Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1556: Vở kịch cuối mùa đông 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Muội điên rồi sao?" Sắc mặt Phạm Nhàn trở nên lạnh lẽo, nghiêm khắc nói:"Từ nhỏ ta đã dạy muội rồi, hạnh phúc của bản thân quan trọng hơn tất cả.Ngoại trừ những việc thật lòng muốn làm, không có gì đáng để chúng ta phải hysinh hay nhường bước cả. Đạo hiếu trung vẫn phải tuân theo, nhưng trước hạnhphúc của chính mình, tất cả đều không đáng nhắc đến.""Nhưng không phải cách làm này rất ích kỷ sao?" Không bị vẻ mặt lạnhlùng của huynh trưởng làm lui bước, Nhược Nhược vẫn nghiêm túc nói: "Chínhvì việc của muội mà khiến phủ không yên ổn, cả kinh đô xôn xao..."Cô chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã giơ tay ra hiệu ngừng lại, nhíu mày nói:"Muội là muội muội ta tự tay nuôi lớn, mặc dù thời gian bên cạnh ta khôngnhiều bằng mấy đại nha hoàn như Tư Tư, nhưng muội biết ta đặt kỳ vọng lớnvào muội... Ta chỉ mong muội trở thành nữ nhân khác biệt so với những ngườikhác trên đời này.""Tùy tiện là gì?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Phụ thân và tổ mẫu hiện ở ĐạmChâu, trong kinh đô chỉ còn mình ta đứng ra nói giúp cho muội, tùy tiện mộtchút thì sợ gì? Còn nói đến ích kỷ, ta vốn là người cực kỳ ích kỷ, nhất là vớingười thân trong gia đình, muội phải hiểu rõ điều này."Nhược Nhược cúi đầu im lặng, ánh mắt dần thấm ướt. Chỉ có cô mới biết từkhi ca ca vào kinh, đã tốn bao nhiêu tâm sức vào việc hôn nhân của mình. Nămđó để từ chối hôn sự nhà Tĩnh Vương, huynh trưởng thậm chí không tiếc làmthỏa thuận với người Bắc Tề, chỉ để đổi lấy việc đưa mình đến làm đồ đệ của sưphụ Khổ Hạ.Nhìn bề ngoài đơn giản, thực tế Phạm Nhàn đã bỏ ra vô vàn tâm sức và giáphải trả cho việc này. Mỗi lần nghĩ đến, Nhược Nhược cảm thấy hành động tùytiện của mình khiến huynh trưởng phải lo lắng quá nhiều. Mối day dứt tronglòng cô dâng cao, khiến cô càng hiểu rõ tấm lòng của huynh trưởng dành chomình. Muôn vàn tâm tư lẫn lộn trong lòng thiếu nữ, không thể diễn tả thành lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vài ngày sau, Phạm Nhàn dường như quên mất chuyện ban hôn trong cung,chỉ tập trung vào Giám Sát viện, cùng Ngôn Băng Vân sắp xếp công việc ởĐông Di thành. Bên phía Tây Hồ đã có nền móng tốt, mặc dù Thiền Vu Tốc TấtĐạt và Đóa Đóa dùng tên giả Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn đáng gờm, nhưng gian tếhai nơi Thanh Châu, Trịnh Châu đã bị Giám Sát viện triệt hạ sạch sẽ. Thêm vàođó, thảo nguyên rơi vào bất ổn kể từ cái chết của Tả Hiền vương, biên cươngphía tây Nam Khánh Quốc cuối cùng cũng được thở phào.Thực chất công việc của Giám Sát viện hiện nay đều do Ngôn Băng Vângiải quyết. Mỗi lần nghĩ đến, Phạm Nhàn không khỏi cảm kích vì quyết địnhxâm nhập Thượng Kinh thành kinh cứu Tiểu Ngôn công tử ngày ấy. Năng lựccủa hắn nằm ở đột kích, quyết đoán, ám sát và phán đoán tình thế, còn BăngVân mới là người