Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1561: Đồng hành 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bật cười: "Những lời đó của ngài... ta thấy dường như Tôn đạinhân chẳng gặp khó khăn gì."Nghe vậy, ngay cả Vương Chí Côn cũng phải vuốt râu cười khà khà. Tronglòng thầm nghĩ, Tiểu Công gia thật sắc sảo cay nghiệt. Giờ phút ai mà chẳngbiết vị Phủ doãn kinh đô may mắn gặp họa thành phúc. Nếu Tôn Kính Tu khôngbị con gái không bán đi, chỉ e đã chết từ lâu. Dĩ nhiên, mỗi lần nhắc đến, mọingười đều xì xầm bàn tán xem Tôn tiểu thư đại nghĩa diệt thân ấy bị Phạm đạinhân gây họa đến mức nào mà làm ra chuyện như thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chuyến này Phạm Nhàn đến Yến Kinh chỉ là đi ngang qua, mục đích chínhcủa y là muốn đến Đông Di thành, tham dự lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư.Toàn thiên hạ ai cũng biết, có lẽ đây là lần cuối cùng vị Đại tông sư này gặp gỡthiên hạ, và nghi thức mở Kiếm Lư lần này cũng được tổ chức cực kỳ trọng thể.Không chỉ có các tiểu quốc chư hầu xung quanh Đông Di thành cử quý nhânđến dự lễ, mà ngay cả hai đại thế lực Bắc Tề và Nam Khánh hiện thời cũng đềuđược mời.Mọi người đều đoán rằng, có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn dùng lần cuối cùng mởKiếm Lư này để quyết định Đông Di thành sẽ ngả theo phe nào trong tương lai.Vì thế triều đình cả Bắc Tề lẫn Nam Khánh đều không dám chậm trễ, liên tụccử người đại diện đi dự. Còn Phạm Nhàn nhờ quan hệ với Vương Thập TamLang nên tất nhiên trở thành đại biểu của Nam Khánh.Về phía phái đoàn Khâm sai tiện đường đưa Vương Đồng Nhi về Yến Kinhlà vì việc Đại hoàng tử sắp nạp trắc phi đã định. Tháng sáu tới sẽ chuẩn bị lễqua cửa, chỉ là danh phận trắc phi vẫn khó nghe nên bệ hạ vì muốn giữ thể diệncho Vương Chí Côn, đặc biệt coi trọng chuyện này, sai người đưa tiểu thư vềquê trước rồi mới rước ngàn dặm về kinh. Trong mắt Phạm Nhàn, đây chỉ làviệc nhàn rỗi không có gì làm, nhưng Vương gia vô cùng cảm tạ ân điển củaThánh thượng, đích thân đến tiếp đón.Đêm ấy, Phạm Nhàn cùng thuộc hạ nghỉ lại phủ Đô đốc. Vương Đồng Nhisau khi hành lễ với Phạm Nhàn đã chạy về khuê phòng, chờ các ma ma dạy bảonghi thức xuất giá.Trên bàn tiệc, Vương Chí Côn có vẻ khó xử nhìn Phạm Nhàn, nói: "Mấytháng qua, đã làm phiền Tiểu Công gia tốn nhiều tâm tư."Đại đô đốc biết rõ, Đại điện hạ có thái độ khá phức tạp với việc nạp trắc phi,dù bản thân hắn rất kính trọng Đại điện hạ, cũng muốn gả con gái cho đốiphương, nhưng với tư cách người làm cha, hắn vẫn lo lắng cho con gái mình.Hắn hiểu rõ, nếu không có Tiểu Phạm đại nhân gánh vác, chỉ e việc này đã gặpnhiều rắc rối.Phạm Nhàn mỉm cười, không đề cập đến việc đó, hạ thấm mi mắt hỏi nhỏ:"Bắc Tề phái người nào đến vậy?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có hai hệ thống tình báo dưới tay, cỏ rất nhanh chóng nắm bắttình hình thiên hạ. Nhưng Đông Di thành mở Kiếm Lư là sự kiện quan trọngnhất trong mắt các thế lực, khi y rời kinh đô thì Giám Sát viện và Bão Nguyệtlâu vẫn chưa có tin tức gì. Yên Kinh nằm ở phía bắc xa xôi, tiếp giáp nhiều thếlực, quân đội cũng có hệ thống tình báo riêng nên y vội hỏi Vương Chí Cônxem có tin tức gì không.Vương Chí Côn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói không chắc chắn: "Theolý thường, chắc là Trường Ninh hầu."Khuynh hướng của Đông Di thành sau này ảnh hưởng sâu xa, cả Bắc Tề lẫnNam Khánh đều hết sức căng thẳng. Nam Khánh cử Phạm Nhàn, người đứngđầu dưới trướng Thiên tử, chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự phân tích của thiênhạ. Tất nhiên Bắc Tề cũng phái người tương xứng để Đông Di thành cảm nhậnđược thành ý và sức nặng của họ.Trường Ninh hầu là huynh muội ruột thịt của Bắc Tề Thái hậu, hơn nữa bâygiờ trông coi tiền bạc Nội Khố nước Bắc Tề, quả thực là nhân vật vô cùng quantrọng.Phạm Nhàn hơi nhướn mày, nghi ngờ nói nhỏ: "Vị hầu gia này cũng làngười quen cũ, uống rượu cũng được nhưng làm việc thì kém xa con trai ôngta."Vương Chí Côn biết lúc này đang nói chuyện trọng đại, dù là Đại đô đốccũng không dám chểnh mảng, đáp: "Vệ Hoa tuy là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ,nhưng nhưng ở Bắc Quốc thì Cẩm Y vệ kém xa trong viện, hắn cũng không cóquyền hạn lớn đến thế."Phạm Nhàn gật đầu, Giám Sát viện quả thật là tổ chức quá đặc thù, ngoàiHoàng đế tự tin tới tận cùng, không ai dám duy trì nó. Mặc dù Cẩm Y vệ BắcTề kế tục tổ chức Đề Kỵ của Tiếu Ân ngày xưa nhưng dưới sự đàn áp của haimẹ con Thái hậu, uy thế đã kém xa thời Đại Ngụy.Đặc biệt sau khi Thẩm Trọng bị Thượng Sam Hổ giết chết, mặc dù Cẩm Yvệ vẫn còn năng lực nhưng địa vị ngày càng thấp. Nếu Tiểu Hoàng đế Bắc Tềthật sự muốn thành công ở Đông Di thành thì Vệ Hoa cũng không phải là lựachọn tốt

