Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1524: Thu hay không thu, đây không phải vấn đề 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng vẻ mặt Phạm Nhàn dường như hoàn toàn không để ý đến biểu cảmcủa cô, tự động mở miệng nói những lời nghiêm khắc. Bao gồm những gì chứngkiến ở tây thành kinh đô, những hành động thô lỗ trước cửa vương phủ vừa rồi,cùng vết roi trên mặt lão quản gia, càng nói giọng càng lạnh nhạt, ngữ điệu càngkhắc nghiệt, như muốn khiến tiểu thư nhà họ Vương xấu hổ chui vào kẽ đá vậy.Khung cảnh lúc này thật thú vị, kể cả quản gia Vương phủ và các hạ nhânkhác đều lui ra xa. Vương gia và Vương phi càng cáo già ranh mãnh cũng núptrong hậu viện, không chịu ra đón khách. Trong sân rộng sau cổng lớn, bên cạnhhòn non bộ chỉ có Phạm Nhàn và tiểu thư nhà họ Vương, hai người mới lần đầugặp mặt.Hai vị khách này tiến hành giáo huấn tâm hồn ngay sau cổng lớn của Vươngphủ, cảnh tượng này trông thật hoang đường.o O oSau khi dùng những lời lẽ sắc bén quở trách tiểu thư nhà họ Vương, tâmtrạng Phạm Nhàn thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng thấy đối phương cúi đầu, vẻmặt tức giận xấu hổ nhưng cố nín nhịn không nói, y cảm thấy hơi kỳ lạ - vẻ điêungoa của tiểu thư quả thực rất đáng ghét, nhưng có vẻ như bây giờ cô ấy đã biếtmình sai?Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Biết sai chưa?"Tiểu thư nhà họ Vương bướng bỉnh không trả lời, vì những lời Phạm Nhànnói quá đau lòng, đặc biệt là giọng điệu lạnh nhạt châm chọc, hoàn toàn giốngnhư trưởng bối của cô. Một lúc sau, cô lớn tiếng nói: "Ngươi là sư phụ của Diệptỷ tỷ, chứ không phải sư phụ của ta!""Nói đến Diệp Linh Nhi, ta có lời nhắc cho ngươi." Con mắt Phạm Nhànnheo lại, "Dù cô ấy cũng từng phóng ngựa đi như bay ở kinh đô, nhưng chưabao giờ làm ai bị thương, cô ấy cũng không bao giờ dùng roi quất người già.Trước kia cô ấy thật sự rất điêu ngoa, nhưng cái điêu ngoa đó chỉ nhằm vào mộtsố đối tượng nhất định, chứ không phải với bá tánh nghèo khổ... Người dân kinhđô thương cô ấy, chiều theo cô ấy, không phải vì chỗ dựa là Diệp soái, mà là vìlòng tốt của cô ấy."Y lạnh lùng nhìn tiểu thư nhà họ Vương, nói: "Muốn học theo Diệp LinhNhi, ngươi phải tẩy sạch hết những khí chất đáng ghét đó đi!""Diệp tỷ tỷ... điêu ngoa với ai?" Tiểu thư nhà họ Vương mở to mắt, khôngđể ý câu nói cuối cùng của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn sững sờ, vô cùng tức giận, nghĩ thầm ngoài việc điêu ngoa vớimình ra thì còn ai vào đây? Y lập tức sầm mặt xuống, cố ý im lặng một lát rồinói lạnh lùng: "Muốn gả cho Vương gia không phải chuyện dễ dàng... Nếungươi không sửa được những khuyết điểm đó, thì không có cửa đâu."Tiểu thư nhà họ Vương bị ánh mắt của y làm