Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1566: Chu Công dạy học 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu không khí trong phòng dần ngưng đọng, tâm ý đao kiếm dần lan tỏa,cảm giác lạnh buốt bao trùm, những món ăn quý hiếm nóng hổi trên bàn lạnhtới không dám thổi hơi. Nhưng Phạm Nhàn chỉ cười nhẹ rồi ngồi lên bàn, mộttay cầm đũa gắp thức ăn, miệng nói: "Tứ Cố Kiếm cho mời, chắc chắn Bắc Tềkhông chỉ có mình ngươi, ta tò mò lắm, người chủ trì thực sự của các người làai?"Dĩ nhiên Vệ Hoa không trả lời câu hỏi đó, nhưng trong lòng y dần lạnh giá,nhìn vị quan trẻ tuổi Nam triều trước mặt mà sinh lòng kiêng kỵ. Ngày nay, aicũng biết Phạm Nhàn nắm Giám Sát viện và Nội Khố, là cánh tay phải đắc lựccủa Hoàng đế Khánh Quốc, muốn làm suy yếu Khánh Quốc thì giết y quả là lựachọn quá tuyệt vời.Nhưng Vệ Hoa không dám, cũng không có thẩm quyền quyết định việc đó.Sau hai vụ việc gần đây, triều đình Bắc Tề nhận ra sự lợi hại của Phạm Nhàn,với loại người này, giết được thì tốt, nhưng nếu giết không chết thì hậu hoạn vôcùng.Vậy trên đời này, ai có thể giết chết Phạm Nhàn? Trưởng công chúa đã từngthất bại, Tần gia bố trí phục kích trong sơn cốc cũng thất bại, chẳng lẽ chỉ dựavào Cẩm Y vệ Bắc Tề, hay đám sát thủ cửu phẩm của Kiếm Lư Đông Di thành?Vệ Hoa thu liễm thần, im lặng ngồi xuống bên Phạm Nhàn, cố gắng ổn địnhtâm trạng bản thân, cùng Phạm Nhàn yên lặng trở lại dùng bữa, trò chuyện choqua thời gian.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nam Khánh và Bắc Tề vốn là hai thế lực hùng mạnh nhất thiên hạ. Vậy màhai phái đoàn sang dự lễ mở Kiếm Lư của Đông Di thành lại gặp nhau ngay khimới vào lãnh thổ nơi đây. Sự trùng hợp bất ngờ ấy khiến nhiều người lo sợ, nhấtlà các đệ tử tiếp đón của Kiếm Lư cùng quan viên nghi lễ phủ thành chủ, ai nấyđều cảnh giác, sợ hai bên mắt đỏ tay nóng mà gây họa.Hai phái đoàn cộng lại cũng gần năm trăm người, lại ở hai biệt viện kề bênnhau. Mỗi lần ra vào, quan lại hai bên đứng hai bên đường, ánh mắt đầy thù hậnkhiến ai nhìn cũng rùng mình. Một nghìn ánh mắt như muốn giết người, chắc aiở trong hoàn cảnh đó cũng mà khó chịu nổi.Vệ Hoa lo lắng nhưng biểu hiện vẫn coi là bình tĩnh. Còn Phạm Nhàn thìhoàn toàn thản nhiên, y biết chuyến này không thể gặp nguy hiểm, trừ phi TứCố Kiếm đưa ra quyết định điên rồ khiến Khánh Đế sẽ nổi giận. Nếu không,không một ai trong thành dám liều lĩnh hại sứ đoàn Nam Khánh.Các quan lại, vương hầu Tống Quốc không dám đắc tội bên nào, liền hết sứctôn kính, tiếp đãi long trọng xa hoa nhất có thể, nhất là với Đạm Bạc công PhạmNhàn của Nam Khánh, có thể nói là khiêm cung tới cực điểm.May là lần gặp gỡ thân mật đầu tiên của hai phái đoàn trong lãnh thổ ĐôngDi chỉ kéo dài một ngày. Vệ Hoa không thu thập được thông tin gì giúp mìnhyên tâm từ chỗ Phạm