Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1562: Đồng hành 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Binh đến tướng đỡ. Bất kể ai đến cũng là thử thách quốc lực. Không nênsuy nghĩ nữa." Phạm Nhàn uống một ngụm rượu, đôi lông mày thoáng vẻ mệtmỏi.Vương Chí Côn mỉm cười nhìn y, mở miệng nói: "Lần này Tiểu Phạm đạinhân xuất mã, chắc chắn sẽ thành công mỹ mãn."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng. Trước khi rời kinh đô, tất cả mọi người kểcả Hồ Đại học sĩ đều tràn đầy tin tưởng, hệt như như vị Vương Đại đô đốc này.Thậm chí trong Ngự Thư phòng dường như Hoàng đế cũng hoàn toàn khôngnghĩ Phạm Nhàn sẽ thất bại trận này.Y không biết trong lòng quan lại và dân chúng Khánh Quốc, bốn chữ TiểuPhạm đại nhân đã thêu vàng từ lâu đã biến thành vàng ròng. Mọi người đều hếtsức tin tưởng vào y, năm năm qua đã chứng minh chỉ cần y ra tay thì không việcgì không thành.Mùa xuân năm thứ mười Khánh Lịch, triều đình Khánh Quốc dường như imlặng chờ đợi Đông Di thành đầu hàng, chờ xe ngựa của Tiểu Phạm đại nhân tiếnvào Kiếm Lư, không tốn một binh lính là có thể tiếp quản vùng đất rộng lớncùng với dân chúng và tài sản khổng lồ tích lũy bao đời nay trên mảnh đất mênhmông này.Nhưng Phạm Nhàn lại không nghĩ vậy. Mặc dù thông qua Vương Thập TamLang, y nắm được thái độ của Tứ Cố Kiếm sư, cũng từ từ thể hiện thái độ củamình với vị Kiếm Thánh đại nhân này, cả hai đã tìm được tiếng nói chung về lợiích, nhưng lợi ích mà Khánh Quốc muốn giành được ở Đông Di quá lớn.Nói cách khác, Đông Di thành phải hy sinh quá nhiều lợi ích. Đây khôngphải trò chơi gia đình, cũng không phải là vụ làm ăn trăm vạn lượng bạc, mà làthay đổi lịch sử thực sự. Một biến cố lịch sử lớn sắp xảy ra trước mắt, thậm chítrong tay Phạm Nhàn.Vào thời khắc này, Phạm Nhàn không thể không lo sợ, y thường tự hỏi, bảnthân có đủ tài năng để mở rộng bờ cõi cho đất nước theo cách thuận lợi đến nhưvậy hay không?Vấn đề là Tứ Cố Kiếm bị thương nặng sắp chết, hận thù với Khánh Đế sâunặng đến mức dù có dốc cạn biển Đông cũng khó rửa sạch. Tuy vị Đại tông sưnày biết mình sắp chết và Đông Di thành ắt sẽ bị hai nước chia cắt, nhưng vì tòathành và các nước chư hầu xung quanh nên lão mới mời Bắc Tề, Nam Khánhtới lễ mở Kiếm Lư cuối cùng của mình. Nhưng lão vẫn cố gắng tranh thủ lợi íchcho con dân Đông Di thành lần cuối cùng.Phạm Nhàn không khỏi nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng với Hoàng đế lão tửtrong Ngự Thư phòng trước khi rời kinh. Lúc đó trên mặt Bệ hạ nở nụ cười thảnnhiên, tuy cũng đầy tin tưởng vào thành công của Phạm Nhàn như các đại thần,nhưng thái độ và lời nói hoàn toàn không coi trọng nghi thức mở Kiếm Lư lầnnày.Phạm Nhàn rất hiểu tâm tư của Hoàng đế, với lòng tin cường đại của mình,bệ hạ hoàn toàn không quan tâm đến ý định hòa giải và thiện chí cuối cùng củaĐông Di thành.Đối với Hoàng đế, đây chỉ là những tiếng rên rỉ cuối cùng của Đông Dithành. Nếu như Khánh Quốc có thể chi ít tiền hơn để có được đất đai và tài sảncủa Đông Di thành, chắc chắn đó là chuyện cực kỳ có lợi. Nhưng nếu nhữngđiều kiện mà Tứ Cố Kiếm đưa ra khiến Khánh Đế cảm thấy quá phi lý, KhánhĐế sẽ không ngại giơ đao thương trong tay lên, biến tiếng rên rỉ đó thành tiếngkêu la thảm thiết.Theo như phân tích và hiểu biết của Phạm Nhàn về tính cách của hai vịcường giả đương đại, những điều kiện mà Tứ Cố Kiếm sắp đưa ra chắc chắn làđiều Khánh Đế không thể chấp nhận. Đây là vấn đề lớn nhất mà y phải đối mặttrong chuyến đi này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sứ đoàn không dám trì hoãn lâu trong Yến Kinh thành, sáng sớm hôm sau,Phạm Nhàn được Vương Chí Côn và Mai Chấp Lễ tiễn đưa rời thành, hội hợpvới các thuộc hạ Tứ Xử Sát Viện từ Giang Nam chạy tới, xuất phát chạy về phíađường lớn.Đoàn xe đi về hướng gần biên giới Nam Khánh, chưa hoàn toàn rời khỏiquan binh hộ tống của đại doanh Yến Kinh đã gặp thêm một đội ngũ khác. Mộtthương nhân giữa những ánh mắt tò mò của mọi người, bước lên xe ngựa củaPhạm Nhàn."Vất vả rồi." Phạm Nhàn vỗ vai Sử Xiển Lập. Những năm qua, trong Phạmmôn tứ tử, có ba người đang dốc sức trong triều đình Khánh Quốc, chỉ có SửXiển Lập ngày xưa thi không đỗ trở thành trợ thủ riêng cho Phạm Nhàn, luôn ởGiang Nam và các quận ngoại vi, cùng Tang Văn mở Bão Nguyệt lâu, âm thầmthu thập thông tin cho Phạm Nhàn.Sử Xiển Lập hạ giọng thuật lại với môn sư Phạm Nhàn về tình hình gần đâycủa Bão Nguyệt lâu, cùng một số tin tức ngầm nghe được trong Đông Di thành."Xem ra Thập Tam Lang nói rất đúng, bên trong Đông Di thành cũng cómâu thuẫn. Lần này mọi người đều nghĩ ta đi hái trái cây, làm sao ngờ được tráicây đó cũng có thể độc." Phạm Nhàn lắng nghe một lúc rồi tự mỉm cười: "Chỉcó điều ta không hiểu nổi, vị thành chủ Đông Di thành kia dựa vào đâu mà códũng khí đối đầu với Đại Khánh ta, trong khi Tứ Cố Kiếm sắp ra đi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Binh đến tướng đỡ. Bất kể ai đến cũng là thử thách quốc lực. Không nên