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn bật cười: "Những lời đó của ngài... ta thấy dường như Tôn đại

nhân chẳng gặp khó khăn gì."

Nghe vậy, ngay cả Vương Chí Côn cũng phải vuốt râu cười khà khà. Trong

lòng thầm nghĩ, Tiểu Công gia thật sắc sảo cay nghiệt. Giờ phút ai mà chẳng

biết vị Phủ doãn kinh đô may mắn gặp họa thành phúc. Nếu Tôn Kính Tu không

bị con gái không bán đi, chỉ e đã chết từ lâu. Dĩ nhiên, mỗi lần nhắc đến, mọi

người đều xì xầm bàn tán xem Tôn tiểu thư đại nghĩa diệt thân ấy bị Phạm đại

nhân gây họa đến mức nào mà làm ra chuyện như thế.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chuyến này Phạm Nhàn đến Yến Kinh chỉ là đi ngang qua, mục đích chính

của y là muốn đến Đông Di thành, tham dự lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư.

Toàn thiên hạ ai cũng biết, có lẽ đây là lần cuối cùng vị Đại tông sư này gặp gỡ

thiên hạ, và nghi thức mở Kiếm Lư lần này cũng được tổ chức cực kỳ trọng thể.

Không chỉ có các tiểu quốc chư hầu xung quanh Đông Di thành cử quý nhân

đến dự lễ, mà ngay cả hai đại thế lực Bắc Tề và Nam Khánh hiện thời cũng đều

được mời.

