Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1577: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, hoàn toànkhông trả lời câu hỏi của Thập Tam Lang, có lẽ vì thấy vô vị, nhàm chán, khinhthường.Hắn là em ruột của Tứ Cố Kiếm, bị đồ đệ của Tứ Cố Kiếm chất vấn nhưvậy, tất nhiên thấy rất vớ vẩn. Cả thiên hạ chỉ có không quá bốn người biết thânphận thật sự của hắn. Nếu không được Phạm Nhàn cho phép, Ảnh Tử sẽ khôngđể ai biết mối quan hệ giữa hắn và Kiếm Lư.Chỉ là bí mật trọng đại này, sau khi Ảnh Tử tối nay bị ép phải ra tay tối hômnay, chỉ e sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non.Phạm Nhàn dịch người đi xuống từ sau giường, cúi đầu ngồi bên cạnhVương Thập Tam Lang, vùi cả đầu vào giữa hai vai, trông rất mệt mỏi, mồ hôitrên người tỏa ra mùi hôi khó chịu.Vương Thập Tam Lang không nói lời cảm ơn, chỉ như một con hổ nhìnchằm chằm Ảnh Tử, tựa hồ nếu Ảnh Tử không cho hắn một câu trả lời, dù lúcnày hắn yếu ớt không nổi, vừa mới bị các sư huynh đệ Kiếm Lư dùng thủ đoạntà ác khống chế, cũng phải lấy danh nghĩa Kiếm Lư mà ra tay với Ảnh Tử.Phạm Nhàn vùi đầu, đưa ngón tay cái tay phải lên ngửi nhẹ, trên đầu ngóntay mang theo mồ hôi trong cơ thể Vương Thập Tam Lang bị ép ra, hơi có cảmgiác nhờn. Hắn lập tức nhận ra thành phần chất độc, trong lòng hụt hẫng, ánhmắt đầy sát ý, nói: "Chất độc thật lợi hại, Thập Tam, vị đại sư huynh này củangươi thật biết yêu thương ngươi."Nói xong, Vương Thập Tam Lang im lặng, không biết đáp như thế nào, dẫusao thì đêm nay là hai đại cao thủ Nam Khánh cứu hắn khỏi tay sư huynh đệ.Phạm Nhàn đột nhiên vẫy tay, dáng vẻ rất mệt mỏi nói: "Độc này quá hunghiểm, ta không có thuốc giải trên tay, chỉ dùng chân khí đẩy độc, không thể đẩyhết, ít nhất ngươi cũng phải dưỡng thương vài ngày mới có thể phục hồi. Có gìmuốn hỏi, sáng mai tỉnh dậy hỏi lại."Vương Thập Tam Lang ho dữ dội hai tiếng, có vẻ không cam lòng, nhưngcảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, ngã xuống giường.Phạm Nhàn rút mũi kim nhỏ trên cổ Vương Thập Tam Lang ra, lắc đầu,đứng dậy từ mép giường, cầm nửa bình trà lạnh uống cạn, lại đổ mồ hôi nhễnhại, càng thấy mệt mỏi không chịu nổi.Y đẩy cửa bước ra, ngồi dưới bóng râm mái hiên, Ảnh Tử cũng đến bêncạnh y."Vừa rồi may là có ngươi đến." Sau khi im lặng một lúc, Phạm Nhàn khẽnói: "Nếu không, ta thực sự không biết có thể sống sót quay lại hay không."Chỉ nghĩ tới bốn thanh hàn kiếm cảnh giới cửu phẩm trong Kiếm Lư, nghĩtới cảnh tượng trông bình đạm thực chất lại cực kỳ hung hiểm lúc trước, tronglòng Phạm Nhàn chỉ có sợ hãi và lạnh lẽo. Quả thực không thể coi thường anhhùng trong thiên hạ, đơn đấu một mình, dù bản thân hắn không sợ ai, nhưng bịvài kẻ cửu phẩm vây công thật sự rất đáng sợ, huống hồ hắn lại không nỡ bỏVương Thập Tam Lang. Nếu không phải Ảnh Tử đột ngột xuất hiện trong ánhtrăng kia, không biết hôm nay y sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.Sau khi chia tay ở sạp bán cá thu đao, Phạm Nhàn chỉ dặn Ảnh Tử liên lạcvới Giám Sát viện trong Đông Di thành, y đến con phố cạnh vượn mai mộtmình, không ngờ Ảnh Tử lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, quaytrở lại bên cạnh y, cứu mạng y."Trước khi sự vụ của Lục Xử, trước hết ta là một cái bóng." Ảnh Tử bêncạnh y lạnh lùng nói.Phạm Nhàn im lặng giây lát, hiểu ý nghĩa trong lời ấy, trước đây Ảnh Tử làcái bóng của Trần Bình Bình, nên chưa bao giờ rời xa Trần Bình Bình, sau nàyTrần Bình Bình sai Ảnh Tử đến bảo vệ mình, nên Ảnh Tử trở thành bóng khôngrời của y.Cho dù Phạm Nhàn có phần bất cẩn, sai Ảnh Tử đi xử lý việc trong viện, chỉtrong giây lát xa rời hắn, Ảnh Tử vẫn cảm thấy bất an vô cùng, chọn cách tìmPhạm Nhàn nhanh nhất - phong cách của Ảnh Tử là âm thầm theo sau PhạmNhàn, luôn luôn bảo vệ y.Gió biển thổi tới, làm Phạm Nhàn vốn ướt đẫm mồ hôi cảm thấy lạnh buốt,khiến y không kìm được run rẩy. Bây giờ y đã là cao thủ cửu phẩm từ lượng, đãtừ lâu nóng lạnh bất xâm, nhưng giờ lại run rẩy, chứng tỏ trong lòng y lạnh giábiết bao.Trong lòng y lạnh giá vì nội bộ Kiếm Lư tranh chấp, Vân Chi Lan dám ratay với Vương Thập Tam Lang, lại ra tay tàn nhẫn đến thế, hơn nữa còn cónhiều cao thủ Kiếm Lư ủng hộ, chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sắp chết đã mất khả năngkhống chế Kiếm Lư?Lạnh giá còn vì tình huống nguy hiểm lúc trước, mồ hôi nhễ nhại khắpngười, không chỉ vì ép độc cho Vương Thập Tam Lang, mà còn vì bốn thanhkiếm đáng sợ kia, Phạm Nhàn vẫn chưa hết hoảng hốt.Hơn nữa, trong lòng y còn một điều lo sợ hơn cả, điều đó đè nặng tâm trí,khiến y thở không ra hơi, sợ hãi chiếm cứ cả tâm trí.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ảnh Tử hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, hoàn toàn
không trả lời câu hỏi của Thập Tam Lang, có lẽ vì thấy vô vị, nhàm chán, khinh
thường.
Hắn là em ruột của Tứ Cố Kiếm, bị đồ đệ của Tứ Cố Kiếm chất vấn như
vậy, tất nhiên thấy rất vớ vẩn. Cả thiên hạ chỉ có không quá bốn người biết thân
phận thật sự của hắn. Nếu không được Phạm Nhàn cho phép, Ảnh Tử sẽ không
để ai biết mối quan hệ giữa hắn và Kiếm Lư.
Chỉ là bí mật trọng đại này, sau khi Ảnh Tử tối nay bị ép phải ra tay tối hôm
nay, chỉ e sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non.
Phạm Nhàn dịch người đi xuống từ sau giường, cúi đầu ngồi bên cạnh
Vương Thập Tam Lang, vùi cả đầu vào giữa hai vai, trông rất mệt mỏi, mồ hôi
trên người tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Vương Thập Tam Lang không nói lời cảm ơn, chỉ như một con hổ nhìn
chằm chằm Ảnh Tử, tựa hồ nếu Ảnh Tử không cho hắn một câu trả lời, dù lúc
này hắn yếu ớt không nổi, vừa mới bị các sư huynh đệ Kiếm Lư dùng thủ đoạn
tà ác khống chế, cũng phải lấy danh nghĩa Kiếm Lư mà ra tay với Ảnh Tử.
