Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1546: Giữa hai viện 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chỉ Phạm Nhàn hiểu rõ, Hạ Tông Vĩ cũng tự hiểu rõ, thậm chí cảtriều dã đều rõ, việc thăng cấp vượt bậc của người này, sự tín nhiệm và ủyquyền của bệ hạ, chỉ là để cân bằng quyền lực tự nhiên phát sinh của PhạmNhàn. Đây cũng không phải là Hoàng đế nghi kỵ gì Phạm Nhàn, chỉ là quyềnthần kiểu Phạm Nhàn, nếu không có ai trong triều kiềm chế một chút, thể nàocũng có chút vấn đề.Dù Hạ Tông Vĩ đã vào Môn Hạ Trung Thư nhưng vẫn giữ chức Tả đô Ngựsử của Đô Sát viện, lo liệu thánh ý. Quyền lực của Đô Sát viện tăng mạnh, tạoáp lực cực lớn lên quyền lực của Giám Sát viện. Hai năm qua, Giám Sát viện vàĐô Sát viện đã nảy sinh biết bao vụ kiện tụng, tình thế hai bên căng thẳng tộtđộ, cũng khiến Bát Xử Chấp Luật ti do Tống Thế Nhân và Trần Bá Thườngđứng đầu cực kỳ bận rộn.Chấp Luật ti là nha môn mới thành lập của Giám Sát viện, nhằm đối phó vớiđám Ngự sử khoa môi múa mép của Đô Sát viện.Do vậy có thể biết, chắc chắn Phạm Nhàn không ưa Hạ Tông Vĩ, người lậtđổ nhạc phụ của mình, luôn đối đầu với mình. Quan trọng nhất là dưới vẻ mặttrung thực nghiêm túc kia, ẩn chứa một tấm lòng đầu cơ mà y căm ghét nhất.Cụm từ "gia nô tam họ" bắt nguồn từ thư phòng Phạm phủ, cổng lớn Đô Sátviện bị Phạm Nhàn đạp nát, ai cũng biết Tiểu Phạm đại nhân khinh thường HạTông Vĩ nhất.Nhưng mỗi lần gặp mặt trong triều đường hay nha môn, Hạ Tông Vĩ vẫnduy trì vẻ tôn kính tuyệt đối với Phạm Nhàn, như thể hoàn toàn không hay biếtchuyện đó, giống hệt cảm giác hồi hai người mới gặp nhau ở Nhất Thạch Cư.Thường nói đưa tay không đánh người đang cười. Chỉ cần đối phương chưachạm đến điểm giới hạn của mình, tất nhiên Phạm Nhàn cũng không thể caynghiệt sỉ nhục hắn. Nhưng chính thái độ tươi cười tiếp đón người của Hạ TôngVĩ khiến trong lòng y bất an, một tên giá áo túi cơm có thể lật tay thành mây, úptay thành mưa, khó có thể khiện y chịu thiệt gì ở ngoài sáng, nhưng trong bóngtối không ai biết hắn sẽ làm gì.Dường như Hạ Tông Vĩ nhận ra Phạm Nhàn không muốn nói chuyện, mỉmcười đầy bất đắc dĩ, lại hành lễ với hai người, nói thêm vài câu rồi theo chiếcđèn lồng đỏ kia quay trở lại bóng tối dưới thành.Phạm Nhàn híp mắt nhìn theo đèn lồng cho đến khi không còn nhìn thấybóng dáng người này nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Hồ Đại học sĩ bên cạnh ôn hòanhìn y, nói: "Hạ đại nhân được sủng ái nhưng không phải kẻ không có chừngmực, xung đột giữa hai viện, hắn cũng chỉ làm theo phận sự mình."Nghe Hồ Đại học sĩ bênh vực Hạ Tông Vĩ, khóe miệng Phạm Nhàn nhếchlên, trêu đùa: "Nếu bắt con gái quý giá của ngươi gả cho hắn, ngươi có bằnglòng không?"Hồ Đại học sĩ ho khan liên, vừa buồn cười vừa tức giận chỉ vào Phạm Nhàn,nói không nên lời. Chẳng rõ từ đâu kinh đô nổi lên mốt hôn nhân muộn, dùtrong cung rất không ưa nhưng cũng