Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1547: Giữa hai viện 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói tóm lại, lý do Phạm Nhàn căm ghét Hạ Tông Vĩ rất phức tạp. Lúc nàytrời còn sớm, hai bên không việc gì làm nên Phạm Nhàn bắt đầu nói chuyệnphiếm với Hồ Đại học sĩ.Sau khi Thư Vu cáo lão, Phạm Nhàn hơi bất ngờ khi phát hiện Hồ Đại học sĩcũng rất thú vị giống như Thư lão đầu, không hề cổ hủ. Hơn nữa, trong biến cốkinh đô, Phạm Nhàn đã nhận được ân tình sâu nặng từ hai vị Đại học sĩ Thư Hồ.Một già một trẻ thường xuyên qua lại công việc, ăn ý vô cùng, quan hệ cũng trởnên thân thiết.Phạm Nhàn và ông, hai người ghé vào một chỗ kể chuyện vận động TânVăn của Hồ Đại học sĩ ngày xưa. Dù cuối cùng không thành công nhưng đây làđiều khiến Hồ Đại học sĩ tự hào nhất trong đời, thậm chí còn hơn việc đứng đầuMôn Hạ Trung Thư. Phạm Nhàn là môn đệ Phu tử thấm nhuần phong trào NgũTứ nên câu chuyện rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng cả khoảng không yên tĩnhdưới thành.Lúc này trong bóng tối dưới chân thành, vô số đèn lồng đỏ thật ra đangngước nhìn nơi đây. Cuộc trò chuyện giữa thủ lĩnh học sĩ Môn Hạ Trung Thư vàTiểu Công gia khiến nhiều người muốn tham gia. Nhưng họ biết mình không đủtư cách, chỉ có hai người này mới dám cười to trong lúc đang đợi lên triều.Một lúc sau, Phạm Nhàn ngồi thẳng dậy, bỗng cảm thấy không khí xungquanh có phần kỳ lạ, nhíu mày thở dài.Hồ Đại học sĩ liếc nhìn, biết y đã hiểu ra điều gì, mỉm cười.Phạm Nhàn chưa bao giờ biết sau khi dẹp loạn, Hoàng đế bệ hạ từng cókhoảnh khắc suy nghĩ để y kế vị, dù sau đó nhanh chóng quyết định xóa bỏ ýnghĩ ấy.Nhưng y biết từ đầu Hoàng đế bệ hạ đã sắp đặt chính trị Khánh Quốc tươnglai bằng cách dùng Hạ Tông Vĩ của Đô Sát viện cân bằng quyền lực với GiámSát viện, sau đó sai Hồ Đại học sĩ dẫn Môn Hạ Trung Thư ổn định triều cương.Sắp xếp như vậy có thể đảm bảo hai mươi năm yên ổn cho Khánh Quốc.Nhưng quyền lực của Phạm Nhàn quá lớn, lại rất thân thiết với Hồ Đại họcsĩ, nên sắp đặt của Hoàng đế bệ hạ khó lòng thực hiện, đành phải đưa Hạ TôngVĩ vào Môn Hạ Trung Thư."