Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1550: Gió đông thổi 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chờ Nhu Gia đi rồi, Phạm Nhàn và Uyển Nhi liếc nhìn nhau."Chàng cũng quá xảo quyệt, cố ý nói như vậy trước mặt Nhu Gia, đâykhông phải là ép Tĩnh Vương vào cung gây sự sao?""Đã lâu rồi Vương gia chưa vào cung, ta vì tình huynh đệ của họ mà nghĩ rachuyện này, ép Vương gia vào cung, bệ hạ nên cảm ơn ta mới đúng." PhạmNhàn lắc đầu nói, trong giọng nói mang vẻ tức giận.Lâm Uyển Nhi nhíu mày nói: "Nhưng rõ ràng Hoàng đế cữu cữu biết chàngkhông thể chấp nhận hôn sự này mà."Phạm Nhàn có vẻ mất tập trung, thở dài rồi nói: "Hai năm qua, bệ hạ thật sựcoi trọng Hạ Tông Vĩ, ngài thành tâm muốn ta có thể hòa hoãn với Đô Sát viện,lại cho rằng Nhược Nhược vốn không thích Hoằng Thành, vậy thì có lẽ sẽ thíchngười tài giỏi như Hạ Tông Vĩ... Thật ra bệ hạ cũng không có ý xấu gì."Trên đời có rất nhiều ví dụ về có ý tốt nhưng làm hỏng việc. Ngay cả một vịHoàng đế anh minh như Khánh Đế cũng không phải ngoại lệ. Phạm Nhàn có thểthông cảm với ý định tốt của Hoàng đế bệ hạ, nhưng không thể chịu đựng sựkhinh miệt đối với con cóc kia. Lời khinh miệt ba chữ "đại tài tử” nhất tronglịch sử đã xuất hiện như vậy.o O oMột chén trà lạnh ngắt.Phạm Nhàn vuốt tóc, cuối cùng trên khuôn mặt cũng không còn chút tứcgiận nào: "Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ với ta, người muốn che chở cho Hạ Tông Vĩ,ta cũng không muốn chống đối với trong cung vào thời điểm này, hơn nữa hainăm qua mỗi khi đụng chạm tới ta, Hạ Tông Vĩ lại giả vờ làm ngoan ngoãn, tacũng không tìm được lý do ra tay."Uyển Nhi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ chỉ hy vọng chạm và Hạ đại nhân có thểcùng chung sống hòa bình trong triều, nhưng không ngờ lại chạm đến vảyngược của chàng.""Ta không phải Thiên tử, cũng chẳng phải rồng, không có gì gọi là vảyngược cả." Phạm Nhàn nói: "Nhưng vì chuyện hôn nhân của Nhược Nhược Nếunăm xưa, ta đã gây ra bao nhiêu chuyện lớn, thậm chí để Khổ Hà cũng đến NamKhánh, nếu bệ hạ nghĩ rằng có thể kiểm soát được cuộc sống và môi trườngxung quanh ta, thếlà người đã nhầm."Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Bệ hạ rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng nếuta cương quyết kháng chỉ đến cùng, người cũng phải thu hồi chỉ dụ thôi. Chỉ cóđiều... tội kháng chỉ không nhẹ, ai biết người còn muốn lấy cái gì từ Giám Sátviện hay Nội Khố nữa chứ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thật ra lần này Phạm Nhàn thực sự hiểu lầm ý định của Hoàng đế bệ hạ.Hoàng đế của Khánh Quốc tuy là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng cũng chỉ làngười bình thường mà thôi. Sau khi hay tin Phạm Nhược Nhược Nếu trở lạikinh, trong lòng Thiên tử khẽ động, hết sức tự nhiên liên tưởng đến Hạ Tông Vĩđến giờ vẫn chưa lập gia đình. Hoàng đế nghĩ bên Tịnh Vương đã không còn hyvọng, tất nhiên ông rất sẵn lòng để đại thần trong điện có thêm một cuộc hônnhân hòa hợp.Hạ Tông Vĩ là nam thanh niên lớn tuổi, Phạm Nhược Nhược là nữ thanhniên lớn tuổi, Hoàng đế cho rằng mình đang làm việc tốt, chỉ lơ đễnh hỏi mộtcâu, muốn xem việc này có thể thành công hay không, hơn nữa cho rằng PhạmNhàn chắc chắn phải cảm ngộ được ý định của trẫm, không ngờ phản ứng của ylại là cãi vã ngay trong Ngự Thư phòng.Hoàng đế không trách tội Phạm Nhàn gào thét trước mặt mình đã là khai ân.Ngài không hiểu nổi, An Chi ngươi là trung thần, Hạ Tông Vĩ cũng là đại trungthần, hai người thông gia, quả thật là chuyện tốt đáng được ca ngợi nghìn đời,tại sao ngươi lại giận dữ và mất bình tĩnh đến thế?Hay là trong lòng thằng nhóc ấy có ý kiến gì? Cũng không ai biết trong lòngHoàng đế bệ hạ có suy nghĩ u ám ấy hay không, nhưng như Lâm Uyển Nhi nói,Khánh Đế là một quân vương cực kỳ cương quyết. Nếu Phạm Nhàn khẩn cầuôn hòa, có lẽ việc này vẫn còn hy vọng đảo ngược, nhưng Phạm Nhàn đối đầutrực tiếp, lại càng khiến quyết tâm của Hoàng đế bệ hạ kiên định hơn.Hoàng đế không cho phép bất kỳ ai trên đời này trái ý mình, cho dù là PhạmNhàn được tin tưởng và sủng ái nhất.Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức Phạm phủ và Hạ phủ sắp kết thông gia lantruyền khắp kinh đô, dù trong cung chưa có chỉ dụ rõ ràng, nhưng theo ngườiam hiểu tin tức thì việc này là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.Văn võ bá quan kinh ngạc, suy nghĩ kỹ thì việc hôn nhân này thật sự rất cólợi cho triều đình, Hoàng đế bệ hạ quả thật là thánh tâm sâu sắc. Chỉ có điều aicũng biết thái độ của Phạm Nhàn đối với Hạ Tông Vĩ, cũng biết chắc chắn y sẽphản đối, nhưng dù thế nào Phạm Nhàn cũng chỉ là thần tử, làm sao có thể hơnHoàng đế bệ hạ?Sau khi nghe Hồ Đại học sĩ đích thân khuyên Phạm Nhàn đồng ý việc hônsự này, tin tức lan truyền đến đỉnh điểm

