Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1584: Cô gái và tâm trạng Hoàng đế trong gian nhà trên núi 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tư Lý Lý giúp y ẩn nấp không chỉ vì cảm kích ơn cứu mạng, trả nợ báo thùcủa y, mà còn vì những cảm xúc khó nói thành lời. Cô gái có thân thế ly kỳ,từng giả dạng kỹ nữ số một ở kinh đô, làm gian tế cho Bắc Tề. Nhưng ngườitừng có quan hệ da thịt thân mật với cô, thậm chí có thể ví như nước sữa giaohòa, thế thì chỉ có mình nam nhân Phạm Nhàn.Đặc biệt là trong đêm trăng sáng ấy, trong miếu hoang, trên chiếc giườnglớn ngát mùi hoa quế, thân thể nam nữ giao hoà trong quan hệ phức tạp, ai biếtchuyện gì đã xảy ra.Con đường dẫn tới trái tim nữ nhân là ở bên dưới? Đó là lời ai nói? Dù saocũng có lý, ít nhất ánh mắt của Tư Lý Lý nhìn Phạm Nhàn lúc này phức tạp đếnmức khó tả.Cuối cùng, Phạm Nhàn bị ánh mắt u uất của Tư Lý Lý đánh bại. Làm sao yquên được những năm xưa dưới trăng sáng bên bờ sông, trên xe ngựa, trongmiếu hoang, trên thềm đình, với người con gái này. Nhưng y vẫn nghĩ cô khácvới nữ nhân thế gian, có khả năng khống chế mạnh mẽ đối với tương lai củamình, nên mới vô thức giữ khoảng cách. Nhưng cuối cùng ánh mắt u uất nàyvẫn khiến cho y hiểu, cho dù có lợi hại đến đâu, nữ nhân vẫn là nữ nhân.Trong cung điện Bắc Tề... không tới có một người nam nhân thực sự. Nỗi côđơn khiến Tư Lý Lý không thể chịu đựng nổi. Không biết cô gái đã bao lần nhớvề đầu ngón tay làm người ta tan chảy của y, gương mặt dịu dàng nhưng lạnhlùng kia, tương tư suốt bao năm mà thành ra ám ảnh.Phạm Nhàn im lặng, nhẹ nhàng nắm tay Tư Lý Lý, nhìn đôi mắt biết nói củacô, khẽ mỉm cười.Nhưng Tư Lý Lý bỗng nhớ ra điều gì đó, cười cay đắng: "Bệ hạ đối đãi tarất tốt, còn muốn xin ân huệ của người.""Hắn muốn giết ta, mà còn rất nhiều lần rồi" Phạm Nhàn nhìn Tư Lý LýLẳng lặng nói: "Ta là người có thù tất báo, nhất là lần này hắn đến Đông Dithành âm mưu quá lớn, ta không thể dâng hai tay cho bọn chúng được. Cho dùnăm xưa hoàng tộc Khánh Quốc đối xử ra sao với nhà nương, nhưng nương dùsao cũng là người Khánh Quốc, không thể mặc kệ hai bên liên thủ, gây áp lựclên Đại Khánh ta được.""Sau khi song thân băng hà, ta đã không còn coi mình là người Nam Khánhnữa." Tư Lý Lý chậm rãi rút tay khỏi tay y, nói: "Ta chỉ là một nữ nhân đángthương bình thường."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Cũng đúng. Việc này mànhờ ngươi giúp thì đúng là là vô lý. Ta chỉ muốn hỏi, hai ngày nay hắn tiếnKiếm Lư bàn chuyện gì với Tứ Cố Kiếm."Tư Lý Lý nhếch khóe môi lên, nở nụ cười: "Nói ra e là ngươi không tin, TứCố Kiếm kiêu ngạo đến mức nào. Bệ hạ tự mình cúi mình, vào Kiếm Lư haingày liên tiếp, mà vẫn không được gặp mặt vị Đại tông sư ấy."Phạm Nhàn nhướng mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộcTứ Cố Kiếm nghĩ sao? Cho dù dùng Thập Tam Lang thay lời biểu đạt một phầnthái độ, song Bắc Tề Hoàng đế tự mình đến, lão cũng không gặp. Việc Hoàngđế Bắc Tề đến, rõ ràng là cơ hội để Tứ Cố Kiếm mặc cả.o O oMột góc gian nhà, xung quanh là cao thủ Bắc Tề và Kiếm Lư ẩn nấp. Trongrừng hoa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề được Lang Đào mời ra, vẻ mặt hờ hững nhìngian nhà dưới chân núi, khóe mắt giật giật, xem ra cực kỳ tức giận vì Tứ CốKiếm từ chối tiếp kiến."Vương Thập Tam Lang muốn vượt ải vào Kiếm Lư, rõ ràng là muốn đưatin tức từ Nam Khánh Phạm Nhàn cho Tứ Cố Kiếm." Lang Đào bình tĩnh nói:"Lúc này người của Vân Chi Lan vẫn ngăn cản hắn bên ngoài. Vấn đề là mônhạ Kiếm Lư tuy nghiêng về triều ta, nhưng không thể giết chết Vương ThậpTam Lang giữa thanh thiên bạch nhật.""Theo trẫm, người kia chính là Phạm Nhàn." Hoàng đế Bắc Tề nhắm mắt,nói nhỏ.Lông mày Lang Đào nhíu lại, hắn biết Nam Khánh Phạm Nhàn là nhân vậtkhó chơi đến mức nào. Nếu Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Vệ Hoa không ngăn đượcphái đoàn Nam Khánh, để Phạm Nhàn một mình đến Đông Di thành trước, chỉ ey thực sự có khả năng phá hoại âm mưu của Hoàng đế bệ hạ."Thái độ của Tứ Cố Kiếm quá mơ hồ không rõ, trẫm vẫn luôn đoán khôngra rốt cuộc hắn nghĩ thế nào." Bắc Tề Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt lóe lênhàn quang, nói: "Triều ta tất phải giao chiến với Nam Khánh, Phạm Nhàn chết,chắc chắn Khánh Đế sẽ nổi giận xuất binh, Đông Di thành cũng chỉ có thể ngảvề triều ta.""Chiến tranh nổ ra, làm sao thu xếp?" Lang Đào nhíu mày nói: "Cho dùPhạm Nhàn chết ở Đông Di thành, Khánh Đế cũng sẽ đổ tội cho chúng ta.""Phạm Nhàn không chết thì sao?" Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chợthoang mang: "Chẳng lẽ hắn có thể ngăn cản chiến tranh? Đại Tề còn chưa sẵnsàng, vốn không nên khiêu khích Nam triều... Nhưng nếu trẫm không hànhđộng, Đông Di thành sẽ bị Nam Khánh thôn tính. Lúc đó khí thế Đại Tề càngsuy yếu, không thể lật ngược tình thế."
"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tư Lý Lý giúp y ẩn nấp không chỉ vì cảm kích ơn cứu mạng, trả nợ báo thù
của y, mà còn vì những cảm xúc khó nói thành lời. Cô gái có thân thế ly kỳ,
từng giả dạng kỹ nữ số một ở kinh đô, làm gian tế cho Bắc Tề. Nhưng người
từng có quan hệ da thịt thân mật với cô, thậm chí có thể ví như nước sữa giao
hòa, thế thì chỉ có mình nam nhân Phạm Nhàn.
Đặc biệt là trong đêm trăng sáng ấy, trong miếu hoang, trên chiếc giường
lớn ngát mùi hoa quế, thân thể nam nữ giao hoà trong quan hệ phức tạp, ai biết
chuyện gì đã xảy ra.
Con đường dẫn tới trái tim nữ nhân là ở bên dưới? Đó là lời ai nói? Dù sao
cũng có lý, ít nhất ánh mắt của Tư Lý Lý nhìn Phạm Nhàn lúc này phức tạp đến
mức khó tả.