suy nghĩ nữa." Phạm Nhàn uống một ngụm rượu, đôi lông mày thoáng vẻ mệt

mỏi.

Vương Chí Côn mỉm cười nhìn y, mở miệng nói: "Lần này Tiểu Phạm đại

nhân xuất mã, chắc chắn sẽ thành công mỹ mãn."

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng. Trước khi rời kinh đô, tất cả mọi người kể

cả Hồ Đại học sĩ đều tràn đầy tin tưởng, hệt như như vị Vương Đại đô đốc này.

Thậm chí trong Ngự Thư phòng dường như Hoàng đế cũng hoàn toàn không

nghĩ Phạm Nhàn sẽ thất bại trận này.

Y không biết trong lòng quan lại và dân chúng Khánh Quốc, bốn chữ Tiểu

Phạm đại nhân đã thêu vàng từ lâu đã biến thành vàng ròng. Mọi người đều hết

sức tin tưởng vào y, năm năm qua đã chứng minh chỉ cần y ra tay thì không việc

gì không thành.

Mùa xuân năm thứ mười Khánh Lịch, triều đình Khánh Quốc dường như im

lặng chờ đợi Đông Di thành đầu hàng, chờ xe ngựa của Tiểu Phạm đại nhân tiến

vào Kiếm Lư, không tốn một binh lính là có thể tiếp quản vùng đất rộng lớn

cùng với dân chúng và tài sản khổng lồ tích lũy bao đời nay trên mảnh đất mênh

mông này.