Mọi người đều đoán rằng, có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn dùng lần cuối cùng mở

Kiếm Lư này để quyết định Đông Di thành sẽ ngả theo phe nào trong tương lai.

Vì thế triều đình cả Bắc Tề lẫn Nam Khánh đều không dám chậm trễ, liên tục

cử người đại diện đi dự. Còn Phạm Nhàn nhờ quan hệ với Vương Thập Tam

Lang nên tất nhiên trở thành đại biểu của Nam Khánh.

Về phía phái đoàn Khâm sai tiện đường đưa Vương Đồng Nhi về Yến Kinh

là vì việc Đại hoàng tử sắp nạp trắc phi đã định. Tháng sáu tới sẽ chuẩn bị lễ

qua cửa, chỉ là danh phận trắc phi vẫn khó nghe nên bệ hạ vì muốn giữ thể diện

cho Vương Chí Côn, đặc biệt coi trọng chuyện này, sai người đưa tiểu thư về

quê trước rồi mới rước ngàn dặm về kinh. Trong mắt Phạm Nhàn, đây chỉ là

việc nhàn rỗi không có gì làm, nhưng Vương gia vô cùng cảm tạ ân điển của

Thánh thượng, đích thân đến tiếp đón.

Đêm ấy, Phạm Nhàn cùng thuộc hạ nghỉ lại phủ Đô đốc. Vương Đồng Nhi

sau khi hành lễ với Phạm Nhàn đã chạy về khuê phòng, chờ các ma ma dạy bảo

nghi thức xuất giá.

Trên bàn tiệc, Vương Chí Côn có vẻ khó xử nhìn Phạm Nhàn, nói: "Mấy

tháng qua, đã làm phiền Tiểu Công gia tốn nhiều tâm tư."

Đại đô đốc biết rõ, Đại điện hạ có thái độ khá phức tạp với việc nạp trắc phi,

dù bản thân hắn rất kính trọng Đại điện hạ, cũng muốn gả con gái cho đối

phương, nhưng với tư cách người làm cha, hắn vẫn lo lắng cho con gái mình.

Hắn hiểu rõ, nếu không có Tiểu Phạm đại nhân gánh vác, chỉ e việc này đã gặp

nhiều rắc rối.

Phạm Nhàn mỉm cười, không đề cập đến việc đó, hạ thấm mi mắt hỏi nhỏ:

"Bắc Tề phái người nào đến vậy?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn có hai hệ thống tình báo dưới tay, cỏ rất nhanh chóng nắm bắt

tình hình thiên hạ. Nhưng Đông Di thành mở Kiếm Lư là sự kiện quan trọng

nhất trong mắt các thế lực, khi y rời kinh đô thì Giám Sát viện và Bão Nguyệt

lâu vẫn chưa có tin tức gì. Yên Kinh nằm ở phía bắc xa xôi, tiếp giáp nhiều thế

lực, quân đội cũng có hệ thống tình báo riêng nên y vội hỏi Vương Chí Côn

xem có tin tức gì không.

Vương Chí Côn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói không chắc chắn: "Theo

lý thường, chắc là Trường Ninh hầu."

Khuynh hướng của Đông Di thành sau này ảnh hưởng sâu xa, cả Bắc Tề lẫn

Nam Khánh đều hết sức căng thẳng. Nam Khánh cử Phạm Nhàn, người đứng

đầu dưới trướng Thiên tử, chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự phân tích của thiên

hạ. Tất nhiên Bắc Tề cũng phái người tương xứng để Đông Di thành cảm nhận

được thành ý và sức nặng của họ.

Trường Ninh hầu là huynh muội ruột thịt của Bắc Tề Thái hậu, hơn nữa bây

giờ trông coi tiền bạc Nội Khố nước Bắc Tề, quả thực là nhân vật vô cùng quan

trọng.

