Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1525: Thu hay không thu, đây không phải vấn đề 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vâng... thưa tiên sinh.""Đừng để ta biết sau khi xin lỗi, trong lòng ngươi còn ý định trả thù rồi lại đitrả thù, về sau đừng để chuyện như thế này xảy ra nữa.""Vâng, thưa tiên... sinh.""Ngày mai bảo Sử tướng quân đưa ngươi đến Phạm phủ, nhận mười roi,chuyện đầu tiên này đã xong."Tiểu thư nhà họ Vương đứng ngây ra, vốn tưởng rằng mình đã cố gắng néngiận, nhận lỗi với quản gia rồi đi an ủi những người dân hèn kém kia, đã choTiểu Phạm đại nhân đủ mặt mũi rồi, nào ngờ người này lại... thật sự muốn dùngroi đánh mình!o O o"Ngươi thật vô sỉ!" Trong thư phòng yên tĩnh của phủ Hòa Thân vương, Đạiđiện hạ chỉ vào mũi Phạm Nhàn, giọng run rẩy tức giận mắng.Đối diện với hắn, Phạm Nhàn không hề yếu thế, mặt đầy giận dữ, vung taytát bay ngón tay của Đại hoàng tử, quát: "Chính ngươi mới vô sỉ!"Đại điện hạ nói Phạm Nhàn vô sỉ, tất nhiên là vì hắn dám đưa tiểu thư nhàhọ Vương vào phủ, đồng thời còn đưa tới nơi ở của Vương phi, dọc đường cònđối đáp với cô, điều mà Đại điện hạ nghe rất rõ - Phạm Nhàn nhận cô làm họctrò, thân cận với nhà họ Vương khiến hắn vô cùng tức giận và khó hiểu!Mấy ngày nay, trong cung vẫn âm thầm thúc giục hắn nạp trắc phi, thậm chíđã chọn sẵn người. Mặc dù Đại điện hạ nhiều lần cố chống đối nhưng dẫu saovẫn không có ai dám công khai thách thức quyền uy của Hoàng đế, tâm trạngcủa hắn đang cực kỳ bực tức.Đặc biệt là hôm qua, tân Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là Sử Phi cốtình tổ chức tiệc chiêu đãi Đại hoàng tử. Dù thế nào Đại hoàng tử cũng phải nểmặt Sử Phi, nhưng không ngờ chưa đến ba tuần rượu, Sử Phi đã như bà mối dẫntiểu thư Vương gia đang ngượng ngùng đi ra.Đại hoàng tử lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận phất tay áo bỏ đi,không để lại chút mặt mũi nào cho người của phe Yến Kinh.Điều khiến Đại hoàng tử tức giận nhất, chính là thái độ trước đây của PhạmNhàn. Mấy ngày qua Đại hoàng tử luôn phiền muộn, nhưng vẫn nghĩ rằng khiPhạm Nhàn trở lại, chắc chắn vị huynh đệ với tài năng kinh người này có thểnghĩ ra cách vừa thoát ly cuộc hôn nhân, vừa khiến Hoàng đế bệ hạ hài lòng.Ban đầu, cảnh tượng trước cổng Vương phủ khiến Đại điện hạ rất vui mừng,nghĩ rằng với tính cách điêu ngoa của tiểu thư Vương gia thì cần người khéo léonhư Phạm Nhàn để đối phó. Nhưng không ngờ sau đó Phạm Nhàn lại thay đổithái độ hoàn toàn, không những đưa tiểu thư vào Vương phủ mà còn thu nhậnlàm đồ đệ!"Ta đâu có vô sỉ!" Đại hoàng tử gầm lên với Phạm Nhàn, tự mình chửiPhạm Nhàn vô sỉ là vì đối phương không nể tình huynh đệ, kéo mình vào vũnglầy, không ngờ bị đối phương quay lại chửi vô sỉ."Chính ngươi mới vô sỉ!" Phạm Nhàn giận dữ nói, "Chuyện bẩn thỉu trongphủ ngươi mà cũng dám làm liên lụy đến ta? Ngươi dám đắc tội Hoàng đế bệ hạvà tướng quân phe Yến Kinh, chẳng lẽ còn muốn kéo ta vào à? Một con nhóc,với thủ đoạn của phu thê các ngươi, muốn đuổi đi lúc nào mà chẳng được? Cònphải gấp gáp báo tin cho ta, ép ta giải quyết... Hai người cưỡng ép kéo ta vàovũng lầy, không phải là vô sỉ hay sao!"Đại hoàng tử sững sờ, không thốt nên lời. Sau khi bàn bạc với Vương phihơn mười ngày, cảm thấy trong tình thế này có lẽ chỉ có Phạm Nhàn mới có thểgiải quyết được vấn đề, quả thật có ý định kéo Phạm Nhàn xuống nước. Sau haitiếng ho khan, Đại hoàng tử áy náy nói: "Dù sao phụ hoàng cũng chuẩn bị saingươi đến làm thuyết khách, ta kéo ngươi về phe mình trước để sau này cãinhau cũng dễ dàng hơn.""Phì! Ta đâu phải bà mối." Phạm Nhàn tức giận mắng.Đại hoàng tử nghiêm nghị nói: "Nhưng ngươi là Chính khanh Thái Thườngtự."Phạm Nhàn ngớ người, đành lắc đầu bất lực. Chính khanh Thái Thường tựquản lý công việc của tôn thất hoàng tộc. Chuyện hôn nhân của Hoàng tử, Quậnvương, Quốc công vẫn phải do chính mình xử lý.Cả hai cùng im lặng. Trải qua cuộc nổi loạn ở kinh đô hai năm trước, haihuynh đệ này không còn như xưa, không phải chỉ nhờ mối quan hệ giữa TrầnBình Bình và Ninh Tài nhân mà đứng bên nhau. Tình nghĩa sánh vai giết địch,tình cảm đồng sinh cộng tử, trong hai năm qua đã phát triển đến không thể tốthơn."Ngươi nhận cô ta làm đồ đệ là có ý gì?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắtPhạm Nhàn nói: "Ngươi biết ta không muốn nạp trắc phi.""Không nói chuyện đó, hãy nói về tiểu thư nhà họ Vương gia kia." PhạmNhàn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Cô nương đó tên Vương Loan Nhi, nữ nhi bảobối của Vương Đại Đô đốc. Hôm qua trong yến tiệc, cô ấy không hề thất thốnhư hôm nay, sao ngươi lại mắng đối phương là không biết xấu hổ?"Đại hoàng tử ngẩn ra, nói: "Tuy nghe nói tính tình của cô ấy không tốt,nhưng chỉ gặp một lần, ta là Hoàng tử làm sao lại chỉ trích con gái tướng quân."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vâng... thưa tiên sinh."