không thay đổi được. Chẳng hạn như Thếtử Tĩnh Vương, hay Hạ Tông Vĩ, đều là nhân vật lẫy lừng mà vẫn độc thân chưalấy thê tử."Nói về nha đầu nhà ta..." Hồ Đại học sĩ bỗng mỉm cười nói: "An Chi à,nghe nói ngươi thu nhận Vương tiểu thư nhà Vương Đại Đô đốc làm học trò,như vậy thì cũng không ngại thêm nhà ta nữa chứ?"Phạm Nhàn giật mình, lập tức nhớ ra mình đã nhận Vương Đồng Nhi làmnữ đồ đệ. Việc này sau lần tranh cãi với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòngđã trở thành sự thật. Khi đó y còn tự mãn, lùi một bước để tiến mười bước, đểHoàng đế bệ hạ giao việc Đại hoàng tử nạp phi cho mình. Nay nghe lời Hồ Đạihọc sĩ, mới biết mình đã gây ra vấn đề.Y liên tục phất tay, nói: "Sao lại nói thế, Đại học sĩ học rộng tài cao, Lệnhtiểu thư cũng thông minh tuyệt trần, đâu cần kẻ vô dụng như ta."Thấy y từ chối dứt khoát, Hồ Đại học sĩ cười cười, nghĩ bụng nếu ngươi làvô dụng thì trên đời này ai không phải vô dụng, trong lòng không khỏi tiếc nuối.Ai trong văn võ triều đình cũng biết Tiểu Phạm đại nhân dạy học là thế giannhất tuyệt. Dạy Tam hoàng tử bất hảo ngày xưa thành quân tử ôn hòa, biến Diệptiểu thư khi xưa thành Vương phi dịu dàng. Văn có biệt hiệu Thi Tiên, võ đạtcảnh giới cửu phẩm, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng rất mong được đưa con gái vàophủ của y -- tất nhiên không phải làm thiếp mà chỉ làm nữ đồ đệ.Phạm Nhàn đổi đề tài sang câu nói trước, mỉa mai: "Học sĩ không chịu gảcon gái cho Hạ Tông Vĩ, tất nhiên là biết tâm địa bất chính của hắn. Tên tiểunhân như vậy, sao ta phải lá mặt lá trái với hắn."Hồ Đại học sĩ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ bụng triều đình bây giờ cũng chỉ cóPhạm Nhàn dám chửi Hạ Tông Vĩ như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫnkhông hiểu tại sao Phạm Nhàn lại khinh thường Hạ Tông Vĩ đến thế, chuyệnnăm xưa cơ bản là do Hoàng đế bệ hạ sắp đặt
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không chỉ Phạm Nhàn hiểu rõ, Hạ Tông Vĩ cũng tự hiểu rõ, thậm chí cả
triều dã đều rõ, việc thăng cấp vượt bậc của người này, sự tín nhiệm và ủy
quyền của bệ hạ, chỉ là để cân bằng quyền lực tự nhiên phát sinh của Phạm
Nhàn. Đây cũng không phải là Hoàng đế nghi kỵ gì Phạm Nhàn, chỉ là quyền
thần kiểu Phạm Nhàn, nếu không có ai trong triều kiềm chế một chút, thể nào
cũng có chút vấn đề.
Dù Hạ Tông Vĩ đã vào Môn Hạ Trung Thư nhưng vẫn giữ chức Tả đô Ngự
sử của Đô Sát viện, lo liệu thánh ý. Quyền lực của Đô Sát viện tăng mạnh, tạo
áp lực cực lớn lên quyền lực của Giám Sát viện. Hai năm qua, Giám Sát viện và
Đô Sát viện đã nảy sinh biết bao vụ kiện tụng, tình thế hai bên căng thẳng tột
độ, cũng khiến Bát Xử Chấp Luật ti do Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường
đứng đầu cực kỳ bận rộn.
Chấp Luật ti là nha môn mới thành lập của Giám Sát viện, nhằm đối phó với
đám Ngự sử khoa môi múa mép của Đô Sát viện.
