Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1542: Giọng ca lúc nửa đêm 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lúc này Mộc Bồng mới có thể nói chuyện, ánh mắtthoáng chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phạm đại nhân, ta chỉ là đại phu, sao lại cưỡng épnhư vậy?""Ngươi cũng chẳng phải mỹ nhân, ta cưỡng ép làm gì?" Phạm Nhàn lắc đầu:"Ta chỉ muốn biết, ngươi thân là nhị đệ tử của Khổ Hà, sao hai năm qua ngươilại trốn ở Nam Khánh?"Mộc Bồng mỉm cười đáp: "Lý do à? Chắc ngài cũng biết, không phải sứckhỏe của Trần lão Viện trưởng ngày càng tốt sao?"Phạm Nhàn nhíu mày sâu hơn: "Đó mới là điều ta không hiểu. Lão Việntrường càng khỏe mạnh thì người Bắc Tề các ngươi lại càng phiền lòng chứ?"Y đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mộc Bồng, hỏi: "Có phải đâylà di ngôn trước lúc lâm chung của Khổ Hà?"Mộc Bồng im lặng đại biểu cho thừa nhận.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chắc ngươi cũng biết Thất Xử trongGiám Sát viện làm gì."Thất Xử chuyên trách ngục giam và tra tấn, tất cả những thủ đoạn hành hạkhiến người khiếp sợ nhất thiên hạ đều ở trong đại lao đó. Nhưng Mộc Bồngvẫn bình thản đáp: "Tiểu Phạm đại nhân, chẳng lẽ đây là cách đối xử với kháchcủa Nam Khánh các ngươi? Lệnh muội học nghệ trên núi, ta đã truyền thụ hếtlòng mà không hề giấu diếm điều gì. Cho dù sau Đại Đông sơn, sư phụ của tacũng giao cả ngọn núi cho tiểu sư muội, triều đình cũng không thay đổi tháiđộ."Hắn nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Chỉ vì ta chữa trị cho Trần viện trưởng nênta phải chết sao? Lời này nói với trời cũng chẳng có lý."Phạm Nhàn im lặng, biết Mộc Bồng nói rất đúng. Hai năm qua, dù ẩn náu ởNam Khánh nhưng theo điều tra của Giám Sát viện, hắn không hề làm điều gìngoài việc tận tâm chữa trị cho Trần viện trưởng.Nhưng vấn đề là bản thân việc đó đã rất kỳ lạ. Di ngôn trước lúc lâm chungcủa Khổ Hà đại sư là một là bảo Hải Đường thu nạp bộ lạc người Hồ trên thảonguyên, dưới sự hậu thuẫn của Bắc Tề để trở thành mối đe dọa lớn nhất vớiKhánh Quốc; hai là Mộc Bồng vào Nam, chẳng lẽ chỉ để cho Trần Bình Bìnhtiếp tục sống khỏe mạnh? Điều đó có lợi ích khổng lồ gì cho Bắc Tề?