cho hoảng sợ, theo bản năngchuẩn bị chạy trốn ra khỏi Vương phủ, nhưng nghe thấy một chữ "gả", tronglòng lại bừng cháy - Chỉ có điều cô biết tính tình của mình thật sự quá tệ, nếu cóthể sửa được thì những ngày qua ma ma trong cung phái tới dạy bảo đã khôngđau đầu như thế - Nói đến cũng buồn cười, sau một trận châm chọc của PhạmNhàn, nữ nhân này lại có thêm vài phần tự giác."Ta sẵn sàng thay đổi." Trên mặt cô toàn là nước mắt."Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào cô,khẽ cười nói: "Bái ta làm thầy đi, ta sẽ gọt sạch gai góc của ngươi."Trong lòng tiểu thư nhà họ Vương phát lạnh, sợ hãi vô cùng, lại có phần tứcgiận, nghĩ bụng dù ngươi là con riêng của bệ hạ, quyền thế vô song nhưngchung quy cũng chỉ là thanh niên hai mươi mấy tuổi, làm sao dám tự xưng làthầy của ta.Nhưng cô lập tức nghĩ tới, người trước mặt từng làm thầy của Tam hoàngtử, làm sư phụ của Diệp tỷ tỷ, tuy tuổi trẻ nhưng đã thu hai đồ đệ, một là thầntượng của cô, một sẽ là Hoàng đế Khánh Quốc tương lai, giờ lại mở miệng sẵnsàng nhận cô làm đệ tử?Phạm Nhàn không cho cô ta thời gian suy nghĩ, quay người đi sâu vàoVương phủ. Tiểu thư nhà họ Vương nghiến răng, vén váy lên chạy theo sau, cóvẻ cực kỳ cẩn thận. Cuối cùng cô cũng hiểu, Tiểu Phạm đại nhân chịu nhậnmình làm học sinh, có lẽ thực sự muốn tạo cơ hội cho cô tiến vào Vương phủ.Tin đồn bệ hạ sắp phái Tiểu Phạm đại nhân thuyết phục Vương gia nạp trắcphi đã lan truyền, tiểu thư nhà họ Vương biết hy vọng vào được vương phủphần lớn nhờ vào Phạm Nhàn, nay nghe y sẵn sàng nhận cô làm đệ tử, sao cóthể từ chối.Phạm Nhàn nghe bước chân cô nhưng không quay đầu lại, nói thẳng:"Muốn làm đồ đệ ta, phải chuẩn bị tinh thần bị ta đánh đòn."Tiểu thư nhà họ Vương tức giận, nghĩ bụng từ trước đến nay chưa ai dámđánh mình cả. Nhưng nghĩ đến hạnh phúc của mình, không khỏi khổ sở ngậmmiệng lại."Phải xin lỗi quản gia nhà ngươi, tìm những người bị ngựa va vào khi ngươicưỡi vào thành, đền bù thuốc thang, xin lỗi họ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng vẻ mặt Phạm Nhàn dường như hoàn toàn không để ý đến biểu cảm
của cô, tự động mở miệng nói những lời nghiêm khắc. Bao gồm những gì chứng
kiến ở tây thành kinh đô, những hành động thô lỗ trước cửa vương phủ vừa rồi,
cùng vết roi trên mặt lão quản gia, càng nói giọng càng lạnh nhạt, ngữ điệu càng
khắc nghiệt, như muốn khiến tiểu thư nhà họ Vương xấu hổ chui vào kẽ đá vậy.
Khung cảnh lúc này thật thú vị, kể cả quản gia Vương phủ và các hạ nhân
khác đều lui ra xa. Vương gia và Vương phi càng cáo già ranh mãnh cũng núp
trong hậu viện, không chịu ra đón khách. Trong sân rộng sau cổng lớn, bên cạnh
hòn non bộ chỉ có Phạm Nhàn và tiểu thư nhà họ Vương, hai người mới lần đầu
gặp mặt.
