Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1585: Bẻ dương liễu vào nhà 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Trẫm từng trông mong Phạm Nhàn,nhưng nghĩ kỹ lại, đã không cùng tộc thì ắt có lòng dạ khác, rốt cuộc hắn vẫn làđắ con tư sinh của Khánh Đế. Làm sao hắn lại suy nghĩ cho Đại Tề được? Nhấtlà trong những năm gần đây, trẫm quan sát hắn kĩ lưỡng, đã có thể khẳng định...Hiện giờ hắn còn quá non nớt so với Khánh Đế, càng không thể ảnh hưởng đếntham vọng của Khánh Đế."Lang Đào lặng thinh một lúc lâu. Liên quan tới chuyện ở Định Châu thanhChâu, hắn hiện đang là thủ tọa Thiên Nhất đạo, đương nhiên hiểu rất rõ, đã cókhông ít đệ tử trên núi chết trong tay Giám Sát viện của Phạm Nhàn. Cuối cùnghắn nhẹ nhàng nói: "Không biết Đóa Đóa sẽ nghĩ thế nào."Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên vẻ băn khoăn: "Nếu tiểu sư cô ở vị trí củatrẫm, chắc cũng sẽ giết Phạm Nhàn."Lúc này, thái giám giọng the thé bước từng bước nhỏ tới tới, vội vàng đi tớibên cạnh hai người, hạ giọng tâu: "Đã truyền chỉ cho Quý phi, lệnh cho Quý phiđến vườn hoa. Phòng đã trống.""Hà đạo nhân và cao thủ Kiếm Lư đã ẩn nấp xong xuôi. Có thể ra tay bất cứlúc nào." Hắn run rẩy tâu tiếp, nói vậy lúc trước vào phòng truyền chỉ cho TưLý Lý đã khiến hắn khiếp sợ không thôi.Lang Đào nhắm mắt rồi mở mắt ra, tinh quang bừng sáng rồi lặng lẽ tắtngúm, nói nhỏ: "Thần đi đây."Bắc Tề Hoàng đế gật đầu. Nếu đã biết người trong phòng là Phạm Nhàn,Lang Đào mà không ra tay, chỉ với mấy cao thủ Kiếm Lư cũng khó mà giữ nổiy.Lang Đào bước về phía căn phòng ấy. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cửagian nhà trên núi, nhìn xuống ngôi nhà tranh kia, mắt hơi híp lại, ánh mắt lộ vẻphức tạp khó tả. Thân là đế vương luôn phải gánh vác nhiều điều bất đắc dĩ, chodù nhẫn tâm cũng phải nhẫn tâm với chính mình trước tiên.Lúc này, Tư Lý Lý đi theo sau thái giám, đến đứng sau lưng Hoàng đế bệhạ, nhìn bóng dáng bệ hạ với vẻ nghi hoặc.Hoàng đế Bắc Tề chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn nữ nhân yêu quýnhất của mình, thầm nghĩ nếu không phải lúc trước lời nói của Tư Lý Lý hơivụng về, trong phòng gian phòng lại thoáng chút xấu hổ đã lâu không thấy, chỉsợ bản thân không đoán ra thằng nhóc kia táo bạo đến mức lẻn vào nhà mìnhrồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ ánh mắt châm chọc của Hoàng đế, Tư Lý Lý hiểu ra nhiều điều, lòngchợt se lại. Cô cúi đầu, cắn môi dưới, im lặng không nói. Thấy vậy, không hiểusao trong lòng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nổi cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùngvang lên từ kẽ răng: "Ngươi đền đáp trẫm như thế ư?"Âm điệu ba chữ cuối cao vút lên, lúc này các thái giám đứng bên ngoài khuvườn, còn các cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề đã bao vây căn phòng kia, TiểuHoàng đế không cần lo lắng Phạm Nhàn có thể lại gần mình.Tư Lý Lý ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Thiếp chẳng làm điều gì phụ lòngbệ hạ cả."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế dần lạnh giá, chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ một nói:"Ngươi còn muốn đền đáp trẫm thế nào nữa? Chẳng lẽ còn định để hắn giếttrẫm, mới gọi là phụ lòng?"Không đợi Tư Lý Lý đáp lời, hắn híp mắt nói: "Chỉ tiếc là hắn sắp chết rồi."Tư Lý Lý nghe vậy đã thoát khỏi cơn kinh ngạc ban đầu. Cô biết rõ PhạmNhàn là người thế nào, cho dù Lang Đào đem cao thủ Kiếm Lư khống chế y,nhưng Phạm Nhàn biết quá nhiều điều...Cô thương cảm nhìn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, nếuthiếp là ngài, thiếp sẽ thả Phạm Nhàn đi. Nếu bắt giữ hay giết chết hắn, ai biếthắn có gây ra chuyện kinh thiên động địa nào trước khi chết hay không."Tiểu Hoàng đế Bắc Tề giật mình, không hiểu ý Tư Lý Lý muốn nói gì. Độtnhiên một cơn gió mạnh nổi lên trong khu vườn của gian nhà, thổi cát bụi baymịt mù, một bóng người màu đỏ đen lao xuống như tảng đá, đập về phía thânhình mảnh mai của Tiểu Hoàng đế.Con ngươi của Tiểu Hoàng đế co lại, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là ai.Trong lòng hắn kinh hoàng, thầm nghĩ sao dưới bố trí tuyệt diệu của mình, dướisự phối hợp của Lang Đào, Hà Đạo nhân cùng các cao thủ Kiếm Lư mà vẫnkhông giữ được người này?Nói ra thì chậm chứ mọi việc xảy ra quá nhanh, dù sao hắn cũng là một vịđế vương, gặp cảnh nguy cấp nhưng không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng,rút bội kiếm đeo bên hông chém tới bóng người kia.Một tiếng keng vang lên, kiếm va vào nhau, dao găm đen dễ dàng đập vỡbội kiếm của Bắc Tề Hoàng đế. Bóng người ôm sát người Tiểu Hoàng đế.Như cơn gió ôm lấy cây rừng, như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.Làm gợn lên cơn sóng bạc đầu, tạo từng vệt trên mặt hồ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Trẫm từng trông mong Phạm Nhàn,