Nhưng Phạm Nhàn lại không nghĩ vậy. Mặc dù thông qua Vương Thập Tam

Lang, y nắm được thái độ của Tứ Cố Kiếm sư, cũng từ từ thể hiện thái độ của

mình với vị Kiếm Thánh đại nhân này, cả hai đã tìm được tiếng nói chung về lợi

ích, nhưng lợi ích mà Khánh Quốc muốn giành được ở Đông Di quá lớn.

Nói cách khác, Đông Di thành phải hy sinh quá nhiều lợi ích. Đây không

phải trò chơi gia đình, cũng không phải là vụ làm ăn trăm vạn lượng bạc, mà là

thay đổi lịch sử thực sự. Một biến cố lịch sử lớn sắp xảy ra trước mắt, thậm chí

trong tay Phạm Nhàn.

Vào thời khắc này, Phạm Nhàn không thể không lo sợ, y thường tự hỏi, bản

thân có đủ tài năng để mở rộng bờ cõi cho đất nước theo cách thuận lợi đến như

vậy hay không?

Vấn đề là Tứ Cố Kiếm bị thương nặng sắp chết, hận thù với Khánh Đế sâu

nặng đến mức dù có dốc cạn biển Đông cũng khó rửa sạch. Tuy vị Đại tông sư

này biết mình sắp chết và Đông Di thành ắt sẽ bị hai nước chia cắt, nhưng vì tòa

thành và các nước chư hầu xung quanh nên lão mới mời Bắc Tề, Nam Khánh

tới lễ mở Kiếm Lư cuối cùng của mình. Nhưng lão vẫn cố gắng tranh thủ lợi ích

cho con dân Đông Di thành lần cuối cùng.

Phạm Nhàn không khỏi nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng với Hoàng đế lão tử

trong Ngự Thư phòng trước khi rời kinh. Lúc đó trên mặt Bệ hạ nở nụ cười thản

nhiên, tuy cũng đầy tin tưởng vào thành công của Phạm Nhàn như các đại thần,

nhưng thái độ và lời nói hoàn toàn không coi trọng nghi thức mở Kiếm Lư lần

này.

Phạm Nhàn rất hiểu tâm tư của Hoàng đế, với lòng tin cường đại của mình,

bệ hạ hoàn toàn không quan tâm đến ý định hòa giải và thiện chí cuối cùng của

Đông Di thành.

Đối với Hoàng đế, đây chỉ là những tiếng rên rỉ cuối cùng của Đông Di

thành. Nếu như Khánh Quốc có thể chi ít tiền hơn để có được đất đai và tài sản

của Đông Di thành, chắc chắn đó là chuyện cực kỳ có lợi. Nhưng nếu những

điều kiện mà Tứ Cố Kiếm đưa ra khiến Khánh Đế cảm thấy quá phi lý, Khánh

Đế sẽ không ngại giơ đao thương trong tay lên, biến tiếng rên rỉ đó thành tiếng

kêu la thảm thiết.

Theo như phân tích và hiểu biết của Phạm Nhàn về tính cách của hai vị

cường giả đương đại, những điều kiện mà Tứ Cố Kiếm sắp đưa ra chắc chắn là

điều Khánh Đế không thể chấp nhận. Đây là vấn đề lớn nhất mà y phải đối mặt

trong chuyến đi này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sứ đoàn không dám trì hoãn lâu trong Yến Kinh thành, sáng sớm hôm sau,

Phạm Nhàn được Vương Chí Côn và Mai Chấp Lễ tiễn đưa rời thành, hội hợp

với các thuộc hạ Tứ Xử Sát Viện từ Giang Nam chạy tới, xuất phát chạy về phía

đường lớn.

Đoàn xe đi về hướng gần biên giới Nam Khánh, chưa hoàn toàn rời khỏi

quan binh hộ tống của đại doanh Yến Kinh đã gặp thêm một đội ngũ khác. Một

thương nhân giữa những ánh mắt tò mò của mọi người, bước lên xe ngựa của

Phạm Nhàn.