Nhàn, lo lắng trong lòng ngày một nặng nề, cũng khôngcó tinh thần đi thăm dò điều kiện mà Nam Khánh chuẩn bị đưa cho Đông Dithành nên đã sớm rời Tống Quốc.Thấy vậy, các quan lại Tống Quốc và người tiếp đón Đông Di thành đều thởphào nhẹ nhõm. Nhưng ngay ngày Bắc Tề rời đi, theo lệnh của Phạm Nhàn,phái đoàn Nam Khánh cũng lên đường.Lần này họ đi cùng suốt ba ngày. Phạm Nhàn chỉ ngủ thiếp đi trên xe ngựa,dường như chẳng lo Đông Di thành xảy ra chuyện gì. Biết phái đoàn Bắc Tề đitrước nên các quan bộ Lễ Nam Khánh cũng ngăn ngừa, giảm tốc độ, không đểhai bên gặp nhau lần nữa.Xuân ngủ chẳng hay biết gì, mộng đẹp ai ngờ trước. Phạm Nhàn ngủ vùi bangày rồi tỉnh dậy, phát hiện tốc độ đoàn ngựa chậm lại, bèn cau mày hỏi: "Theolộ trình, giờ phải đến Long Sơn rồi chứ, sao mới đến Hoài Thượng?"Sử Xiển Lập cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hỏi các thành viên KhảiNiên tiểu tổ Giám Sát viện thì mới hiểu được nguyên do. Hắn quay về xe bẩmbáo: "Sứ đoàn Bắc Tề di chuyển quá chậm, không biết có phải Vệ đại nhânkhông muốn đến Đông Di thành nhận đón thất bại nên cố ý di chuyển chậmkhông."Lời này Sử Xiển Lập nói với nụ cười, nhưng Phạm Nhàn không cười theo.Sử Xiển Lập im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ tốc độ chậm một chút cũng là vấn đềlớn hay sao?Phạm Nhàn gãi đầu, nhíu mày hỏi: "Nếu có người rời Thượng Kinh thànhBắc Tề, tin tức truyền đến xe của ta cần bao nhiêu ngày?""Ít nhất cũng phải tám ngày.""Nghĩa là nếu có ai rời Bắc Tề cách đây năm ngày thì ta không thể haybiết?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Nếu thật sự là nữ nhân kia đến, chắc chắn tin tức đãđược che giấu kỹ lưỡng. Nếu cô ta thực sự đến Đông Di thành, chỉ sợ sẽ vàoKiếm Lư trong hai ngày này."Lông mày y nhíu lại, nói: "Mà chúng ta vẫn đang trên đường đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu không khí trong phòng dần ngưng đọng, tâm ý đao kiếm dần lan tỏa,
cảm giác lạnh buốt bao trùm, những món ăn quý hiếm nóng hổi trên bàn lạnh
tới không dám thổi hơi. Nhưng Phạm Nhàn chỉ cười nhẹ rồi ngồi lên bàn, một
tay cầm đũa gắp thức ăn, miệng nói: "Tứ Cố Kiếm cho mời, chắc chắn Bắc Tề
không chỉ có mình ngươi, ta tò mò lắm, người chủ trì thực sự của các người là
ai?"
Dĩ nhiên Vệ Hoa không trả lời câu hỏi đó, nhưng trong lòng y dần lạnh giá,
nhìn vị quan trẻ tuổi Nam triều trước mặt mà sinh lòng kiêng kỵ. Ngày nay, ai
cũng biết Phạm Nhàn nắm Giám Sát viện và Nội Khố, là cánh tay phải đắc lực
của Hoàng đế Khánh Quốc, muốn làm suy yếu Khánh Quốc thì giết y quả là lựa
chọn quá tuyệt vời.
Nhưng Vệ Hoa không dám, cũng không có thẩm quyền quyết định việc đó.
Sau hai vụ việc gần đây, triều đình Bắc Tề nhận ra sự lợi hại của Phạm Nhàn,
với loại người này, giết được thì tốt, nhưng nếu giết không chết thì hậu hoạn vô
cùng.
