Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1565: Chu Công dạy học 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn và Vệ Hoa, hai đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thiên hạ, hàn huyênthân mật như hai vị sĩ tử chân chính, khiến mọi người ngưỡng mộ không nóinên lời. Cả hai cùng nhau ngồi xuống, rót rượu tâm sự, kể lại chuyện xưa khicùng làm việc ngoài Thượng Kinh thành, thầm thì bàn chuyện riêng tư, chỗ vuithì cười ha hả, chỗ cảm khái thì suy tư muôn phần...Thái độ chân tình như vậy khiến quan viên Tống Quốc và các quan bộ Lễhai bên Bắc Tề, Nam Khánh cùng đoàn tùy tùng choáng váng, nghĩ thầm khônglẽ tình cảm giữa hai người này đã thân thiết đến thế? Nhưng rồi mọi người hiểura, cảm thán khâm phục, nghĩ bụng hai vị đầu lĩnh tình báo hàng đầu, giả vờthân mật đến mức vô liêm sỉ như vậy, quả thực là kỳ phùng địch thủ, thấy nhaunhư tìm được tri kỷ, tâm đầu ý hợp, tự nhiên mà thân thiết.Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, mọi người hiểu ra hai người gặp nhau ởTống Quốc tất nhiên là đại diện cho thế lực sau lưng tiến hành dò xét, lời nóisắc bén như dao. Còn bọn họ cứ ở đây thì chỉ có thể nghe thấy tràng cười vuivẻ, nên tự động lui ra ngoài.Tỳ nữ dọn đồ ăn xong cũng lui hết, căn phòng sang trọng nhất Bão Nguyệtlâu chìm vào im lặng. Phạm Nhàn không ngồi vào bàn mà ngồi ghế gỗ khảmhoa bên cạnh, mắt nhìn Vệ Hoa bình tĩnh nói: "Các ngươi đến từ hôm qua, hômnay đã tìm đến cửa, thật không cho ta chút thời gian thở."Vệ Hoa mỉm cười, cầm khăn lông trên bàn lau mặt, đi tới ngồi bên cạnhPhạm Nhàn, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Mặc dù ai cũng có thể đoántrước chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ tự mình đến, nhưng nếu không thấy tậnmắt, ngàn vạn dân chúng Đại Tề của ta làm sao yên tâm được?"Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Sao thế? Đây là thay dân chúng Đại Tề ngươiđến đòi công lý chỗ ta à?"Năm ngoái, Giám Sát viện phát động tấn công ở Tây Lương, truy quét sạchsẽ gian tế Bắc Tề câu kết với người Hồ ở hai châu Định Than, giết rất nhiềungười. Việc này khiến triều đình Bắc Tề kinh hoàng rồi nổi giận, hòa bình bềngoài mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn cố gắng duy trì cũng bị xétoang.Lúc này trong phòng không còn ai, tất nhiên Phạm Nhàn và Vệ Hoa khôngtiếp tục nói chuyện thân mật nữa, giọng điệu cũng lạnh lẽo đi. Vệ Hoa nhìn ylạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, năm đó chúng ta hợp tác cũng coi như tintưởng lẫn nhau, nhưng năm ngoái ngươi gây ra chuyện như vậy mà không hềbáo trước, có phải là quá đáng rồi không?"Phạm Nhàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nói: "Các ngươi câu kết với ngườiHồ, giết con dân Đại Khánh ta, chẳng lẽ trước khi hành động ta còn phải báotrước cho các ngươi hay sao? Ngươi tưởng các ngươi là ai?"Vệ Hoa trong phát lạnh, thế mới biết bây giờ Phạm Nhàn không còn là thiếuniên mới vào đời ôn hòa dễ mến như năm xưa ở Thượng Kinh thành.Hắn im lặng một lát rồi nói: "Chuyện cũ đừng nhắc tới, có điều chuyến nàyđến Đông Di tham gia lễ mở Kiếm Lư, không biết Tiểu Phạm đại nhân có ýđịnh gì.""Điên à?" Phạm Nhàn nói đùa: "Ta là quan lại của Đại Khánh, lần này đếnĐông Di tất nhiên vì lợi ích của Đại Khánh, ngươi cũng biết thừa rồi, cần gìphải hỏi."Vệ Hoa nhíu mày, trong lòng giá lạnh, nghĩ bụng dù bệ hạ tài giỏi, quản lýtriều chính ngay ngắn, nhưng thời thế đã thay đổi, Khánh Quốc hưng thịnh nhưmặt trời ban trưa.,Cchuyến này đến Đông Di, muốn lung lay cả hai phe KiếmLư và thành chủ mà không bị sức mạnh của Khánh Quốc áp đảo quả thực rấtkhó. Nhất là lần này Khánh Quốc cử Phạm Nhàn đi, hắn vẫn chưa thấy được nộitình của vị đồng hành Nam triều này, trong