Cuối cùng, Phạm Nhàn bị ánh mắt u uất của Tư Lý Lý đánh bại. Làm sao y
quên được những năm xưa dưới trăng sáng bên bờ sông, trên xe ngựa, trong
miếu hoang, trên thềm đình, với người con gái này. Nhưng y vẫn nghĩ cô khác
với nữ nhân thế gian, có khả năng khống chế mạnh mẽ đối với tương lai của
mình, nên mới vô thức giữ khoảng cách. Nhưng cuối cùng ánh mắt u uất này
vẫn khiến cho y hiểu, cho dù có lợi hại đến đâu, nữ nhân vẫn là nữ nhân.
Trong cung điện Bắc Tề... không tới có một người nam nhân thực sự. Nỗi cô
đơn khiến Tư Lý Lý không thể chịu đựng nổi. Không biết cô gái đã bao lần nhớ
về đầu ngón tay làm người ta tan chảy của y, gương mặt dịu dàng nhưng lạnh
lùng kia, tương tư suốt bao năm mà thành ra ám ảnh.
Phạm Nhàn im lặng, nhẹ nhàng nắm tay Tư Lý Lý, nhìn đôi mắt biết nói của
cô, khẽ mỉm cười.
Nhưng Tư Lý Lý bỗng nhớ ra điều gì đó, cười cay đắng: "Bệ hạ đối đãi ta
rất tốt, còn muốn xin ân huệ của người."
"Hắn muốn giết ta, mà còn rất nhiều lần rồi" Phạm Nhàn nhìn Tư Lý Lý
Lẳng lặng nói: "Ta là người có thù tất báo, nhất là lần này hắn đến Đông Di
thành âm mưu quá lớn, ta không thể dâng hai tay cho bọn chúng được. Cho dù
năm xưa hoàng tộc Khánh Quốc đối xử ra sao với nhà nương, nhưng nương dù
sao cũng là người Khánh Quốc, không thể mặc kệ hai bên liên thủ, gây áp lực
lên Đại Khánh ta được."
"Sau khi song thân băng hà, ta đã không còn coi mình là người Nam Khánh
nữa." Tư Lý Lý chậm rãi rút tay khỏi tay y, nói: "Ta chỉ là một nữ nhân đáng
thương bình thường."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Cũng đúng. Việc này mà
nhờ ngươi giúp thì đúng là là vô lý. Ta chỉ muốn hỏi, hai ngày nay hắn tiến
Kiếm Lư bàn chuyện gì với Tứ Cố Kiếm."
Tư Lý Lý nhếch khóe môi lên, nở nụ cười: "Nói ra e là ngươi không tin, Tứ
Cố Kiếm kiêu ngạo đến mức nào. Bệ hạ tự mình cúi mình, vào Kiếm Lư hai
ngày liên tiếp, mà vẫn không được gặp mặt vị Đại tông sư ấy."
Phạm Nhàn nhướng mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc
Tứ Cố Kiếm nghĩ sao? Cho dù dùng Thập Tam Lang thay lời biểu đạt một phần
thái độ, song Bắc Tề Hoàng đế tự mình đến, lão cũng không gặp. Việc Hoàng
đế Bắc Tề đến, rõ ràng là cơ hội để Tứ Cố Kiếm mặc cả.
o O o
Một góc gian nhà, xung quanh là cao thủ Bắc Tề và Kiếm Lư ẩn nấp. Trong
rừng hoa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề được Lang Đào mời ra, vẻ mặt hờ hững nhìn
gian nhà dưới chân núi, khóe mắt giật giật, xem ra cực kỳ tức giận vì Tứ Cố
Kiếm từ chối tiếp kiến.
"Vương Thập Tam Lang muốn vượt ải vào Kiếm Lư, rõ ràng là muốn đưa
tin tức từ Nam Khánh Phạm Nhàn cho Tứ Cố Kiếm." Lang Đào bình tĩnh nói:
"Lúc này người của Vân Chi Lan vẫn ngăn cản hắn bên ngoài. Vấn đề là môn
hạ Kiếm Lư tuy nghiêng về triều ta, nhưng không thể giết chết Vương Thập
Tam Lang giữa thanh thiên bạch nhật."
"Theo trẫm, người kia chính là Phạm Nhàn." Hoàng đế Bắc Tề nhắm mắt,
nói nhỏ.