Điều này Phạm Nhàn không thể hiểu nổi, nên mới âm thầm ra tay với MộcBồng."Ngươi chuẩn bị rời khỏi?""Tiểu sư muội đã về, ta còn ở lại sao được?" Mộc Bồng nói: "Chẳng qua vẫnchậm chân một chút nên bị ngươi bắt được.""Ta đã phát hiện ra sự hiện diện của ngươi từ vài tháng trước, chỉ là nhiềunăm qua ngươi hiếm khi xuống núi nên ta không thể xác định danh tính củangươi. Nhược Nhược chỉ giúp xác nhận một chút mà thôi." Phạm Nhàn cúi đầunói: "Nể mặt Nhược Nhược, ta sẽ tạm thời không giết ngươi. Nhưng trước khibiết rõ Thiên Nhất đạo các ngươi đang âm mưu điều gì, ta sẽ không để ngươi rờikhỏi Nam Khánh."Mộc Bồng biến sắc, biết mình sẽ bị giam cầm trong Giám Sát viện, chỉkhông rõ sẽ bị nhốt bao lâu, liệu có lâu như Tiếu Ân không?o O o"Hóa ra vị đại phu kia là nhị đồ đệ của Khổ Hà, Khổ Hà cả đời tài hoa ngậptrời, những gì đã học không một thứ gì không phải tinh diệu nhất thiên hạ,chẳng trách vị đại phu này lại có trình độ cao siêu đến thế."Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn mỉm cười, cong ngón tay ra hiệu cho lãobộc đẩy mình vào sâu trong Trần Viên. Phạm Nhàn im lặng đi theo phía sau xelăn, nghe tiếng lạch cạch, cùng tiếng ca vọng lại từ không xa, lúc này đã khuya,tiếng ca trong Trần Viên vắng vẻ bỗng dưng vang lên khiến lòng người chùngxuống."Ngươi xử lý thế nào ta không quan tâm, chỉ là một tên đại phu, sao ngươiphải chạy một chuyến thế này." Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn,đây là thói quen nhiều năm của ông, đầu ngón tay chạm xuống phát ra âm thanhtrống rỗng, khàn giọng nói: "Dù sao hai năm qua cũng chẳng có ai cho hạ độcvới ta."Phạm Nhàn cúi đầu đứng dưới tàng cây bên cạnh xe lăn, lắc đầu, hoàn toànkhông tin lời Trần Bình Bình, với tầm nhìn của Trần Bình Bình, làm sao có thểkhông nhận ra vấn đề của Mộc Bồng. Sau khi suy nghĩ, y nói: "Ta chỉ khônghiểu, trước lúc lâm chung Khổ Hà ra lệnh bảo Mộc Bồng xuống phía nam, rốtcuộc là vì điều gì."Trong hai năm qua Mộc Bồng không chỉ cực kỳ chú ý đến thân thể TrầnBình Bình, mà còn bí mật thông qua đủ loại con đường, tập hợp một nhóm lớncác loại thuốc hiếm thấy ngay cả trong hoàng cung Khánh Quốc, kết hợp với bíthuật hồi xuân tuyệt vời của mình, quả thực đã thành công ngăn chặn quá trìnhlão hóa và những vết thương cũ của Trần Bình Bình, khiến vị lão nhân gia nàysống càng thêm khỏe mạnh.Trần Bình Bình quay xe lăn đối diện Phạm Nhàn, vẫy tay ra hiệu cho lãobộc rời đi rồi chống cằm ngồi trên xe lăn, chìm vào trầm tư. Ánh đèn từ phíasau rọi lên lưng ông khiến Phạm Nhàn không nhìn rõ được khuôn mặt già nuaấy, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lúc này Mộc Bồng mới có thể nói chuyện, ánh mắt

