẻ tuổi dám coi
thường ả, làm sao chịu nổi, cơn giận dữ dâng trào, mắt đẫm lệ, tay trái vung roi
vụt tới!
Trước khi roi ngựa sắp chạm đến chóp mũi Phạm Nhàn, y chỉ nhìn cô gái,
trong lòng mỉa mai suy nghĩ, đời này chuyển sinh gặp gỡ nữ nhân đều có cái
hay riêng, ở Vụ Châu khó tìm được tên ác bá nào, không ngờ hôm nay cuối
cùng cũng gặp được một con cá mắt sưng.
Vài tiếng loạt xoạt, gió lạnh thổi qua, roi ngựa trên tay tiểu thư Vương gia
gãy làm bốn khúc rơi xuống đất trước mặt Phạm Nhàn.
Kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện sao lại để một nữ nhân điêu ngoa tùy tiện
làm nhục Đề ti đại nhân, ngay lập tức sáu bảy mũi dùi sắt từ đã vây quanh tiểu
thư Vương gia.
Quản gia và gia tướng kia đâu biết bên cạnh vị quan viên Giám Sát viện trẻ
tuổi lại có nhiều cao thủ như thế, trong lòng kinh hãi, lo lắng cho tiểu thư, vội
che chắn trước mặt cô. Nếu là ngày thường, chắc họ đã đoán ra thân phận thật
của Phạm Nhàn, nhưng trong kinh đô ai cũng biết tiểu tổ tông Giám Sát viện
vẫn đang trên đường thay Hoàng đế bệ hạ tuần tra Tây Lương mới trở về, nên
tạm thời không nghĩ ra điểm này.
Hai bên căng thẳng đến mức sẵn sàng giao đấu bất trước vương phủ cứ lúc
nào. Kiếm thủ Giám Sát viện tuy đáng sợ, nhưng gia tướng bảo vệ tiểu thư
Vương gia do Vương Chí Côn phái tới cũng không phải là loại tầm thường. Chỗ
hay ho nhất là cổng lớn Vương phủ vẫn đóng kín như cũ.
Phạm Nhàn không hề giận dữ, trái lại mỉm cười nhìn tiểu thư Vương gia,
nói: "Ngươi cứ mắng đi, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng sau này ta sẽ đi hỏi
Vương Chí Côn xem hắn làm cách nào dạy dỗ được đứa con đặc biệt như
ngươi. Hoặc là ta sẽ hỏi Sử Phi, xem có phải người làm thúc thúc như hắn
không có thời gian dạy dỗ ngươi hay không, có cần ta đến dạy thay không."
Xung quanh xôn xao, trong triều đình Khánh Quốc, người trẻ tuổi dám gọi
thẳng tên Vương Đại đô đốc và Sử Thống lĩnh tuyệt đối không quá ba. Ngoài
hai vị hoàng tử, chỉ có thanh niên kia. Quản gia và gia tướng liếc nhìn nhau,
thấy vẻ kinh hoàng và hối hận trên mặt đối phương, bờ môi không khỏi run rẩy.
Nhưng tiểu thư Vương gia lại là loại ngu xuẩn, nghe đối phương gọi thẳng
tên cha mình thì tức giận nói: "Ngươi là ai mà dám ba hoa về phụ thân ta, lại
còn đòi dạy dỗ ta!"
Phạm Nhàn liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Ta thậm chí còn thuần hóa
được con ngựa hoang Linh Nhi kia, huống hồ chỉ là con lừa quèn như ngươi."
Nói xong, không để ý tới những đám người hai nhà Vương Sử đang run sợ,
Phạm Nhàn bước thẳng lên bậc thềm rồi đập mạnh vào cửa chính Hòa Thân
vương phủ, cáu kỉnh nói: "Nhìn chưa đủ sao? Còn chưa mở cửa cho ta!"
Cho dù tiểu thư Vương gia có ngu đến đâu, giờ cũng biết thân phận của đối
phương. Trong lòng rối bời, nước mắt ào ra, nhưng dường như khóc cũng không
rõ nguyên do.
Cuối cùng cổng lớn Vương phủ cũng mở ra một khe nhỏ, nhưng không ai ló
mặt ra. Xem ra Vương phi chỉ cho Phạm Nhàn vào chứ không dám để tiểu thư
Vương gia quái vật vào.
