Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1578: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có,ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầuxuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệnhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũngkiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng haingười đều rất nặng nề."Sao lúc nãy ngươi không giết chết cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng PhạmNhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng."Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ vàkiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũngchỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thươngđược lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưngkhông thể giết sạch bọn họ.""Không thể phủ nhận, bản lĩnh dạy học trò của gã huynh trưởng ngu ngốckia quả thực đệ nhất thiên hạ."Lời của Ảnh Tử nói ra một sự thật ai cũng biết, trong Tứ Đại tông sư, DiệpLưu Vân không nhận đồ đệ, Khánh Đế chỉ có Phạm Nhàn tạm coi lòng vòngnhiêu khê là đệ tử, còn Thiên Nhất đạo của Khổ Hà tuy có đồ đệ nhiều nhưngngười thực sự rèn luyện ra vô số cao thủ tuyệt đối chỉ có một mình Tứ CốKiếm. Chỉ riêng Kiếm Lư đã có mười hai tên cửu phẩm, đấy là một con sốkhiến người ta sững sờ.Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ba năm qua ta rất cẩnthận, mỗi lần dùng Tứ Cố kiếm là có người chết, ta chưa từng để ai thấy mìnhsử dụng Tứ Cố kiếm.""Kiếm của ta chưa từng để ai sống sót." Ảnh Tử lạnh lùng nói ra sự thật. Bấtkỳ ai trúng kiếm của sát thủ số một thiên hạ đều bỏ mạng, không ai sống sót."Còn Vân Chi Lan?" Phạm Nhàn hỏi một cái tên. Ba năm trước ở GiangNam, Ảnh Tử dẫn các kiếm thủ Lục Xử truy sát các đệ tử Kiếm Lư do Vân ChiLan cầm đầu, ép bọn chúng ra khỏi hai chau Tô, Hàng, góp công lớn cho PhạmNhàn lập lại trật tự Giang Nam."Khi giết Vân Chi Lan, ta không dùng Tứ Cố kiếm." Ảnh Tử trầm ngâm rồitrả lời.Phạm Nhàn gật nhẹ đầu. Cho dù Ảnh Tử tập kích Vân Chi Lan bên thuyềncâu cá ngoài Lâu Ngoại Lầu dưới Tây Hồ, cũng chỉ làm bị thương nặng đốiphương. Hóa ra Ảnh Tử cũng lo không thể giết chết Vân Chi Lan nên vẫn giữthủ đoạn, tránh lộ danh tính.“Vậy là cả thiên hạ đêm nay chỉ có năm, không, sáu người... Nếu kể cả ThậpTam Lang là bảy người biết bí mật này.” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ: “Vấn đềlà, chúng ta không thể diệt khẩu những người này, ngươi nghĩ bao giờ thì Tứ CốKiếm sẽ đoán ra ngươi chính là đệ đệ may mắn sống sót của hắn?”Ảnh Tử im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ từ lâu trước đây, hắn đãbiết Ảnh Tử của Giám Sát viện chính là ta.”Nghe vậy, Phạm Nhàn chìm vào một trạng thái bình tĩnh bất đắc dĩ, biết cólẽ vì chuyến Đông Di thành lần này mà điều mình e sợ nhất sẽ thành sự thật.Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thì thầm: “Giá như TứCố Kiếm giữ bí mật cho chúng ta thì tốt biết mấy.”Ảnh Tử liếc nhìn y một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy ý châm chọc.Phạm Nhàn bỗng thở dài, nhìn Ảnh Tử cười hỏi: “Hôm đó ở Huyền Khôngmiếu ám sát Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thế nào?”Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá tốt.”Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì nữa.Ngày ám sát Huyền Không miếu, Hoàng đế bệ hạ liên tục quát tháo, sát thủchính là đệ đệ bỏ nhà đi lúc nhỏ của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành. Nay muôndân đều biết, Khánh Đế là Đại tông sư, mắt nhìn không lầm. Nếu Tứ Cố Kiếmqua báo cáo của đệ tử đêm nay đoán ra Ảnh Tử là đệ đệ mình, tin tức truyền vềNam Khánh...Chủ quản Lục Xử Giám Sát viện Ảnh Tử ám sát Khánh Đế! Liệu Trần BìnhBình còn có thể ngồi yên trên xe lăn? Đó là điều Phạm Nhàn và Ảnh Tử lo sợnhất. Cả hai đều kính trọng lão thọt kia từ tận đáy lòng, giờ khôi phục tinh thần,cả hai không khỏi hối hận vì đã lộ sơ hở, tiết lộ bí mật lớn nhất của Giám Sátviện."Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta nghĩ." Phạm Nhàn đột nhiênbình tĩnh nói: "Trong ngày mai, ta sẽ gặp Tứ Cố Kiếm để bàn chuyện làm ăn,cũng bàn luận về chuyện này."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng như suy nghĩ của Phạm Nhàn, chưa chắc chuyện này đã ảnh hưởngđến Nam Khánh quốc, có điều y đang thận trọng chuẩn bị. Còn chuyện chínhtrong chuyến đi Đông Di thành lần này, cần y tập trung xử lý. Nếu xử lý tốt việcnày, có lẽ mọi vấn đề sẽ tự giải quyết."Ta và ngươi có phải là bằng hữu không?" Phạm Nhàn vừa uống cháo loãng,vừa nhìn Vương Thập Tam Lang đang ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, vếtthương chưa lành.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có,
ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.
Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầu
xuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệ
nhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũng
kiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng hai
người đều rất nặng nề.
"Sao lúc nãy ngươi không giết chết cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng Phạm
Nhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng.
"Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ và
kiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũng
chỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thương
được lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưng
không thể giết sạch bọn họ."
"Không thể phủ nhận, bản lĩnh dạy học trò của gã huynh trưởng ngu ngốc
kia quả thực đệ nhất thiên hạ."
Lời của Ảnh Tử nói ra một sự thật ai cũng biết, trong Tứ Đại tông sư, Diệp
Lưu Vân không nhận đồ đệ, Khánh Đế chỉ có Phạm Nhàn tạm coi lòng vòng
nhiêu khê là đệ tử, còn Thiên Nhất đạo của Khổ Hà tuy có đồ đệ nhiều nhưng
người thực sự rèn luyện ra vô số cao thủ tuyệt đối chỉ có một mình Tứ Cố
Kiếm. Chỉ riêng Kiếm Lư đã có mười hai tên cửu phẩm, đấy là một con số
khiến người ta sững sờ.
Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ba năm qua ta rất cẩn
thận, mỗi lần dùng Tứ Cố kiếm là có người chết, ta chưa từng để ai thấy mình
sử dụng Tứ Cố kiếm."
"Kiếm của ta chưa từng để ai sống sót." Ảnh Tử lạnh lùng nói ra sự thật. Bất
kỳ ai trúng kiếm của sát thủ số một thiên hạ đều bỏ mạng, không ai sống sót.
"Còn Vân Chi Lan?" Phạm Nhàn hỏi một cái tên. Ba năm trước ở Giang
Nam, Ảnh Tử dẫn các kiếm thủ Lục Xử truy sát các đệ tử Kiếm Lư do Vân Chi
Lan cầm đầu, ép bọn chúng ra khỏi hai chau Tô, Hàng, góp công lớn cho Phạm
Nhàn lập lại trật tự Giang Nam.
"Khi giết Vân Chi Lan, ta không dùng Tứ Cố kiếm." Ảnh Tử trầm ngâm rồi
trả lời.
Phạm Nhàn gật nhẹ đầu. Cho dù Ảnh Tử tập kích Vân Chi Lan bên thuyền
câu cá ngoài Lâu Ngoại Lầu dưới Tây Hồ, cũng chỉ làm bị thương nặng đối
phương. Hóa ra Ảnh Tử cũng lo không thể giết chết Vân Chi Lan nên vẫn giữ
thủ đoạn, tránh lộ danh tính.
“Vậy là cả thiên hạ đêm nay chỉ có năm, không, sáu người... Nếu kể cả Thập
Tam Lang là bảy người biết bí mật này.” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ: “Vấn đề
là, chúng ta không thể diệt khẩu những người này, ngươi nghĩ bao giờ thì Tứ Cố
Kiếm sẽ đoán ra ngươi chính là đệ đệ may mắn sống sót của hắn?”