"Đừng để ta biết sau khi xin lỗi, trong lòng ngươi còn ý định trả thù rồi lại đi

trả thù, về sau đừng để chuyện như thế này xảy ra nữa."

"Vâng, thưa tiên... sinh."

"Ngày mai bảo Sử tướng quân đưa ngươi đến Phạm phủ, nhận mười roi,

chuyện đầu tiên này đã xong."

Tiểu thư nhà họ Vương đứng ngây ra, vốn tưởng rằng mình đã cố gắng nén

giận, nhận lỗi với quản gia rồi đi an ủi những người dân hèn kém kia, đã cho

Tiểu Phạm đại nhân đủ mặt mũi rồi, nào ngờ người này lại... thật sự muốn dùng

roi đánh mình!

o O o

"Ngươi thật vô sỉ!" Trong thư phòng yên tĩnh của phủ Hòa Thân vương, Đại

điện hạ chỉ vào mũi Phạm Nhàn, giọng run rẩy tức giận mắng.

Đối diện với hắn, Phạm Nhàn không hề yếu thế, mặt đầy giận dữ, vung tay

tát bay ngón tay của Đại hoàng tử, quát: "Chính ngươi mới vô sỉ!"

Đại điện hạ nói Phạm Nhàn vô sỉ, tất nhiên là vì hắn dám đưa tiểu thư nhà

họ Vương vào phủ, đồng thời còn đưa tới nơi ở của Vương phi, dọc đường còn

đối đáp với cô, điều mà Đại điện hạ nghe rất rõ - Phạm Nhàn nhận cô làm học

trò, thân cận với nhà họ Vương khiến hắn vô cùng tức giận và khó hiểu!

Mấy ngày nay, trong cung vẫn âm thầm thúc giục hắn nạp trắc phi, thậm chí

đã chọn sẵn người. Mặc dù Đại điện hạ nhiều lần cố chống đối nhưng dẫu sao

vẫn không có ai dám công khai thách thức quyền uy của Hoàng đế, tâm trạng

của hắn đang cực kỳ bực tức.

Đặc biệt là hôm qua, tân Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là Sử Phi cố

tình tổ chức tiệc chiêu đãi Đại hoàng tử. Dù thế nào Đại hoàng tử cũng phải nể

mặt Sử Phi, nhưng không ngờ chưa đến ba tuần rượu, Sử Phi đã như bà mối dẫn

tiểu thư Vương gia đang ngượng ngùng đi ra.

Đại hoàng tử lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận phất tay áo bỏ đi,

không để lại chút mặt mũi nào cho người của phe Yến Kinh.

Điều khiến Đại hoàng tử tức giận nhất, chính là thái độ trước đây của Phạm

Nhàn. Mấy ngày qua Đại hoàng tử luôn phiền muộn, nhưng vẫn nghĩ rằng khi

Phạm Nhàn trở lại, chắc chắn vị huynh đệ với tài năng kinh người này có thể

nghĩ ra cách vừa thoát ly cuộc hôn nhân, vừa khiến Hoàng đế bệ hạ hài lòng.

Ban đầu, cảnh tượng trước cổng Vương phủ khiến Đại điện hạ rất vui mừng,

nghĩ rằng với tính cách điêu ngoa của tiểu thư Vương gia thì cần người khéo léo

như Phạm Nhàn để đối phó. Nhưng không ngờ sau đó Phạm Nhàn lại thay đổi

thái độ hoàn toàn, không những đưa tiểu thư vào Vương phủ mà còn thu nhận

làm đồ đệ!

"Ta đâu có vô sỉ!" Đại hoàng tử gầm lên với Phạm Nhàn, tự mình chửi

Phạm Nhàn vô sỉ là vì đối phương không nể tình huynh đệ, kéo mình vào vũng

lầy, không ngờ bị đối phương quay lại chửi vô sỉ.

"Chính ngươi mới vô sỉ!" Phạm Nhàn giận dữ nói, "Chuyện bẩn thỉu trong

phủ ngươi mà cũng dám làm liên lụy đến ta? Ngươi dám đắc tội Hoàng đế bệ hạ

và tướng quân phe Yến Kinh, chẳng lẽ còn muốn kéo ta vào à? Một con nhóc,

với thủ đoạn của phu thê các ngươi, muốn đuổi đi lúc nào mà chẳng được? Còn

phải gấp gáp báo tin cho ta, ép ta giải quyết... Hai người cưỡng ép kéo ta vào

vũng lầy, không phải là vô sỉ hay sao!"

Đại hoàng tử sững sờ, không thốt nên lời. Sau khi bàn bạc với Vương phi

hơn mười ngày, cảm thấy trong tình thế này có lẽ chỉ có Phạm Nhàn mới có thể

giải quyết được vấn đề, quả thật có ý định kéo Phạm Nhàn xuống nước. Sau hai

tiếng ho khan, Đại hoàng tử áy náy nói: "Dù sao phụ hoàng cũng chuẩn bị sai

ngươi đến làm thuyết khách, ta kéo ngươi về phe mình trước để sau này cãi

nhau cũng dễ dàng hơn."

"Phì! Ta đâu phải bà mối." Phạm Nhàn tức giận mắng.

Đại hoàng tử nghiêm nghị nói: "Nhưng ngươi là Chính khanh Thái Thường

tự."