Phạm Nhàn đột nhiên quay đầu hỏi tiểu thư Vương gia: "Ngươi thích Đại
điện hạ à?"
Cho dù phong thái dân chúng Khánh Quốc có cởi mở, nhưng hỏi thẳng
chuyện riêng tư giữa nam nữ trước mặt nhiều quan viên thuộc hạ như vậy thì
đúng là quá đáng. Tên quản gia và gia tướng kia nghiến răng, cũng bất chấp
thân phận của Phạm Nhàn nữa, chuẩn bị nạt nộ, nào ngờ vị tiểu thư họ Vương
kia ngẩn ngơ một lát, rồi cắn răng đáp lớn: "Ta thích thì thích, không liên quan
đến các ngươi!"
"Không sao, ta chỉ muốn nói với cô rằng việc này ta nói không được là
không được, được cũng thành không được..." Y làm ngừng một chút rồi chế
nhạo nói: "Mắng cả buổi rồi, muốn vào uống chén trà không?"
Tiểu thư họ Vương đứng bất động tại chỗ, trong bản năng chuẩn bị trốn về
nhà Sử thúc thúc, cô cảm thấy người trẻ tuổi quyền quý trước mặt thật kì lạ và
đáng sợ, khiến bản thân vô cớ hoảng hốt. Nhưng một lát sau, cô quyết định xả
thân, vứt mảnh roi ngựa đã gãy xuống, vượt qua ngăn cản của quản gia, rồi đi
theo sau Phạm Nhàn, bước vào Vương phủ mà cô mơ ước đã lâu - chỉ có điều
cách thức bước vào lần này có phần đặc biệt.
Cánh cổng lớn Vương phủ đóng sầm sau lưng hai người. Cho dù là thuộc hạ
của Giám Sát viện hay gia tướng quản gia hai nhà Vương Sử đang lo lắng, đều
bị chặn bên ngoài Vương phủ, không rõ Phạm Nhàn dẫn theo tiểu thư nhà họ
Vương vào trong rốt cuộc có ý đồ gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy trên tay trái nữ nhân điêu ngoa kia cầmmột cây roi ngựa, sắc mặt không khỏi âm trầm, quản gia trung thành như thếphải trân trọng, vậy mà còn đánh đập, khiến ấn tượng về cô ả càng tệ đi.Đúng lúc ấy, vị tiểu thư Vương gia thấy Phạm Nhàn không để ý đến câu hỏicủa mình, tỏ ra kiêu ngạo, càng tức giận khôn xiết. Bị nhốt ngoài cửa Hòa Thânvương phủ nửa ngày, cô ả đã rất mất mặt, giờ một quan viên trẻ tuổi dám coithường ả, làm sao chịu nổi, cơn giận dữ dâng trào, mắt đẫm lệ, tay trái vung roivụt tới!Trước khi roi ngựa sắp chạm đến chóp mũi Phạm Nhàn, y chỉ nhìn cô gái,trong lòng mỉa mai suy nghĩ, đời này chuyển sinh gặp gỡ nữ nhân đều có cáihay riêng, ở Vụ Châu khó tìm được tên ác bá nào, không ngờ hôm nay cuốicùng cũng gặp được một con cá mắt sưng.Vài tiếng loạt xoạt, gió lạnh thổi qua, roi ngựa trên tay tiểu thư Vương giagãy làm bốn khúc rơi xuống đất trước mặt Phạm Nhàn.Kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện sao lại để một nữ nhân điêu ngoa tùy tiệnlàm nhục Đề ti đại nhân, ngay lập tức sáu bảy mũi dùi sắt từ đã vây quanh tiểuthư Vương gia.Quản gia và gia tướng kia đâu biết bên cạnh vị quan viên Giám Sát viện trẻtuổi lại có nhiều cao thủ như thế, trong lòng kinh hãi, lo lắng cho tiểu thư, vộiche chắn trước mặt cô. Nếu là ngày thường, chắc họ đã đoán ra thân phận thậtcủa Phạm Nhàn, nhưng trong kinh đô ai cũng biết tiểu tổ tông Giám Sát việnvẫn đang trên đường thay Hoàng đế bệ hạ tuần tra Tây Lương mới trở về, nêntạm thời không nghĩ ra điểm này.Hai bên căng thẳng đến mức sẵn sàng giao đấu bất trước vương phủ cứ lúcnào. Kiếm thủ Giám Sát viện tuy đáng sợ, nhưng gia tướng bảo