Phạm Nhàn vùi đầu, đưa ngón tay cái tay phải lên ngửi nhẹ, trên đầu ngón
tay mang theo mồ hôi trong cơ thể Vương Thập Tam Lang bị ép ra, hơi có cảm
giác nhờn. Hắn lập tức nhận ra thành phần chất độc, trong lòng hụt hẫng, ánh
mắt đầy sát ý, nói: "Chất độc thật lợi hại, Thập Tam, vị đại sư huynh này của
ngươi thật biết yêu thương ngươi."
Nói xong, Vương Thập Tam Lang im lặng, không biết đáp như thế nào, dẫu
sao thì đêm nay là hai đại cao thủ Nam Khánh cứu hắn khỏi tay sư huynh đệ.
Phạm Nhàn đột nhiên vẫy tay, dáng vẻ rất mệt mỏi nói: "Độc này quá hung
hiểm, ta không có thuốc giải trên tay, chỉ dùng chân khí đẩy độc, không thể đẩy
hết, ít nhất ngươi cũng phải dưỡng thương vài ngày mới có thể phục hồi. Có gì
muốn hỏi, sáng mai tỉnh dậy hỏi lại."
Vương Thập Tam Lang ho dữ dội hai tiếng, có vẻ không cam lòng, nhưng
cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, ngã xuống giường.
Phạm Nhàn rút mũi kim nhỏ trên cổ Vương Thập Tam Lang ra, lắc đầu,
đứng dậy từ mép giường, cầm nửa bình trà lạnh uống cạn, lại đổ mồ hôi nhễ
nhại, càng thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Y đẩy cửa bước ra, ngồi dưới bóng râm mái hiên, Ảnh Tử cũng đến bên
cạnh y.
"Vừa rồi may là có ngươi đến." Sau khi im lặng một lúc, Phạm Nhàn khẽ
nói: "Nếu không, ta thực sự không biết có thể sống sót quay lại hay không."
Chỉ nghĩ tới bốn thanh hàn kiếm cảnh giới cửu phẩm trong Kiếm Lư, nghĩ
tới cảnh tượng trông bình đạm thực chất lại cực kỳ hung hiểm lúc trước, trong
lòng Phạm Nhàn chỉ có sợ hãi và lạnh lẽo. Quả thực không thể coi thường anh
hùng trong thiên hạ, đơn đấu một mình, dù bản thân hắn không sợ ai, nhưng bị
vài kẻ cửu phẩm vây công thật sự rất đáng sợ, huống hồ hắn lại không nỡ bỏ
Vương Thập Tam Lang. Nếu không phải Ảnh Tử đột ngột xuất hiện trong ánh
trăng kia, không biết hôm nay y sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.
Sau khi chia tay ở sạp bán cá thu đao, Phạm Nhàn chỉ dặn Ảnh Tử liên lạc
với Giám Sát viện trong Đông Di thành, y đến con phố cạnh vượn mai một
mình, không ngờ Ảnh Tử lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, quay
trở lại bên cạnh y, cứu mạng y.
"Trước khi sự vụ của Lục Xử, trước hết ta là một cái bóng." Ảnh Tử bên
cạnh y lạnh lùng nói.
Phạm Nhàn im lặng giây lát, hiểu ý nghĩa trong lời ấy, trước đây Ảnh Tử là
cái bóng của Trần Bình Bình, nên chưa bao giờ rời xa Trần Bình Bình, sau này
Trần Bình Bình sai Ảnh Tử đến bảo vệ mình, nên Ảnh Tử trở thành bóng không
rời của y.
Cho dù Phạm Nhàn có phần bất cẩn, sai Ảnh Tử đi xử lý việc trong viện, chỉ
trong giây lát xa rời hắn, Ảnh Tử vẫn cảm thấy bất an vô cùng, chọn cách tìm
Phạm Nhàn nhanh nhất - phong cách của Ảnh Tử là âm thầm theo sau Phạm
Nhàn, luôn luôn bảo vệ y.
