Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1548: Giữa hai viện 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đại triều kết thúc, tiểu hội bế mạc, Hoàng đế cùng Đại hoàng tử,Tam hoàng tử và Phạm Nhàn tiếp tục mở một cuộc họp gia đình riêng tư quymô nhỏ hơn nữa. Phạm Nhàn đi ra khỏi Hoàng thành cao ngất, mỉm cười ôn hòanói lời xin lỗi với quản gia Hồ phủ, hôm nay trong phủ đột nhiên có chuyệnkhẩn cấp nên phải hủy bữa rượu, sẽ tới uống vào ngày khác.Ngồi trên xe ngựa quay về phủ, Đằng Tử Kinh thấy hôm nay thiếu gia có vẻrất vui, mắt cười híp lại, khóe miệng nhếch lên như mặt trăng. Nghĩ đến chuyệnbà nương nhà mình gần đây cứ thúc giục, hắn thận trọng hỏi: "Thiếu gia..."Phạm Nhàn quay đầu nhìn hắn, nghe người hầu trung thành này nói, mãimới hiểu ra, vì trong phủ có người nhờ uy tín họ Phạm mà ra ngoài làm quannhỏ, nên trong lòng Đằng gia cũng ngứa ngáy muốn thử.Hiện tại Phạm phủ, mọi việc lớn nhỏ cơ bản đều giao cho Đằng Tử Kinh vàthê tử của hắn lo liệu, đây cũng là điều Phạm Nhàn đã sớm dự liệu. Y nhìnĐằng Tử Kinh, mỉm cười nói: "Hôm nay là Khánh Lịch năm thứ chín, đã trễnăm năm rồi, ngươi ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì."Đằng Tử Kinh không hiểu hết những lời sâu xa của thiếu gia, chỉ cười trừ.Khi trở về phủ, Phạm Nhàn vén tà áo, mang theo gió lướt vào, trên mặt vẫngiữ nụ cười ôn hòa thân thiện. Các hạ nhân đầy tớ thấy vậy đều cảm thấy vuimừng, Phạm Nhàn vốn thường thu mua lòng người, huống hồ trên dưới cảPhạm phủ, ai mà không tự hào về y, thấy thiếu gia vui vẻ, bọn họ cũng vui theo.Tam quản gia đi cùng Đằng Tử Kinh, theo Phạm Nhàn vào vườn, nhỏ giọngnói: "Vị tiểu thư nhà họ Vương kia đến, nghe nói muốn chính thức xin bái sư.Xem tâm trạng của thiếu gia, chắc là đã đồng ý. Chúng ta nên chuẩn bị gì đây?"Đằng Tử Kinh mặt không đổi sắc, vẫn thong thả cười nói: "Tiểu thư họVương... hôm nay xui xẻo rồi.""Tại sao vậy?" Tam quản gia kinh ngạc hỏi.Đằng Tử Kinh mặt mày tối sầm nói: "Hôm nay tâm trạng thiếu gia rất tồi...chưa từng tồi tệ như thế."o O oQuả không hổ danh là người thông minh ở Đạm Châu đã nhận ra tương laihuy hoàng của Phạm Nhàn, cũng không hổ danh là thân tín lâu năm nhất củaPhạm Nhàn. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Đằng Tử Kinh. Sau khiPhạm Nhàn tủm tỉm cười bước vào thư phòng, không lâu sau, vị thiếu thư nhàhọ Vương bướng bỉnh kia đã khóc thét lên chạy ra khỏi thư phòng.Vương Đồng Nhi vừa khóc lớn, vừa chửi mắng, trông thảm thiết vô cùng,chẳng biết Phạm Nhàn đã làm điều nhân thần căm phẫn gì vvới cô mà khiến côtức giận đến thế. Cô nương bỏ chạy ra ngoài, một tay che mặt, nước mắt rơi lãchã, có vẻ như cho rằng thư phòng đó không phải nơi dành cho con người cưngụ.Đúng như câu dọc đường nước mắt thành thơ, hay là dáng vẻ của hoa lê tắmtrong làn mưa gió.