Ý định của bệ hạ rất rõ ràng." Hồ Đại học sĩ nhẹ nhàng nói: "Ngài khôngmuốn bề tôi như nước với lửa, nên Hạ đại nhân đến thỉnh an trước, cũng có ýhòa hoãn. An Chi ngươi là người thông minh, chắc đã biết phải làm thế nào."Phạm Nhàn im lặng, khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh đèn lồng chiếu rọi vẻ vôcùng bình tĩnh. Một năm rưỡi trước, y từng đá bay cửa Đô Sát viện, mắng hơnmười Ngự sử từ Hạ Tông Vĩ trở xuống sống không bằng chết. Ai ngờ sau đóhắn cũng bị Hoàng đế la mắng đến tái xanh mặt mày trong Ngự Thư phòng.Việc này chứng tỏ Hoàng đế che chở cho Đô Sát viện, cũng như sẵn sàng trảgiá để duy trì thế cân bằng. Kể từ đó, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì, vàluôn làm như thế: chỉ cần Hạ Tông Vĩ không quá đáng, y sẽ không ra tay tànnhẫn, ngoại trừ việc thiết lập Chấp Pháp ti khiến Đô Sát viện khó chịu tột độ, ycũng không thi triển thủ đoạn nào thật sự lợi hại.Có điều, tất cả những điều này phải dựa trên tiền đề Phạm Nhàn có thể chịuđựng được. Nếu Hạ Tông Vĩ làm điều gì y không thể chấp nhận, với mối quanhệ huyết thống giữa hắn và Hoàng đế, với thực lực chân chính của y hiện giờ,một nhân vật cỡ Hạ Tông Vĩ, cho dù thật sự bị y giết chết, thì đã có sao? Chẳnglẽ Hoàng đế còn đành lòng để con riêng mình chết theo cho một vị đại thần?Hồ Đại học sĩ nhìn bóng tối dưới cửa cung, thở dài một hơi, lòng lại lo choHạ Tông Vĩ. Ông liền nghĩ đến ý định đêm qua của bệ hạ, không khỏi nhíu mày.Theo lẽ thường, tuy Hạ Tông Vĩ không phải người lương thiện song nhữngchuyện cũ đều là theo ý chỉ của bệ hạ, nghĩ kỹ thì vị Hạ đại nhân này cũngkhông tệ - nếu Tiểu Phạm đại nhân chịu, đề nghị của bệ hạ thật sự có thể giảiquyết mâu thuẫn giữa hai viện.Tất cả đều phụ thuộc Phạm Nhàn có đồng ý hay không. Hồ Đại học sĩ quayđầu lại, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.Lúc này Phạm Nhàn đang suy nghĩ, lời ấy của Hồ Đại học sĩ là ý của Hoàngđế nhờ truyền đạt, hay là thái độ của Môn Hạ Trung Thư; rồi lại cau mày, ngàythường tuy Hạ Tông Vĩ rất kính trọng mình, nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn ônhòa như hôm nay, không chút tính khí nào.Thực ra, tất cả bắt nguồn từ quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn: mộthoàng tử tư sinh, Giám Sát viện trong tay, Nội Khố cũng không rời được, quyềnthế như vậy quá mức khoa trương. Phạm Nhàn nghĩ đến tâm tư Hoàng đế,không khỏi tức giận, chẳng lẽ mình nhân phẩm tốt, gia thế tốt cũng là tội haysao?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói tóm lại, lý do Phạm Nhàn căm ghét Hạ Tông Vĩ rất phức tạp. Lúc này

