Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1576: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh trăng trong vắt chiếu sáng Đông Di thành với vô số kiến trúc kỳ lạchồng chất. Ánh sáng không quá chói chang, kết hợp với làn gió nhẹ từ cảngngoài thành thổi vào mang theo mùi hương quyến rũ, giống như một quả maimuối ướp phơi khô bị ném vào chén ngũ lương, tạo thành màu xanh nhạt đậmchất độc tàng trữ trong hương thơm dịu nhẹ.Cánh cửa sau hai ngôi nhà dân im lặng mở ra, hai bóng như hòa chung mộtchỗ lướt vào trong rồi ngay lập tức đóng cửa lại. Tiếp đến vang lên vài tiếnghiệu lệnh báo an toàn, không ai nghi ngờ.Đây là một căn cứ bí mật của Giám Sát viện Nam Khánh tại Đông Di thành.Chủ tiệm tranh chịu trách nhiệm căn cứ này đã chờ đợi cả đêm, không ngờ cuốicùng lại có một người bị thương đến. Sau khi mở cửa, ông ta nắm chặt con daogăm, ngồi im lặng sau cửa, cảnh giác theo dõi xung quanh cứ điểm, một khi cóchuyện bất trắc xảy ra là có thể lập tức báo động.Ánh trăng trong sân bỗng mờ đi, chủ tiệm tranh giật mình ngước nhìn lênnhưng không thấy gì bất thường, cũng không để ý đến bóng đen lướt qua khecửa gỗ tầng hai.Trong phòng, Phạm Nhàn đặt Vương Thập Tam Lang lên giường, nhìnchằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn ta rồi cạy môi ra xem lưỡi, bắt mạch vànghe phổi, lông mày chậm rãi cau lại.Chỉ có thứ độc khủng khiếp nhất mới có thể làm cạn kiệt sức lực của vịThập Tam Lang cường hãn này. Thời gian quá ít ỏi, Phạm Nhàn vẫn chưa thểxác định đệ nhất đứng đầu Kiếm Lư Vân Chi Lan đã sử dụng thứ thuốc gì lênThập Tam Lang, nhưng đã nắm được đại khái thành phần và công dụng của loạiđộc tố này.Sau một lúc suy nghĩ, y lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ luôn mang theongười, chọn một viên thuốc màu nâu, dùng hai ngón tay bẻ nát rồi nhét vàomiệng Thập Tam Lang. Tiếp đó hắn lấy nửa bình nước lạnh từ trên bàn, ép ThậpTam Lang uống cạn.Nước lạnh làm ướt ngực áo Thập Tam Lang. Có điều, vị cường giả hùngtráng đã giết Tả Hiền vương Tây Hồ rồi thoát khỏi doanh trại kẻ địch vẫn khôngchút phản ứng, bởi lúc này hắn đã hôn mê.Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên hàn ý, y mím môi, đặt lòng bàn tay lên ngựcThập Tam Lang, dẫn chân khí vào cơ thể gã để hỗ trợ uống thuốc.Xong xuôi, Phạm Nhàn thoáng yên tâm, ngồi im bên Thập Tam Lang đợithuốc phát huy tác dụng. Y liếc nhìn bóng đen bên cửa, im lặng suy nghĩ về mộtvấn đề quan trọng khác.Khi thuốc dần phát huy, mồ hôi đổ ra nhễ nhại trên trán Thập Tam Lang.Phạm Nhàn biết đã đến lúc, bèn ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dùngchân khí trong cơ thể để hóa giải độc dược và chữa lành cho hắn ta.Hồi ở Giang Nam, huyệt đạo Phạm Nhàn đã tan nát hoàn toàn, phải nhờ HảiĐường dùng công pháp Thiên Nhất đạo mới có thể tu bổ lại. Ngày nay tuy ThậpTam Lang bị trúng độc rất