Lông mày Lang Đào nhíu lại, hắn biết Nam Khánh Phạm Nhàn là nhân vật
khó chơi đến mức nào. Nếu Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Vệ Hoa không ngăn được
phái đoàn Nam Khánh, để Phạm Nhàn một mình đến Đông Di thành trước, chỉ e
y thực sự có khả năng phá hoại âm mưu của Hoàng đế bệ hạ.
"Thái độ của Tứ Cố Kiếm quá mơ hồ không rõ, trẫm vẫn luôn đoán không
ra rốt cuộc hắn nghĩ thế nào." Bắc Tề Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt lóe lên
hàn quang, nói: "Triều ta tất phải giao chiến với Nam Khánh, Phạm Nhàn chết,
chắc chắn Khánh Đế sẽ nổi giận xuất binh, Đông Di thành cũng chỉ có thể ngả
về triều ta."
"Chiến tranh nổ ra, làm sao thu xếp?" Lang Đào nhíu mày nói: "Cho dù
Phạm Nhàn chết ở Đông Di thành, Khánh Đế cũng sẽ đổ tội cho chúng ta."
"Phạm Nhàn không chết thì sao?" Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chợt
hoang mang: "Chẳng lẽ hắn có thể ngăn cản chiến tranh? Đại Tề còn chưa sẵn
sàng, vốn không nên khiêu khích Nam triều... Nhưng nếu trẫm không hành
động, Đông Di thành sẽ bị Nam Khánh thôn tính. Lúc đó khí thế Đại Tề càng
suy yếu, không thể lật ngược tình thế."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tư Lý Lý giúp y ẩn nấp không chỉ vì cảm kích ơn cứu mạng, trả nợ báo thùcủa y, mà còn vì những cảm xúc khó nói thành lời. Cô gái có thân thế ly kỳ,từng giả dạng kỹ nữ số một ở kinh đô, làm gian tế cho Bắc Tề. Nhưng ngườitừng có quan hệ da thịt thân mật với cô, thậm chí có thể ví như nước sữa giaohòa, thế thì chỉ có mình nam nhân Phạm Nhàn.Đặc biệt là trong đêm trăng sáng ấy, trong miếu hoang, trên chiếc giườnglớn ngát mùi hoa quế, thân thể nam nữ giao hoà trong quan hệ phức tạp, ai biếtchuyện gì đã xảy ra.Con đường dẫn tới trái tim nữ nhân là ở bên dưới? Đó là lời ai nói? Dù saocũng có lý, ít nhất ánh mắt của Tư Lý Lý nhìn Phạm Nhàn lúc này phức tạp đếnmức khó tả.Cuối cùng, Phạm Nhàn bị ánh mắt u uất của Tư Lý Lý đánh bại. Làm sao yquên được những năm xưa dưới trăng sáng bên bờ sông, trên xe ngựa, trongmiếu hoang, trên thềm đình, với người con gái này. Nhưng y vẫn nghĩ cô khácvới nữ nhân thế gian, có khả năng khống chế mạnh mẽ đối với tương lai củamình, nên mới vô thức giữ khoảng cách. Nhưng cuối cùng ánh mắt u uất nàyvẫn khiến cho y hiểu, cho dù có lợi hại đến đâu, nữ nhân vẫn là nữ nhân.Trong cung điện Bắc Tề... không tới có một người nam nhân thực sự. Nỗi côđơn khiến Tư Lý Lý không thể chịu đựng nổi. Không biết cô gái đã bao lần nhớvề đầu ngón tay làm người ta tan chảy của y, gương mặt dịu dàng nhưng lạnhlùng kia, tương tư suốt bao năm mà thành ra ám ảnh.Phạm Nhàn im lặng, nhẹ nhàng nắm tay Tư Lý Lý, nhìn đôi mắt biết nói củacô, khẽ mỉm cười.Nhưng Tư Lý Lý bỗng nhớ ra điều gì đó, cười cay đắng: "Bệ hạ đối đãi tarất tốt, còn muốn xin ân huệ của người.""Hắn muốn giết ta, mà còn rất nhiều lần rồi" Phạm Nhàn nhìn Tư Lý LýLẳng lặng nói: "Ta là người có thù tất báo, nhất là