"Vất vả rồi." Phạm Nhàn vỗ vai Sử Xiển Lập. Những năm qua, trong Phạm

môn tứ tử, có ba người đang dốc sức trong triều đình Khánh Quốc, chỉ có Sử

Xiển Lập ngày xưa thi không đỗ trở thành trợ thủ riêng cho Phạm Nhàn, luôn ở

Giang Nam và các quận ngoại vi, cùng Tang Văn mở Bão Nguyệt lâu, âm thầm

thu thập thông tin cho Phạm Nhàn.

Sử Xiển Lập hạ giọng thuật lại với môn sư Phạm Nhàn về tình hình gần đây

của Bão Nguyệt lâu, cùng một số tin tức ngầm nghe được trong Đông Di thành.

"Xem ra Thập Tam Lang nói rất đúng, bên trong Đông Di thành cũng có

mâu thuẫn. Lần này mọi người đều nghĩ ta đi hái trái cây, làm sao ngờ được trái

cây đó cũng có thể độc." Phạm Nhàn lắng nghe một lúc rồi tự mỉm cười: "Chỉ

có điều ta không hiểu nổi, vị thành chủ Đông Di thành kia dựa vào đâu mà có

dũng khí đối đầu với Đại Khánh ta, trong khi Tứ Cố Kiếm sắp ra đi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Binh đến tướng đỡ. Bất kể ai đến cũng là thử thách quốc lực. Không nênsuy nghĩ nữa." Phạm Nhàn uống một ngụm rượu, đôi lông mày thoáng vẻ mệtmỏi.Vương Chí Côn mỉm cười nhìn y, mở miệng nói: "Lần này Tiểu Phạm đạinhân xuất mã, chắc chắn sẽ thành công mỹ mãn."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng. Trước khi rời kinh đô, tất cả mọi người kểcả Hồ Đại học sĩ đều tràn đầy tin tưởng, hệt như như vị Vương Đại đô đốc này.Thậm chí trong Ngự Thư phòng dường như Hoàng đế cũng hoàn toàn khôngnghĩ Phạm Nhàn sẽ thất bại trận này.Y không biết trong lòng quan lại và dân chúng Khánh Quốc, bốn chữ TiểuPhạm đại nhân đã thêu vàng từ lâu đã biến thành vàng ròng. Mọi người đều hếtsức tin tưởng vào y, năm năm qua đã chứng minh chỉ cần y ra tay thì không việcgì không thành.Mùa xuân năm thứ mười Khánh Lịch, triều đình Khánh Quốc dường như imlặng chờ đợi Đông Di thành đầu hàng, chờ xe ngựa của Tiểu Phạm đại nhân tiếnvào Kiếm Lư, không tốn một binh lính là có thể tiếp quản vùng đất rộng lớncùng với dân chúng và tài sản khổng lồ tích lũy bao đời nay trên mảnh đất mênhmông này.Nhưng Phạm Nhàn lại không nghĩ vậy. Mặc dù thông qua Vương Thập TamLang, y nắm được thái độ của Tứ Cố Kiếm sư, cũng từ từ thể hiện thái độ củamình với vị Kiếm Thánh đại nhân này, cả hai đã tìm được tiếng nói chung về lợiích, nhưng lợi ích mà Khánh Quốc muốn giành được ở Đông Di quá lớn.Nói cách khác, Đông Di thành phải hy sinh quá nhiều lợi ích. Đây khôngphải trò chơi gia đình, cũng không phải là vụ làm ăn trăm vạn lượng bạc, mà làthay đổi lịch sử thực sự. Một biến cố lịch sử lớn sắp xảy ra trước mắt, thậm chítrong tay Phạm Nhàn.Vào thời khắc này, Phạm Nhàn không thể không lo sợ, y thường tự hỏi, bảnthân có đủ tài năng để mở rộng bờ cõi cho đất nước theo cách thuận lợi đến nhưvậy hay không?Vấn đề là Tứ Cố Kiếm bị thương nặng sắp chết, hận thù với Khánh Đế sâunặng đến mức dù có dốc cạn biển