Vậy trên đời này, ai có thể giết chết Phạm Nhàn? Trưởng công chúa đã từng
thất bại, Tần gia bố trí phục kích trong sơn cốc cũng thất bại, chẳng lẽ chỉ dựa
vào Cẩm Y vệ Bắc Tề, hay đám sát thủ cửu phẩm của Kiếm Lư Đông Di thành?
Vệ Hoa thu liễm thần, im lặng ngồi xuống bên Phạm Nhàn, cố gắng ổn định
tâm trạng bản thân, cùng Phạm Nhàn yên lặng trở lại dùng bữa, trò chuyện cho
qua thời gian.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nam Khánh và Bắc Tề vốn là hai thế lực hùng mạnh nhất thiên hạ. Vậy mà
hai phái đoàn sang dự lễ mở Kiếm Lư của Đông Di thành lại gặp nhau ngay khi
mới vào lãnh thổ nơi đây. Sự trùng hợp bất ngờ ấy khiến nhiều người lo sợ, nhất
là các đệ tử tiếp đón của Kiếm Lư cùng quan viên nghi lễ phủ thành chủ, ai nấy
đều cảnh giác, sợ hai bên mắt đỏ tay nóng mà gây họa.
Hai phái đoàn cộng lại cũng gần năm trăm người, lại ở hai biệt viện kề bên
nhau. Mỗi lần ra vào, quan lại hai bên đứng hai bên đường, ánh mắt đầy thù hận
khiến ai nhìn cũng rùng mình. Một nghìn ánh mắt như muốn giết người, chắc ai
ở trong hoàn cảnh đó cũng mà khó chịu nổi.
Vệ Hoa lo lắng nhưng biểu hiện vẫn coi là bình tĩnh. Còn Phạm Nhàn thì
hoàn toàn thản nhiên, y biết chuyến này không thể gặp nguy hiểm, trừ phi Tứ
Cố Kiếm đưa ra quyết định điên rồ khiến Khánh Đế sẽ nổi giận. Nếu không,
không một ai trong thành dám liều lĩnh hại sứ đoàn Nam Khánh.
Các quan lại, vương hầu Tống Quốc không dám đắc tội bên nào, liền hết sức
tôn kính, tiếp đãi long trọng xa hoa nhất có thể, nhất là với Đạm Bạc công Phạm
Nhàn của Nam Khánh, có thể nói là khiêm cung tới cực điểm.
May là lần gặp gỡ thân mật đầu tiên của hai phái đoàn trong lãnh thổ Đông
Di chỉ kéo dài một ngày. Vệ Hoa không thu thập được thông tin gì giúp mình
yên tâm từ chỗ Phạm Nhàn, lo lắng trong lòng ngày một nặng nề, cũng không
có tinh thần đi thăm dò điều kiện mà Nam Khánh chuẩn bị đưa cho Đông Di
thành nên đã sớm rời Tống Quốc.
Thấy vậy, các quan lại Tống Quốc và người tiếp đón Đông Di thành đều thở
phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay ngày Bắc Tề rời đi, theo lệnh của Phạm Nhàn,
phái đoàn Nam Khánh cũng lên đường.
Lần này họ đi cùng suốt ba ngày. Phạm Nhàn chỉ ngủ thiếp đi trên xe ngựa,
dường như chẳng lo Đông Di thành xảy ra chuyện gì. Biết phái đoàn Bắc Tề đi
trước nên các quan bộ Lễ Nam Khánh cũng ngăn ngừa, giảm tốc độ, không để
hai bên gặp nhau lần nữa.
Xuân ngủ chẳng hay biết gì, mộng đẹp ai ngờ trước. Phạm Nhàn ngủ vùi ba
ngày rồi tỉnh dậy, phát hiện tốc độ đoàn ngựa chậm lại, bèn cau mày hỏi: "Theo
lộ trình, giờ phải đến Long Sơn rồi chứ, sao mới đến Hoài Thượng?"