Hai vị khách này tiến hành giáo huấn tâm hồn ngay sau cổng lớn của Vương
phủ, cảnh tượng này trông thật hoang đường.
o O o
Sau khi dùng những lời lẽ sắc bén quở trách tiểu thư nhà họ Vương, tâm
trạng Phạm Nhàn thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng thấy đối phương cúi đầu, vẻ
mặt tức giận xấu hổ nhưng cố nín nhịn không nói, y cảm thấy hơi kỳ lạ - vẻ điêu
ngoa của tiểu thư quả thực rất đáng ghét, nhưng có vẻ như bây giờ cô ấy đã biết
mình sai?
Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Biết sai chưa?"
Tiểu thư nhà họ Vương bướng bỉnh không trả lời, vì những lời Phạm Nhàn
nói quá đau lòng, đặc biệt là giọng điệu lạnh nhạt châm chọc, hoàn toàn giống
như trưởng bối của cô. Một lúc sau, cô lớn tiếng nói: "Ngươi là sư phụ của Diệp
tỷ tỷ, chứ không phải sư phụ của ta!"
"Nói đến Diệp Linh Nhi, ta có lời nhắc cho ngươi." Con mắt Phạm Nhàn
nheo lại, "Dù cô ấy cũng từng phóng ngựa đi như bay ở kinh đô, nhưng chưa
bao giờ làm ai bị thương, cô ấy cũng không bao giờ dùng roi quất người già.
Trước kia cô ấy thật sự rất điêu ngoa, nhưng cái điêu ngoa đó chỉ nhằm vào một
số đối tượng nhất định, chứ không phải với bá tánh nghèo khổ... Người dân kinh
đô thương cô ấy, chiều theo cô ấy, không phải vì chỗ dựa là Diệp soái, mà là vì
lòng tốt của cô ấy."
Y lạnh lùng nhìn tiểu thư nhà họ Vương, nói: "Muốn học theo Diệp Linh
Nhi, ngươi phải tẩy sạch hết những khí chất đáng ghét đó đi!"
"Diệp tỷ tỷ... điêu ngoa với ai?" Tiểu thư nhà họ Vương mở to mắt, không
để ý câu nói cuối cùng của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn sững sờ, vô cùng tức giận, nghĩ thầm ngoài việc điêu ngoa với
mình ra thì còn ai vào đây? Y lập tức sầm mặt xuống, cố ý im lặng một lát rồi
nói lạnh lùng: "Muốn gả cho Vương gia không phải chuyện dễ dàng... Nếu
ngươi không sửa được những khuyết điểm đó, thì không có cửa đâu."
Tiểu thư nhà họ Vương bị ánh mắt của y làm cho hoảng sợ, theo bản năng
chuẩn bị chạy trốn ra khỏi Vương phủ, nhưng nghe thấy một chữ "gả", trong
lòng lại bừng cháy - Chỉ có điều cô biết tính tình của mình thật sự quá tệ, nếu có
thể sửa được thì những ngày qua ma ma trong cung phái tới dạy bảo đã không
đau đầu như thế - Nói đến cũng buồn cười, sau một trận châm chọc của Phạm
Nhàn, nữ nhân này lại có thêm vài phần tự giác.
"Ta sẵn sàng thay đổi." Trên mặt cô toàn là nước mắt.
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào cô,
khẽ cười nói: "Bái ta làm thầy đi, ta sẽ gọt sạch gai góc của ngươi."
Trong lòng tiểu thư nhà họ Vương phát lạnh, sợ hãi vô cùng, lại có phần tức
giận, nghĩ bụng dù ngươi là con riêng của bệ hạ, quyền thế vô song nhưng
chung quy cũng chỉ là thanh niên hai mươi mấy tuổi, làm sao dám tự xưng là
thầy của ta.
Nhưng cô lập tức nghĩ tới, người trước mặt từng làm thầy của Tam hoàng
tử, làm sư phụ của Diệp tỷ tỷ, tuy tuổi trẻ nhưng đã thu hai đồ đệ, một là thần
tượng của cô, một sẽ là Hoàng đế Khánh Quốc tương lai, giờ lại mở miệng sẵn
sàng nhận cô làm đệ tử?