Đằng sau cô, hôm nay Đại tướng của quân phòng vệ kinh đô Sử Phi cố ýđến cùng, cũng tức giận bước ra khỏi thư phòng, ra ngoài phủ, miệng lẩm bẩmgì đó, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn lại không hề lưu lại mặt mũi gì chomình.Đằng Tử Kinh nhìn Tam quản gia đang trợn tròn mắt sửng sốt, nói: "Đừnghỏi ta, ta cũng không biết rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì."Khi hay tin, các nữ nhân Phạm phủ vội vã chạy đến thư phòng, dọc đườngmới biết được, trong thư phòng Phạm Nhàn đã cực kỳ khắc nghiệt dạy dỗ vịthiếu thư nhà họ Vương một trận, cuối cùng thậm chí còn định dùng roi.Mọi người kinh hãi, nghĩ rằng lần này đã đắc tội không nhỏ với quân độiphe Yến Kinh, nhất là nhân vật lớn như Thống lĩnh quân phòng vệ, vì chuyệnVương Đồng Nhi nhập Vương phủ mà tự mình đến đây, quả thực là quá nể mặtPhạm Nhàn, không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng để tí mặt mũi nào cho đốiphương.Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn lộ vẻ quỷ dị, y nhìn Uyển Nhi, Tư Tư cùngTiểu quận chúa Nhu Gia trong thư phòng, nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả,đây là điều đã nói trước, vào môn hạ của ta, phải chịu hai roi để sửa lỗi lầmngày trước từng gây ra."Lâm Uyển Nhi hít một hơi lạnh, nghĩ bụng có phải hôm nay tướng côngđiên rồi không, nói trả roi chỉ là câu đùa, sao lại biến thành thật.Phạm Nhàn thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nói: "Không phải trò đùa, luânthường đạo lý, loại chuyện này vẫn cần tôn trọng.""Nhưng ngươi cũng không thể đánh trước mặt Sử tướng quân được." LâmUyển Nhi bất đắc dĩ nhìn u, sớm đã thông minh đoán ra được, chắc hẳn trongcung có chuyện gì đó khiến Phạm Nhàn giận dữ trút lên Vương Đồng Nhi.Và hiện nay trên đời chỉ có một người có thể khiến Phạm Nhàn tức giận màkhông thể phát tiết ra bên ngoài."Những lời này, đều là do vị hảo cữu cữu của nàng nói với ta."Lâm Uyển Nhi tức giận, nói: "Đó là phụ thân của chàng đấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi đại triều kết thúc, tiểu hội bế mạc, Hoàng đế cùng Đại hoàng tử,
Tam hoàng tử và Phạm Nhàn tiếp tục mở một cuộc họp gia đình riêng tư quy
mô nhỏ hơn nữa. Phạm Nhàn đi ra khỏi Hoàng thành cao ngất, mỉm cười ôn hòa
nói lời xin lỗi với quản gia Hồ phủ, hôm nay trong phủ đột nhiên có chuyện
khẩn cấp nên phải hủy bữa rượu, sẽ tới uống vào ngày khác.
Ngồi trên xe ngựa quay về phủ, Đằng Tử Kinh thấy hôm nay thiếu gia có vẻ
rất vui, mắt cười híp lại, khóe miệng nhếch lên như mặt trăng. Nghĩ đến chuyện
bà nương nhà mình gần đây cứ thúc giục, hắn thận trọng hỏi: "Thiếu gia..."
Phạm Nhàn quay đầu nhìn hắn, nghe người hầu trung thành này nói, mãi
mới hiểu ra, vì trong phủ có người nhờ uy tín họ Phạm mà ra ngoài làm quan
nhỏ, nên trong lòng Đằng gia cũng ngứa ngáy muốn thử.