Do vậy có thể biết, chắc chắn Phạm Nhàn không ưa Hạ Tông Vĩ, người lật
đổ nhạc phụ của mình, luôn đối đầu với mình. Quan trọng nhất là dưới vẻ mặt
trung thực nghiêm túc kia, ẩn chứa một tấm lòng đầu cơ mà y căm ghét nhất.
Cụm từ "gia nô tam họ" bắt nguồn từ thư phòng Phạm phủ, cổng lớn Đô Sát
viện bị Phạm Nhàn đạp nát, ai cũng biết Tiểu Phạm đại nhân khinh thường Hạ
Tông Vĩ nhất.
Nhưng mỗi lần gặp mặt trong triều đường hay nha môn, Hạ Tông Vĩ vẫn
duy trì vẻ tôn kính tuyệt đối với Phạm Nhàn, như thể hoàn toàn không hay biết
chuyện đó, giống hệt cảm giác hồi hai người mới gặp nhau ở Nhất Thạch Cư.
Thường nói đưa tay không đánh người đang cười. Chỉ cần đối phương chưa
chạm đến điểm giới hạn của mình, tất nhiên Phạm Nhàn cũng không thể cay
nghiệt sỉ nhục hắn. Nhưng chính thái độ tươi cười tiếp đón người của Hạ Tông
Vĩ khiến trong lòng y bất an, một tên giá áo túi cơm có thể lật tay thành mây, úp
tay thành mưa, khó có thể khiện y chịu thiệt gì ở ngoài sáng, nhưng trong bóng
tối không ai biết hắn sẽ làm gì.
Dường như Hạ Tông Vĩ nhận ra Phạm Nhàn không muốn nói chuyện, mỉm
cười đầy bất đắc dĩ, lại hành lễ với hai người, nói thêm vài câu rồi theo chiếc
đèn lồng đỏ kia quay trở lại bóng tối dưới thành.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn theo đèn lồng cho đến khi không còn nhìn thấy
bóng dáng người này nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Hồ Đại học sĩ bên cạnh ôn hòa
nhìn y, nói: "Hạ đại nhân được sủng ái nhưng không phải kẻ không có chừng
mực, xung đột giữa hai viện, hắn cũng chỉ làm theo phận sự mình."
Nghe Hồ Đại học sĩ bênh vực Hạ Tông Vĩ, khóe miệng Phạm Nhàn nhếch
lên, trêu đùa: "Nếu bắt con gái quý giá của ngươi gả cho hắn, ngươi có bằng
lòng không?"
Hồ Đại học sĩ ho khan liên, vừa buồn cười vừa tức giận chỉ vào Phạm Nhàn,
nói không nên lời. Chẳng rõ từ đâu kinh đô nổi lên mốt hôn nhân muộn, dù
trong cung rất không ưa nhưng cũng không thay đổi được. Chẳng hạn như Thế
tử Tĩnh Vương, hay Hạ Tông Vĩ, đều là nhân vật lẫy lừng mà vẫn độc thân chưa
lấy thê tử.
"Nói về nha đầu nhà ta..." Hồ Đại học sĩ bỗng mỉm cười nói: "An Chi à,
nghe nói ngươi thu nhận Vương tiểu thư nhà Vương Đại Đô đốc làm học trò,
như vậy thì cũng không ngại thêm nhà ta nữa chứ?"
Phạm Nhàn giật mình, lập tức nhớ ra mình đã nhận Vương Đồng Nhi làm
nữ đồ đệ. Việc này sau lần tranh cãi với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng
đã trở thành sự thật. Khi đó y còn tự mãn, lùi một bước để tiến mười bước, để
Hoàng đế bệ hạ giao việc Đại hoàng tử nạp phi cho mình. Nay nghe lời Hồ Đại
học sĩ, mới biết mình đã gây ra vấn đề.
Y liên tục phất tay, nói: "Sao lại nói thế, Đại học sĩ học rộng tài cao, Lệnh
tiểu thư cũng thông minh tuyệt trần, đâu cần kẻ vô dụng như ta."