nặng, kinh mạch hỗn loạn bởi độc tố xâm nhập, cóthể cảm nhận rõ vô số lỗ thủng trên đó, nhưng vẫn dễ chữa hơn Phạm Nhànngày xưa rất nhiều.Thuốc không thể hoàn toàn trừ sạch độc tố trong người Thập Tam Lang,nhưng kết hợp với chân khí chữa thương của Phạm Nhàn thì lại là kết quả khác.Từ khi Phí Giới đi khỏi, Tiếu Ân tử vong, đại sư dùng độc Đông Di thànhkhông rõ tích, hiện giờ có thể nói Phạm Nhàn là cao thủ số một về dùng độcgiải độc. Mặc dù thuốc của Vân Chi Lan rất lợi hại, nhưng cũng không làm khóđược Phạm Nhàn.Ảnh Tử im lặng đứng bên cửa phòng chờ quá trình chữa trị, lạnh lùng nhìnsắc mặt ngày càng đỏ dần của Thập Tam Lang, không biết trong lòng đang suynghĩ điều gì.Không rõ bao lâu sau, Thập Tam Lang mới mở mắt tỉnh lại. Nhưng ngaykhoảnh khắc tỉnh dậy, hắn ta không nhìn Phạm Nhàn đã vất vả cứu mình, màánh mắt đầy sắc bén nghi ngờ đâm thẳng vào người nam nhân trung niên đứngtrong góc tối.Thập Tam Lang không biết người đó là ai, chỉ biết đối phương khoảng bốnmươi tuổi, từng gặp mặt một lần ở Thanh Châu, là thuộc hạ thân tín của PhạmNhàn. Thập Tam Lang tưởng đó là mật thám của Giám Sát viện, nhưng lúc còntrên lưng Phạm Nhàn, trước khi ngất đi, hắn đã thấy rất rõ ràng, dưới ánh trăngnam nhân ấy đã đâm một kiếm vào Tứ sư huynh.Tứ Cố Kiếm! Bí kíp của Kiếm Lư, không bao giờ truyền ra ngoài, chỉ cómười ba đồ đệ truyền nhân mới có thể tu luyện!"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Thập Tam Lang vô cùng suy yếu nhưng ánhmắt vẫn đầy cảnh giác và phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm Ảnh Tử, giọng khànkhàn hỏi.o O oPhạm Nhàn rút hai bàn tay khỏi lưng Thập Tam Lang, mồ hôi đầm đìa khắpngười do tiêu tốn quá nhiều khí lực. Nghe câu hỏi đầy căng thẳng, lo lắng củaThập Tam Lang, y nhíu mày. Không ngờ Thập Tam Lang vừa thoát hiểm ở QuỷMôn quan đã quay lại vị trí của Kiếm Lư, thể hiện thái độ thù địch và để tâmmạnh mẽ đến Ảnh Tử.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh trăng trong vắt chiếu sáng Đông Di thành với vô số kiến trúc kỳ lạ
chồng chất. Ánh sáng không quá chói chang, kết hợp với làn gió nhẹ từ cảng
ngoài thành thổi vào mang theo mùi hương quyến rũ, giống như một quả mai
muối ướp phơi khô bị ném vào chén ngũ lương, tạo thành màu xanh nhạt đậm
chất độc tàng trữ trong hương thơm dịu nhẹ.
Cánh cửa sau hai ngôi nhà dân im lặng mở ra, hai bóng như hòa chung một
chỗ lướt vào trong rồi ngay lập tức đóng cửa lại. Tiếp đến vang lên vài tiếng
hiệu lệnh báo an toàn, không ai nghi ngờ.
Đây là một căn cứ bí mật của Giám Sát viện Nam Khánh tại Đông Di thành.
Chủ tiệm tranh chịu trách nhiệm căn cứ này đã chờ đợi cả đêm, không ngờ cuối
cùng lại có một người bị thương đến. Sau khi mở cửa, ông ta nắm chặt con dao
găm, ngồi im lặng sau cửa, cảnh giác theo dõi xung quanh cứ điểm, một khi có
chuyện bất trắc xảy ra là có thể lập tức báo động.