Hiện tại Phạm phủ, mọi việc lớn nhỏ cơ bản đều giao cho Đằng Tử Kinh và
thê tử của hắn lo liệu, đây cũng là điều Phạm Nhàn đã sớm dự liệu. Y nhìn
Đằng Tử Kinh, mỉm cười nói: "Hôm nay là Khánh Lịch năm thứ chín, đã trễ
năm năm rồi, ngươi ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì."
Đằng Tử Kinh không hiểu hết những lời sâu xa của thiếu gia, chỉ cười trừ.
Khi trở về phủ, Phạm Nhàn vén tà áo, mang theo gió lướt vào, trên mặt vẫn
giữ nụ cười ôn hòa thân thiện. Các hạ nhân đầy tớ thấy vậy đều cảm thấy vui
mừng, Phạm Nhàn vốn thường thu mua lòng người, huống hồ trên dưới cả
Phạm phủ, ai mà không tự hào về y, thấy thiếu gia vui vẻ, bọn họ cũng vui theo.
Tam quản gia đi cùng Đằng Tử Kinh, theo Phạm Nhàn vào vườn, nhỏ giọng
nói: "Vị tiểu thư nhà họ Vương kia đến, nghe nói muốn chính thức xin bái sư.
Xem tâm trạng của thiếu gia, chắc là đã đồng ý. Chúng ta nên chuẩn bị gì đây?"
Đằng Tử Kinh mặt không đổi sắc, vẫn thong thả cười nói: "Tiểu thư họ
Vương... hôm nay xui xẻo rồi."
"Tại sao vậy?" Tam quản gia kinh ngạc hỏi.
Đằng Tử Kinh mặt mày tối sầm nói: "Hôm nay tâm trạng thiếu gia rất tồi...
chưa từng tồi tệ như thế."
o O o
Quả không hổ danh là người thông minh ở Đạm Châu đã nhận ra tương lai
huy hoàng của Phạm Nhàn, cũng không hổ danh là thân tín lâu năm nhất của
Phạm Nhàn. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Đằng Tử Kinh. Sau khi
Phạm Nhàn tủm tỉm cười bước vào thư phòng, không lâu sau, vị thiếu thư nhà
họ Vương bướng bỉnh kia đã khóc thét lên chạy ra khỏi thư phòng.
Vương Đồng Nhi vừa khóc lớn, vừa chửi mắng, trông thảm thiết vô cùng,
chẳng biết Phạm Nhàn đã làm điều nhân thần căm phẫn gì vvới cô mà khiến cô
tức giận đến thế. Cô nương bỏ chạy ra ngoài, một tay che mặt, nước mắt rơi lã
chã, có vẻ như cho rằng thư phòng đó không phải nơi dành cho con người cư
ngụ.
Đúng như câu dọc đường nước mắt thành thơ, hay là dáng vẻ của hoa lê tắm
trong làn mưa gió.
Đằng sau cô, hôm nay Đại tướng của quân phòng vệ kinh đô Sử Phi cố ý
đến cùng, cũng tức giận bước ra khỏi thư phòng, ra ngoài phủ, miệng lẩm bẩm
gì đó, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn lại không hề lưu lại mặt mũi gì cho
mình.
Đằng Tử Kinh nhìn Tam quản gia đang trợn tròn mắt sửng sốt, nói: "Đừng
hỏi ta, ta cũng không biết rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì."
Khi hay tin, các nữ nhân Phạm phủ vội vã chạy đến thư phòng, dọc đường
mới biết được, trong thư phòng Phạm Nhàn đã cực kỳ khắc nghiệt dạy dỗ vị
thiếu thư nhà họ Vương một trận, cuối cùng thậm chí còn định dùng roi.
Mọi người kinh hãi, nghĩ rằng lần này đã đắc tội không nhỏ với quân đội
phe Yến Kinh, nhất là nhân vật lớn như Thống lĩnh quân phòng vệ, vì chuyện
Vương Đồng Nhi nhập Vương phủ mà tự mình đến đây, quả thực là quá nể mặt
Phạm Nhàn, không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng để tí mặt mũi nào cho đối
phương.
Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn lộ vẻ quỷ dị, y nhìn Uyển Nhi, Tư Tư cùng
Tiểu quận chúa Nhu Gia trong thư phòng, nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả,
đây là điều đã nói trước, vào môn hạ của ta, phải chịu hai roi để sửa lỗi lầm
ngày trước từng gây ra."
Lâm Uyển Nhi hít một hơi lạnh, nghĩ bụng có phải hôm nay tướng công
điên rồi không, nói trả roi chỉ là câu đùa, sao lại biến thành thật.
Phạm Nhàn thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nói: "Không phải trò đùa, luân
thường đạo lý, loại chuyện này vẫn cần tôn trọng."
"Nhưng ngươi cũng không thể đánh trước mặt Sử tướng quân được." Lâm
Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn u, sớm đã thông minh đoán ra được, chắc hẳn trong
cung có chuyện gì đó khiến Phạm Nhàn giận dữ trút lên Vương Đồng Nhi.
Và hiện nay trên đời chỉ có một người có thể khiến Phạm Nhàn tức giận mà
không thể phát tiết ra bên ngoài.
"Những lời này, đều là do vị hảo cữu cữu của nàng nói với ta."
Lâm Uyển Nhi tức giận, nói: "Đó là phụ thân của chàng đấy."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đại triều kết thúc, tiểu hội bế mạc, Hoàng đế cùng Đại hoàng tử,Tam hoàng tử và Phạm Nhàn tiếp tục mở một cuộc họp gia đình riêng tư quymô nhỏ hơn nữa. Phạm Nhàn đi ra khỏi Hoàng thành cao ngất, mỉm cười ôn hòanói lời xin lỗi với quản gia Hồ phủ, hôm nay trong phủ đột nhiên có chuyệnkhẩn cấp nên phải hủy bữa rượu, sẽ tới uống vào ngày khác.Ngồi trên xe ngựa quay về phủ, Đằng Tử Kinh thấy hôm nay thiếu gia có vẻrất vui, mắt cười híp lại, khóe miệng nhếch lên như mặt trăng. Nghĩ đến chuyệnbà nương nhà mình gần đây cứ thúc giục, hắn thận trọng hỏi: "Thiếu gia..."Phạm Nhàn quay đầu nhìn hắn, nghe người hầu trung thành này nói, mãimới hiểu ra, vì trong phủ có người nhờ uy tín họ Phạm mà ra ngoài làm quannhỏ, nên trong lòng Đằng gia cũng ngứa ngáy muốn thử.Hiện tại Phạm phủ, mọi việc lớn nhỏ cơ bản đều giao cho Đằng Tử Kinh vàthê tử của hắn lo liệu, đây cũng là điều Phạm Nhàn đã sớm dự liệu. Y nhìnĐằng Tử Kinh, mỉm cười nói: "Hôm nay là Khánh Lịch năm thứ chín, đã trễnăm năm rồi, ngươi ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì."Đằng Tử Kinh không hiểu hết những lời sâu xa của thiếu gia, chỉ cười trừ.Khi trở về phủ, Phạm Nhàn vén tà áo, mang theo gió lướt vào, trên mặt vẫngiữ nụ cười ôn hòa thân thiện. Các hạ nhân đầy tớ thấy vậy đều cảm thấy vuimừng, Phạm Nhàn vốn thường thu mua lòng người, huống hồ trên dưới cảPhạm phủ, ai mà không tự hào về y, thấy thiếu gia vui vẻ, bọn họ cũng vui theo.Tam quản gia đi cùng Đằng Tử Kinh, theo Phạm Nhàn vào vườn, nhỏ giọngnói: "Vị tiểu thư nhà họ Vương kia đến, nghe nói muốn chính thức xin bái sư.Xem tâm trạng của thiếu gia, chắc là đã đồng ý. Chúng ta nên chuẩn bị gì đây?"Đằng Tử Kinh mặt không đổi sắc, vẫn thong thả cười nói: "Tiểu thư họVương... hôm nay xui xẻo rồi.""Tại sao vậy?" Tam quản gia kinh ngạc hỏi.