Phạm Nhàn ngớ người, đành lắc đầu bất lực. Chính khanh Thái Thường tự

quản lý công việc của tôn thất hoàng tộc. Chuyện hôn nhân của Hoàng tử, Quận

vương, Quốc công vẫn phải do chính mình xử lý.

Cả hai cùng im lặng. Trải qua cuộc nổi loạn ở kinh đô hai năm trước, hai

huynh đệ này không còn như xưa, không phải chỉ nhờ mối quan hệ giữa Trần

Bình Bình và Ninh Tài nhân mà đứng bên nhau. Tình nghĩa sánh vai giết địch,

tình cảm đồng sinh cộng tử, trong hai năm qua đã phát triển đến không thể tốt

hơn.

"Ngươi nhận cô ta làm đồ đệ là có ý gì?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắt

Phạm Nhàn nói: "Ngươi biết ta không muốn nạp trắc phi."

"Không nói chuyện đó, hãy nói về tiểu thư nhà họ Vương gia kia." Phạm

Nhàn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Cô nương đó tên Vương Loan Nhi, nữ nhi bảo

bối của Vương Đại Đô đốc. Hôm qua trong yến tiệc, cô ấy không hề thất thố

như hôm nay, sao ngươi lại mắng đối phương là không biết xấu hổ?"