Ánh trăng trong sân bỗng mờ đi, chủ tiệm tranh giật mình ngước nhìn lên
nhưng không thấy gì bất thường, cũng không để ý đến bóng đen lướt qua khe
cửa gỗ tầng hai.
Trong phòng, Phạm Nhàn đặt Vương Thập Tam Lang lên giường, nhìn
chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn ta rồi cạy môi ra xem lưỡi, bắt mạch và
nghe phổi, lông mày chậm rãi cau lại.
Chỉ có thứ độc khủng khiếp nhất mới có thể làm cạn kiệt sức lực của vị
Thập Tam Lang cường hãn này. Thời gian quá ít ỏi, Phạm Nhàn vẫn chưa thể
xác định đệ nhất đứng đầu Kiếm Lư Vân Chi Lan đã sử dụng thứ thuốc gì lên
Thập Tam Lang, nhưng đã nắm được đại khái thành phần và công dụng của loại
độc tố này.
Sau một lúc suy nghĩ, y lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ luôn mang theo
người, chọn một viên thuốc màu nâu, dùng hai ngón tay bẻ nát rồi nhét vào
miệng Thập Tam Lang. Tiếp đó hắn lấy nửa bình nước lạnh từ trên bàn, ép Thập
Tam Lang uống cạn.
Nước lạnh làm ướt ngực áo Thập Tam Lang. Có điều, vị cường giả hùng
tráng đã giết Tả Hiền vương Tây Hồ rồi thoát khỏi doanh trại kẻ địch vẫn không
chút phản ứng, bởi lúc này hắn đã hôn mê.
Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên hàn ý, y mím môi, đặt lòng bàn tay lên ngực
Thập Tam Lang, dẫn chân khí vào cơ thể gã để hỗ trợ uống thuốc.
Xong xuôi, Phạm Nhàn thoáng yên tâm, ngồi im bên Thập Tam Lang đợi
thuốc phát huy tác dụng. Y liếc nhìn bóng đen bên cửa, im lặng suy nghĩ về một
vấn đề quan trọng khác.
Khi thuốc dần phát huy, mồ hôi đổ ra nhễ nhại trên trán Thập Tam Lang.
Phạm Nhàn biết đã đến lúc, bèn ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dùng
chân khí trong cơ thể để hóa giải độc dược và chữa lành cho hắn ta.
Hồi ở Giang Nam, huyệt đạo Phạm Nhàn đã tan nát hoàn toàn, phải nhờ Hải
Đường dùng công pháp Thiên Nhất đạo mới có thể tu bổ lại. Ngày nay tuy Thập
Tam Lang bị trúng độc rất nặng, kinh mạch hỗn loạn bởi độc tố xâm nhập, có
thể cảm nhận rõ vô số lỗ thủng trên đó, nhưng vẫn dễ chữa hơn Phạm Nhàn
ngày xưa rất nhiều.
Thuốc không thể hoàn toàn trừ sạch độc tố trong người Thập Tam Lang,
nhưng kết hợp với chân khí chữa thương của Phạm Nhàn thì lại là kết quả khác.
Từ khi Phí Giới đi khỏi, Tiếu Ân tử vong, đại sư dùng độc Đông Di thành
không rõ tích, hiện giờ có thể nói Phạm Nhàn là cao thủ số một về dùng độc
giải độc. Mặc dù thuốc của Vân Chi Lan rất lợi hại, nhưng cũng không làm khó
được Phạm Nhàn.
Ảnh Tử im lặng đứng bên cửa phòng chờ quá trình chữa trị, lạnh lùng nhìn
sắc mặt ngày càng đỏ dần của Thập Tam Lang, không biết trong lòng đang suy
nghĩ điều gì.
Không rõ bao lâu sau, Thập Tam Lang mới mở mắt tỉnh lại. Nhưng ngay
khoảnh khắc tỉnh dậy, hắn ta không nhìn Phạm Nhàn đã vất vả cứu mình, mà
ánh mắt đầy sắc bén nghi ngờ đâm thẳng vào người nam nhân trung niên đứng
trong góc tối.