Phạm Nhàn không cho cô ta thời gian suy nghĩ, quay người đi sâu vào
Vương phủ. Tiểu thư nhà họ Vương nghiến răng, vén váy lên chạy theo sau, có
vẻ cực kỳ cẩn thận. Cuối cùng cô cũng hiểu, Tiểu Phạm đại nhân chịu nhận
mình làm học sinh, có lẽ thực sự muốn tạo cơ hội cho cô tiến vào Vương phủ.
Tin đồn bệ hạ sắp phái Tiểu Phạm đại nhân thuyết phục Vương gia nạp trắc
phi đã lan truyền, tiểu thư nhà họ Vương biết hy vọng vào được vương phủ
phần lớn nhờ vào Phạm Nhàn, nay nghe y sẵn sàng nhận cô làm đệ tử, sao có
thể từ chối.
Phạm Nhàn nghe bước chân cô nhưng không quay đầu lại, nói thẳng:
"Muốn làm đồ đệ ta, phải chuẩn bị tinh thần bị ta đánh đòn."
Tiểu thư nhà họ Vương tức giận, nghĩ bụng từ trước đến nay chưa ai dám
đánh mình cả. Nhưng nghĩ đến hạnh phúc của mình, không khỏi khổ sở ngậm
miệng lại.
"Phải xin lỗi quản gia nhà ngươi, tìm những người bị ngựa va vào khi ngươi
cưỡi vào thành, đền bù thuốc thang, xin lỗi họ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng vẻ mặt Phạm Nhàn dường như hoàn toàn không để ý đến biểu cảmcủa cô, tự động mở miệng nói những lời nghiêm khắc. Bao gồm những gì chứngkiến ở tây thành kinh đô, những hành động thô lỗ trước cửa vương phủ vừa rồi,cùng vết roi trên mặt lão quản gia, càng nói giọng càng lạnh nhạt, ngữ điệu càngkhắc nghiệt, như muốn khiến tiểu thư nhà họ Vương xấu hổ chui vào kẽ đá vậy.Khung cảnh lúc này thật thú vị, kể cả quản gia Vương phủ và các hạ nhânkhác đều lui ra xa. Vương gia và Vương phi càng cáo già ranh mãnh cũng núptrong hậu viện, không chịu ra đón khách. Trong sân rộng sau cổng lớn, bên cạnhhòn non bộ chỉ có Phạm Nhàn và tiểu thư nhà họ Vương, hai người mới lần đầugặp mặt.Hai vị khách này tiến hành giáo huấn tâm hồn ngay sau cổng lớn của Vươngphủ, cảnh tượng này trông thật hoang đường.o O oSau khi dùng những lời lẽ sắc bén quở trách tiểu thư nhà họ Vương, tâmtrạng Phạm Nhàn thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng thấy đối phương cúi đầu, vẻmặt tức giận xấu hổ nhưng cố nín nhịn không nói, y cảm thấy hơi kỳ lạ - vẻ điêungoa của tiểu thư quả thực rất đáng ghét, nhưng có vẻ như bây giờ cô ấy đã biếtmình sai?Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Biết sai chưa?"Tiểu thư nhà họ Vương bướng bỉnh không trả lời, vì những lời Phạm Nhànnói quá đau lòng, đặc biệt là giọng điệu lạnh nhạt châm chọc, hoàn toàn giốngnhư trưởng bối của cô. Một lúc sau, cô lớn tiếng nói: "Ngươi là sư phụ của Diệptỷ tỷ, chứ không phải sư phụ của ta!""Nói đến Diệp Linh Nhi, ta có lời nhắc cho ngươi." Con mắt Phạm Nhànnheo lại, "Dù cô ấy cũng từng phóng ngựa đi như bay ở kinh đô, nhưng chưabao giờ làm ai bị thương, cô ấy cũng không bao giờ dùng roi quất người già.Trước kia cô ấy thật sự rất điêu ngoa, nhưng cái điêu ngoa đó chỉ nhằm