trời còn sớm, hai bên không việc gì làm nên Phạm Nhàn bắt đầu nói chuyện

phiếm với Hồ Đại học sĩ.

Sau khi Thư Vu cáo lão, Phạm Nhàn hơi bất ngờ khi phát hiện Hồ Đại học sĩ

cũng rất thú vị giống như Thư lão đầu, không hề cổ hủ. Hơn nữa, trong biến cố

kinh đô, Phạm Nhàn đã nhận được ân tình sâu nặng từ hai vị Đại học sĩ Thư Hồ.

Một già một trẻ thường xuyên qua lại công việc, ăn ý vô cùng, quan hệ cũng trở

nên thân thiết.

Phạm Nhàn và ông, hai người ghé vào một chỗ kể chuyện vận động Tân

Văn của Hồ Đại học sĩ ngày xưa. Dù cuối cùng không thành công nhưng đây là

điều khiến Hồ Đại học sĩ tự hào nhất trong đời, thậm chí còn hơn việc đứng đầu

Môn Hạ Trung Thư. Phạm Nhàn là môn đệ Phu tử thấm nhuần phong trào Ngũ

Tứ nên câu chuyện rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng cả khoảng không yên tĩnh

dưới thành.

Lúc này trong bóng tối dưới chân thành, vô số đèn lồng đỏ thật ra đang

ngước nhìn nơi đây. Cuộc trò chuyện giữa thủ lĩnh học sĩ Môn Hạ Trung Thư và

Tiểu Công gia khiến nhiều người muốn tham gia. Nhưng họ biết mình không đủ

tư cách, chỉ có hai người này mới dám cười to trong lúc đang đợi lên triều.

Một lúc sau, Phạm Nhàn ngồi thẳng dậy, bỗng cảm thấy không khí xung

quanh có phần kỳ lạ, nhíu mày thở dài.

Hồ Đại học sĩ liếc nhìn, biết y đã hiểu ra điều gì, mỉm cười.

Phạm Nhàn chưa bao giờ biết sau khi dẹp loạn, Hoàng đế bệ hạ từng có

khoảnh khắc suy nghĩ để y kế vị, dù sau đó nhanh chóng quyết định xóa bỏ ý

nghĩ ấy.

Nhưng y biết từ đầu Hoàng đế bệ hạ đã sắp đặt chính trị Khánh Quốc tương

lai bằng cách dùng Hạ Tông Vĩ của Đô Sát viện cân bằng quyền lực với Giám

Sát viện, sau đó sai Hồ Đại học sĩ dẫn Môn Hạ Trung Thư ổn định triều cương.

Sắp xếp như vậy có thể đảm bảo hai mươi năm yên ổn cho Khánh Quốc.

Nhưng quyền lực của Phạm Nhàn quá lớn, lại rất thân thiết với Hồ Đại học

sĩ, nên sắp đặt của Hoàng đế bệ hạ khó lòng thực hiện, đành phải đưa Hạ Tông

Vĩ vào Môn Hạ Trung Thư.

"Ý định của bệ hạ rất rõ ràng." Hồ Đại học sĩ nhẹ nhàng nói: "Ngài không

muốn bề tôi như nước với lửa, nên Hạ đại nhân đến thỉnh an trước, cũng có ý

hòa hoãn. An Chi ngươi là người thông minh, chắc đã biết phải làm thế nào."

Phạm Nhàn im lặng, khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh đèn lồng chiếu rọi vẻ vô

cùng bình tĩnh. Một năm rưỡi trước, y từng đá bay cửa Đô Sát viện, mắng hơn

mười Ngự sử từ Hạ Tông Vĩ trở xuống sống không bằng chết. Ai ngờ sau đó

hắn cũng bị Hoàng đế la mắng đến tái xanh mặt mày trong Ngự Thư phòng.

Việc này chứng tỏ Hoàng đế che chở cho Đô Sát viện, cũng như sẵn sàng trả

giá để duy trì thế cân bằng. Kể từ đó, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì, và

luôn làm như thế: chỉ cần Hạ Tông Vĩ không quá đáng, y sẽ không ra tay tàn

nhẫn, ngoại trừ việc thiết lập Chấp Pháp ti khiến Đô Sát viện khó chịu tột độ, y

cũng không thi triển thủ đoạn nào thật sự lợi hại.

Có điều, tất cả những điều này phải dựa trên tiền đề Phạm Nhàn có thể chịu

đựng được. Nếu Hạ Tông Vĩ làm điều gì y không thể chấp nhận, với mối quan

hệ huyết thống giữa hắn và Hoàng đế, với thực lực chân chính của y hiện giờ,

một nhân vật cỡ Hạ Tông Vĩ, cho dù thật sự bị y giết chết, thì đã có sao? Chẳng

lẽ Hoàng đế còn đành lòng để con riêng mình chết theo cho một vị đại thần?

Hồ Đại học sĩ nhìn bóng tối dưới cửa cung, thở dài một hơi, lòng lại lo cho

Hạ Tông Vĩ. Ông liền nghĩ đến ý định đêm qua của bệ hạ, không khỏi nhíu mày.