Đằng Tử Kinh mặt mày tối sầm nói: "Hôm nay tâm trạng thiếu gia rất tồi...chưa từng tồi tệ như thế."o O oQuả không hổ danh là người thông minh ở Đạm Châu đã nhận ra tương laihuy hoàng của Phạm Nhàn, cũng không hổ danh là thân tín lâu năm nhất củaPhạm Nhàn. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Đằng Tử Kinh. Sau khiPhạm Nhàn tủm tỉm cười bước vào thư phòng, không lâu sau, vị thiếu thư nhàhọ Vương bướng bỉnh kia đã khóc thét lên chạy ra khỏi thư phòng.Vương Đồng Nhi vừa khóc lớn, vừa chửi mắng, trông thảm thiết vô cùng,chẳng biết Phạm Nhàn đã làm điều nhân thần căm phẫn gì vvới cô mà khiến côtức giận đến thế. Cô nương bỏ chạy ra ngoài, một tay che mặt, nước mắt rơi lãchã, có vẻ như cho rằng thư phòng đó không phải nơi dành cho con người cưngụ.Đúng như câu dọc đường nước mắt thành thơ, hay là dáng vẻ của hoa lê tắmtrong làn mưa gió.Đằng sau cô, hôm nay Đại tướng của quân phòng vệ kinh đô Sử Phi cố ýđến cùng, cũng tức giận bước ra khỏi thư phòng, ra ngoài phủ, miệng lẩm bẩmgì đó, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn lại không hề lưu lại mặt mũi gì chomình.Đằng Tử Kinh nhìn Tam quản gia đang trợn tròn mắt sửng sốt, nói: "Đừnghỏi ta, ta cũng không biết rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì."Khi hay tin, các nữ nhân Phạm phủ vội vã chạy đến thư phòng, dọc đườngmới biết được, trong thư phòng Phạm Nhàn đã cực kỳ khắc nghiệt dạy dỗ vịthiếu thư nhà họ Vương một trận, cuối cùng thậm chí còn định dùng roi.Mọi người kinh hãi, nghĩ rằng lần này đã đắc tội không nhỏ với quân độiphe Yến Kinh, nhất là nhân vật lớn như Thống lĩnh quân phòng vệ, vì chuyệnVương Đồng Nhi nhập Vương phủ mà tự mình đến đây, quả thực là quá nể mặtPhạm Nhàn, không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng để tí mặt mũi nào cho đốiphương.Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn lộ vẻ quỷ dị, y nhìn Uyển Nhi, Tư Tư cùngTiểu quận chúa Nhu Gia trong thư phòng, nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả,đây là điều đã nói trước, vào môn hạ của ta, phải chịu hai roi để sửa lỗi lầmngày trước từng gây ra."Lâm Uyển Nhi hít một hơi lạnh, nghĩ bụng có phải hôm nay tướng côngđiên rồi không, nói trả roi chỉ là câu đùa, sao lại biến thành thật.Phạm Nhàn thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nói: "Không phải trò đùa, luânthường đạo lý, loại chuyện này vẫn cần tôn trọng.""Nhưng ngươi cũng không thể đánh trước mặt Sử tướng quân được." LâmUyển Nhi bất đắc dĩ nhìn u, sớm đã thông minh đoán ra được, chắc hẳn trongcung có chuyện gì đó khiến Phạm Nhàn giận dữ trút lên Vương Đồng Nhi.Và hiện nay trên đời chỉ có một người có thể khiến Phạm Nhàn tức giận màkhông thể phát tiết ra bên ngoài."Những lời này, đều là do vị hảo cữu cữu của nàng nói với ta."Lâm Uyển Nhi tức giận, nói: "Đó là phụ thân của chàng đấy."