Ảnh Tử im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ từ lâu trước đây, hắn đã
biết Ảnh Tử của Giám Sát viện chính là ta.”
Nghe vậy, Phạm Nhàn chìm vào một trạng thái bình tĩnh bất đắc dĩ, biết có
lẽ vì chuyến Đông Di thành lần này mà điều mình e sợ nhất sẽ thành sự thật.
Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thì thầm: “Giá như Tứ
Cố Kiếm giữ bí mật cho chúng ta thì tốt biết mấy.”
Ảnh Tử liếc nhìn y một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy ý châm chọc.
Phạm Nhàn bỗng thở dài, nhìn Ảnh Tử cười hỏi: “Hôm đó ở Huyền Không
miếu ám sát Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá tốt.”
Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Ngày ám sát Huyền Không miếu, Hoàng đế bệ hạ liên tục quát tháo, sát thủ
chính là đệ đệ bỏ nhà đi lúc nhỏ của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành. Nay muôn
dân đều biết, Khánh Đế là Đại tông sư, mắt nhìn không lầm. Nếu Tứ Cố Kiếm
qua báo cáo của đệ tử đêm nay đoán ra Ảnh Tử là đệ đệ mình, tin tức truyền về
Nam Khánh...
Chủ quản Lục Xử Giám Sát viện Ảnh Tử ám sát Khánh Đế! Liệu Trần Bình
Bình còn có thể ngồi yên trên xe lăn? Đó là điều Phạm Nhàn và Ảnh Tử lo sợ
nhất. Cả hai đều kính trọng lão thọt kia từ tận đáy lòng, giờ khôi phục tinh thần,
cả hai không khỏi hối hận vì đã lộ sơ hở, tiết lộ bí mật lớn nhất của Giám Sát
viện.
"Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta nghĩ." Phạm Nhàn đột nhiên
bình tĩnh nói: "Trong ngày mai, ta sẽ gặp Tứ Cố Kiếm để bàn chuyện làm ăn,
cũng bàn luận về chuyện này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đúng như suy nghĩ của Phạm Nhàn, chưa chắc chuyện này đã ảnh hưởng
đến Nam Khánh quốc, có điều y đang thận trọng chuẩn bị. Còn chuyện chính
trong chuyến đi Đông Di thành lần này, cần y tập trung xử lý. Nếu xử lý tốt việc
này, có lẽ mọi vấn đề sẽ tự giải quyết.
"Ta và ngươi có phải là bằng hữu không?" Phạm Nhàn vừa uống cháo loãng,
vừa nhìn Vương Thập Tam Lang đang ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, vết
thương chưa lành.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có,ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầuxuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệnhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũngkiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng haingười đều rất nặng nề."Sao lúc nãy ngươi không giết chết cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng PhạmNhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng."Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ vàkiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũngchỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thươngđược lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưngkhông thể giết sạch bọn họ.""Không thể phủ nhận, bản lĩnh dạy học trò của gã huynh trưởng ngu ngốckia quả thực đệ nhất thiên hạ."Lời của Ảnh Tử nói ra một sự thật ai cũng biết, trong Tứ Đại tông sư, DiệpLưu Vân không nhận đồ đệ, Khánh Đế chỉ có Phạm Nhàn tạm coi lòng vòngnhiêu khê là đệ tử, còn Thiên Nhất đạo của Khổ Hà tuy có đồ đệ nhiều nhưngngười thực sự rèn luyện ra vô số cao thủ tuyệt đối chỉ có một mình Tứ CốKiếm. Chỉ riêng Kiếm Lư đã có mười hai tên cửu phẩm, đấy là một con sốkhiến người ta sững sờ.Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ba năm qua ta rất cẩnthận, mỗi lần dùng Tứ Cố kiếm là có người chết, ta chưa từng để ai thấy mìnhsử dụng Tứ Cố kiếm.""Kiếm của ta chưa từng để ai sống sót." Ảnh Tử lạnh lùng nói ra sự thật. Bấtkỳ ai trúng kiếm của sát thủ số một thiên hạ đều bỏ mạng, không ai sống sót."Còn Vân Chi Lan?" Phạm Nhàn hỏi một cái tên. Ba năm trước ở GiangNam, Ảnh Tử dẫn các kiếm thủ Lục Xử truy sát các đệ tử Kiếm Lư do Vân ChiLan cầm đầu, ép bọn chúng ra khỏi hai chau Tô, Hàng, góp công lớn cho PhạmNhàn lập lại trật tự Giang Nam."Khi giết Vân Chi Lan, ta không dùng Tứ Cố kiếm." Ảnh Tử trầm ngâm rồitrả lời.Phạm Nhàn gật nhẹ đầu. Cho dù Ảnh Tử tập kích Vân Chi Lan bên thuyềncâu cá ngoài Lâu Ngoại Lầu dưới Tây Hồ, cũng chỉ làm bị thương nặng đốiphương. Hóa ra Ảnh Tử cũng lo không thể giết chết Vân Chi Lan nên vẫn giữthủ đoạn, tránh lộ danh tính.“Vậy là cả thiên hạ đêm nay chỉ có năm, không, sáu người... Nếu kể cả ThậpTam Lang là bảy người biết bí mật này.” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ: “Vấn đềlà, chúng ta không thể diệt khẩu những người này, ngươi nghĩ bao giờ thì Tứ CốKiếm sẽ đoán ra ngươi chính là đệ đệ may mắn sống sót của hắn?”Ảnh Tử im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ từ lâu trước đây, hắn đãbiết Ảnh Tử của Giám Sát viện chính là ta.”Nghe vậy, Phạm Nhàn chìm vào một trạng thái bình tĩnh bất đắc dĩ, biết cólẽ vì chuyến Đông Di thành lần này mà điều mình e sợ nhất sẽ thành sự thật.Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thì thầm: “Giá như TứCố Kiếm giữ bí mật cho chúng ta thì tốt biết mấy.”Ảnh Tử liếc nhìn y một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy ý châm chọc.Phạm Nhàn bỗng thở dài, nhìn Ảnh Tử cười hỏi: “Hôm đó ở Huyền Khôngmiếu ám sát Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thế nào?”Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá tốt.”Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì nữa.Ngày ám sát Huyền Không miếu, Hoàng đế bệ hạ liên tục quát tháo, sát thủchính là đệ đệ bỏ nhà đi lúc nhỏ của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành. Nay muôndân đều biết, Khánh Đế là Đại tông sư, mắt nhìn không lầm. Nếu Tứ Cố Kiếmqua báo cáo của đệ tử đêm nay đoán ra Ảnh Tử là đệ đệ mình, tin tức truyền vềNam Khánh...Chủ quản Lục Xử Giám Sát viện Ảnh Tử ám sát Khánh Đế! Liệu Trần BìnhBình còn có thể ngồi yên trên xe lăn? Đó là điều Phạm Nhàn và Ảnh Tử lo sợnhất. Cả hai đều kính trọng lão thọt kia từ tận đáy lòng, giờ khôi phục tinh thần,cả hai không khỏi hối hận vì đã lộ sơ hở, tiết lộ bí mật lớn nhất của Giám Sátviện."Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta nghĩ." Phạm Nhàn đột nhiênbình tĩnh nói: "Trong ngày mai, ta sẽ gặp Tứ Cố Kiếm để bàn chuyện làm ăn,cũng bàn luận về chuyện này."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng như suy nghĩ của Phạm Nhàn, chưa chắc chuyện này đã ảnh hưởngđến Nam Khánh quốc, có điều y đang thận trọng chuẩn bị. Còn chuyện chínhtrong chuyến đi Đông Di thành lần này, cần y tập trung xử lý. Nếu xử lý tốt việcnày, có lẽ mọi vấn đề sẽ tự giải quyết."Ta và ngươi có phải là bằng hữu không?" Phạm Nhàn vừa uống cháo loãng,vừa nhìn Vương Thập Tam Lang đang ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, vếtthương chưa lành.