Theo lẽ thường, tuy Hạ Tông Vĩ không phải người lương thiện song những

chuyện cũ đều là theo ý chỉ của bệ hạ, nghĩ kỹ thì vị Hạ đại nhân này cũng

không tệ - nếu Tiểu Phạm đại nhân chịu, đề nghị của bệ hạ thật sự có thể giải

quyết mâu thuẫn giữa hai viện.

Tất cả đều phụ thuộc Phạm Nhàn có đồng ý hay không. Hồ Đại học sĩ quay

đầu lại, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.

Lúc này Phạm Nhàn đang suy nghĩ, lời ấy của Hồ Đại học sĩ là ý của Hoàng

đế nhờ truyền đạt, hay là thái độ của Môn Hạ Trung Thư; rồi lại cau mày, ngày

thường tuy Hạ Tông Vĩ rất kính trọng mình, nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn ôn

hòa như hôm nay, không chút tính khí nào.

Thực ra, tất cả bắt nguồn từ quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn: một

hoàng tử tư sinh, Giám Sát viện trong tay, Nội Khố cũng không rời được, quyền

thế như vậy quá mức khoa trương. Phạm Nhàn nghĩ đến tâm tư Hoàng đế,

không khỏi tức giận, chẳng lẽ mình nhân phẩm tốt, gia thế tốt cũng là tội hay

sao?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói tóm lại, lý do Phạm Nhàn căm ghét Hạ Tông Vĩ rất phức tạp. Lúc nàytrời còn sớm, hai bên không việc gì làm nên Phạm Nhàn bắt đầu nói chuyệnphiếm với Hồ Đại học sĩ.Sau khi Thư Vu cáo lão, Phạm Nhàn hơi bất ngờ khi phát hiện Hồ Đại học sĩcũng rất thú vị giống như Thư lão đầu, không hề cổ hủ. Hơn nữa, trong biến cốkinh đô, Phạm Nhàn đã nhận được ân tình sâu nặng từ hai vị Đại học sĩ Thư Hồ.Một già một trẻ thường xuyên qua lại công việc, ăn ý vô cùng, quan hệ cũng trởnên thân thiết.Phạm Nhàn và ông, hai người ghé vào một chỗ kể chuyện vận động TânVăn của Hồ Đại học sĩ ngày xưa. Dù cuối cùng không thành công nhưng đây làđiều khiến Hồ Đại học sĩ tự hào nhất trong đời, thậm chí còn hơn việc đứng đầuMôn Hạ Trung Thư. Phạm Nhàn là môn đệ Phu tử thấm nhuần phong trào NgũTứ nên câu chuyện rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng cả khoảng không yên tĩnhdưới thành.Lúc này trong bóng tối dưới chân thành, vô số đèn lồng đỏ thật ra đangngước nhìn nơi đây. Cuộc trò chuyện giữa thủ lĩnh học sĩ Môn Hạ Trung Thư vàTiểu Công gia khiến nhiều người muốn tham gia. Nhưng họ biết mình không đủtư cách, chỉ có hai người này mới dám cười to trong lúc đang đợi lên triều.Một lúc sau, Phạm Nhàn ngồi thẳng dậy, bỗng cảm thấy không khí xungquanh có phần kỳ lạ, nhíu mày thở dài.Hồ Đại học sĩ liếc nhìn, biết y đã hiểu ra điều gì, mỉm cười.Phạm Nhàn chưa bao giờ biết sau khi dẹp loạn, Hoàng đế bệ hạ từng cókhoảnh khắc suy nghĩ để y kế vị, dù sau đó nhanh chóng quyết định xóa bỏ ýnghĩ ấy.Nhưng y biết từ đầu Hoàng đế bệ hạ đã sắp đặt chính trị Khánh Quốc tươnglai bằng cách dùng Hạ Tông Vĩ của Đô Sát viện cân bằng quyền lực với GiámSát viện, sau đó sai Hồ Đại học sĩ dẫn Môn Hạ Trung Thư ổn định triều cương.Sắp xếp như vậy có thể đảm bảo hai mươi năm yên ổn cho Khánh Quốc.Nhưng quyền lực của Phạm Nhàn quá lớn, lại rất thân thiết với Hồ Đại họcsĩ, nên sắp đặt của Hoàng đế bệ hạ khó lòng thực hiện, đành phải đưa Hạ TôngVĩ vào Môn Hạ Trung Thư."