lòng khá lo lắng, chẳng mấy tự tin."Có người nhờ ta hỏi ngài một câu." Vệ Hoa ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, hạgiọng nói: "Hiệp nghị trong quán rượu năm xưa có còn giá trị không?"Vừa nói ra câu đó, sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, trong mắt thoáng quavẻ tự giễu khó lường, nhẹ giọng nói: "Có hiệp nghị gì cơ?"Vệ Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ nhíu mày sâu thêm chút, có lẽ ngay cảhắn cũng không rõ hiệp nghị mà bệ hạ sai mình hỏi là gì, cổ họng khô khốc,hỏi: "Tiểu Công gia định phá bỏ lời hứa à?"Phạm Nhàn nghe câu đó, nhíu mày, đứng dậy nói: "Thứ nhất, không hề cóhiệp nghị gì, thứ hai, chuyện này sao lại do ngươi đến nói với ta?"Dù là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, được Hoàng đế tin tưởng, nhưng thânphận và địa vị Vệ Hoa vẫn kém xa Phạm Nhàn, nhất là liên quan đến việc lớn,Phạm Nhàn khẳng định đối phương không đủ tư cách đàm phán."Đông Di thành là một miếng thịt nai lớn." Phạm Nhàn quay lại nhìn hắn,nói: "Người tài sẽ có được nó, ta sẽ không nhường."Vệ Hoa đứng dậy đáp lễ: "Đại Tề ta tất nhiên cũng không chịu nhường."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn và Vệ Hoa, hai đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thiên hạ, hàn huyên
thân mật như hai vị sĩ tử chân chính, khiến mọi người ngưỡng mộ không nói
nên lời. Cả hai cùng nhau ngồi xuống, rót rượu tâm sự, kể lại chuyện xưa khi
cùng làm việc ngoài Thượng Kinh thành, thầm thì bàn chuyện riêng tư, chỗ vui
thì cười ha hả, chỗ cảm khái thì suy tư muôn phần...
Thái độ chân tình như vậy khiến quan viên Tống Quốc và các quan bộ Lễ
hai bên Bắc Tề, Nam Khánh cùng đoàn tùy tùng choáng váng, nghĩ thầm không
lẽ tình cảm giữa hai người này đã thân thiết đến thế? Nhưng rồi mọi người hiểu
ra, cảm thán khâm phục, nghĩ bụng hai vị đầu lĩnh tình báo hàng đầu, giả vờ
thân mật đến mức vô liêm sỉ như vậy, quả thực là kỳ phùng địch thủ, thấy nhau
như tìm được tri kỷ, tâm đầu ý hợp, tự nhiên mà thân thiết.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, mọi người hiểu ra hai người gặp nhau ở
Tống Quốc tất nhiên là đại diện cho thế lực sau lưng tiến hành dò xét, lời nói
sắc bén như dao. Còn bọn họ cứ ở đây thì chỉ có thể nghe thấy tràng cười vui
vẻ, nên tự động lui ra ngoài.
Tỳ nữ dọn đồ ăn xong cũng lui hết, căn phòng sang trọng nhất Bão Nguyệt
lâu chìm vào im lặng. Phạm Nhàn không ngồi vào bàn mà ngồi ghế gỗ khảm
hoa bên cạnh, mắt nhìn Vệ Hoa bình tĩnh nói: "Các ngươi đến từ hôm qua, hôm
nay đã tìm đến cửa, thật không cho ta chút thời gian thở."
Vệ Hoa mỉm cười, cầm khăn lông trên bàn lau mặt, đi tới ngồi bên cạnh
Phạm Nhàn, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Mặc dù ai cũng có thể đoán
trước chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ tự mình đến, nhưng nếu không thấy tận
mắt, ngàn vạn dân chúng Đại Tề của ta làm sao yên tâm được?"
Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Sao thế? Đây là thay dân chúng Đại Tề ngươi
đến đòi công lý chỗ ta à?"
Năm ngoái, Giám Sát viện phát động tấn công ở Tây Lương, truy quét sạch
sẽ gian tế Bắc Tề câu kết với người Hồ ở hai châu Định Than, giết rất nhiều
người. Việc này khiến triều đình Bắc Tề kinh hoàng rồi nổi giận, hòa bình bề
ngoài mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn cố gắng duy trì cũng bị xé
toang.
Lúc này trong phòng không còn ai, tất nhiên Phạm Nhàn và Vệ Hoa không
tiếp tục nói chuyện thân mật nữa, giọng điệu cũng lạnh lẽo đi. Vệ Hoa nhìn y
lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, năm đó chúng ta hợp tác cũng coi như tin
tưởng lẫn nhau, nhưng năm ngoái ngươi gây ra chuyện như vậy mà không hề
báo trước, có phải là quá đáng rồi không?"
Phạm Nhàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nói: "Các ngươi câu kết với người
Hồ, giết con dân Đại Khánh ta, chẳng lẽ trước khi hành động ta còn phải báo
trước cho các ngươi hay sao? Ngươi tưởng các ngươi là ai?"
Vệ Hoa trong phát lạnh, thế mới biết bây giờ Phạm Nhàn không còn là thiếu
niên mới vào đời ôn hòa dễ mến như năm xưa ở Thượng Kinh thành.
Hắn im lặng một lát rồi nói: "Chuyện cũ đừng nhắc tới, có điều chuyến này
đến Đông Di tham gia lễ mở Kiếm Lư, không biết Tiểu Phạm đại nhân có ý
định gì."
"Điên à?" Phạm Nhàn nói đùa: "Ta là quan lại của Đại Khánh, lần này đến
Đông Di tất nhiên vì lợi ích của Đại Khánh, ngươi cũng biết thừa rồi, cần gì
phải hỏi."
Vệ Hoa nhíu mày, trong lòng giá lạnh, nghĩ bụng dù bệ hạ tài giỏi, quản lý
triều chính ngay ngắn, nhưng thời thế đã thay đổi, Khánh Quốc hưng thịnh như
mặt trời ban trưa.,Cchuyến này đến Đông Di, muốn lung lay cả hai phe Kiếm
Lư và thành chủ mà không bị sức mạnh của Khánh Quốc áp đảo quả thực rất
khó. Nhất là lần này Khánh Quốc cử Phạm Nhàn đi, hắn vẫn chưa thấy được nội
tình của vị đồng hành Nam triều này, trong lòng khá lo lắng, chẳng mấy tự tin.
"Có người nhờ ta hỏi ngài một câu." Vệ Hoa ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, hạ
giọng nói: "Hiệp nghị trong quán rượu năm xưa có còn giá trị không?"
Vừa nói ra câu đó, sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, trong mắt thoáng qua
vẻ tự giễu khó lường, nhẹ giọng nói: "Có hiệp nghị gì cơ?"
Vệ Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ nhíu mày sâu thêm chút, có lẽ ngay cả
hắn cũng không rõ hiệp nghị mà bệ hạ sai mình hỏi là gì, cổ họng khô khốc,
hỏi: "Tiểu Công gia định phá bỏ lời hứa à?"
Phạm Nhàn nghe câu đó, nhíu mày, đứng dậy nói: "Thứ nhất, không hề có
hiệp nghị gì, thứ hai, chuyện này sao lại do ngươi đến nói với ta?"
Dù là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, được Hoàng đế tin tưởng, nhưng thân
phận và địa vị Vệ Hoa vẫn kém xa Phạm Nhàn, nhất là liên quan đến việc lớn,
Phạm Nhàn khẳng định đối phương không đủ tư cách đàm phán.
"Đông Di thành là một miếng thịt nai lớn." Phạm Nhàn quay lại nhìn hắn,
nói: "Người tài sẽ có được nó, ta sẽ không nhường."
Vệ Hoa đứng dậy đáp lễ: "Đại Tề ta tất nhiên cũng không chịu nhường."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn và Vệ Hoa, hai đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thiên hạ, hàn huyênthân mật như hai vị sĩ tử chân chính, khiến mọi người ngưỡng mộ không nóinên lời. Cả hai cùng nhau ngồi xuống, rót rượu tâm sự, kể lại chuyện xưa khicùng làm việc ngoài Thượng Kinh thành, thầm thì bàn chuyện riêng tư, chỗ vuithì cười ha hả, chỗ cảm khái thì suy tư muôn phần...Thái độ chân tình như vậy khiến quan viên Tống Quốc và các quan bộ Lễhai bên Bắc Tề, Nam Khánh cùng đoàn tùy tùng choáng váng, nghĩ thầm khônglẽ tình cảm giữa hai người này đã thân thiết đến thế? Nhưng rồi mọi người hiểura, cảm thán khâm phục, nghĩ bụng hai vị đầu lĩnh tình báo hàng đầu, giả vờthân mật đến mức vô liêm sỉ như vậy, quả thực là kỳ phùng địch thủ, thấy nhaunhư tìm được tri kỷ, tâm đầu ý hợp, tự nhiên mà thân thiết.Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, mọi người hiểu ra hai người gặp nhau ởTống Quốc tất nhiên là đại diện cho thế lực sau lưng tiến hành dò xét, lời nóisắc bén như dao. Còn bọn họ cứ ở đây thì chỉ có thể nghe thấy tràng cười vuivẻ, nên tự động lui ra ngoài.Tỳ nữ dọn đồ ăn xong cũng lui hết, căn phòng sang trọng nhất Bão Nguyệtlâu chìm vào im lặng. Phạm Nhàn không ngồi vào bàn mà ngồi ghế gỗ khảmhoa bên cạnh, mắt nhìn Vệ Hoa bình tĩnh nói: "Các ngươi đến từ hôm qua, hômnay đã tìm đến cửa, thật không cho ta chút thời gian thở."Vệ Hoa mỉm cười, cầm khăn lông trên bàn lau mặt, đi tới ngồi bên cạnhPhạm Nhàn, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Mặc dù ai cũng có thể đoántrước chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ tự mình đến, nhưng nếu không thấy tậnmắt, ngàn vạn dân chúng Đại Tề của ta làm sao yên tâm được?"Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Sao thế? Đây là thay dân chúng Đại Tề ngươiđến đòi công lý chỗ ta à?"Năm ngoái, Giám Sát viện phát động tấn công ở Tây Lương, truy quét sạchsẽ gian tế Bắc Tề câu kết với người Hồ ở hai châu Định Than, giết rất nhiềungười. Việc này khiến triều đình Bắc Tề kinh hoàng rồi nổi giận, hòa bình bềngoài mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn cố gắng duy trì cũng bị xétoang.Lúc này trong phòng không còn ai, tất nhiên Phạm Nhàn và Vệ Hoa khôngtiếp tục nói chuyện thân mật nữa, giọng điệu cũng lạnh lẽo đi. Vệ Hoa nhìn ylạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, năm đó chúng ta hợp tác cũng coi như tintưởng lẫn nhau, nhưng năm ngoái ngươi gây ra chuyện như vậy mà không hềbáo trước, có phải là quá đáng rồi không?"Phạm Nhàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nói: "Các ngươi câu kết với ngườiHồ, giết con dân Đại Khánh ta, chẳng lẽ trước khi hành động ta còn phải báotrước cho các ngươi hay sao? Ngươi tưởng các ngươi là ai?"Vệ Hoa trong phát lạnh, thế mới biết bây giờ Phạm Nhàn không còn là thiếuniên mới vào đời ôn hòa dễ mến như năm xưa ở Thượng Kinh thành.Hắn im lặng một lát rồi nói: "Chuyện cũ đừng nhắc tới, có điều chuyến nàyđến Đông Di tham gia lễ mở Kiếm Lư, không biết Tiểu Phạm đại nhân có ýđịnh gì.""Điên à?" Phạm Nhàn nói đùa: "Ta là quan lại của Đại Khánh, lần này đếnĐông Di tất nhiên vì lợi ích của Đại Khánh, ngươi cũng biết thừa rồi, cần gìphải hỏi."Vệ Hoa nhíu mày, trong lòng giá lạnh, nghĩ bụng dù bệ hạ tài giỏi, quản lýtriều chính ngay ngắn, nhưng thời thế đã thay đổi, Khánh Quốc hưng thịnh nhưmặt trời ban trưa.,Cchuyến này đến Đông Di, muốn lung lay cả hai phe KiếmLư và thành chủ mà không bị sức mạnh của Khánh Quốc áp đảo quả thực rấtkhó. Nhất là lần này Khánh Quốc cử Phạm Nhàn đi, hắn vẫn chưa thấy được nộitình của vị đồng hành Nam triều này, trong lòng khá lo lắng, chẳng mấy tự tin."Có người nhờ ta hỏi ngài một câu." Vệ Hoa ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, hạgiọng nói: "Hiệp nghị trong quán rượu năm xưa có còn giá trị không?"Vừa nói ra câu đó, sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, trong mắt thoáng quavẻ tự giễu khó lường, nhẹ giọng nói: "Có hiệp nghị gì cơ?"Vệ Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ nhíu mày sâu thêm chút, có lẽ ngay cảhắn cũng không rõ hiệp nghị mà bệ hạ sai mình hỏi là gì, cổ họng khô khốc,hỏi: "Tiểu Công gia định phá bỏ lời hứa à?"Phạm Nhàn nghe câu đó, nhíu mày, đứng dậy nói: "Thứ nhất, không hề cóhiệp nghị gì, thứ hai, chuyện này sao lại do ngươi đến nói với ta?"Dù là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, được Hoàng đế tin tưởng, nhưng thânphận và địa vị Vệ Hoa vẫn kém xa Phạm Nhàn, nhất là liên quan đến việc lớn,Phạm Nhàn khẳng định đối phương không đủ tư cách đàm phán."Đông Di thành là một miếng thịt nai lớn." Phạm Nhàn quay lại nhìn hắn,nói: "Người tài sẽ có được nó, ta sẽ không nhường."Vệ Hoa đứng dậy đáp lễ: "Đại Tề ta tất nhiên cũng không chịu nhường."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