Sử Xiển Lập cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hỏi các thành viên Khải
Niên tiểu tổ Giám Sát viện thì mới hiểu được nguyên do. Hắn quay về xe bẩm
báo: "Sứ đoàn Bắc Tề di chuyển quá chậm, không biết có phải Vệ đại nhân
không muốn đến Đông Di thành nhận đón thất bại nên cố ý di chuyển chậm
không."
Lời này Sử Xiển Lập nói với nụ cười, nhưng Phạm Nhàn không cười theo.
Sử Xiển Lập im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ tốc độ chậm một chút cũng là vấn đề
lớn hay sao?
Phạm Nhàn gãi đầu, nhíu mày hỏi: "Nếu có người rời Thượng Kinh thành
Bắc Tề, tin tức truyền đến xe của ta cần bao nhiêu ngày?"
"Ít nhất cũng phải tám ngày."
"Nghĩa là nếu có ai rời Bắc Tề cách đây năm ngày thì ta không thể hay
biết?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Nếu thật sự là nữ nhân kia đến, chắc chắn tin tức đã
được che giấu kỹ lưỡng. Nếu cô ta thực sự đến Đông Di thành, chỉ sợ sẽ vào
Kiếm Lư trong hai ngày này."
Lông mày y nhíu lại, nói: "Mà chúng ta vẫn đang trên đường đi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu không khí trong phòng dần ngưng đọng, tâm ý đao kiếm dần lan tỏa,cảm giác lạnh buốt bao trùm, những món ăn quý hiếm nóng hổi trên bàn lạnhtới không dám thổi hơi. Nhưng Phạm Nhàn chỉ cười nhẹ rồi ngồi lên bàn, mộttay cầm đũa gắp thức ăn, miệng nói: "Tứ Cố Kiếm cho mời, chắc chắn Bắc Tềkhông chỉ có mình ngươi, ta tò mò lắm, người chủ trì thực sự của các người làai?"Dĩ nhiên Vệ Hoa không trả lời câu hỏi đó, nhưng trong lòng y dần lạnh giá,nhìn vị quan trẻ tuổi Nam triều trước mặt mà sinh lòng kiêng kỵ. Ngày nay, aicũng biết Phạm Nhàn nắm Giám Sát viện và Nội Khố, là cánh tay phải đắc lựccủa Hoàng đế Khánh Quốc, muốn làm suy yếu Khánh Quốc thì giết y quả là lựachọn quá tuyệt vời.Nhưng Vệ Hoa không dám, cũng không có thẩm quyền quyết định việc đó.Sau hai vụ việc gần đây, triều đình Bắc Tề nhận ra sự lợi hại của Phạm Nhàn,với loại người này, giết được thì tốt, nhưng nếu giết không chết thì hậu hoạn vôcùng.Vậy trên đời này, ai có thể giết chết Phạm Nhàn? Trưởng công chúa đã từngthất bại, Tần gia bố trí phục kích trong sơn cốc cũng thất bại, chẳng lẽ chỉ dựavào Cẩm Y vệ Bắc Tề, hay đám sát thủ cửu phẩm của Kiếm Lư Đông Di thành?Vệ Hoa thu liễm thần, im lặng ngồi xuống bên Phạm Nhàn, cố gắng ổn địnhtâm trạng bản thân, cùng Phạm Nhàn yên lặng trở lại dùng bữa, trò chuyện choqua thời gian.