Thấy y từ chối dứt khoát, Hồ Đại học sĩ cười cười, nghĩ bụng nếu ngươi là
vô dụng thì trên đời này ai không phải vô dụng, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Ai trong văn võ triều đình cũng biết Tiểu Phạm đại nhân dạy học là thế gian
nhất tuyệt. Dạy Tam hoàng tử bất hảo ngày xưa thành quân tử ôn hòa, biến Diệp
tiểu thư khi xưa thành Vương phi dịu dàng. Văn có biệt hiệu Thi Tiên, võ đạt
cảnh giới cửu phẩm, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng rất mong được đưa con gái vào
phủ của y -- tất nhiên không phải làm thiếp mà chỉ làm nữ đồ đệ.
Phạm Nhàn đổi đề tài sang câu nói trước, mỉa mai: "Học sĩ không chịu gả
con gái cho Hạ Tông Vĩ, tất nhiên là biết tâm địa bất chính của hắn. Tên tiểu
nhân như vậy, sao ta phải lá mặt lá trái với hắn."
Hồ Đại học sĩ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ bụng triều đình bây giờ cũng chỉ có
Phạm Nhàn dám chửi Hạ Tông Vĩ như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn
không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại khinh thường Hạ Tông Vĩ đến thế, chuyện
năm xưa cơ bản là do Hoàng đế bệ hạ sắp đặt
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chỉ Phạm Nhàn hiểu rõ, Hạ Tông Vĩ cũng tự hiểu rõ, thậm chí cảtriều dã đều rõ, việc thăng cấp vượt bậc của người này, sự tín nhiệm và ủyquyền của bệ hạ, chỉ là để cân bằng quyền lực tự nhiên phát sinh của PhạmNhàn. Đây cũng không phải là Hoàng đế nghi kỵ gì Phạm Nhàn, chỉ là quyềnthần kiểu Phạm Nhàn, nếu không có ai trong triều kiềm chế một chút, thể nàocũng có chút vấn đề.Dù Hạ Tông Vĩ đã vào Môn Hạ Trung Thư nhưng vẫn giữ chức Tả đô Ngựsử của Đô Sát viện, lo liệu thánh ý. Quyền lực của Đô Sát viện tăng mạnh, tạoáp lực cực lớn lên quyền lực của Giám Sát viện. Hai năm qua, Giám Sát viện vàĐô Sát viện đã nảy sinh biết bao vụ kiện tụng, tình thế hai bên căng thẳng tộtđộ, cũng khiến Bát Xử Chấp Luật ti do Tống Thế Nhân và Trần Bá Thườngđứng đầu cực kỳ bận rộn.Chấp Luật ti là nha môn mới thành lập của Giám Sát viện, nhằm đối phó vớiđám Ngự sử khoa môi múa mép của Đô Sát viện.Do vậy có thể biết, chắc chắn Phạm Nhàn không ưa Hạ Tông Vĩ, người lậtđổ nhạc phụ của mình, luôn đối đầu với mình. Quan trọng nhất là dưới vẻ mặttrung thực nghiêm túc kia, ẩn chứa một tấm lòng đầu cơ mà y căm ghét nhất.Cụm từ "gia nô tam họ" bắt nguồn từ thư phòng Phạm phủ, cổng lớn Đô Sátviện bị Phạm Nhàn đạp nát, ai cũng biết Tiểu Phạm đại nhân khinh thường HạTông Vĩ nhất.Nhưng mỗi lần gặp mặt trong triều đường hay nha môn, Hạ Tông Vĩ vẫnduy trì vẻ tôn kính tuyệt đối với Phạm Nhàn, như thể hoàn toàn không hay biếtchuyện đó, giống hệt cảm giác hồi hai người mới gặp nhau ở Nhất Thạch Cư.Thường nói đưa tay không đánh người đang cười. Chỉ cần đối phương chưachạm đến điểm giới hạn của mình, tất nhiên Phạm Nhàn cũng không thể caynghiệt sỉ nhục hắn. Nhưng chính thái độ tươi cười tiếp đón người của Hạ TôngVĩ khiến trong