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chờ Nhu Gia đi rồi, Phạm Nhàn và Uyển Nhi liếc nhìn nhau.

"Chàng cũng quá xảo quyệt, cố ý nói như vậy trước mặt Nhu Gia, đây

không phải là ép Tĩnh Vương vào cung gây sự sao?"

"Đã lâu rồi Vương gia chưa vào cung, ta vì tình huynh đệ của họ mà nghĩ ra

chuyện này, ép Vương gia vào cung, bệ hạ nên cảm ơn ta mới đúng." Phạm

Nhàn lắc đầu nói, trong giọng nói mang vẻ tức giận.

Lâm Uyển Nhi nhíu mày nói: "Nhưng rõ ràng Hoàng đế cữu cữu biết chàng

không thể chấp nhận hôn sự này mà."

Phạm Nhàn có vẻ mất tập trung, thở dài rồi nói: "Hai năm qua, bệ hạ thật sự

coi trọng Hạ Tông Vĩ, ngài thành tâm muốn ta có thể hòa hoãn với Đô Sát viện,

lại cho rằng Nhược Nhược vốn không thích Hoằng Thành, vậy thì có lẽ sẽ thích

người tài giỏi như Hạ Tông Vĩ... Thật ra bệ hạ cũng không có ý xấu gì."