mưu tính lập kế hoạch.Nếu thiếu sự trợ giúp của Ngôn Băng Vân, có lẽ Phạm Nhàn không thểkiểm soát được hệ thống Giám Sát viện rộng lớn như vậy.Sự việc đã được chứng minh từ lâu . Sau khi Phạm Nhàn bước vào GiámSát viện, trong mấy cuộc hành động lớn của Giám Sát viện, thực tế người cầmbút đều là Tiểu Ngôn công tử với quan phục trắng toát tương phản với màuchính thức của Giám Sát viện. Chỉ duy nhất một lần Phạm Nhàn tự quyết địnhkế hoạch, đó là thanh trừ trong lực lượng quân sự ở Giao Châu, sau hành độngđó Trần Bình Bình chỉ trích đến mức thương tích đầy mình, máu chó đầy mặt.Cho nên sau khi nói ý định của mình với Ngôn Băng Vân, Phạm Nhànkhông còn bận tâm đến chuyện Đông Di thành nữa, chỉ lặng lẽ đưa Vương ThậpTam Lang vào cung một lần.Tuy hiện giờ vì chuyện hôn nhân của Phạm Nhược Nhược mà Phạm Nhànvà Hoàng đế đang tiến hành chiến tranh lạnh, nhưng đối với những việc lớntrong triều chính, hai phụ tử sẽ không chọn cách giận dỗi lẫn nhau. Trong lòngHoàng đế đã biết về sự tồn tại của Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn sẽkhông phạm sai lầm lớn trong những chỗ nhỏ này.Về chuyện ban hôn, dù nhiệm vụ đấu với Hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay đãgiao cho Tĩnh Vương phủ, nhưng Phạm Nhàn vẫn đứng bên quan tâm theo dõi.Dẫu sao, Phạm Nhược Nhược vẫn ngày ngày đến y quán chăm sóc bệnhnhân, trong khi Thế tử Hoằng Thành thì nghiêm nét mặt, lạnh lùng đứng ngoàiy quán. Có lẽ vị Thế tử cảm thấy cực kỳ tức giận trước tin tức hôn sự trongcung, khuôn mặt u ám đến cực điểm, khiến bệnh nhân qua lại y quán đều runsợ, cảm nhận được hàn ý từ vị quý nhân này.Hiện giờ, Lý Hoằng Thành đã là nhân vật số một trong quân đội Định Châu,ba năm qua hiếm hoi lắm mới về kinh báo cáo một lần, nhưng vẫn tình nguyệnđứng làm vệ sĩ ngoài y quán. Đại tướng quân nhàn rỗi đến làm thần giữ cửa,khiến khắp kinh đô đều cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng khôngdám nói nhiều lời vô nghĩa với Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Muội điên rồi sao?" Sắc mặt Phạm Nhàn trở nên lạnh lẽo, nghiêm khắc nói:
"Từ nhỏ ta đã dạy muội rồi, hạnh phúc của bản thân quan trọng hơn tất cả.
Ngoại trừ những việc thật lòng muốn làm, không có gì đáng để chúng ta phải hy
sinh hay nhường bước cả. Đạo hiếu trung vẫn phải tuân theo, nhưng trước hạnh
phúc của chính mình, tất cả đều không đáng nhắc đến."
"Nhưng không phải cách làm này rất ích kỷ sao?" Không bị vẻ mặt lạnh
lùng của huynh trưởng làm lui bước, Nhược Nhược vẫn nghiêm túc nói: "Chính
vì việc của muội mà khiến phủ không yên ổn, cả kinh đô xôn xao..."
Cô chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã giơ tay ra hiệu ngừng lại, nhíu mày nói:
"Muội là muội muội ta tự tay nuôi lớn, mặc dù thời gian bên cạnh ta không
nhiều bằng mấy đại nha hoàn như Tư Tư, nhưng muội biết ta đặt kỳ vọng lớn
vào muội... Ta chỉ mong muội trở thành nữ nhân khác biệt so với những người
khác trên đời này."