lần này hắn đến Đông Dithành âm mưu quá lớn, ta không thể dâng hai tay cho bọn chúng được. Cho dùnăm xưa hoàng tộc Khánh Quốc đối xử ra sao với nhà nương, nhưng nương dùsao cũng là người Khánh Quốc, không thể mặc kệ hai bên liên thủ, gây áp lựclên Đại Khánh ta được.""Sau khi song thân băng hà, ta đã không còn coi mình là người Nam Khánhnữa." Tư Lý Lý chậm rãi rút tay khỏi tay y, nói: "Ta chỉ là một nữ nhân đángthương bình thường."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Cũng đúng. Việc này mànhờ ngươi giúp thì đúng là là vô lý. Ta chỉ muốn hỏi, hai ngày nay hắn tiếnKiếm Lư bàn chuyện gì với Tứ Cố Kiếm."Tư Lý Lý nhếch khóe môi lên, nở nụ cười: "Nói ra e là ngươi không tin, TứCố Kiếm kiêu ngạo đến mức nào. Bệ hạ tự mình cúi mình, vào Kiếm Lư haingày liên tiếp, mà vẫn không được gặp mặt vị Đại tông sư ấy."Phạm Nhàn nhướng mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộcTứ Cố Kiếm nghĩ sao? Cho dù dùng Thập Tam Lang thay lời biểu đạt một phầnthái độ, song Bắc Tề Hoàng đế tự mình đến, lão cũng không gặp. Việc Hoàngđế Bắc Tề đến, rõ ràng là cơ hội để Tứ Cố Kiếm mặc cả.o O oMột góc gian nhà, xung quanh là cao thủ Bắc Tề và Kiếm Lư ẩn nấp. Trongrừng hoa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề được Lang Đào mời ra, vẻ mặt hờ hững nhìngian nhà dưới chân núi, khóe mắt giật giật, xem ra cực kỳ tức giận vì Tứ CốKiếm từ chối tiếp kiến."Vương Thập Tam Lang muốn vượt ải vào Kiếm Lư, rõ ràng là muốn đưatin tức từ Nam Khánh Phạm Nhàn cho Tứ Cố Kiếm." Lang Đào bình tĩnh nói:"Lúc này người của Vân Chi Lan vẫn ngăn cản hắn bên ngoài. Vấn đề là mônhạ Kiếm Lư tuy nghiêng về triều ta, nhưng không thể giết chết Vương ThậpTam Lang giữa thanh thiên bạch nhật.""Theo trẫm, người kia chính là Phạm Nhàn." Hoàng đế Bắc Tề nhắm mắt,nói nhỏ.Lông mày Lang Đào nhíu lại, hắn biết Nam Khánh Phạm Nhàn là nhân vậtkhó chơi đến mức nào. Nếu Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Vệ Hoa không ngăn đượcphái đoàn Nam Khánh, để Phạm Nhàn một mình đến Đông Di thành trước, chỉ ey thực sự có khả năng phá hoại âm mưu của Hoàng đế bệ hạ."Thái độ của Tứ Cố Kiếm quá mơ hồ không rõ, trẫm vẫn luôn đoán khôngra rốt cuộc hắn nghĩ thế nào." Bắc Tề Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt lóe lênhàn quang, nói: "Triều ta tất phải giao chiến với Nam Khánh, Phạm Nhàn chết,chắc chắn Khánh Đế sẽ nổi giận xuất binh, Đông Di thành cũng chỉ có thể ngảvề triều ta.""Chiến tranh nổ ra, làm sao thu xếp?" Lang Đào nhíu mày nói: "Cho dùPhạm Nhàn chết ở Đông Di thành, Khánh Đế cũng sẽ đổ tội cho chúng ta.""Phạm Nhàn không chết thì sao?" Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chợthoang mang: "Chẳng lẽ hắn có thể ngăn cản chiến tranh? Đại Tề còn chưa sẵnsàng, vốn không nên khiêu khích Nam triều... Nhưng nếu trẫm không hànhđộng, Đông Di thành sẽ bị Nam Khánh thôn tính. Lúc đó khí thế Đại Tề càngsuy yếu, không thể lật ngược tình thế."