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nam Khánh và Bắc Tề vốn là hai thế lực hùng mạnh nhất thiên hạ. Vậy màhai phái đoàn sang dự lễ mở Kiếm Lư của Đông Di thành lại gặp nhau ngay khimới vào lãnh thổ nơi đây. Sự trùng hợp bất ngờ ấy khiến nhiều người lo sợ, nhấtlà các đệ tử tiếp đón của Kiếm Lư cùng quan viên nghi lễ phủ thành chủ, ai nấyđều cảnh giác, sợ hai bên mắt đỏ tay nóng mà gây họa.Hai phái đoàn cộng lại cũng gần năm trăm người, lại ở hai biệt viện kề bênnhau. Mỗi lần ra vào, quan lại hai bên đứng hai bên đường, ánh mắt đầy thù hậnkhiến ai nhìn cũng rùng mình. Một nghìn ánh mắt như muốn giết người, chắc aiở trong hoàn cảnh đó cũng mà khó chịu nổi.Vệ Hoa lo lắng nhưng biểu hiện vẫn coi là bình tĩnh. Còn Phạm Nhàn thìhoàn toàn thản nhiên, y biết chuyến này không thể gặp nguy hiểm, trừ phi TứCố Kiếm đưa ra quyết định điên rồ khiến Khánh Đế sẽ nổi giận. Nếu không,không một ai trong thành dám liều lĩnh hại sứ đoàn Nam Khánh.Các quan lại, vương hầu Tống Quốc không dám đắc tội bên nào, liền hết sứctôn kính, tiếp đãi long trọng xa hoa nhất có thể, nhất là với Đạm Bạc công PhạmNhàn của Nam Khánh, có thể nói là khiêm cung tới cực điểm.May là lần gặp gỡ thân mật đầu tiên của hai phái đoàn trong lãnh thổ ĐôngDi chỉ kéo dài một ngày. Vệ Hoa không thu thập được thông tin gì giúp mìnhyên tâm từ chỗ Phạm Nhàn, lo lắng trong lòng ngày một nặng nề, cũng khôngcó tinh thần đi thăm dò điều kiện mà Nam Khánh chuẩn bị đưa cho Đông Dithành nên đã sớm rời Tống Quốc.Thấy vậy, các quan lại Tống Quốc và người tiếp đón Đông Di thành đều thởphào nhẹ nhõm. Nhưng ngay ngày Bắc Tề rời đi, theo lệnh của Phạm Nhàn,phái đoàn Nam Khánh cũng lên đường.Lần này họ đi cùng suốt ba ngày. Phạm Nhàn chỉ ngủ thiếp đi trên xe ngựa,dường như chẳng lo Đông Di thành xảy ra chuyện gì. Biết phái đoàn Bắc Tề đitrước nên các quan bộ Lễ Nam Khánh cũng ngăn ngừa, giảm tốc độ, không đểhai bên gặp nhau lần nữa.Xuân ngủ chẳng hay biết gì, mộng đẹp ai ngờ trước. Phạm Nhàn ngủ vùi bangày rồi tỉnh dậy, phát hiện tốc độ đoàn ngựa chậm lại, bèn cau mày hỏi: "Theolộ trình, giờ phải đến Long Sơn rồi chứ, sao mới đến Hoài Thượng?"Sử Xiển Lập cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hỏi các thành viên KhảiNiên tiểu tổ Giám Sát viện thì mới hiểu được nguyên do. Hắn quay về xe bẩmbáo: "Sứ đoàn Bắc Tề di chuyển quá chậm, không biết có phải Vệ đại nhânkhông muốn đến Đông Di thành nhận đón thất bại nên cố ý di chuyển chậmkhông."Lời này Sử Xiển Lập nói với nụ cười, nhưng Phạm Nhàn không cười theo.Sử Xiển Lập im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ tốc độ chậm một chút cũng là vấn đềlớn hay sao?Phạm Nhàn gãi đầu, nhíu mày hỏi: "Nếu có người rời Thượng Kinh thànhBắc Tề, tin tức truyền đến xe của ta cần bao nhiêu ngày?""Ít nhất cũng phải tám ngày.""Nghĩa là nếu có ai rời Bắc Tề cách đây năm ngày thì ta không thể haybiết?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Nếu thật sự là nữ nhân kia đến, chắc chắn tin tức đãđược che giấu kỹ lưỡng. Nếu cô ta thực sự đến Đông Di thành, chỉ sợ sẽ vàoKiếm Lư trong hai ngày này."Lông mày y nhíu lại, nói: "Mà chúng ta vẫn đang trên đường đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