Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1557: Vở kịch cuối mùa đông 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hạ Tông Vĩ bị Phạm Nhàn đe dọa nhưng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu,nhưng mấy lần đến y quán đều bị Lý Hoằng Thành lạnh nhạt đuổi đi. Y quánnhỏ bé trở thành chiến trường của đại thần và tướng quân, nhưng dù sao HạTông Vĩ cũng chỉ là văn thần, làm sao địch lại vẻ ngoài hổ báo của HoằngThành.Một y quán nhỏ... đã trở thành cảnh tượng đáng chú ý của kinh đô.Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm thán, nghĩ thầm Lỗ lão phu tử nóiđúng, văn chương không bao giờ bằng nắm đấm. Mỉm cười cảm thông cho HạTông Vĩ, đường đường đại thần Môn Hạ Trung Thư, nhưng gặp phải hai đứacon cháu hoàng thất không phân biệt phải trái như mình và Hoằng Thành, rốtcuộc cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào bụng.Thực ra trong những ngày qua, Hạ Tông Vĩ từng vào cung một lần, có lẽcũng khéo léo bày tỏ ý từ chối ban hôn. Điều này cũng nằm trong dự liệu củaPhạm Nhàn, với tính cách âm độc của Hạ Tông Vĩ, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hộiđể đả kích Phạm Nhàn, cho dù từng bị Phạm Nhàn cảnh cáo, hắn vẫn không từbỏ.Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ vừa thấy bộ dáng chán nản của Hạ Tông Vĩ, làđoán Phạm Nhàn đã âm thầm đe dọa đại thần thân tín của mình, mặt rồng giãydụa, vội triệu Phạm Nhàn vào cung, trách mắng một trận trong Ngự Thư phòng.Nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản lắng nghe, vẫn giữ thái độ im lặng phảnkháng như thường lệ. Ban hôn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý đồ của bệ hạ lợi dụngviệc này để hoàn toàn đè bẹp tinh thần phòng vệ của hắn, biến y thành một kẻngu trung vâng lời, là điều y tuyệt đối không thể chấp nhận.Y chẳng hề sợ hãi vẻ bất mãn của Hoàng đế bệ hạ, bởi bây giờ đã khác xưa,Giám Sát viện và Nội Khố trong tay Phạm Nhàn hiện đang cung cấp trật tự vàtiền bạc quan trọng nhất cho sự phát triển lành mạnh của triều đình KhánhQuốc. Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ điều đó, biết mình ngày càng không thểrời xa đứa con tư sinh này.Chỉ có điều đối với Khánh Đế mà nói, Hoàng đế bệ hạ càng tán thưởngPhạm Nhàn thì càng muốn Phạm Nhàn có thể bộc bạch tất cả tâm tư, vâng theomọi sắp đặt của mình. Bởi vì ngài luôn cảm thấy đôi khi đứa trẻ An Chi này cóphần bướng bỉnh, tính cách hơi quá thoát tục, thậm chí có vẻ chút muốn thoátkhỏi khống chế của mình.Đối với một vị quân vương cường đại, cảm giác đó rất không thoải mái, chonên ngài muốn Phạm Nhàn nhượng bộ.o O oBước sang mùa đông, Phạm Nhàn vẫn chưa hề nhượng bộ, vẫn cứ ủng hộTĩnh Vương phủ đối đầu với trong cung. Việc hôn nhân giữa hai nhà Hạ Phạmsau một phen xôn xao đã dần lắng xuống, vì trong cung không có chỉ dụ tiếptheo. Còn thần giữ cửa Thế tử vẫn đứng canh cửa y quán, lạnh lùng nhìn từngbệnh nhân đi đến. Những người nghèo khổ kia nếu mang họ Hạ đều phải đổisang tên giả rồi mới dám đến khám.Có lẽ trên đời này người duy nhất không sợ Hoàng đế bệ hạ, chính là TĩnhVương. Dù sao thuở nhỏ đã từng đánh nhau với