"Tùy tiện là gì?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Phụ thân và tổ mẫu hiện ở Đạm
Châu, trong kinh đô chỉ còn mình ta đứng ra nói giúp cho muội, tùy tiện một
chút thì sợ gì? Còn nói đến ích kỷ, ta vốn là người cực kỳ ích kỷ, nhất là với
người thân trong gia đình, muội phải hiểu rõ điều này."
Nhược Nhược cúi đầu im lặng, ánh mắt dần thấm ướt. Chỉ có cô mới biết từ
khi ca ca vào kinh, đã tốn bao nhiêu tâm sức vào việc hôn nhân của mình. Năm
đó để từ chối hôn sự nhà Tĩnh Vương, huynh trưởng thậm chí không tiếc làm
thỏa thuận với người Bắc Tề, chỉ để đổi lấy việc đưa mình đến làm đồ đệ của sư
phụ Khổ Hạ.
Nhìn bề ngoài đơn giản, thực tế Phạm Nhàn đã bỏ ra vô vàn tâm sức và giá
phải trả cho việc này. Mỗi lần nghĩ đến, Nhược Nhược cảm thấy hành động tùy
tiện của mình khiến huynh trưởng phải lo lắng quá nhiều. Mối day dứt trong
lòng cô dâng cao, khiến cô càng hiểu rõ tấm lòng của huynh trưởng dành cho
mình. Muôn vàn tâm tư lẫn lộn trong lòng thiếu nữ, không thể diễn tả thành lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vài ngày sau, Phạm Nhàn dường như quên mất chuyện ban hôn trong cung,
chỉ tập trung vào Giám Sát viện, cùng Ngôn Băng Vân sắp xếp công việc ở
Đông Di thành. Bên phía Tây Hồ đã có nền móng tốt, mặc dù Thiền Vu Tốc Tất
Đạt và Đóa Đóa dùng tên giả Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn đáng gờm, nhưng gian tế
hai nơi Thanh Châu, Trịnh Châu đã bị Giám Sát viện triệt hạ sạch sẽ. Thêm vào
đó, thảo nguyên rơi vào bất ổn kể từ cái chết của Tả Hiền vương, biên cương
phía tây Nam Khánh Quốc cuối cùng cũng được thở phào.
Thực chất công việc của Giám Sát viện hiện nay đều do Ngôn Băng Vân
giải quyết. Mỗi lần nghĩ đến, Phạm Nhàn không khỏi cảm kích vì quyết định
xâm nhập Thượng Kinh thành kinh cứu Tiểu Ngôn công tử ngày ấy. Năng lực
của hắn nằm ở đột kích, quyết đoán, ám sát và phán đoán tình thế, còn Băng
Vân mới là người mưu tính lập kế hoạch.
Nếu thiếu sự trợ giúp của Ngôn Băng Vân, có lẽ Phạm Nhàn không thể
kiểm soát được hệ thống Giám Sát viện rộng lớn như vậy.
Sự việc đã được chứng minh từ lâu . Sau khi Phạm Nhàn bước vào Giám
Sát viện, trong mấy cuộc hành động lớn của Giám Sát viện, thực tế người cầm
bút đều là Tiểu Ngôn công tử với quan phục trắng toát tương phản với màu
chính thức của Giám Sát viện. Chỉ duy nhất một lần Phạm Nhàn tự quyết định
kế hoạch, đó là thanh trừ trong lực lượng quân sự ở Giao Châu, sau hành động
đó Trần Bình Bình chỉ trích đến mức thương tích đầy mình, máu chó đầy mặt.
Cho nên sau khi nói ý định của mình với Ngôn Băng Vân, Phạm Nhàn
không còn bận tâm đến chuyện Đông Di thành nữa, chỉ lặng lẽ đưa Vương Thập
Tam Lang vào cung một lần.
Tuy hiện giờ vì chuyện hôn nhân của Phạm Nhược Nhược mà Phạm Nhàn
và Hoàng đế đang tiến hành chiến tranh lạnh, nhưng đối với những việc lớn
trong triều chính, hai phụ tử sẽ không chọn cách giận dỗi lẫn nhau. Trong lòng
Hoàng đế đã biết về sự tồn tại của Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn sẽ
không phạm sai lầm lớn trong những chỗ nhỏ này.