Đại hoàng tử ngẩn ra, nói: "Tuy nghe nói tính tình của cô ấy không tốt,

nhưng chỉ gặp một lần, ta là Hoàng tử làm sao lại chỉ trích con gái tướng quân."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vâng... thưa tiên sinh.""Đừng để ta biết sau khi xin lỗi, trong lòng ngươi còn ý định trả thù rồi lại đitrả thù, về sau đừng để chuyện như thế này xảy ra nữa.""Vâng, thưa tiên... sinh.""Ngày mai bảo Sử tướng quân đưa ngươi đến Phạm phủ, nhận mười roi,chuyện đầu tiên này đã xong."Tiểu thư nhà họ Vương đứng ngây ra, vốn tưởng rằng mình đã cố gắng néngiận, nhận lỗi với quản gia rồi đi an ủi những người dân hèn kém kia, đã choTiểu Phạm đại nhân đủ mặt mũi rồi, nào ngờ người này lại... thật sự muốn dùngroi đánh mình!o O o"Ngươi thật vô sỉ!" Trong thư phòng yên tĩnh của phủ Hòa Thân vương, Đạiđiện hạ chỉ vào mũi Phạm Nhàn, giọng run rẩy tức giận mắng.Đối diện với hắn, Phạm Nhàn không hề yếu thế, mặt đầy giận dữ, vung taytát bay ngón tay của Đại hoàng tử, quát: "Chính ngươi mới vô sỉ!"Đại điện hạ nói Phạm Nhàn vô sỉ, tất nhiên là vì hắn dám đưa tiểu thư nhàhọ Vương vào phủ, đồng thời còn đưa tới nơi ở của Vương phi, dọc đường cònđối đáp với cô, điều mà Đại điện hạ nghe rất rõ - Phạm Nhàn nhận cô làm họctrò, thân cận với nhà họ Vương khiến hắn vô cùng tức giận và khó hiểu!Mấy ngày nay, trong cung vẫn âm thầm thúc giục hắn nạp trắc phi, thậm chíđã chọn sẵn người. Mặc dù Đại điện hạ nhiều lần cố chống đối nhưng dẫu saovẫn không có ai dám công khai thách thức quyền uy của Hoàng đế, tâm trạngcủa hắn đang cực kỳ bực tức.Đặc biệt là hôm qua, tân Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là Sử Phi cốtình tổ chức tiệc chiêu đãi Đại hoàng tử. Dù thế nào Đại hoàng tử cũng phải nểmặt Sử Phi, nhưng không ngờ chưa đến ba tuần rượu, Sử Phi đã như bà mối dẫntiểu thư Vương gia đang ngượng ngùng đi ra.Đại hoàng tử lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận phất tay áo bỏ đi,không để lại chút mặt mũi nào cho người của phe Yến Kinh.Điều khiến Đại hoàng tử tức giận nhất, chính là thái độ trước đây của PhạmNhàn. Mấy ngày qua Đại hoàng tử luôn phiền muộn, nhưng vẫn nghĩ rằng khiPhạm Nhàn trở lại, chắc chắn vị huynh đệ với tài năng kinh người này có thểnghĩ ra cách vừa thoát ly cuộc hôn nhân, vừa khiến Hoàng đế bệ hạ hài lòng.Ban đầu, cảnh tượng trước cổng Vương phủ khiến Đại điện hạ rất vui mừng,nghĩ rằng với tính cách điêu ngoa của tiểu thư Vương gia thì cần người khéo léonhư Phạm