vệ tiểu thưVương gia do Vương Chí Côn phái tới cũng không phải là loại tầm thường. Chỗhay ho nhất là cổng lớn Vương phủ vẫn đóng kín như cũ.Phạm Nhàn không hề giận dữ, trái lại mỉm cười nhìn tiểu thư Vương gia,nói: "Ngươi cứ mắng đi, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng sau này ta sẽ đi hỏiVương Chí Côn xem hắn làm cách nào dạy dỗ được đứa con đặc biệt nhưngươi. Hoặc là ta sẽ hỏi Sử Phi, xem có phải người làm thúc thúc như hắnkhông có thời gian dạy dỗ ngươi hay không, có cần ta đến dạy thay không."Xung quanh xôn xao, trong triều đình Khánh Quốc, người trẻ tuổi dám gọithẳng tên Vương Đại đô đốc và Sử Thống lĩnh tuyệt đối không quá ba. Ngoàihai vị hoàng tử, chỉ có thanh niên kia. Quản gia và gia tướng liếc nhìn nhau,thấy vẻ kinh hoàng và hối hận trên mặt đối phương, bờ môi không khỏi run rẩy.Nhưng tiểu thư Vương gia lại là loại ngu xuẩn, nghe đối phương gọi thẳngtên cha mình thì tức giận nói: "Ngươi là ai mà dám ba hoa về phụ thân ta, lạicòn đòi dạy dỗ ta!"Phạm Nhàn liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Ta thậm chí còn thuần hóađược con ngựa hoang Linh Nhi kia, huống hồ chỉ là con lừa quèn như ngươi."Nói xong, không để ý tới những đám người hai nhà Vương Sử đang run sợ,Phạm Nhàn bước thẳng lên bậc thềm rồi đập mạnh vào cửa chính Hòa Thânvương phủ, cáu kỉnh nói: "Nhìn chưa đủ sao? Còn chưa mở cửa cho ta!"Cho dù tiểu thư Vương gia có ngu đến đâu, giờ cũng biết thân phận của đốiphương. Trong lòng rối bời, nước mắt ào ra, nhưng dường như khóc cũng khôngrõ nguyên do.Cuối cùng cổng lớn Vương phủ cũng mở ra một khe nhỏ, nhưng không ai lómặt ra. Xem ra Vương phi chỉ cho Phạm Nhàn vào chứ không dám để tiểu thưVương gia quái vật vào.Phạm Nhàn đột nhiên quay đầu hỏi tiểu thư Vương gia: "Ngươi thích Đạiđiện hạ à?"Cho dù phong thái dân chúng Khánh Quốc có cởi mở, nhưng hỏi thẳngchuyện riêng tư giữa nam nữ trước mặt nhiều quan viên thuộc hạ như vậy thìđúng là quá đáng. Tên quản gia và gia tướng kia nghiến răng, cũng bất chấpthân phận của Phạm Nhàn nữa, chuẩn bị nạt nộ, nào ngờ vị tiểu thư họ Vươngkia ngẩn ngơ một lát, rồi cắn răng đáp lớn: "Ta thích thì thích, không liên quanđến các ngươi!""Không sao, ta chỉ muốn nói với cô rằng việc này ta nói không được làkhông được, được cũng thành không được..." Y làm ngừng một chút rồi chếnhạo nói: "Mắng cả buổi rồi, muốn vào uống chén trà không?"Tiểu thư họ Vương đứng bất động tại chỗ, trong bản năng chuẩn bị trốn vềnhà Sử thúc thúc, cô cảm thấy người trẻ tuổi quyền quý trước mặt thật kì lạ vàđáng sợ, khiến bản thân vô cớ hoảng hốt. Nhưng một lát sau, cô quyết định xảthân, vứt mảnh roi ngựa đã gãy xuống, vượt qua ngăn cản của quản gia, rồi đitheo sau Phạm Nhàn, bước vào Vương phủ mà cô mơ ước đã lâu - chỉ có điềucách thức bước vào lần này có phần đặc biệt.Cánh cổng lớn Vương phủ đóng sầm sau lưng hai người. Cho dù là thuộc hạcủa Giám Sát viện hay gia tướng quản gia hai nhà Vương Sử đang lo lắng, đềubị chặn bên ngoài Vương phủ, không rõ Phạm Nhàn dẫn theo tiểu thư nhà họVương vào trong rốt cuộc có ý đồ gì.