huynh trưởng nhiều lần, mặc dùkhông có mấy trận thắng nhưng ít nhất nắm đấm cũng từng nếm thử mùi vị củathịt rồng, một khi thân cận sẽ bớt đi cung kính sợ sệt. Huống hồ Tĩnh Vươngvốn không có dục vọng gì, cả đời chỉ lo chuyện phù phiếm bùn đất, không hềcan thiệp triều chính, nên bệ hạ này cũng phần nào áy náy đối với đệ đệ duynhất, nên ngoài nhíu mày ra cũng không thể làm gì hơn được.Còn Lý Hoằng Thành cầm quân ở Định Châu đã ba năm, xông pha trướctrận làm gương cho quân lính, tắm máu giết địch, cho dù không có công cũngđầy khổ cực, nay đã bày tỏ thái độ muốn tranh thê tử với Hạ Tông Vĩ, Hoàng đếbệ hạ cũng chẳng làm gì được. Chẳng qua một lời của Thiên tử khó có thể rútlại, cộng thêm nếu lùi bước thì mất mặt, nên bệ hạ mới cố chấp giữ quan điểmban đầu.Tuyết đầu mùa đổ xuống, Phạm Nhàn thở ra một làn khói trắng, đứng bênxe ngựa nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Những điều cần nói đều đãnói rồi, ta có thể tạo áp lực lên phủ Thành chủ, nhưng về mâu thuẫn nội bộtrong Kiếm Lư các ngươi, ta không can thiệp được. Mà chắc ngươi cũng khôngmuốn ta nhúng tay vào."Hôm nay Vương Thập Tam Lang sắp rời khỏi Khánh Quốc, quay về KiếmLư Đông Di thành, bầu bạn với ân sư trong những ngày cuối đời. Phạm Nhàndành thời gian đến tiễn đưa. Hai người đứng cô độc giữa tuyết rơi, trò chuyệncâu được câu chăng, tất nhiên phần lớn do Phạm Nhàn nói."Ta sẽ chờ ngươi ở Kiếm Lư." Vương Thập Tam Lang vác túi xách, nắmchặt cây cờ xanh, nhìn Phạm Nhàn cười hiền lành: "Đến sớm nhé."Phạm Nhàn cũng mỉm cười. Sau khi Vương Thập Tam Lang vào cung, cuốicùng bệ hạ đã gật đầu giao toàn bộ quyền điều hành vấn đề Đông Di thành choPhạm Nhàn. Cuối cùng cũng nắm chắc quyền chủ động trong tay, tâm trạng ythực sự rất tốt."Cảm ơn." Phạm Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hy vọng về saukhông cần cảm ơn ngươi nữa."Vương Thập Tam Lang sững sờ một lúc mới hiểu ý của từ "cảm ơn" đó, lắcđầu rồi bước vào trong tuyết gió.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hạ Tông Vĩ bị Phạm Nhàn đe dọa nhưng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu,
nhưng mấy lần đến y quán đều bị Lý Hoằng Thành lạnh nhạt đuổi đi. Y quán
nhỏ bé trở thành chiến trường của đại thần và tướng quân, nhưng dù sao Hạ
Tông Vĩ cũng chỉ là văn thần, làm sao địch lại vẻ ngoài hổ báo của Hoằng
Thành.
Một y quán nhỏ... đã trở thành cảnh tượng đáng chú ý của kinh đô.
Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm thán, nghĩ thầm Lỗ lão phu tử nói
đúng, văn chương không bao giờ bằng nắm đấm. Mỉm cười cảm thông cho Hạ
Tông Vĩ, đường đường đại thần Môn Hạ Trung Thư, nhưng gặp phải hai đứa
con cháu hoàng thất không phân biệt phải trái như mình và Hoằng Thành, rốt
cuộc cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào bụng.
Thực ra trong những ngày qua, Hạ Tông Vĩ từng vào cung một lần, có lẽ
cũng khéo léo bày tỏ ý từ chối ban hôn. Điều này cũng nằm trong dự liệu của
Phạm Nhàn, với tính cách âm độc của Hạ Tông Vĩ, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội
để đả kích Phạm Nhàn, cho dù từng bị Phạm Nhàn cảnh cáo, hắn vẫn không từ
bỏ.
Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ vừa thấy bộ dáng chán nản của Hạ Tông Vĩ, là
đoán Phạm Nhàn đã âm thầm đe dọa đại thần thân tín của mình, mặt rồng giãy
dụa, vội triệu Phạm Nhàn vào cung, trách mắng một trận trong Ngự Thư phòng.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản lắng nghe, vẫn giữ thái độ im lặng phản
kháng như thường lệ. Ban hôn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý đồ của bệ hạ lợi dụng
việc này để hoàn toàn đè bẹp tinh thần phòng vệ của hắn, biến y thành một kẻ
ngu trung vâng lời, là điều y tuyệt đối không thể chấp nhận.
Y chẳng hề sợ hãi vẻ bất mãn của Hoàng đế bệ hạ, bởi bây giờ đã khác xưa,
Giám Sát viện và Nội Khố trong tay Phạm Nhàn hiện đang cung cấp trật tự và
tiền bạc quan trọng nhất cho sự phát triển lành mạnh của triều đình Khánh
Quốc. Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ điều đó, biết mình ngày càng không thể
rời xa đứa con tư sinh này.
Chỉ có điều đối với Khánh Đế mà nói, Hoàng đế bệ hạ càng tán thưởng
Phạm Nhàn thì càng muốn Phạm Nhàn có thể bộc bạch tất cả tâm tư, vâng theo
mọi sắp đặt của mình. Bởi vì ngài luôn cảm thấy đôi khi đứa trẻ An Chi này có
phần bướng bỉnh, tính cách hơi quá thoát tục, thậm chí có vẻ chút muốn thoát
khỏi khống chế của mình.
Đối với một vị quân vương cường đại, cảm giác đó rất không thoải mái, cho
nên ngài muốn Phạm Nhàn nhượng bộ.
o O o
Bước sang mùa đông, Phạm Nhàn vẫn chưa hề nhượng bộ, vẫn cứ ủng hộ
Tĩnh Vương phủ đối đầu với trong cung. Việc hôn nhân giữa hai nhà Hạ Phạm
sau một phen xôn xao đã dần lắng xuống, vì trong cung không có chỉ dụ tiếp
theo. Còn thần giữ cửa Thế tử vẫn đứng canh cửa y quán, lạnh lùng nhìn từng
bệnh nhân đi đến. Những người nghèo khổ kia nếu mang họ Hạ đều phải đổi
sang tên giả rồi mới dám đến khám.
Có lẽ trên đời này người duy nhất không sợ Hoàng đế bệ hạ, chính là Tĩnh
Vương. Dù sao thuở nhỏ đã từng đánh nhau với huynh trưởng nhiều lần, mặc dù
không có mấy trận thắng nhưng ít nhất nắm đấm cũng từng nếm thử mùi vị của
thịt rồng, một khi thân cận sẽ bớt đi cung kính sợ sệt. Huống hồ Tĩnh Vương
vốn không có dục vọng gì, cả đời chỉ lo chuyện phù phiếm bùn đất, không hề
can thiệp triều chính, nên bệ hạ này cũng phần nào áy náy đối với đệ đệ duy
nhất, nên ngoài nhíu mày ra cũng không thể làm gì hơn được.
Còn Lý Hoằng Thành cầm quân ở Định Châu đã ba năm, xông pha trước
trận làm gương cho quân lính, tắm máu giết địch, cho dù không có công cũng
đầy khổ cực, nay đã bày tỏ thái độ muốn tranh thê tử với Hạ Tông Vĩ, Hoàng đế
bệ hạ cũng chẳng làm gì được. Chẳng qua một lời của Thiên tử khó có thể rút
lại, cộng thêm nếu lùi bước thì mất mặt, nên bệ hạ mới cố chấp giữ quan điểm
ban đầu.
Tuyết đầu mùa đổ xuống, Phạm Nhàn thở ra một làn khói trắng, đứng bên
xe ngựa nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Những điều cần nói đều đã
nói rồi, ta có thể tạo áp lực lên phủ Thành chủ, nhưng về mâu thuẫn nội bộ
trong Kiếm Lư các ngươi, ta không can thiệp được. Mà chắc ngươi cũng không
muốn ta nhúng tay vào."