nhưng nghĩ kỹ lại, đã không cùng tộc thì ắt có lòng dạ khác, rốt cuộc hắn vẫn là

đắ con tư sinh của Khánh Đế. Làm sao hắn lại suy nghĩ cho Đại Tề được? Nhất

là trong những năm gần đây, trẫm quan sát hắn kĩ lưỡng, đã có thể khẳng định...

Hiện giờ hắn còn quá non nớt so với Khánh Đế, càng không thể ảnh hưởng đến

tham vọng của Khánh Đế."

Lang Đào lặng thinh một lúc lâu. Liên quan tới chuyện ở Định Châu thanh

Châu, hắn hiện đang là thủ tọa Thiên Nhất đạo, đương nhiên hiểu rất rõ, đã có

không ít đệ tử trên núi chết trong tay Giám Sát viện của Phạm Nhàn. Cuối cùng

hắn nhẹ nhàng nói: "Không biết Đóa Đóa sẽ nghĩ thế nào."

Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên vẻ băn khoăn: "Nếu tiểu sư cô ở vị trí của

trẫm, chắc cũng sẽ giết Phạm Nhàn."

Lúc này, thái giám giọng the thé bước từng bước nhỏ tới tới, vội vàng đi tới

bên cạnh hai người, hạ giọng tâu: "Đã truyền chỉ cho Quý phi, lệnh cho Quý phi

đến vườn hoa. Phòng đã trống."

"Hà đạo nhân và cao thủ Kiếm Lư đã ẩn nấp xong xuôi. Có thể ra tay bất cứ

lúc nào." Hắn run rẩy tâu tiếp, nói vậy lúc trước vào phòng truyền chỉ cho Tư

Lý Lý đã khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Lang Đào nhắm mắt rồi mở mắt ra, tinh quang bừng sáng rồi lặng lẽ tắt

ngúm, nói nhỏ: "Thần đi đây."

Bắc Tề Hoàng đế gật đầu. Nếu đã biết người trong phòng là Phạm Nhàn,

Lang Đào mà không ra tay, chỉ với mấy cao thủ Kiếm Lư cũng khó mà giữ nổi

y.

Lang Đào bước về phía căn phòng ấy. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cửa

gian nhà trên núi, nhìn xuống ngôi nhà tranh kia, mắt hơi híp lại, ánh mắt lộ vẻ

phức tạp khó tả. Thân là đế vương luôn phải gánh vác nhiều điều bất đắc dĩ, cho

dù nhẫn tâm cũng phải nhẫn tâm với chính mình trước tiên.

Lúc này, Tư Lý Lý đi theo sau thái giám, đến đứng sau lưng Hoàng đế bệ

hạ, nhìn bóng dáng bệ hạ với vẻ nghi hoặc.