vào mộtsố đối tượng nhất định, chứ không phải với bá tánh nghèo khổ... Người dân kinhđô thương cô ấy, chiều theo cô ấy, không phải vì chỗ dựa là Diệp soái, mà là vìlòng tốt của cô ấy."Y lạnh lùng nhìn tiểu thư nhà họ Vương, nói: "Muốn học theo Diệp LinhNhi, ngươi phải tẩy sạch hết những khí chất đáng ghét đó đi!""Diệp tỷ tỷ... điêu ngoa với ai?" Tiểu thư nhà họ Vương mở to mắt, khôngđể ý câu nói cuối cùng của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn sững sờ, vô cùng tức giận, nghĩ thầm ngoài việc điêu ngoa vớimình ra thì còn ai vào đây? Y lập tức sầm mặt xuống, cố ý im lặng một lát rồinói lạnh lùng: "Muốn gả cho Vương gia không phải chuyện dễ dàng... Nếungươi không sửa được những khuyết điểm đó, thì không có cửa đâu."Tiểu thư nhà họ Vương bị ánh mắt của y làm cho hoảng sợ, theo bản năngchuẩn bị chạy trốn ra khỏi Vương phủ, nhưng nghe thấy một chữ "gả", tronglòng lại bừng cháy - Chỉ có điều cô biết tính tình của mình thật sự quá tệ, nếu cóthể sửa được thì những ngày qua ma ma trong cung phái tới dạy bảo đã khôngđau đầu như thế - Nói đến cũng buồn cười, sau một trận châm chọc của PhạmNhàn, nữ nhân này lại có thêm vài phần tự giác."Ta sẵn sàng thay đổi." Trên mặt cô toàn là nước mắt."Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào cô,khẽ cười nói: "Bái ta làm thầy đi, ta sẽ gọt sạch gai góc của ngươi."Trong lòng tiểu thư nhà họ Vương phát lạnh, sợ hãi vô cùng, lại có phần tứcgiận, nghĩ bụng dù ngươi là con riêng của bệ hạ, quyền thế vô song nhưngchung quy cũng chỉ là thanh niên hai mươi mấy tuổi, làm sao dám tự xưng làthầy của ta.Nhưng cô lập tức nghĩ tới, người trước mặt từng làm thầy của Tam hoàngtử, làm sư phụ của Diệp tỷ tỷ, tuy tuổi trẻ nhưng đã thu hai đồ đệ, một là thầntượng của cô, một sẽ là Hoàng đế Khánh Quốc tương lai, giờ lại mở miệng sẵnsàng nhận cô làm đệ tử?Phạm Nhàn không cho cô ta thời gian suy nghĩ, quay người đi sâu vàoVương phủ. Tiểu thư nhà họ Vương nghiến răng, vén váy lên chạy theo sau, cóvẻ cực kỳ cẩn thận. Cuối cùng cô cũng hiểu, Tiểu Phạm đại nhân chịu nhậnmình làm học sinh, có lẽ thực sự muốn tạo cơ hội cho cô tiến vào Vương phủ.Tin đồn bệ hạ sắp phái Tiểu Phạm đại nhân thuyết phục Vương gia nạp trắcphi đã lan truyền, tiểu thư nhà họ Vương biết hy vọng vào được vương phủphần lớn nhờ vào Phạm Nhàn, nay nghe y sẵn sàng nhận cô làm đệ tử, sao cóthể từ chối.Phạm Nhàn nghe bước chân cô nhưng không quay đầu lại, nói thẳng:"Muốn làm đồ đệ ta, phải chuẩn bị tinh thần bị ta đánh đòn."Tiểu thư nhà họ Vương tức giận, nghĩ bụng từ trước đến nay chưa ai dámđánh mình cả. Nhưng nghĩ đến hạnh phúc của mình, không khỏi khổ sở ngậmmiệng lại."Phải xin lỗi quản gia nhà ngươi, tìm những người bị ngựa va vào khi ngươicưỡi vào thành, đền bù thuốc thang, xin lỗi họ."