Gió biển thổi tới, làm Phạm Nhàn vốn ướt đẫm mồ hôi cảm thấy lạnh buốt,
khiến y không kìm được run rẩy. Bây giờ y đã là cao thủ cửu phẩm từ lượng, đã
từ lâu nóng lạnh bất xâm, nhưng giờ lại run rẩy, chứng tỏ trong lòng y lạnh giá
biết bao.
Trong lòng y lạnh giá vì nội bộ Kiếm Lư tranh chấp, Vân Chi Lan dám ra
tay với Vương Thập Tam Lang, lại ra tay tàn nhẫn đến thế, hơn nữa còn có
nhiều cao thủ Kiếm Lư ủng hộ, chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sắp chết đã mất khả năng
khống chế Kiếm Lư?
Lạnh giá còn vì tình huống nguy hiểm lúc trước, mồ hôi nhễ nhại khắp
người, không chỉ vì ép độc cho Vương Thập Tam Lang, mà còn vì bốn thanh
kiếm đáng sợ kia, Phạm Nhàn vẫn chưa hết hoảng hốt.
Hơn nữa, trong lòng y còn một điều lo sợ hơn cả, điều đó đè nặng tâm trí,
khiến y thở không ra hơi, sợ hãi chiếm cứ cả tâm trí.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, hoàn toànkhông trả lời câu hỏi của Thập Tam Lang, có lẽ vì thấy vô vị, nhàm chán, khinhthường.Hắn là em ruột của Tứ Cố Kiếm, bị đồ đệ của Tứ Cố Kiếm chất vấn nhưvậy, tất nhiên thấy rất vớ vẩn. Cả thiên hạ chỉ có không quá bốn người biết thânphận thật sự của hắn. Nếu không được Phạm Nhàn cho phép, Ảnh Tử sẽ khôngđể ai biết mối quan hệ giữa hắn và Kiếm Lư.Chỉ là bí mật trọng đại này, sau khi Ảnh Tử tối nay bị ép phải ra tay tối hômnay, chỉ e sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non.Phạm Nhàn dịch người đi xuống từ sau giường, cúi đầu ngồi bên cạnhVương Thập Tam Lang, vùi cả đầu vào giữa hai vai, trông rất mệt mỏi, mồ hôitrên người tỏa ra mùi hôi khó chịu.Vương Thập Tam Lang không nói lời cảm ơn, chỉ như một con hổ nhìnchằm chằm Ảnh Tử, tựa hồ nếu Ảnh Tử không cho hắn một câu trả lời, dù lúcnày hắn yếu ớt không nổi, vừa mới bị các sư huynh đệ Kiếm Lư dùng thủ đoạntà ác khống chế, cũng phải lấy danh nghĩa Kiếm Lư mà ra tay với Ảnh Tử.Phạm Nhàn vùi đầu, đưa ngón tay cái tay phải lên ngửi nhẹ, trên đầu ngóntay mang theo mồ hôi trong cơ thể Vương Thập Tam Lang bị ép ra, hơi có cảmgiác nhờn. Hắn lập tức nhận ra thành phần chất độc, trong lòng hụt hẫng, ánhmắt đầy sát ý, nói: "Chất độc thật lợi hại, Thập Tam, vị đại sư huynh này củangươi thật biết yêu thương ngươi."Nói xong, Vương Thập Tam Lang im lặng, không biết đáp như thế nào, dẫusao thì đêm nay là hai đại cao thủ Nam Khánh cứu hắn khỏi tay sư huynh đệ.Phạm Nhàn đột nhiên vẫy tay, dáng vẻ rất mệt mỏi nói: "Độc này quá hunghiểm, ta không có thuốc giải trên tay, chỉ dùng chân khí đẩy độc, không thể đẩyhết, ít nhất ngươi cũng phải dưỡng thương vài ngày mới có thể phục hồi. Có gìmuốn hỏi, sáng mai tỉnh dậy hỏi lại."Vương Thập Tam Lang ho dữ dội hai tiếng, có vẻ không cam