Đông cũng khó rửa sạch. Tuy vị Đại tông sưnày biết mình sắp chết và Đông Di thành ắt sẽ bị hai nước chia cắt, nhưng vì tòathành và các nước chư hầu xung quanh nên lão mới mời Bắc Tề, Nam Khánhtới lễ mở Kiếm Lư cuối cùng của mình. Nhưng lão vẫn cố gắng tranh thủ lợi íchcho con dân Đông Di thành lần cuối cùng.Phạm Nhàn không khỏi nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng với Hoàng đế lão tửtrong Ngự Thư phòng trước khi rời kinh. Lúc đó trên mặt Bệ hạ nở nụ cười thảnnhiên, tuy cũng đầy tin tưởng vào thành công của Phạm Nhàn như các đại thần,nhưng thái độ và lời nói hoàn toàn không coi trọng nghi thức mở Kiếm Lư lầnnày.Phạm Nhàn rất hiểu tâm tư của Hoàng đế, với lòng tin cường đại của mình,bệ hạ hoàn toàn không quan tâm đến ý định hòa giải và thiện chí cuối cùng củaĐông Di thành.Đối với Hoàng đế, đây chỉ là những tiếng rên rỉ cuối cùng của Đông Dithành. Nếu như Khánh Quốc có thể chi ít tiền hơn để có được đất đai và tài sảncủa Đông Di thành, chắc chắn đó là chuyện cực kỳ có lợi. Nhưng nếu nhữngđiều kiện mà Tứ Cố Kiếm đưa ra khiến Khánh Đế cảm thấy quá phi lý, KhánhĐế sẽ không ngại giơ đao thương trong tay lên, biến tiếng rên rỉ đó thành tiếngkêu la thảm thiết.Theo như phân tích và hiểu biết của Phạm Nhàn về tính cách của hai vịcường giả đương đại, những điều kiện mà Tứ Cố Kiếm sắp đưa ra chắc chắn làđiều Khánh Đế không thể chấp nhận. Đây là vấn đề lớn nhất mà y phải đối mặttrong chuyến đi này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sứ đoàn không dám trì hoãn lâu trong Yến Kinh thành, sáng sớm hôm sau,Phạm Nhàn được Vương Chí Côn và Mai Chấp Lễ tiễn đưa rời thành, hội hợpvới các thuộc hạ Tứ Xử Sát Viện từ Giang Nam chạy tới, xuất phát chạy về phíađường lớn.Đoàn xe đi về hướng gần biên giới Nam Khánh, chưa hoàn toàn rời khỏiquan binh hộ tống của đại doanh Yến Kinh đã gặp thêm một đội ngũ khác. Mộtthương nhân giữa những ánh mắt tò mò của mọi người, bước lên xe ngựa củaPhạm Nhàn."Vất vả rồi." Phạm Nhàn vỗ vai Sử Xiển Lập. Những năm qua, trong Phạmmôn tứ tử, có ba người đang dốc sức trong triều đình Khánh Quốc, chỉ có SửXiển Lập ngày xưa thi không đỗ trở thành trợ thủ riêng cho Phạm Nhàn, luôn ởGiang Nam và các quận ngoại vi, cùng Tang Văn mở Bão Nguyệt lâu, âm thầmthu thập thông tin cho Phạm Nhàn.Sử Xiển Lập hạ giọng thuật lại với môn sư Phạm Nhàn về tình hình gần đâycủa Bão Nguyệt lâu, cùng một số tin tức ngầm nghe được trong Đông Di thành."Xem ra Thập Tam Lang nói rất đúng, bên trong Đông Di thành cũng cómâu thuẫn. Lần này mọi người đều nghĩ ta đi hái trái cây, làm sao ngờ được tráicây đó cũng có thể độc." Phạm Nhàn lắng nghe một lúc rồi tự mỉm cười: "Chỉcó điều ta không hiểu nổi, vị thành chủ Đông Di thành kia dựa vào đâu mà códũng khí đối đầu với Đại Khánh ta, trong khi Tứ Cố Kiếm sắp ra đi."

Chương 1562: Đồng hành 2