Ý định của bệ hạ rất rõ ràng." Hồ Đại học sĩ nhẹ nhàng nói: "Ngài khôngmuốn bề tôi như nước với lửa, nên Hạ đại nhân đến thỉnh an trước, cũng có ýhòa hoãn. An Chi ngươi là người thông minh, chắc đã biết phải làm thế nào."Phạm Nhàn im lặng, khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh đèn lồng chiếu rọi vẻ vôcùng bình tĩnh. Một năm rưỡi trước, y từng đá bay cửa Đô Sát viện, mắng hơnmười Ngự sử từ Hạ Tông Vĩ trở xuống sống không bằng chết. Ai ngờ sau đóhắn cũng bị Hoàng đế la mắng đến tái xanh mặt mày trong Ngự Thư phòng.Việc này chứng tỏ Hoàng đế che chở cho Đô Sát viện, cũng như sẵn sàng trảgiá để duy trì thế cân bằng. Kể từ đó, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì, vàluôn làm như thế: chỉ cần Hạ Tông Vĩ không quá đáng, y sẽ không ra tay tànnhẫn, ngoại trừ việc thiết lập Chấp Pháp ti khiến Đô Sát viện khó chịu tột độ, ycũng không thi triển thủ đoạn nào thật sự lợi hại.Có điều, tất cả những điều này phải dựa trên tiền đề Phạm Nhàn có thể chịuđựng được. Nếu Hạ Tông Vĩ làm điều gì y không thể chấp nhận, với mối quanhệ huyết thống giữa hắn và Hoàng đế, với thực lực chân chính của y hiện giờ,một nhân vật cỡ Hạ Tông Vĩ, cho dù thật sự bị y giết chết, thì đã có sao? Chẳnglẽ Hoàng đế còn đành lòng để con riêng mình chết theo cho một vị đại thần?Hồ Đại học sĩ nhìn bóng tối dưới cửa cung, thở dài một hơi, lòng lại lo choHạ Tông Vĩ. Ông liền nghĩ đến ý định đêm qua của bệ hạ, không khỏi nhíu mày.Theo lẽ thường, tuy Hạ Tông Vĩ không phải người lương thiện song nhữngchuyện cũ đều là theo ý chỉ của bệ hạ, nghĩ kỹ thì vị Hạ đại nhân này cũngkhông tệ - nếu Tiểu Phạm đại nhân chịu, đề nghị của bệ hạ thật sự có thể giảiquyết mâu thuẫn giữa hai viện.Tất cả đều phụ thuộc Phạm Nhàn có đồng ý hay không. Hồ Đại học sĩ quayđầu lại, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.Lúc này Phạm Nhàn đang suy nghĩ, lời ấy của Hồ Đại học sĩ là ý của Hoàngđế nhờ truyền đạt, hay là thái độ của Môn Hạ Trung Thư; rồi lại cau mày, ngàythường tuy Hạ Tông Vĩ rất kính trọng mình, nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn ônhòa như hôm nay, không chút tính khí nào.Thực ra, tất cả bắt nguồn từ quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn: mộthoàng tử tư sinh, Giám Sát viện trong tay, Nội Khố cũng không rời được, quyềnthế như vậy quá mức khoa trương. Phạm Nhàn nghĩ đến tâm tư Hoàng đế,không khỏi tức giận, chẳng lẽ mình nhân phẩm tốt, gia thế tốt cũng là tội haysao?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1547: Giữa hai viện 3