Thập Tam Lang không biết người đó là ai, chỉ biết đối phương khoảng bốn
mươi tuổi, từng gặp mặt một lần ở Thanh Châu, là thuộc hạ thân tín của Phạm
Nhàn. Thập Tam Lang tưởng đó là mật thám của Giám Sát viện, nhưng lúc còn
trên lưng Phạm Nhàn, trước khi ngất đi, hắn đã thấy rất rõ ràng, dưới ánh trăng
nam nhân ấy đã đâm một kiếm vào Tứ sư huynh.
Tứ Cố Kiếm! Bí kíp của Kiếm Lư, không bao giờ truyền ra ngoài, chỉ có
mười ba đồ đệ truyền nhân mới có thể tu luyện!
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Thập Tam Lang vô cùng suy yếu nhưng ánh
mắt vẫn đầy cảnh giác và phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm Ảnh Tử, giọng khàn
khàn hỏi.
o O o
Phạm Nhàn rút hai bàn tay khỏi lưng Thập Tam Lang, mồ hôi đầm đìa khắp
người do tiêu tốn quá nhiều khí lực. Nghe câu hỏi đầy căng thẳng, lo lắng của
Thập Tam Lang, y nhíu mày. Không ngờ Thập Tam Lang vừa thoát hiểm ở Quỷ
Môn quan đã quay lại vị trí của Kiếm Lư, thể hiện thái độ thù địch và để tâm
mạnh mẽ đến Ảnh Tử.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh trăng trong vắt chiếu sáng Đông Di thành với vô số kiến trúc kỳ lạchồng chất. Ánh sáng không quá chói chang, kết hợp với làn gió nhẹ từ cảngngoài thành thổi vào mang theo mùi hương quyến rũ, giống như một quả maimuối ướp phơi khô bị ném vào chén ngũ lương, tạo thành màu xanh nhạt đậmchất độc tàng trữ trong hương thơm dịu nhẹ.Cánh cửa sau hai ngôi nhà dân im lặng mở ra, hai bóng như hòa chung mộtchỗ lướt vào trong rồi ngay lập tức đóng cửa lại. Tiếp đến vang lên vài tiếnghiệu lệnh báo an toàn, không ai nghi ngờ.Đây là một căn cứ bí mật của Giám Sát viện Nam Khánh tại Đông Di thành.Chủ tiệm tranh chịu trách nhiệm căn cứ này đã chờ đợi cả đêm, không ngờ cuốicùng lại có một người bị thương đến. Sau khi mở cửa, ông ta nắm chặt con daogăm, ngồi im lặng sau cửa, cảnh giác theo dõi xung quanh cứ điểm, một khi cóchuyện bất trắc xảy ra là có thể lập tức báo động.Ánh trăng trong sân bỗng mờ đi, chủ tiệm tranh giật mình ngước nhìn lênnhưng không thấy gì bất thường, cũng không để ý đến bóng đen lướt qua khecửa gỗ tầng hai.Trong phòng, Phạm Nhàn đặt Vương Thập Tam Lang lên giường, nhìnchằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn ta rồi cạy môi ra xem lưỡi, bắt mạch vànghe phổi, lông mày chậm rãi cau lại.Chỉ có thứ độc khủng khiếp nhất mới có thể làm cạn kiệt sức lực của vịThập Tam Lang cường hãn này. Thời gian quá ít ỏi, Phạm Nhàn vẫn chưa thểxác định đệ nhất đứng đầu Kiếm Lư Vân Chi Lan đã sử dụng thứ thuốc gì lênThập Tam Lang, nhưng đã nắm được đại khái thành phần và công dụng của loạiđộc tố này.Sau một lúc suy nghĩ, y lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ luôn mang theongười, chọn một viên thuốc màu nâu, dùng hai ngón tay bẻ nát rồi nhét vàomiệng Thập Tam Lang. Tiếp đó hắn lấy nửa bình nước lạnh từ trên bàn, ép ThậpTam Lang uống cạn.Nước lạnh làm ướt ngực áo Thập Tam Lang. Có điều, vị cường giả hùngtráng đã giết Tả Hiền vương Tây Hồ rồi thoát khỏi doanh trại kẻ địch vẫn khôngchút phản ứng, bởi lúc này hắn đã hôn mê.Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên hàn ý, y mím môi, đặt lòng bàn tay lên ngựcThập Tam Lang, dẫn chân khí vào cơ thể gã để hỗ trợ uống thuốc.Xong xuôi, Phạm Nhàn thoáng yên tâm, ngồi im bên Thập Tam Lang đợithuốc phát huy tác dụng. Y liếc nhìn bóng đen bên cửa, im lặng suy nghĩ về mộtvấn đề quan trọng khác.Khi thuốc dần phát huy, mồ hôi đổ ra nhễ nhại trên trán Thập Tam Lang.Phạm Nhàn biết đã đến lúc, bèn ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dùngchân khí trong cơ thể để hóa giải độc dược và chữa lành cho hắn ta.Hồi ở Giang Nam, huyệt đạo Phạm Nhàn đã tan nát hoàn toàn, phải nhờ HảiĐường dùng công pháp Thiên Nhất đạo mới có thể tu bổ lại. Ngày nay tuy ThậpTam Lang bị trúng độc rất nặng, kinh mạch hỗn loạn bởi độc tố xâm nhập, cóthể cảm nhận rõ vô số lỗ thủng trên đó, nhưng vẫn dễ chữa hơn Phạm Nhànngày xưa rất nhiều.Thuốc không thể hoàn toàn trừ sạch độc tố trong người Thập Tam Lang,nhưng kết hợp với chân khí chữa thương của Phạm Nhàn thì lại là kết quả khác.Từ khi Phí Giới đi khỏi, Tiếu Ân tử vong, đại sư dùng độc Đông Di thànhkhông rõ tích, hiện giờ có thể nói Phạm Nhàn là cao thủ số một về dùng độcgiải độc. Mặc dù thuốc của Vân Chi Lan rất lợi hại, nhưng cũng không làm khóđược Phạm Nhàn.Ảnh Tử im lặng đứng bên cửa phòng chờ quá trình chữa trị, lạnh lùng nhìnsắc mặt ngày càng đỏ dần của Thập Tam Lang, không biết trong lòng đang suynghĩ điều gì.Không rõ bao lâu sau, Thập Tam Lang mới mở mắt tỉnh lại. Nhưng ngaykhoảnh khắc tỉnh dậy, hắn ta không nhìn Phạm Nhàn đã vất vả cứu mình, màánh mắt đầy sắc bén nghi ngờ đâm thẳng vào người nam nhân trung niên đứngtrong góc tối.Thập Tam Lang không biết người đó là ai, chỉ biết đối phương khoảng bốnmươi tuổi, từng gặp mặt một lần ở Thanh Châu, là thuộc hạ thân tín của PhạmNhàn. Thập Tam Lang tưởng đó là mật thám của Giám Sát viện, nhưng lúc còntrên lưng Phạm Nhàn, trước khi ngất đi, hắn đã thấy rất rõ ràng, dưới ánh trăngnam nhân ấy đã đâm một kiếm vào Tứ sư huynh.Tứ Cố Kiếm! Bí kíp của Kiếm Lư, không bao giờ truyền ra ngoài, chỉ cómười ba đồ đệ truyền nhân mới có thể tu luyện!"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Thập Tam Lang vô cùng suy yếu nhưng ánhmắt vẫn đầy cảnh giác và phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm Ảnh Tử, giọng khànkhàn hỏi.o O oPhạm Nhàn rút hai bàn tay khỏi lưng Thập Tam Lang, mồ hôi đầm đìa khắpngười do tiêu tốn quá nhiều khí lực. Nghe câu hỏi đầy căng thẳng, lo lắng củaThập Tam Lang, y nhíu mày. Không ngờ Thập Tam Lang vừa thoát hiểm ở QuỷMôn quan đã quay lại vị trí của Kiếm Lư, thể hiện thái độ thù địch và để tâmmạnh mẽ đến Ảnh Tử.