lòng y bất an, một tên giá áo túi cơm có thể lật tay thành mây, úptay thành mưa, khó có thể khiện y chịu thiệt gì ở ngoài sáng, nhưng trong bóngtối không ai biết hắn sẽ làm gì.Dường như Hạ Tông Vĩ nhận ra Phạm Nhàn không muốn nói chuyện, mỉmcười đầy bất đắc dĩ, lại hành lễ với hai người, nói thêm vài câu rồi theo chiếcđèn lồng đỏ kia quay trở lại bóng tối dưới thành.Phạm Nhàn híp mắt nhìn theo đèn lồng cho đến khi không còn nhìn thấybóng dáng người này nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Hồ Đại học sĩ bên cạnh ôn hòanhìn y, nói: "Hạ đại nhân được sủng ái nhưng không phải kẻ không có chừngmực, xung đột giữa hai viện, hắn cũng chỉ làm theo phận sự mình."Nghe Hồ Đại học sĩ bênh vực Hạ Tông Vĩ, khóe miệng Phạm Nhàn nhếchlên, trêu đùa: "Nếu bắt con gái quý giá của ngươi gả cho hắn, ngươi có bằnglòng không?"Hồ Đại học sĩ ho khan liên, vừa buồn cười vừa tức giận chỉ vào Phạm Nhàn,nói không nên lời. Chẳng rõ từ đâu kinh đô nổi lên mốt hôn nhân muộn, dùtrong cung rất không ưa nhưng cũng không thay đổi được. Chẳng hạn như Thếtử Tĩnh Vương, hay Hạ Tông Vĩ, đều là nhân vật lẫy lừng mà vẫn độc thân chưalấy thê tử."Nói về nha đầu nhà ta..." Hồ Đại học sĩ bỗng mỉm cười nói: "An Chi à,nghe nói ngươi thu nhận Vương tiểu thư nhà Vương Đại Đô đốc làm học trò,như vậy thì cũng không ngại thêm nhà ta nữa chứ?"Phạm Nhàn giật mình, lập tức nhớ ra mình đã nhận Vương Đồng Nhi làmnữ đồ đệ. Việc này sau lần tranh cãi với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòngđã trở thành sự thật. Khi đó y còn tự mãn, lùi một bước để tiến mười bước, đểHoàng đế bệ hạ giao việc Đại hoàng tử nạp phi cho mình. Nay nghe lời Hồ Đạihọc sĩ, mới biết mình đã gây ra vấn đề.Y liên tục phất tay, nói: "Sao lại nói thế, Đại học sĩ học rộng tài cao, Lệnhtiểu thư cũng thông minh tuyệt trần, đâu cần kẻ vô dụng như ta."Thấy y từ chối dứt khoát, Hồ Đại học sĩ cười cười, nghĩ bụng nếu ngươi làvô dụng thì trên đời này ai không phải vô dụng, trong lòng không khỏi tiếc nuối.Ai trong văn võ triều đình cũng biết Tiểu Phạm đại nhân dạy học là thế giannhất tuyệt. Dạy Tam hoàng tử bất hảo ngày xưa thành quân tử ôn hòa, biến Diệptiểu thư khi xưa thành Vương phi dịu dàng. Văn có biệt hiệu Thi Tiên, võ đạtcảnh giới cửu phẩm, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng rất mong được đưa con gái vàophủ của y -- tất nhiên không phải làm thiếp mà chỉ làm nữ đồ đệ.Phạm Nhàn đổi đề tài sang câu nói trước, mỉa mai: "Học sĩ không chịu gảcon gái cho Hạ Tông Vĩ, tất nhiên là biết tâm địa bất chính của hắn. Tên tiểunhân như vậy, sao ta phải lá mặt lá trái với hắn."Hồ Đại học sĩ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ bụng triều đình bây giờ cũng chỉ cóPhạm Nhàn dám chửi Hạ Tông Vĩ như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫnkhông hiểu tại sao Phạm Nhàn lại khinh thường Hạ Tông Vĩ đến thế, chuyệnnăm xưa cơ bản là do Hoàng đế bệ hạ sắp đặt