Hôm nay Vương Thập Tam Lang sắp rời khỏi Khánh Quốc, quay về Kiếm
Lư Đông Di thành, bầu bạn với ân sư trong những ngày cuối đời. Phạm Nhàn
dành thời gian đến tiễn đưa. Hai người đứng cô độc giữa tuyết rơi, trò chuyện
câu được câu chăng, tất nhiên phần lớn do Phạm Nhàn nói.
"Ta sẽ chờ ngươi ở Kiếm Lư." Vương Thập Tam Lang vác túi xách, nắm
chặt cây cờ xanh, nhìn Phạm Nhàn cười hiền lành: "Đến sớm nhé."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười. Sau khi Vương Thập Tam Lang vào cung, cuối
cùng bệ hạ đã gật đầu giao toàn bộ quyền điều hành vấn đề Đông Di thành cho
Phạm Nhàn. Cuối cùng cũng nắm chắc quyền chủ động trong tay, tâm trạng y
thực sự rất tốt.
"Cảm ơn." Phạm Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hy vọng về sau
không cần cảm ơn ngươi nữa."
Vương Thập Tam Lang sững sờ một lúc mới hiểu ý của từ "cảm ơn" đó, lắc
đầu rồi bước vào trong tuyết gió.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hạ Tông Vĩ bị Phạm Nhàn đe dọa nhưng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu,nhưng mấy lần đến y quán đều bị Lý Hoằng Thành lạnh nhạt đuổi đi. Y quánnhỏ bé trở thành chiến trường của đại thần và tướng quân, nhưng dù sao HạTông Vĩ cũng chỉ là văn thần, làm sao địch lại vẻ ngoài hổ báo của HoằngThành.Một y quán nhỏ... đã trở thành cảnh tượng đáng chú ý của kinh đô.Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm thán, nghĩ thầm Lỗ lão phu tử nóiđúng, văn chương không bao giờ bằng nắm đấm. Mỉm cười cảm thông cho HạTông Vĩ, đường đường đại thần Môn Hạ Trung Thư, nhưng gặp phải hai đứacon cháu hoàng thất không phân biệt phải trái như mình và Hoằng Thành, rốtcuộc cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào bụng.Thực ra trong những ngày qua, Hạ Tông Vĩ từng vào cung một lần, có lẽcũng khéo léo bày tỏ ý từ chối ban hôn. Điều này cũng nằm trong dự liệu củaPhạm Nhàn, với tính cách âm độc của Hạ Tông Vĩ, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hộiđể đả kích Phạm Nhàn, cho dù từng bị Phạm Nhàn cảnh cáo, hắn vẫn không từbỏ.Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ vừa thấy bộ dáng chán nản của Hạ Tông Vĩ, làđoán Phạm Nhàn đã âm thầm đe dọa đại thần thân tín của mình, mặt rồng giãydụa, vội triệu Phạm Nhàn vào cung, trách mắng một trận trong Ngự Thư phòng.Nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản lắng nghe, vẫn giữ thái độ im lặng phảnkháng như thường lệ. Ban hôn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý đồ của bệ hạ lợi dụngviệc này để hoàn toàn đè bẹp tinh thần phòng vệ của hắn, biến y thành một kẻngu trung vâng lời, là điều y tuyệt đối không thể chấp nhận.Y chẳng hề sợ hãi vẻ bất mãn của Hoàng đế bệ hạ, bởi bây giờ đã khác xưa,Giám Sát viện và Nội Khố trong tay Phạm Nhàn hiện đang cung cấp trật tự vàtiền bạc quan trọng nhất cho sự phát triển lành mạnh của triều đình KhánhQuốc. Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ điều đó, biết mình ngày càng không thểrời xa đứa con tư sinh này.Chỉ có điều đối với Khánh Đế mà nói, Hoàng đế bệ hạ càng tán thưởngPhạm Nhàn thì càng muốn Phạm Nhàn có thể bộc bạch tất cả tâm tư, vâng theomọi sắp đặt của mình. Bởi vì ngài luôn cảm thấy đôi khi đứa trẻ An Chi này cóphần bướng bỉnh, tính cách hơi quá thoát tục, thậm chí có vẻ chút muốn thoátkhỏi khống chế của mình.Đối với một vị quân vương cường đại, cảm giác đó rất không thoải mái, chonên ngài muốn Phạm Nhàn nhượng bộ.o O oBước sang mùa đông, Phạm Nhàn vẫn chưa hề nhượng bộ, vẫn cứ ủng hộTĩnh Vương phủ đối đầu với trong cung. Việc hôn nhân giữa hai nhà Hạ Phạmsau một phen xôn xao đã dần lắng xuống, vì trong cung không có chỉ dụ tiếptheo. Còn thần giữ cửa Thế tử vẫn đứng canh cửa y quán, lạnh lùng nhìn từngbệnh nhân đi đến. Những người nghèo khổ kia nếu mang họ Hạ đều phải đổisang tên giả rồi mới dám đến khám.Có lẽ trên đời này người duy nhất không sợ Hoàng đế bệ hạ, chính là TĩnhVương. Dù sao thuở nhỏ đã từng đánh nhau với huynh trưởng nhiều lần, mặc dùkhông có mấy trận thắng nhưng ít nhất nắm đấm cũng từng nếm thử mùi vị củathịt rồng, một khi thân cận sẽ bớt đi cung kính sợ sệt. Huống hồ Tĩnh Vươngvốn không có dục vọng gì, cả đời chỉ lo chuyện phù phiếm bùn đất, không hềcan thiệp triều chính, nên bệ hạ này cũng phần nào áy náy đối với đệ đệ duynhất, nên ngoài nhíu mày ra cũng không thể làm gì hơn được.Còn Lý Hoằng Thành cầm quân ở Định Châu đã ba năm, xông pha trướctrận làm gương cho quân lính, tắm máu giết địch, cho dù không có công cũngđầy khổ cực, nay đã bày tỏ thái độ muốn tranh thê tử với Hạ Tông Vĩ, Hoàng đếbệ hạ cũng chẳng làm gì được. Chẳng qua một lời của Thiên tử khó có thể rútlại, cộng thêm nếu lùi bước thì mất mặt, nên bệ hạ mới cố chấp giữ quan điểmban đầu.Tuyết đầu mùa đổ xuống, Phạm Nhàn thở ra một làn khói trắng, đứng bênxe ngựa nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Những điều cần nói đều đãnói rồi, ta có thể tạo áp lực lên phủ Thành chủ, nhưng về mâu thuẫn nội bộtrong Kiếm Lư các ngươi, ta không can thiệp được. Mà chắc ngươi cũng khôngmuốn ta nhúng tay vào."Hôm nay Vương Thập Tam Lang sắp rời khỏi Khánh Quốc, quay về KiếmLư Đông Di thành, bầu bạn với ân sư trong những ngày cuối đời. Phạm Nhàndành thời gian đến tiễn đưa. Hai người đứng cô độc giữa tuyết rơi, trò chuyệncâu được câu chăng, tất nhiên phần lớn do Phạm Nhàn nói."Ta sẽ chờ ngươi ở Kiếm Lư." Vương Thập Tam Lang vác túi xách, nắmchặt cây cờ xanh, nhìn Phạm Nhàn cười hiền lành: "Đến sớm nhé."Phạm Nhàn cũng mỉm cười. Sau khi Vương Thập Tam Lang vào cung, cuốicùng bệ hạ đã gật đầu giao toàn bộ quyền điều hành vấn đề Đông Di thành choPhạm Nhàn. Cuối cùng cũng nắm chắc quyền chủ động trong tay, tâm trạng ythực sự rất tốt."Cảm ơn." Phạm Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hy vọng về saukhông cần cảm ơn ngươi nữa."Vương Thập Tam Lang sững sờ một lúc mới hiểu ý của từ "cảm ơn" đó, lắcđầu rồi bước vào trong tuyết gió.