thoáng chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phạm đại nhân, ta chỉ là đại phu, sao lại cưỡng ép

như vậy?"

"Ngươi cũng chẳng phải mỹ nhân, ta cưỡng ép làm gì?" Phạm Nhàn lắc đầu:

"Ta chỉ muốn biết, ngươi thân là nhị đệ tử của Khổ Hà, sao hai năm qua ngươi

lại trốn ở Nam Khánh?"

Mộc Bồng mỉm cười đáp: "Lý do à? Chắc ngài cũng biết, không phải sức

khỏe của Trần lão Viện trưởng ngày càng tốt sao?"

Phạm Nhàn nhíu mày sâu hơn: "Đó mới là điều ta không hiểu. Lão Viện

trường càng khỏe mạnh thì người Bắc Tề các ngươi lại càng phiền lòng chứ?"

Y đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mộc Bồng, hỏi: "Có phải đây

là di ngôn trước lúc lâm chung của Khổ Hà?"

Mộc Bồng im lặng đại biểu cho thừa nhận.

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chắc ngươi cũng biết Thất Xử trong

Giám Sát viện làm gì."

Thất Xử chuyên trách ngục giam và tra tấn, tất cả những thủ đoạn hành hạ

khiến người khiếp sợ nhất thiên hạ đều ở trong đại lao đó. Nhưng Mộc Bồng

vẫn bình thản đáp: "Tiểu Phạm đại nhân, chẳng lẽ đây là cách đối xử với khách

của Nam Khánh các ngươi? Lệnh muội học nghệ trên núi, ta đã truyền thụ hết

lòng mà không hề giấu diếm điều gì. Cho dù sau Đại Đông sơn, sư phụ của ta

cũng giao cả ngọn núi cho tiểu sư muội, triều đình cũng không thay đổi thái

độ."

Hắn nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Chỉ vì ta chữa trị cho Trần viện trưởng nên

ta phải chết sao? Lời này nói với trời cũng chẳng có lý."

Phạm Nhàn im lặng, biết Mộc Bồng nói rất đúng. Hai năm qua, dù ẩn náu ở

Nam Khánh nhưng theo điều tra của Giám Sát viện, hắn không hề làm điều gì

ngoài việc tận tâm chữa trị cho Trần viện trưởng.

Nhưng vấn đề là bản thân việc đó đã rất kỳ lạ. Di ngôn trước lúc lâm chung

của Khổ Hà đại sư là một là bảo Hải Đường thu nạp bộ lạc người Hồ trên thảo

nguyên, dưới sự hậu thuẫn của Bắc Tề để trở thành mối đe dọa lớn nhất với

Khánh Quốc; hai là Mộc Bồng vào Nam, chẳng lẽ chỉ để cho Trần Bình Bình

tiếp tục sống khỏe mạnh? Điều đó có lợi ích khổng lồ gì cho Bắc Tề?

Điều này Phạm Nhàn không thể hiểu nổi, nên mới âm thầm ra tay với Mộc

Bồng.

"Ngươi chuẩn bị rời khỏi?"

"Tiểu sư muội đã về, ta còn ở lại sao được?" Mộc Bồng nói: "Chẳng qua vẫn

chậm chân một chút nên bị ngươi bắt được."

"Ta đã phát hiện ra sự hiện diện của ngươi từ vài tháng trước, chỉ là nhiều

năm qua ngươi hiếm khi xuống núi nên ta không thể xác định danh tính của

ngươi. Nhược Nhược chỉ giúp xác nhận một chút mà thôi." Phạm Nhàn cúi đầu

nói: "Nể mặt Nhược Nhược, ta sẽ tạm thời không giết ngươi. Nhưng trước khi

biết rõ Thiên Nhất đạo các ngươi đang âm mưu điều gì, ta sẽ không để ngươi rời

khỏi Nam Khánh."

Mộc Bồng biến sắc, biết mình sẽ bị giam cầm trong Giám Sát viện, chỉ

không rõ sẽ bị nhốt bao lâu, liệu có lâu như Tiếu Ân không?

o O o

"Hóa ra vị đại phu kia là nhị đồ đệ của Khổ Hà, Khổ Hà cả đời tài hoa ngập

trời, những gì đã học không một thứ gì không phải tinh diệu nhất thiên hạ,

chẳng trách vị đại phu này lại có trình độ cao siêu đến thế."

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn mỉm cười, cong ngón tay ra hiệu cho lão

bộc đẩy mình vào sâu trong Trần Viên. Phạm Nhàn im lặng đi theo phía sau xe

lăn, nghe tiếng lạch cạch, cùng tiếng ca vọng lại từ không xa, lúc này đã khuya,

tiếng ca trong Trần Viên vắng vẻ bỗng dưng vang lên khiến lòng người chùng

xuống.

"Ngươi xử lý thế nào ta không quan tâm, chỉ là một tên đại phu, sao ngươi

phải chạy một chuyến thế này." Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn,

đây là thói quen nhiều năm của ông, đầu ngón tay chạm xuống phát ra âm thanh

trống rỗng, khàn giọng nói: "Dù sao hai năm qua cũng chẳng có ai cho hạ độc

với ta."