Nhàn để đối phó. Nhưng không ngờ sau đó Phạm Nhàn lại thay đổithái độ hoàn toàn, không những đưa tiểu thư vào Vương phủ mà còn thu nhậnlàm đồ đệ!"Ta đâu có vô sỉ!" Đại hoàng tử gầm lên với Phạm Nhàn, tự mình chửiPhạm Nhàn vô sỉ là vì đối phương không nể tình huynh đệ, kéo mình vào vũnglầy, không ngờ bị đối phương quay lại chửi vô sỉ."Chính ngươi mới vô sỉ!" Phạm Nhàn giận dữ nói, "Chuyện bẩn thỉu trongphủ ngươi mà cũng dám làm liên lụy đến ta? Ngươi dám đắc tội Hoàng đế bệ hạvà tướng quân phe Yến Kinh, chẳng lẽ còn muốn kéo ta vào à? Một con nhóc,với thủ đoạn của phu thê các ngươi, muốn đuổi đi lúc nào mà chẳng được? Cònphải gấp gáp báo tin cho ta, ép ta giải quyết... Hai người cưỡng ép kéo ta vàovũng lầy, không phải là vô sỉ hay sao!"Đại hoàng tử sững sờ, không thốt nên lời. Sau khi bàn bạc với Vương phihơn mười ngày, cảm thấy trong tình thế này có lẽ chỉ có Phạm Nhàn mới có thểgiải quyết được vấn đề, quả thật có ý định kéo Phạm Nhàn xuống nước. Sau haitiếng ho khan, Đại hoàng tử áy náy nói: "Dù sao phụ hoàng cũng chuẩn bị saingươi đến làm thuyết khách, ta kéo ngươi về phe mình trước để sau này cãinhau cũng dễ dàng hơn.""Phì! Ta đâu phải bà mối." Phạm Nhàn tức giận mắng.Đại hoàng tử nghiêm nghị nói: "Nhưng ngươi là Chính khanh Thái Thườngtự."Phạm Nhàn ngớ người, đành lắc đầu bất lực. Chính khanh Thái Thường tựquản lý công việc của tôn thất hoàng tộc. Chuyện hôn nhân của Hoàng tử, Quậnvương, Quốc công vẫn phải do chính mình xử lý.Cả hai cùng im lặng. Trải qua cuộc nổi loạn ở kinh đô hai năm trước, haihuynh đệ này không còn như xưa, không phải chỉ nhờ mối quan hệ giữa TrầnBình Bình và Ninh Tài nhân mà đứng bên nhau. Tình nghĩa sánh vai giết địch,tình cảm đồng sinh cộng tử, trong hai năm qua đã phát triển đến không thể tốthơn."Ngươi nhận cô ta làm đồ đệ là có ý gì?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắtPhạm Nhàn nói: "Ngươi biết ta không muốn nạp trắc phi.""Không nói chuyện đó, hãy nói về tiểu thư nhà họ Vương gia kia." PhạmNhàn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Cô nương đó tên Vương Loan Nhi, nữ nhi bảobối của Vương Đại Đô đốc. Hôm qua trong yến tiệc, cô ấy không hề thất thốnhư hôm nay, sao ngươi lại mắng đối phương là không biết xấu hổ?"Đại hoàng tử ngẩn ra, nói: "Tuy nghe nói tính tình của cô ấy không tốt,nhưng chỉ gặp một lần, ta là Hoàng tử làm sao lại chỉ trích con gái tướng quân."

Chương 1525: Thu hay không thu, đây không phải vấn đề 3