Hoàng đế Bắc Tề chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn nữ nhân yêu quý

nhất của mình, thầm nghĩ nếu không phải lúc trước lời nói của Tư Lý Lý hơi

vụng về, trong phòng gian phòng lại thoáng chút xấu hổ đã lâu không thấy, chỉ

sợ bản thân không đoán ra thằng nhóc kia táo bạo đến mức lẻn vào nhà mình

rồi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Từ ánh mắt châm chọc của Hoàng đế, Tư Lý Lý hiểu ra nhiều điều, lòng

chợt se lại. Cô cúi đầu, cắn môi dưới, im lặng không nói. Thấy vậy, không hiểu

sao trong lòng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nổi cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùng

vang lên từ kẽ răng: "Ngươi đền đáp trẫm như thế ư?"

Âm điệu ba chữ cuối cao vút lên, lúc này các thái giám đứng bên ngoài khu

vườn, còn các cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề đã bao vây căn phòng kia, Tiểu

Hoàng đế không cần lo lắng Phạm Nhàn có thể lại gần mình.

Tư Lý Lý ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Thiếp chẳng làm điều gì phụ lòng

bệ hạ cả."

Sắc mặt Tiểu Hoàng đế dần lạnh giá, chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ một nói:

"Ngươi còn muốn đền đáp trẫm thế nào nữa? Chẳng lẽ còn định để hắn giết

trẫm, mới gọi là phụ lòng?"

Không đợi Tư Lý Lý đáp lời, hắn híp mắt nói: "Chỉ tiếc là hắn sắp chết rồi."

Tư Lý Lý nghe vậy đã thoát khỏi cơn kinh ngạc ban đầu. Cô biết rõ Phạm

Nhàn là người thế nào, cho dù Lang Đào đem cao thủ Kiếm Lư khống chế y,

nhưng Phạm Nhàn biết quá nhiều điều...

Cô thương cảm nhìn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, nếu

thiếp là ngài, thiếp sẽ thả Phạm Nhàn đi. Nếu bắt giữ hay giết chết hắn, ai biết

hắn có gây ra chuyện kinh thiên động địa nào trước khi chết hay không."

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề giật mình, không hiểu ý Tư Lý Lý muốn nói gì. Đột

nhiên một cơn gió mạnh nổi lên trong khu vườn của gian nhà, thổi cát bụi bay

mịt mù, một bóng người màu đỏ đen lao xuống như tảng đá, đập về phía thân

hình mảnh mai của Tiểu Hoàng đế.

Con ngươi của Tiểu Hoàng đế co lại, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là ai.

Trong lòng hắn kinh hoàng, thầm nghĩ sao dưới bố trí tuyệt diệu của mình, dưới

sự phối hợp của Lang Đào, Hà Đạo nhân cùng các cao thủ Kiếm Lư mà vẫn

không giữ được người này?

Nói ra thì chậm chứ mọi việc xảy ra quá nhanh, dù sao hắn cũng là một vị

đế vương, gặp cảnh nguy cấp nhưng không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng,

rút bội kiếm đeo bên hông chém tới bóng người kia.

Một tiếng keng vang lên, kiếm va vào nhau, dao găm đen dễ dàng đập vỡ

bội kiếm của Bắc Tề Hoàng đế. Bóng người ôm sát người Tiểu Hoàng đế.