Phạm Nhàn cúi đầu đứng dưới tàng cây bên cạnh xe lăn, lắc đầu, hoàn toàn

không tin lời Trần Bình Bình, với tầm nhìn của Trần Bình Bình, làm sao có thể

không nhận ra vấn đề của Mộc Bồng. Sau khi suy nghĩ, y nói: "Ta chỉ không

hiểu, trước lúc lâm chung Khổ Hà ra lệnh bảo Mộc Bồng xuống phía nam, rốt

cuộc là vì điều gì."

Trong hai năm qua Mộc Bồng không chỉ cực kỳ chú ý đến thân thể Trần

Bình Bình, mà còn bí mật thông qua đủ loại con đường, tập hợp một nhóm lớn

các loại thuốc hiếm thấy ngay cả trong hoàng cung Khánh Quốc, kết hợp với bí

thuật hồi xuân tuyệt vời của mình, quả thực đã thành công ngăn chặn quá trình

lão hóa và những vết thương cũ của Trần Bình Bình, khiến vị lão nhân gia này

sống càng thêm khỏe mạnh.

Trần Bình Bình quay xe lăn đối diện Phạm Nhàn, vẫy tay ra hiệu cho lão

bộc rời đi rồi chống cằm ngồi trên xe lăn, chìm vào trầm tư. Ánh đèn từ phía

sau rọi lên lưng ông khiến Phạm Nhàn không nhìn rõ được khuôn mặt già nua

ấy, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lúc này Mộc Bồng mới có thể nói chuyện, ánh mắtthoáng chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phạm đại nhân, ta chỉ là đại phu, sao lại cưỡng épnhư vậy?""Ngươi cũng chẳng phải mỹ nhân, ta cưỡng ép làm gì?" Phạm Nhàn lắc đầu:"Ta chỉ muốn biết, ngươi thân là nhị đệ tử của Khổ Hà, sao hai năm qua ngươilại trốn ở Nam Khánh?"Mộc Bồng mỉm cười đáp: "Lý do à? Chắc ngài cũng biết, không phải sứckhỏe của Trần lão Viện trưởng ngày càng tốt sao?"Phạm Nhàn nhíu mày sâu hơn: "Đó mới là điều ta không hiểu. Lão Việntrường càng khỏe mạnh thì người Bắc Tề các ngươi lại càng phiền lòng chứ?"Y đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mộc Bồng, hỏi: "Có phải đâylà di ngôn trước lúc lâm chung của Khổ Hà?"Mộc Bồng im lặng đại biểu cho thừa nhận.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chắc ngươi cũng biết Thất Xử trongGiám Sát viện làm gì."Thất Xử chuyên trách ngục giam và tra tấn, tất cả những thủ đoạn hành hạkhiến người khiếp sợ nhất thiên hạ đều ở trong đại lao đó. Nhưng Mộc Bồngvẫn bình thản đáp: "Tiểu Phạm đại nhân, chẳng lẽ đây là cách đối xử với kháchcủa Nam Khánh các ngươi? Lệnh muội học nghệ trên núi, ta đã truyền thụ hếtlòng mà không hề giấu diếm điều gì. Cho dù sau Đại Đông sơn, sư phụ của tacũng giao cả ngọn núi cho tiểu sư muội, triều đình cũng không thay đổi tháiđộ."Hắn nhìn Phạm Nhàn, cười nói: "Chỉ vì ta chữa trị cho Trần viện trưởng nênta phải chết sao? Lời này nói với trời cũng chẳng có lý."Phạm Nhàn im lặng, biết Mộc Bồng nói rất đúng. Hai năm qua, dù ẩn náu ởNam Khánh nhưng theo điều tra của Giám Sát viện, hắn không hề làm điều gìngoài việc tận tâm chữa trị cho Trần viện trưởng.Nhưng vấn đề là bản thân việc đó đã rất kỳ lạ. Di ngôn trước lúc lâm chungcủa Khổ Hà đại sư là một là bảo Hải Đường thu nạp bộ lạc người Hồ trên thảonguyên, dưới sự hậu thuẫn của Bắc Tề để trở thành mối đe dọa lớn nhất vớiKhánh Quốc; hai là Mộc Bồng vào Nam, chẳng lẽ chỉ để cho Trần Bình Bìnhtiếp tục sống khỏe mạnh? Điều đó có lợi ích khổng lồ gì cho Bắc Tề?