Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1541: Giọng ca lúc nửa đêm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Muốn điều tra một việc, cách đơn giản nhất là đối chất trực tiếp, chất vấnngay mặt, nhất là với những vấn đề bí mật.Một buổi chiều u ám, một người mặc áo đen đội mũ rộng vành trực tiếp đilên tầng hai của một ngôi nhà nhỏ ở Hà Trì phường long xà hỗn tạp phía tâythành. Hắn lặng lẽ đi vào, vung tay rút ra một con dao màu đen, nhẹ nhàng đặtngang cổ một người.Trong phòng bố trí đơn giản, người này đang đóng gói hành lý bên cạnhgiường, có vẻ chuẩn bị đi xa. Hắn mặc y phục của lang trung, lúc này cảm nhậnđược cái lạnh trên cổ, khiến tóc gáy dựng đứng hết cả lên.Hắn tên Mộc Bồng, là đệ tử thứ hai của Khổ Hà, là danh y tài giỏi nhất BắcTề. Hai năm trước, theo di ngôn của sư phụ, hắn đã xâm nhập Nam Khánh,dùng mọi cách tiếp cận Trần Bình Bình và dùng y thuật tuyệt vời của mình đểnhận được lòng tin từ ông ta. Sau đó hắn tìm cớ che giấu thân phận thật sự củamình.Mặc dù là một đại phu, nhưng với tư cách đệ tử của Khổ Hà, không phảingười thường nào cũng có thể lặng lẽ lách vào nhà giữa tiếng ồn ào náo nhiệtcủa Hà Trì phường rồi đặt dao sát cổ hắn như vậy. Mộc Bồng biết chắc thíchkhách đằng sau chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong thiên hạ.Mộc Bồng không quay đầu lại, cũng không thấy hắn làm gì, chỉ thấy mộtluồng bột phấn bay vào mặt người mặc đồ đen. Chiêu thức âm hàn không gìsánh được, thể hiện công phu cao siêu. Đệ tử Thiên Nhất đạo môn quả thựckhông đơn giản!Bột rơi xuống theo chiếc nón, Phạm Nhàn nhắm mắt, không rên rỉ, thậm chícòn không thở. Bởi y biết trong bột kia chứa chất độc kinh khủng. Đã tính sai, ykhông vạch dao mà chỉ khẽ vỗ ngón tay, đâm một mũi kim độc vào gáy MộcBồng.Thân thể Mộc Bồng tê dại, trước khi bị cứng đơ, hắn vỗ tay đập nát lọ thuốcnhỏ trong gói, khói độc bốc lên. Một tấm vải xanh lóe lên, tay Phạm Nhàn nhưchim én lao từ phía sau ra, chỉ dùng một mảnh vải đã cuốn hết khói độc, khôngđể thoát chút nào ra ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chốc lát, tầng hai vang lên năm tiếng độp độp rồi Mộc Bồng cuốicùng cũng bị tê liệt hoàn toàn, không còn nhúc nhích được nữa. Dù trông có vẻđơn giản nhưng thực ra đó là cuộc đấu kỹ xảo độc dược giữa Phạm Nhàn và đốiphương. Mộc Bồng mất đi thế chủ động nhưng đã nhanh chóng lấy lại ưu thế,nếu Phạm Nhàn hơi sợ hãi trước bột thuốc kia, chỉ e đã mất cơ hội tốt để khốngchế đối phương.Đặc biệt là khói độc tuôn ra từ lọ thuốc nhỏ cuối cùng, Phạm Nhàn lại có thểdùng một mảnh vải cuốn hết vào, điều này không chỉ thể hiện kỹ năng độc dượcmà còn là công phu điều khiển chân khí cực kỳ cao minh, cùng với thủ đoạnnhỏ trên từng đầu ngón tay.Toàn thân cứng ngắc, đối diện chiếc giường lộn xộn và tấm vải xanh đổimàu bên cạnh, Mộc Bồng kinh hoàng, tự hỏi rối cuối cùng là ai mà có bản lĩnhđộc dược đến mức có thể chế ngự mình trong chớp mắt.Phạm Nhàn cẩn thận cởi chiếc mũ đầy bột thuốc xuống, gom chung với tấmvải đổi màu lại rồi lấy que diêm ra châm lửa đốt. Độc tố tiếp xúc lửa sẽ tan, mấthiệu lực. Sau khi đảm bảo an toàn, y mới tháo găng tay, nắm cổ áo kéo MộcBồng sang phòng bên cạnh.Y lấy trong ngực ra một viên thuốc giải độc ăn vào, vẫn cảm thấy cổ họngnóng rát. Nghĩ lại thật may mắn đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không để mớ bộtthuốc đó trúng mặt, không biết sẽ ra sao. Nghĩ vậy, y không khỏi nghiêm nghị,nhìn Mộc Bồng đang bất động trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng ép hắnnuốt một viên thuốc."Y thuật thì ta không bằng ngươi, nhưng việc dùng độc này ngươi lại khôngbằng ta... Sư huynh Mộc Bồng, ngươi đã ở Nam Khánh của ta hai năm rồi, cũngnên nói rõ ý đồ tới đây."Phạm Nhàn ho hai tiếng, ngồi đối diện Mộc Bồng. Đây không phải y giả vờtiêu sái, mà là trình bày một sự thật, giống như những gì từng nói với TrangMặc Hàn trong đêm ở hội thơ trước điện năm xưa. Ngày nay Phí Giới đã ra hảingoại, Tiếu Ân đã sớm bỏ mạng, còn đại sư độc dược Đông Di thành thì đã maidanh ẩn tích, nói về thủ đoạn dùng độc và giải độc, quả thực chưa ai vượt quađược Phạm Nhàn.Toàn thân Mộc Bồng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn cảmnhận rõ dòng độc tố đang chảy dọc theo huyệt đạo sau gáy. Hắn không biết đâylà loại độc gì mà lại kinh khủng đến thế, nhưng biết Phạm Nhàn đã cho mìnhthuốc giải, chắc chắn là định tra hỏi điều gì đó, tạm thời sẽ không để hắn chết.Ngay sau khi Phạm Nhàn lên tiếng, Mộc Bồng đã nhận ra đối phương.Ngoài huynh trưởng của tiểu sư muội ra, ai dám khoe khoang trước mặt một đạigia y đạo như hắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Muốn điều tra một việc, cách đơn giản nhất là đối chất trực tiếp, chất vấn
ngay mặt, nhất là với những vấn đề bí mật.
Một buổi chiều u ám, một người mặc áo đen đội mũ rộng vành trực tiếp đi
lên tầng hai của một ngôi nhà nhỏ ở Hà Trì phường long xà hỗn tạp phía tây
thành. Hắn lặng lẽ đi vào, vung tay rút ra một con dao màu đen, nhẹ nhàng đặt
ngang cổ một người.
Trong phòng bố trí đơn giản, người này đang đóng gói hành lý bên cạnh
giường, có vẻ chuẩn bị đi xa. Hắn mặc y phục của lang trung, lúc này cảm nhận
được cái lạnh trên cổ, khiến tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Hắn tên Mộc Bồng, là đệ tử thứ hai của Khổ Hà, là danh y tài giỏi nhất Bắc
Tề. Hai năm trước, theo di ngôn của sư phụ, hắn đã xâm nhập Nam Khánh,
dùng mọi cách tiếp cận Trần Bình Bình và dùng y thuật tuyệt vời của mình để
nhận được lòng tin từ ông ta. Sau đó hắn tìm cớ che giấu thân phận thật sự của
mình.
Mặc dù là một đại phu, nhưng với tư cách đệ tử của Khổ Hà, không phải
người thường nào cũng có thể lặng lẽ lách vào nhà giữa tiếng ồn ào náo nhiệt
của Hà Trì phường rồi đặt dao sát cổ hắn như vậy. Mộc Bồng biết chắc thích
khách đằng sau chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong thiên hạ.
Mộc Bồng không quay đầu lại, cũng không thấy hắn làm gì, chỉ thấy một
luồng bột phấn bay vào mặt người mặc đồ đen. Chiêu thức âm hàn không gì
sánh được, thể hiện công phu cao siêu. Đệ tử Thiên Nhất đạo môn quả thực
không đơn giản!
Bột rơi xuống theo chiếc nón, Phạm Nhàn nhắm mắt, không rên rỉ, thậm chí
còn không thở. Bởi y biết trong bột kia chứa chất độc kinh khủng. Đã tính sai, y
không vạch dao mà chỉ khẽ vỗ ngón tay, đâm một mũi kim độc vào gáy Mộc
Bồng.
Thân thể Mộc Bồng tê dại, trước khi bị cứng đơ, hắn vỗ tay đập nát lọ thuốc
nhỏ trong gói, khói độc bốc lên. Một tấm vải xanh lóe lên, tay Phạm Nhàn như
chim én lao từ phía sau ra, chỉ dùng một mảnh vải đã cuốn hết khói độc, không
để thoát chút nào ra ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ trong chốc lát, tầng hai vang lên năm tiếng độp độp rồi Mộc Bồng cuối
cùng cũng bị tê liệt hoàn toàn, không còn nhúc nhích được nữa. Dù trông có vẻ
đơn giản nhưng thực ra đó là cuộc đấu kỹ xảo độc dược giữa Phạm Nhàn và đối
phương. Mộc Bồng mất đi thế chủ động nhưng đã nhanh chóng lấy lại ưu thế,
nếu Phạm Nhàn hơi sợ hãi trước bột thuốc kia, chỉ e đã mất cơ hội tốt để khống
chế đối phương.