lòng, nhưngcảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, ngã xuống giường.Phạm Nhàn rút mũi kim nhỏ trên cổ Vương Thập Tam Lang ra, lắc đầu,đứng dậy từ mép giường, cầm nửa bình trà lạnh uống cạn, lại đổ mồ hôi nhễnhại, càng thấy mệt mỏi không chịu nổi.Y đẩy cửa bước ra, ngồi dưới bóng râm mái hiên, Ảnh Tử cũng đến bêncạnh y."Vừa rồi may là có ngươi đến." Sau khi im lặng một lúc, Phạm Nhàn khẽnói: "Nếu không, ta thực sự không biết có thể sống sót quay lại hay không."Chỉ nghĩ tới bốn thanh hàn kiếm cảnh giới cửu phẩm trong Kiếm Lư, nghĩtới cảnh tượng trông bình đạm thực chất lại cực kỳ hung hiểm lúc trước, tronglòng Phạm Nhàn chỉ có sợ hãi và lạnh lẽo. Quả thực không thể coi thường anhhùng trong thiên hạ, đơn đấu một mình, dù bản thân hắn không sợ ai, nhưng bịvài kẻ cửu phẩm vây công thật sự rất đáng sợ, huống hồ hắn lại không nỡ bỏVương Thập Tam Lang. Nếu không phải Ảnh Tử đột ngột xuất hiện trong ánhtrăng kia, không biết hôm nay y sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.Sau khi chia tay ở sạp bán cá thu đao, Phạm Nhàn chỉ dặn Ảnh Tử liên lạcvới Giám Sát viện trong Đông Di thành, y đến con phố cạnh vượn mai mộtmình, không ngờ Ảnh Tử lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, quaytrở lại bên cạnh y, cứu mạng y."Trước khi sự vụ của Lục Xử, trước hết ta là một cái bóng." Ảnh Tử bêncạnh y lạnh lùng nói.Phạm Nhàn im lặng giây lát, hiểu ý nghĩa trong lời ấy, trước đây Ảnh Tử làcái bóng của Trần Bình Bình, nên chưa bao giờ rời xa Trần Bình Bình, sau nàyTrần Bình Bình sai Ảnh Tử đến bảo vệ mình, nên Ảnh Tử trở thành bóng khôngrời của y.Cho dù Phạm Nhàn có phần bất cẩn, sai Ảnh Tử đi xử lý việc trong viện, chỉtrong giây lát xa rời hắn, Ảnh Tử vẫn cảm thấy bất an vô cùng, chọn cách tìmPhạm Nhàn nhanh nhất - phong cách của Ảnh Tử là âm thầm theo sau PhạmNhàn, luôn luôn bảo vệ y.Gió biển thổi tới, làm Phạm Nhàn vốn ướt đẫm mồ hôi cảm thấy lạnh buốt,khiến y không kìm được run rẩy. Bây giờ y đã là cao thủ cửu phẩm từ lượng, đãtừ lâu nóng lạnh bất xâm, nhưng giờ lại run rẩy, chứng tỏ trong lòng y lạnh giábiết bao.Trong lòng y lạnh giá vì nội bộ Kiếm Lư tranh chấp, Vân Chi Lan dám ratay với Vương Thập Tam Lang, lại ra tay tàn nhẫn đến thế, hơn nữa còn cónhiều cao thủ Kiếm Lư ủng hộ, chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sắp chết đã mất khả năngkhống chế Kiếm Lư?Lạnh giá còn vì tình huống nguy hiểm lúc trước, mồ hôi nhễ nhại khắpngười, không chỉ vì ép độc cho Vương Thập Tam Lang, mà còn vì bốn thanhkiếm đáng sợ kia, Phạm Nhàn vẫn chưa hết hoảng hốt.Hơn nữa, trong lòng y còn một điều lo sợ hơn cả, điều đó đè nặng tâm trí,khiến y thở không ra hơi, sợ hãi chiếm cứ cả tâm trí.