Trên đời có rất nhiều ví dụ về có ý tốt nhưng làm hỏng việc. Ngay cả một vị

Hoàng đế anh minh như Khánh Đế cũng không phải ngoại lệ. Phạm Nhàn có thể

thông cảm với ý định tốt của Hoàng đế bệ hạ, nhưng không thể chịu đựng sự

khinh miệt đối với con cóc kia. Lời khinh miệt ba chữ "đại tài tử” nhất trong

lịch sử đã xuất hiện như vậy.

o O o

Một chén trà lạnh ngắt.

Phạm Nhàn vuốt tóc, cuối cùng trên khuôn mặt cũng không còn chút tức

giận nào: "Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ với ta, người muốn che chở cho Hạ Tông Vĩ,

ta cũng không muốn chống đối với trong cung vào thời điểm này, hơn nữa hai

năm qua mỗi khi đụng chạm tới ta, Hạ Tông Vĩ lại giả vờ làm ngoan ngoãn, ta

cũng không tìm được lý do ra tay."

Uyển Nhi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ chỉ hy vọng chạm và Hạ đại nhân có thể

cùng chung sống hòa bình trong triều, nhưng không ngờ lại chạm đến vảy

ngược của chàng."

"Ta không phải Thiên tử, cũng chẳng phải rồng, không có gì gọi là vảy

ngược cả." Phạm Nhàn nói: "Nhưng vì chuyện hôn nhân của Nhược Nhược Nếu

năm xưa, ta đã gây ra bao nhiêu chuyện lớn, thậm chí để Khổ Hà cũng đến Nam

Khánh, nếu bệ hạ nghĩ rằng có thể kiểm soát được cuộc sống và môi trường

xung quanh ta, thếlà người đã nhầm."

Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Bệ hạ rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng nếu

ta cương quyết kháng chỉ đến cùng, người cũng phải thu hồi chỉ dụ thôi. Chỉ có

điều... tội kháng chỉ không nhẹ, ai biết người còn muốn lấy cái gì từ Giám Sát

viện hay Nội Khố nữa chứ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thật ra lần này Phạm Nhàn thực sự hiểu lầm ý định của Hoàng đế bệ hạ.

Hoàng đế của Khánh Quốc tuy là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng cũng chỉ là

người bình thường mà thôi. Sau khi hay tin Phạm Nhược Nhược Nếu trở lại

kinh, trong lòng Thiên tử khẽ động, hết sức tự nhiên liên tưởng đến Hạ Tông Vĩ

đến giờ vẫn chưa lập gia đình. Hoàng đế nghĩ bên Tịnh Vương đã không còn hy

vọng, tất nhiên ông rất sẵn lòng để đại thần trong điện có thêm một cuộc hôn

nhân hòa hợp.

Hạ Tông Vĩ là nam thanh niên lớn tuổi, Phạm Nhược Nhược là nữ thanh

niên lớn tuổi, Hoàng đế cho rằng mình đang làm việc tốt, chỉ lơ đễnh hỏi một

câu, muốn xem việc này có thể thành công hay không, hơn nữa cho rằng Phạm

Nhàn chắc chắn phải cảm ngộ được ý định của trẫm, không ngờ phản ứng của y

lại là cãi vã ngay trong Ngự Thư phòng.

Hoàng đế không trách tội Phạm Nhàn gào thét trước mặt mình đã là khai ân.

Ngài không hiểu nổi, An Chi ngươi là trung thần, Hạ Tông Vĩ cũng là đại trung

thần, hai người thông gia, quả thật là chuyện tốt đáng được ca ngợi nghìn đời,

tại sao ngươi lại giận dữ và mất bình tĩnh đến thế?

Hay là trong lòng thằng nhóc ấy có ý kiến gì? Cũng không ai biết trong lòng

Hoàng đế bệ hạ có suy nghĩ u ám ấy hay không, nhưng như Lâm Uyển Nhi nói,

Khánh Đế là một quân vương cực kỳ cương quyết. Nếu Phạm Nhàn khẩn cầu

ôn hòa, có lẽ việc này vẫn còn hy vọng đảo ngược, nhưng Phạm Nhàn đối đầu

trực tiếp, lại càng khiến quyết tâm của Hoàng đế bệ hạ kiên định hơn.