Phạm Nhàn hơi nhướn mày, nghi ngờ nói nhỏ: "Vị hầu gia này cũng là

người quen cũ, uống rượu cũng được nhưng làm việc thì kém xa con trai ông

ta."

Vương Chí Côn biết lúc này đang nói chuyện trọng đại, dù là Đại đô đốc

cũng không dám chểnh mảng, đáp: "Vệ Hoa tuy là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ,

nhưng nhưng ở Bắc Quốc thì Cẩm Y vệ kém xa trong viện, hắn cũng không có

quyền hạn lớn đến thế."

Phạm Nhàn gật đầu, Giám Sát viện quả thật là tổ chức quá đặc thù, ngoài

Hoàng đế tự tin tới tận cùng, không ai dám duy trì nó. Mặc dù Cẩm Y vệ Bắc

Tề kế tục tổ chức Đề Kỵ của Tiếu Ân ngày xưa nhưng dưới sự đàn áp của hai

mẹ con Thái hậu, uy thế đã kém xa thời Đại Ngụy.

Đặc biệt sau khi Thẩm Trọng bị Thượng Sam Hổ giết chết, mặc dù Cẩm Y

vệ vẫn còn năng lực nhưng địa vị ngày càng thấp. Nếu Tiểu Hoàng đế Bắc Tề

thật sự muốn thành công ở Đông Di thành thì Vệ Hoa cũng không phải là lựa

chọn tốt

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bật cười: "Những lời đó của ngài... ta thấy dường như Tôn đạinhân chẳng gặp khó khăn gì."Nghe vậy, ngay cả Vương Chí Côn cũng phải vuốt râu cười khà khà. Tronglòng thầm nghĩ, Tiểu Công gia thật sắc sảo cay nghiệt. Giờ phút ai mà chẳngbiết vị Phủ doãn kinh đô may mắn gặp họa thành phúc. Nếu Tôn Kính Tu khôngbị con gái không bán đi, chỉ e đã chết từ lâu. Dĩ nhiên, mỗi lần nhắc đến, mọingười đều xì xầm bàn tán xem Tôn tiểu thư đại nghĩa diệt thân ấy bị Phạm đạinhân gây họa đến mức nào mà làm ra chuyện như thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chuyến này Phạm Nhàn đến Yến Kinh chỉ là đi ngang qua, mục đích chínhcủa y là muốn đến Đông Di thành, tham dự lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư.Toàn thiên hạ ai cũng biết, có lẽ đây là lần cuối cùng vị Đại tông sư này gặp gỡthiên hạ, và nghi thức mở Kiếm Lư lần này cũng được tổ chức cực kỳ trọng thể.Không chỉ có các tiểu quốc chư hầu xung quanh Đông Di thành cử quý nhânđến dự lễ, mà ngay cả hai đại thế lực Bắc Tề và Nam Khánh hiện thời cũng đềuđược mời.Mọi người đều đoán rằng, có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn dùng lần cuối cùng mởKiếm Lư này để quyết định Đông Di thành sẽ ngả theo phe nào trong tương lai.Vì thế triều đình cả Bắc Tề lẫn Nam Khánh đều không dám chậm trễ, liên tụccử người đại diện đi dự. Còn Phạm Nhàn nhờ quan hệ với Vương Thập TamLang nên tất nhiên trở thành đại biểu của Nam Khánh.Về phía phái đoàn Khâm sai tiện đường đưa Vương Đồng Nhi về Yến Kinhlà vì việc Đại hoàng tử sắp nạp trắc phi đã định. Tháng sáu tới sẽ chuẩn bị lễqua cửa, chỉ là danh phận trắc phi vẫn khó nghe nên bệ hạ vì muốn giữ thể diệncho Vương Chí Côn, đặc biệt coi trọng chuyện này, sai người đưa tiểu thư vềquê trước rồi mới rước ngàn dặm về kinh. Trong mắt Phạm Nhàn, đây chỉ làviệc nhàn rỗi không có gì làm, nhưng Vương gia vô cùng cảm tạ ân điển củaThánh thượng, đích thân đến tiếp đón.