Điều này Phạm Nhàn không thể hiểu nổi, nên mới âm thầm ra tay với MộcBồng."Ngươi chuẩn bị rời khỏi?""Tiểu sư muội đã về, ta còn ở lại sao được?" Mộc Bồng nói: "Chẳng qua vẫnchậm chân một chút nên bị ngươi bắt được.""Ta đã phát hiện ra sự hiện diện của ngươi từ vài tháng trước, chỉ là nhiềunăm qua ngươi hiếm khi xuống núi nên ta không thể xác định danh tính củangươi. Nhược Nhược chỉ giúp xác nhận một chút mà thôi." Phạm Nhàn cúi đầunói: "Nể mặt Nhược Nhược, ta sẽ tạm thời không giết ngươi. Nhưng trước khibiết rõ Thiên Nhất đạo các ngươi đang âm mưu điều gì, ta sẽ không để ngươi rờikhỏi Nam Khánh."Mộc Bồng biến sắc, biết mình sẽ bị giam cầm trong Giám Sát viện, chỉkhông rõ sẽ bị nhốt bao lâu, liệu có lâu như Tiếu Ân không?o O o"Hóa ra vị đại phu kia là nhị đồ đệ của Khổ Hà, Khổ Hà cả đời tài hoa ngậptrời, những gì đã học không một thứ gì không phải tinh diệu nhất thiên hạ,chẳng trách vị đại phu này lại có trình độ cao siêu đến thế."Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn mỉm cười, cong ngón tay ra hiệu cho lãobộc đẩy mình vào sâu trong Trần Viên. Phạm Nhàn im lặng đi theo phía sau xelăn, nghe tiếng lạch cạch, cùng tiếng ca vọng lại từ không xa, lúc này đã khuya,tiếng ca trong Trần Viên vắng vẻ bỗng dưng vang lên khiến lòng người chùngxuống."Ngươi xử lý thế nào ta không quan tâm, chỉ là một tên đại phu, sao ngươiphải chạy một chuyến thế này." Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn,đây là thói quen nhiều năm của ông, đầu ngón tay chạm xuống phát ra âm thanhtrống rỗng, khàn giọng nói: "Dù sao hai năm qua cũng chẳng có ai cho hạ độcvới ta."Phạm Nhàn cúi đầu đứng dưới tàng cây bên cạnh xe lăn, lắc đầu, hoàn toànkhông tin lời Trần Bình Bình, với tầm nhìn của Trần Bình Bình, làm sao có thểkhông nhận ra vấn đề của Mộc Bồng. Sau khi suy nghĩ, y nói: "Ta chỉ khônghiểu, trước lúc lâm chung Khổ Hà ra lệnh bảo Mộc Bồng xuống phía nam, rốtcuộc là vì điều gì."Trong hai năm qua Mộc Bồng không chỉ cực kỳ chú ý đến thân thể TrầnBình Bình, mà còn bí mật thông qua đủ loại con đường, tập hợp một nhóm lớncác loại thuốc hiếm thấy ngay cả trong hoàng cung Khánh Quốc, kết hợp với bíthuật hồi xuân tuyệt vời của mình, quả thực đã thành công ngăn chặn quá trìnhlão hóa và những vết thương cũ của Trần Bình Bình, khiến vị lão nhân gia nàysống càng thêm khỏe mạnh.Trần Bình Bình quay xe lăn đối diện Phạm Nhàn, vẫy tay ra hiệu cho lãobộc rời đi rồi chống cằm ngồi trên xe lăn, chìm vào trầm tư. Ánh đèn từ phíasau rọi lên lưng ông khiến Phạm Nhàn không nhìn rõ được khuôn mặt già nuaấy, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo.

Chương 1542: Giọng ca lúc nửa đêm 2