Như cơn gió ôm lấy cây rừng, như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Làm gợn lên cơn sóng bạc đầu, tạo từng vệt trên mặt hồ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Trẫm từng trông mong Phạm Nhàn,nhưng nghĩ kỹ lại, đã không cùng tộc thì ắt có lòng dạ khác, rốt cuộc hắn vẫn làđắ con tư sinh của Khánh Đế. Làm sao hắn lại suy nghĩ cho Đại Tề được? Nhấtlà trong những năm gần đây, trẫm quan sát hắn kĩ lưỡng, đã có thể khẳng định...Hiện giờ hắn còn quá non nớt so với Khánh Đế, càng không thể ảnh hưởng đếntham vọng của Khánh Đế."Lang Đào lặng thinh một lúc lâu. Liên quan tới chuyện ở Định Châu thanhChâu, hắn hiện đang là thủ tọa Thiên Nhất đạo, đương nhiên hiểu rất rõ, đã cókhông ít đệ tử trên núi chết trong tay Giám Sát viện của Phạm Nhàn. Cuối cùnghắn nhẹ nhàng nói: "Không biết Đóa Đóa sẽ nghĩ thế nào."Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên vẻ băn khoăn: "Nếu tiểu sư cô ở vị trí củatrẫm, chắc cũng sẽ giết Phạm Nhàn."Lúc này, thái giám giọng the thé bước từng bước nhỏ tới tới, vội vàng đi tớibên cạnh hai người, hạ giọng tâu: "Đã truyền chỉ cho Quý phi, lệnh cho Quý phiđến vườn hoa. Phòng đã trống.""Hà đạo nhân và cao thủ Kiếm Lư đã ẩn nấp xong xuôi. Có thể ra tay bất cứlúc nào." Hắn run rẩy tâu tiếp, nói vậy lúc trước vào phòng truyền chỉ cho TưLý Lý đã khiến hắn khiếp sợ không thôi.Lang Đào nhắm mắt rồi mở mắt ra, tinh quang bừng sáng rồi lặng lẽ tắtngúm, nói nhỏ: "Thần đi đây."Bắc Tề Hoàng đế gật đầu. Nếu đã biết người trong phòng là Phạm Nhàn,Lang Đào mà không ra tay, chỉ với mấy cao thủ Kiếm Lư cũng khó mà giữ nổiy.Lang Đào bước về phía căn phòng ấy. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cửagian nhà trên núi, nhìn xuống ngôi nhà tranh kia, mắt hơi híp lại, ánh mắt lộ vẻphức tạp khó tả. Thân là đế vương luôn phải gánh vác nhiều điều bất đắc dĩ, chodù nhẫn tâm cũng phải nhẫn tâm với chính mình trước tiên.Lúc này, Tư Lý Lý đi theo sau thái giám, đến đứng sau lưng Hoàng đế bệhạ, nhìn bóng dáng bệ hạ với vẻ nghi hoặc.Hoàng đế Bắc Tề chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn nữ nhân yêu quýnhất của mình, thầm nghĩ nếu không phải lúc trước lời nói của Tư Lý Lý hơivụng về, trong phòng gian phòng lại thoáng chút xấu hổ đã lâu không thấy, chỉsợ bản thân không đoán ra thằng nhóc kia táo bạo đến mức lẻn vào nhà mìnhrồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ ánh mắt châm chọc của Hoàng đế, Tư Lý Lý hiểu ra nhiều điều, lòngchợt se lại. Cô cúi đầu, cắn môi dưới, im lặng không nói. Thấy vậy, không hiểusao trong lòng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nổi cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùngvang lên từ kẽ răng: "Ngươi đền đáp trẫm như thế ư?"Âm điệu ba chữ cuối cao vút lên, lúc này các thái giám đứng bên ngoài khuvườn, còn các cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề đã bao vây căn phòng kia, TiểuHoàng đế không cần lo lắng Phạm Nhàn có thể lại gần mình.Tư Lý Lý ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Thiếp chẳng làm điều gì phụ lòngbệ hạ cả."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế dần lạnh giá, chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ một nói:"Ngươi còn muốn đền đáp trẫm thế nào nữa? Chẳng lẽ còn định để hắn giếttrẫm, mới gọi là phụ lòng?"Không đợi Tư Lý Lý đáp lời, hắn híp mắt nói: "Chỉ tiếc là hắn sắp chết rồi."Tư Lý Lý nghe vậy đã thoát khỏi cơn kinh ngạc ban đầu. Cô biết rõ PhạmNhàn là người thế nào, cho dù Lang Đào đem cao thủ Kiếm Lư khống chế y,nhưng Phạm Nhàn biết quá nhiều điều...Cô thương cảm nhìn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, nếuthiếp là ngài, thiếp sẽ thả Phạm Nhàn đi. Nếu bắt giữ hay giết chết hắn, ai biếthắn có gây ra chuyện kinh thiên động địa nào trước khi chết hay không."Tiểu Hoàng đế Bắc Tề giật mình, không hiểu ý Tư Lý Lý muốn nói gì. Độtnhiên một cơn gió mạnh nổi lên trong khu vườn của gian nhà, thổi cát bụi baymịt mù, một bóng người màu đỏ đen lao xuống như tảng đá, đập về phía thânhình mảnh mai của Tiểu Hoàng đế.Con ngươi của Tiểu Hoàng đế co lại, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là ai.Trong lòng hắn kinh hoàng, thầm nghĩ sao dưới bố trí tuyệt diệu của mình, dướisự phối hợp của Lang Đào, Hà Đạo nhân cùng các cao thủ Kiếm Lư mà vẫnkhông giữ được người này?Nói ra thì chậm chứ mọi việc xảy ra quá nhanh, dù sao hắn cũng là một vịđế vương, gặp cảnh nguy cấp nhưng không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng,rút bội kiếm đeo bên hông chém tới bóng người kia.Một tiếng keng vang lên, kiếm va vào nhau, dao găm đen dễ dàng đập vỡbội kiếm của Bắc Tề Hoàng đế. Bóng người ôm sát người Tiểu Hoàng đế.Như cơn gió ôm lấy cây rừng, như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.Làm gợn lên cơn sóng bạc đầu, tạo từng vệt trên mặt hồ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1585: Bẻ dương liễu vào nhà 1