Đêm ấy, Phạm Nhàn cùng thuộc hạ nghỉ lại phủ Đô đốc. Vương Đồng Nhisau khi hành lễ với Phạm Nhàn đã chạy về khuê phòng, chờ các ma ma dạy bảonghi thức xuất giá.Trên bàn tiệc, Vương Chí Côn có vẻ khó xử nhìn Phạm Nhàn, nói: "Mấytháng qua, đã làm phiền Tiểu Công gia tốn nhiều tâm tư."Đại đô đốc biết rõ, Đại điện hạ có thái độ khá phức tạp với việc nạp trắc phi,dù bản thân hắn rất kính trọng Đại điện hạ, cũng muốn gả con gái cho đốiphương, nhưng với tư cách người làm cha, hắn vẫn lo lắng cho con gái mình.Hắn hiểu rõ, nếu không có Tiểu Phạm đại nhân gánh vác, chỉ e việc này đã gặpnhiều rắc rối.Phạm Nhàn mỉm cười, không đề cập đến việc đó, hạ thấm mi mắt hỏi nhỏ:"Bắc Tề phái người nào đến vậy?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có hai hệ thống tình báo dưới tay, cỏ rất nhanh chóng nắm bắttình hình thiên hạ. Nhưng Đông Di thành mở Kiếm Lư là sự kiện quan trọngnhất trong mắt các thế lực, khi y rời kinh đô thì Giám Sát viện và Bão Nguyệtlâu vẫn chưa có tin tức gì. Yên Kinh nằm ở phía bắc xa xôi, tiếp giáp nhiều thếlực, quân đội cũng có hệ thống tình báo riêng nên y vội hỏi Vương Chí Cônxem có tin tức gì không.Vương Chí Côn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói không chắc chắn: "Theolý thường, chắc là Trường Ninh hầu."Khuynh hướng của Đông Di thành sau này ảnh hưởng sâu xa, cả Bắc Tề lẫnNam Khánh đều hết sức căng thẳng. Nam Khánh cử Phạm Nhàn, người đứngđầu dưới trướng Thiên tử, chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự phân tích của thiênhạ. Tất nhiên Bắc Tề cũng phái người tương xứng để Đông Di thành cảm nhậnđược thành ý và sức nặng của họ.Trường Ninh hầu là huynh muội ruột thịt của Bắc Tề Thái hậu, hơn nữa bâygiờ trông coi tiền bạc Nội Khố nước Bắc Tề, quả thực là nhân vật vô cùng quantrọng.Phạm Nhàn hơi nhướn mày, nghi ngờ nói nhỏ: "Vị hầu gia này cũng làngười quen cũ, uống rượu cũng được nhưng làm việc thì kém xa con trai ôngta."Vương Chí Côn biết lúc này đang nói chuyện trọng đại, dù là Đại đô đốccũng không dám chểnh mảng, đáp: "Vệ Hoa tuy là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ,nhưng nhưng ở Bắc Quốc thì Cẩm Y vệ kém xa trong viện, hắn cũng không cóquyền hạn lớn đến thế."Phạm Nhàn gật đầu, Giám Sát viện quả thật là tổ chức quá đặc thù, ngoàiHoàng đế tự tin tới tận cùng, không ai dám duy trì nó. Mặc dù Cẩm Y vệ BắcTề kế tục tổ chức Đề Kỵ của Tiếu Ân ngày xưa nhưng dưới sự đàn áp của haimẹ con Thái hậu, uy thế đã kém xa thời Đại Ngụy.Đặc biệt sau khi Thẩm Trọng bị Thượng Sam Hổ giết chết, mặc dù Cẩm Yvệ vẫn còn năng lực nhưng địa vị ngày càng thấp. Nếu Tiểu Hoàng đế Bắc Tềthật sự muốn thành công ở Đông Di thành thì Vệ Hoa cũng không phải là lựachọn tốt

Chương 1561: Đồng hành 1