Về chuyện ban hôn, dù nhiệm vụ đấu với Hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay đã
giao cho Tĩnh Vương phủ, nhưng Phạm Nhàn vẫn đứng bên quan tâm theo dõi.
Dẫu sao, Phạm Nhược Nhược vẫn ngày ngày đến y quán chăm sóc bệnh
nhân, trong khi Thế tử Hoằng Thành thì nghiêm nét mặt, lạnh lùng đứng ngoài
y quán. Có lẽ vị Thế tử cảm thấy cực kỳ tức giận trước tin tức hôn sự trong
cung, khuôn mặt u ám đến cực điểm, khiến bệnh nhân qua lại y quán đều run
sợ, cảm nhận được hàn ý từ vị quý nhân này.
Hiện giờ, Lý Hoằng Thành đã là nhân vật số một trong quân đội Định Châu,
ba năm qua hiếm hoi lắm mới về kinh báo cáo một lần, nhưng vẫn tình nguyện
đứng làm vệ sĩ ngoài y quán. Đại tướng quân nhàn rỗi đến làm thần giữ cửa,
khiến khắp kinh đô đều cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng không
dám nói nhiều lời vô nghĩa với Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Muội điên rồi sao?" Sắc mặt Phạm Nhàn trở nên lạnh lẽo, nghiêm khắc nói:"Từ nhỏ ta đã dạy muội rồi, hạnh phúc của bản thân quan trọng hơn tất cả.Ngoại trừ những việc thật lòng muốn làm, không có gì đáng để chúng ta phải hysinh hay nhường bước cả. Đạo hiếu trung vẫn phải tuân theo, nhưng trước hạnhphúc của chính mình, tất cả đều không đáng nhắc đến.""Nhưng không phải cách làm này rất ích kỷ sao?" Không bị vẻ mặt lạnhlùng của huynh trưởng làm lui bước, Nhược Nhược vẫn nghiêm túc nói: "Chínhvì việc của muội mà khiến phủ không yên ổn, cả kinh đô xôn xao..."Cô chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã giơ tay ra hiệu ngừng lại, nhíu mày nói:"Muội là muội muội ta tự tay nuôi lớn, mặc dù thời gian bên cạnh ta khôngnhiều bằng mấy đại nha hoàn như Tư Tư, nhưng muội biết ta đặt kỳ vọng lớnvào muội... Ta chỉ mong muội trở thành nữ nhân khác biệt so với những ngườikhác trên đời này.""Tùy tiện là gì?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Phụ thân và tổ mẫu hiện ở ĐạmChâu, trong kinh đô chỉ còn mình ta đứng ra nói giúp cho muội, tùy tiện mộtchút thì sợ gì? Còn nói đến ích kỷ, ta vốn là người cực kỳ ích kỷ, nhất là vớingười thân trong gia đình, muội phải hiểu rõ điều này."Nhược Nhược cúi đầu im lặng, ánh mắt dần thấm ướt. Chỉ có cô mới biết từkhi ca ca vào kinh, đã tốn bao nhiêu tâm sức vào việc hôn nhân của mình. Nămđó để từ chối hôn sự nhà Tĩnh Vương, huynh trưởng thậm chí không tiếc làmthỏa thuận với người Bắc Tề, chỉ để đổi lấy việc đưa mình đến làm đồ đệ của sưphụ Khổ Hạ.Nhìn bề ngoài đơn giản, thực tế Phạm Nhàn đã bỏ ra vô vàn tâm sức và giáphải trả cho việc này. Mỗi lần nghĩ đến, Nhược Nhược cảm thấy hành động tùytiện của mình khiến huynh trưởng phải lo lắng quá nhiều. Mối day dứt tronglòng cô dâng cao, khiến cô càng hiểu rõ tấm lòng của huynh trưởng dành chomình. Muôn vàn tâm tư lẫn lộn trong lòng thiếu nữ, không thể diễn tả thành lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vài ngày sau, Phạm Nhàn dường như quên mất chuyện ban hôn trong cung,chỉ tập trung vào Giám Sát viện, cùng Ngôn Băng Vân sắp xếp công việc ởĐông Di thành. Bên phía Tây Hồ đã có nền móng tốt, mặc dù Thiền Vu Tốc TấtĐạt và Đóa Đóa dùng tên giả Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn đáng gờm, nhưng gian tếhai nơi Thanh Châu, Trịnh Châu đã bị Giám Sát viện triệt hạ sạch sẽ. Thêm vàođó, thảo nguyên rơi vào bất ổn kể từ cái chết của Tả Hiền vương, biên cươngphía tây Nam Khánh Quốc cuối cùng cũng được thở phào.Thực chất công việc của Giám Sát viện hiện nay đều do Ngôn Băng Vângiải quyết. Mỗi lần nghĩ đến, Phạm Nhàn không khỏi cảm kích vì quyết địnhxâm nhập Thượng Kinh thành kinh cứu Tiểu Ngôn công tử ngày ấy. Năng lựccủa hắn nằm ở đột kích, quyết đoán, ám sát và phán đoán tình thế, còn BăngVân mới là người mưu tính lập kế hoạch.Nếu thiếu sự trợ giúp của Ngôn Băng Vân, có lẽ Phạm Nhàn không thểkiểm soát được hệ thống Giám Sát viện rộng lớn như vậy.Sự việc đã được chứng minh từ lâu . Sau khi Phạm Nhàn bước vào GiámSát viện, trong mấy cuộc hành động lớn của Giám Sát viện, thực tế người cầmbút đều là Tiểu Ngôn công tử với quan phục trắng toát tương phản với màuchính thức của Giám Sát viện. Chỉ duy nhất một lần Phạm Nhàn tự quyết địnhkế hoạch, đó là thanh trừ trong lực lượng quân sự ở Giao Châu, sau hành độngđó Trần Bình Bình chỉ trích đến mức thương tích đầy mình, máu chó đầy mặt.Cho nên sau khi nói ý định của mình với Ngôn Băng Vân, Phạm Nhànkhông còn bận tâm đến chuyện Đông Di thành nữa, chỉ lặng lẽ đưa Vương ThậpTam Lang vào cung một lần.Tuy hiện giờ vì chuyện hôn nhân của Phạm Nhược Nhược mà Phạm Nhànvà Hoàng đế đang tiến hành chiến tranh lạnh, nhưng đối với những việc lớntrong triều chính, hai phụ tử sẽ không chọn cách giận dỗi lẫn nhau. Trong lòngHoàng đế đã biết về sự tồn tại của Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn sẽkhông phạm sai lầm lớn trong những chỗ nhỏ này.Về chuyện ban hôn, dù nhiệm vụ đấu với Hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay đãgiao cho Tĩnh Vương phủ, nhưng Phạm Nhàn vẫn đứng bên quan tâm theo dõi.Dẫu sao, Phạm Nhược Nhược vẫn ngày ngày đến y quán chăm sóc bệnhnhân, trong khi Thế tử Hoằng Thành thì nghiêm nét mặt, lạnh lùng đứng ngoàiy quán. Có lẽ vị Thế tử cảm thấy cực kỳ tức giận trước tin tức hôn sự trongcung, khuôn mặt u ám đến cực điểm, khiến bệnh nhân qua lại y quán đều runsợ, cảm nhận được hàn ý từ vị quý nhân này.Hiện giờ, Lý Hoằng Thành đã là nhân vật số một trong quân đội Định Châu,ba năm qua hiếm hoi lắm mới về kinh báo cáo một lần, nhưng vẫn tình nguyệnđứng làm vệ sĩ ngoài y quán. Đại tướng quân nhàn rỗi đến làm thần giữ cửa,khiến khắp kinh đô đều cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng khôngdám nói nhiều lời vô nghĩa với Phạm Nhàn.