Đặc biệt là khói độc tuôn ra từ lọ thuốc nhỏ cuối cùng, Phạm Nhàn lại có thể
dùng một mảnh vải cuốn hết vào, điều này không chỉ thể hiện kỹ năng độc dược
mà còn là công phu điều khiển chân khí cực kỳ cao minh, cùng với thủ đoạn
nhỏ trên từng đầu ngón tay.
Toàn thân cứng ngắc, đối diện chiếc giường lộn xộn và tấm vải xanh đổi
màu bên cạnh, Mộc Bồng kinh hoàng, tự hỏi rối cuối cùng là ai mà có bản lĩnh
độc dược đến mức có thể chế ngự mình trong chớp mắt.
Phạm Nhàn cẩn thận cởi chiếc mũ đầy bột thuốc xuống, gom chung với tấm
vải đổi màu lại rồi lấy que diêm ra châm lửa đốt. Độc tố tiếp xúc lửa sẽ tan, mất
hiệu lực. Sau khi đảm bảo an toàn, y mới tháo găng tay, nắm cổ áo kéo Mộc
Bồng sang phòng bên cạnh.
Y lấy trong ngực ra một viên thuốc giải độc ăn vào, vẫn cảm thấy cổ họng
nóng rát. Nghĩ lại thật may mắn đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không để mớ bột
thuốc đó trúng mặt, không biết sẽ ra sao. Nghĩ vậy, y không khỏi nghiêm nghị,
nhìn Mộc Bồng đang bất động trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng ép hắn
nuốt một viên thuốc.
"Y thuật thì ta không bằng ngươi, nhưng việc dùng độc này ngươi lại không
bằng ta... Sư huynh Mộc Bồng, ngươi đã ở Nam Khánh của ta hai năm rồi, cũng
nên nói rõ ý đồ tới đây."
Phạm Nhàn ho hai tiếng, ngồi đối diện Mộc Bồng. Đây không phải y giả vờ
tiêu sái, mà là trình bày một sự thật, giống như những gì từng nói với Trang
Mặc Hàn trong đêm ở hội thơ trước điện năm xưa. Ngày nay Phí Giới đã ra hải
ngoại, Tiếu Ân đã sớm bỏ mạng, còn đại sư độc dược Đông Di thành thì đã mai
danh ẩn tích, nói về thủ đoạn dùng độc và giải độc, quả thực chưa ai vượt qua
được Phạm Nhàn.
Toàn thân Mộc Bồng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn cảm
nhận rõ dòng độc tố đang chảy dọc theo huyệt đạo sau gáy. Hắn không biết đây
là loại độc gì mà lại kinh khủng đến thế, nhưng biết Phạm Nhàn đã cho mình
thuốc giải, chắc chắn là định tra hỏi điều gì đó, tạm thời sẽ không để hắn chết.
Ngay sau khi Phạm Nhàn lên tiếng, Mộc Bồng đã nhận ra đối phương.
Ngoài huynh trưởng của tiểu sư muội ra, ai dám khoe khoang trước mặt một đại
gia y đạo như hắn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Muốn điều tra một việc, cách đơn giản nhất là đối chất trực tiếp, chất vấnngay mặt, nhất là với những vấn đề bí mật.Một buổi chiều u ám, một người mặc áo đen đội mũ rộng vành trực tiếp đilên tầng hai của một ngôi nhà nhỏ ở Hà Trì phường long xà hỗn tạp phía tâythành. Hắn lặng lẽ đi vào, vung tay rút ra một con dao màu đen, nhẹ nhàng đặtngang cổ một người.Trong phòng bố trí đơn giản, người này đang đóng gói hành lý bên cạnhgiường, có vẻ chuẩn bị đi xa. Hắn mặc y phục của lang trung, lúc này cảm nhậnđược cái lạnh trên cổ, khiến tóc gáy dựng đứng hết cả lên.Hắn tên Mộc Bồng, là đệ tử thứ hai của Khổ Hà, là danh y tài giỏi nhất BắcTề. Hai năm trước, theo di ngôn của sư phụ, hắn đã xâm nhập Nam Khánh,dùng mọi cách tiếp cận Trần Bình Bình và dùng y thuật tuyệt vời của mình đểnhận được lòng tin từ ông ta. Sau đó hắn tìm cớ che giấu thân phận thật sự củamình.Mặc dù là một đại phu, nhưng với tư cách đệ tử của Khổ Hà, không phảingười thường nào cũng có thể lặng lẽ lách vào nhà giữa tiếng ồn ào náo nhiệtcủa Hà Trì phường rồi đặt dao sát cổ hắn như vậy. Mộc Bồng biết chắc thíchkhách đằng sau chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong thiên hạ.Mộc Bồng không quay đầu lại, cũng không thấy hắn làm gì, chỉ thấy mộtluồng bột phấn bay vào mặt người mặc đồ đen. Chiêu thức âm hàn không gìsánh được, thể hiện công phu cao siêu. Đệ tử Thiên Nhất đạo môn quả thựckhông đơn giản!Bột rơi xuống theo chiếc nón, Phạm Nhàn nhắm mắt, không rên rỉ, thậm chícòn không thở. Bởi y biết trong bột kia chứa chất độc kinh khủng. Đã tính sai, ykhông vạch dao mà chỉ khẽ vỗ ngón tay, đâm một mũi kim độc vào gáy MộcBồng.Thân thể Mộc Bồng tê dại, trước khi bị cứng đơ, hắn vỗ tay đập nát lọ thuốcnhỏ trong gói, khói độc bốc lên. Một tấm vải xanh lóe lên, tay Phạm Nhàn nhưchim én lao từ phía sau ra, chỉ dùng một mảnh vải đã cuốn hết khói độc, khôngđể thoát chút nào ra ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chốc lát, tầng hai vang lên năm tiếng độp độp rồi Mộc Bồng cuốicùng cũng bị tê liệt hoàn toàn, không còn nhúc nhích được nữa. Dù trông có vẻđơn giản nhưng thực ra đó là cuộc đấu kỹ xảo độc dược giữa Phạm Nhàn và đốiphương. Mộc Bồng mất đi thế chủ động nhưng đã nhanh chóng lấy lại ưu thế,nếu Phạm Nhàn hơi sợ hãi trước bột thuốc kia, chỉ e đã mất cơ hội tốt để khốngchế đối phương.Đặc biệt là khói độc tuôn ra từ lọ thuốc nhỏ cuối cùng, Phạm Nhàn lại có thểdùng một mảnh vải cuốn hết vào, điều này không chỉ thể hiện kỹ năng độc dượcmà còn là công phu điều khiển chân khí cực kỳ cao minh, cùng với thủ đoạnnhỏ trên từng đầu ngón tay.Toàn thân cứng ngắc, đối diện chiếc giường lộn xộn và tấm vải xanh đổimàu bên cạnh, Mộc Bồng kinh hoàng, tự hỏi rối cuối cùng là ai mà có bản lĩnhđộc dược đến mức có thể chế ngự mình trong chớp mắt.Phạm Nhàn cẩn thận cởi chiếc mũ đầy bột thuốc xuống, gom chung với tấmvải đổi màu lại rồi lấy que diêm ra châm lửa đốt. Độc tố tiếp xúc lửa sẽ tan, mấthiệu lực. Sau khi đảm bảo an toàn, y mới tháo găng tay, nắm cổ áo kéo MộcBồng sang phòng bên cạnh.Y lấy trong ngực ra một viên thuốc giải độc ăn vào, vẫn cảm thấy cổ họngnóng rát. Nghĩ lại thật may mắn đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không để mớ bộtthuốc đó trúng mặt, không biết sẽ ra sao. Nghĩ vậy, y không khỏi nghiêm nghị,nhìn Mộc Bồng đang bất động trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng ép hắnnuốt một viên thuốc."Y thuật thì ta không bằng ngươi, nhưng việc dùng độc này ngươi lại khôngbằng ta... Sư huynh Mộc Bồng, ngươi đã ở Nam Khánh của ta hai năm rồi, cũngnên nói rõ ý đồ tới đây."Phạm Nhàn ho hai tiếng, ngồi đối diện Mộc Bồng. Đây không phải y giả vờtiêu sái, mà là trình bày một sự thật, giống như những gì từng nói với TrangMặc Hàn trong đêm ở hội thơ trước điện năm xưa. Ngày nay Phí Giới đã ra hảingoại, Tiếu Ân đã sớm bỏ mạng, còn đại sư độc dược Đông Di thành thì đã maidanh ẩn tích, nói về thủ đoạn dùng độc và giải độc, quả thực chưa ai vượt quađược Phạm Nhàn.Toàn thân Mộc Bồng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn cảmnhận rõ dòng độc tố đang chảy dọc theo huyệt đạo sau gáy. Hắn không biết đâylà loại độc gì mà lại kinh khủng đến thế, nhưng biết Phạm Nhàn đã cho mìnhthuốc giải, chắc chắn là định tra hỏi điều gì đó, tạm thời sẽ không để hắn chết.Ngay sau khi Phạm Nhàn lên tiếng, Mộc Bồng đã nhận ra đối phương.Ngoài huynh trưởng của tiểu sư muội ra, ai dám khoe khoang trước mặt một đạigia y đạo như hắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