Hoàng đế không cho phép bất kỳ ai trên đời này trái ý mình, cho dù là Phạm

Nhàn được tin tưởng và sủng ái nhất.

Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức Phạm phủ và Hạ phủ sắp kết thông gia lan

truyền khắp kinh đô, dù trong cung chưa có chỉ dụ rõ ràng, nhưng theo người

am hiểu tin tức thì việc này là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.

Văn võ bá quan kinh ngạc, suy nghĩ kỹ thì việc hôn nhân này thật sự rất có

lợi cho triều đình, Hoàng đế bệ hạ quả thật là thánh tâm sâu sắc. Chỉ có điều ai

cũng biết thái độ của Phạm Nhàn đối với Hạ Tông Vĩ, cũng biết chắc chắn y sẽ

phản đối, nhưng dù thế nào Phạm Nhàn cũng chỉ là thần tử, làm sao có thể hơn

Hoàng đế bệ hạ?

Sau khi nghe Hồ Đại học sĩ đích thân khuyên Phạm Nhàn đồng ý việc hôn

sự này, tin tức lan truyền đến đỉnh điểm

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chờ Nhu Gia đi rồi, Phạm Nhàn và Uyển Nhi liếc nhìn nhau."Chàng cũng quá xảo quyệt, cố ý nói như vậy trước mặt Nhu Gia, đâykhông phải là ép Tĩnh Vương vào cung gây sự sao?""Đã lâu rồi Vương gia chưa vào cung, ta vì tình huynh đệ của họ mà nghĩ rachuyện này, ép Vương gia vào cung, bệ hạ nên cảm ơn ta mới đúng." PhạmNhàn lắc đầu nói, trong giọng nói mang vẻ tức giận.Lâm Uyển Nhi nhíu mày nói: "Nhưng rõ ràng Hoàng đế cữu cữu biết chàngkhông thể chấp nhận hôn sự này mà."Phạm Nhàn có vẻ mất tập trung, thở dài rồi nói: "Hai năm qua, bệ hạ thật sựcoi trọng Hạ Tông Vĩ, ngài thành tâm muốn ta có thể hòa hoãn với Đô Sát viện,lại cho rằng Nhược Nhược vốn không thích Hoằng Thành, vậy thì có lẽ sẽ thíchngười tài giỏi như Hạ Tông Vĩ... Thật ra bệ hạ cũng không có ý xấu gì."Trên đời có rất nhiều ví dụ về có ý tốt nhưng làm hỏng việc. Ngay cả một vịHoàng đế anh minh như Khánh Đế cũng không phải ngoại lệ. Phạm Nhàn có thểthông cảm với ý định tốt của Hoàng đế bệ hạ, nhưng không thể chịu đựng sựkhinh miệt đối với con cóc kia. Lời khinh miệt ba chữ "đại tài tử” nhất tronglịch sử đã xuất hiện như vậy.o O oMột chén trà lạnh ngắt.Phạm Nhàn vuốt tóc, cuối cùng trên khuôn mặt cũng không còn chút tứcgiận nào: "Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ với ta, người muốn che chở cho Hạ Tông Vĩ,ta cũng không muốn chống đối với trong cung vào thời điểm này, hơn nữa hainăm qua mỗi khi đụng chạm tới ta, Hạ Tông Vĩ lại giả vờ làm ngoan ngoãn, tacũng không tìm được lý do ra tay."Uyển Nhi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ chỉ hy vọng chạm và Hạ đại nhân có thểcùng chung sống hòa bình trong triều, nhưng không ngờ lại chạm đến vảyngược của chàng.""Ta không phải Thiên tử, cũng chẳng phải rồng, không có gì gọi là vảyngược cả." Phạm Nhàn nói: "Nhưng vì chuyện hôn nhân của Nhược Nhược Nếunăm xưa, ta đã gây ra bao nhiêu chuyện lớn, thậm chí để Khổ Hà cũng đến NamKhánh, nếu bệ hạ nghĩ rằng có thể kiểm soát được cuộc sống và môi trườngxung quanh ta, thếlà người đã nhầm."Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Bệ hạ rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng nếuta cương quyết kháng chỉ đến cùng, người cũng phải thu hồi chỉ dụ thôi. Chỉ cóđiều... tội kháng chỉ không nhẹ, ai biết người còn muốn lấy cái gì từ Giám Sátviện hay Nội Khố nữa chứ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thật ra lần này Phạm Nhàn thực sự hiểu lầm ý định của Hoàng đế bệ hạ.Hoàng đế của Khánh Quốc tuy là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng cũng chỉ làngười bình thường mà thôi. Sau khi hay tin Phạm Nhược Nhược Nếu trở lạikinh, trong lòng Thiên tử khẽ động, hết sức tự nhiên liên tưởng đến Hạ Tông Vĩđến giờ vẫn chưa lập gia đình. Hoàng đế nghĩ bên Tịnh Vương đã không còn hyvọng, tất nhiên ông rất sẵn lòng để đại thần trong điện có thêm một cuộc hônnhân hòa hợp.Hạ Tông Vĩ là nam thanh niên lớn tuổi, Phạm Nhược Nhược là nữ thanhniên lớn tuổi, Hoàng đế cho rằng mình đang làm việc tốt, chỉ lơ đễnh hỏi mộtcâu, muốn xem việc này có thể thành công hay không, hơn nữa cho rằng PhạmNhàn chắc chắn phải cảm ngộ được ý định của trẫm, không ngờ phản ứng của ylại là cãi vã ngay trong Ngự Thư phòng.Hoàng đế không trách tội Phạm Nhàn gào thét trước mặt mình đã là khai ân.Ngài không hiểu nổi, An Chi ngươi là trung thần, Hạ Tông Vĩ cũng là đại trungthần, hai người thông gia, quả thật là chuyện tốt đáng được ca ngợi nghìn đời,tại sao ngươi lại giận dữ và mất bình tĩnh đến thế?Hay là trong lòng thằng nhóc ấy có ý kiến gì? Cũng không ai biết trong lòngHoàng đế bệ hạ có suy nghĩ u ám ấy hay không, nhưng như Lâm Uyển Nhi nói,Khánh Đế là một quân vương cực kỳ cương quyết. Nếu Phạm Nhàn khẩn cầuôn hòa, có lẽ việc này vẫn còn hy vọng đảo ngược, nhưng Phạm Nhàn đối đầutrực tiếp, lại càng khiến quyết tâm của Hoàng đế bệ hạ kiên định hơn.Hoàng đế không cho phép bất kỳ ai trên đời này trái ý mình, cho dù là PhạmNhàn được tin tưởng và sủng ái nhất.Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức Phạm phủ và Hạ phủ sắp kết thông gia lantruyền khắp kinh đô, dù trong cung chưa có chỉ dụ rõ ràng, nhưng theo ngườiam hiểu tin tức thì việc này là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.Văn võ bá quan kinh ngạc, suy nghĩ kỹ thì việc hôn nhân này thật sự rất cólợi cho triều đình, Hoàng đế bệ hạ quả thật là thánh tâm sâu sắc. Chỉ có điều aicũng biết thái độ của Phạm Nhàn đối với Hạ Tông Vĩ, cũng biết chắc chắn y sẽphản đối, nhưng dù thế nào Phạm Nhàn cũng chỉ là thần tử, làm sao có thể hơnHoàng đế bệ hạ?Sau khi nghe Hồ Đại học sĩ đích thân khuyên Phạm Nhàn đồng ý việc hônsự này, tin tức lan truyền đến đỉnh điểm

Chương 1550: Gió đông thổi 2