Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1591: Khách trong nhà 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau gần ba năm ẩn dật trong Kiếm Lư không gặp ai, hôm nay cuối cùng TứCố Kiếm đã xuất thủ. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là kinh thiên động địa,chấn động cả bốn phương!Ngoài sân, tất cả đệ tử Kiếm Lư đồng loạt quỳ xuống đất, khấu đầu thỉnh anvề phía Kiếm Lư. Những đệ tử từng tham gia khống chế Vương Thập Tam Langthì càng cảm thấy sợ hãi và bất an, vô thức tìm kiếm đại sư huynh. Giống nhưnhiều tiểu thuyết thoại bản kể, đại sư huynh là người gánh nhiều điều tiếng xấunhất trong nhóm, ví dụ như con khỉ nào đó.Vân Chi Lan quỳ một gối, sắc mặt bình tĩnh nhưng tay áo run rẩy, lộ rõ tâmtrạng thật sự lúc này. Hắn không biết sư phụ đến trước Kiếm Lư khi nào, cũngkhông rõ sư phụ nghĩ gì về hành động của mình, nhưng hắn biết mình phải làmnhư vậy, cho dù không được sư phụ đại nhân cho phép.Hà đạo nhân đỡ Lang Đào đã bị thương, các cao thủ Bắc Tề vẻ mặt khiếp sợnhìn cánh cửa Kiếm Lư đóng im ỉm, không biết bên trong đang xảy ra chuyệngì, tại sao Tứ Cố Kiếm lại giúp Phạm Nhàn bắt cóc Hoàng đế, liệu bệ hạ có cònan toàn không. Bọn họ lo lắng nhưng đứng trước uy danh của Tứ Cố Kiếm,không dám xông vào cứu người.Ngay cả Lang Đào mạnh nhất cũng không địch nổi nhánh cây Tứ Cố Kiếmném ra. Chênh lệch thực lực này không thể lấp đầy bằng quyết tâm.Lang Đào chậm rãi lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vàoKiếm Lư, ánh mắt phức tạp, dường như cảm thấy một số việc vượt ngoài dựliệu của mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngã nhào xuống nền đá cứng, Phạm Nhàn co mũi chân lại ngay khoảnhkhắc va chạm, mượn thế bật người dậy, tay buông Hoàng đế ra, giơ con daomàu đen đang cầm lên , nửa quỳ nửa đứng nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau.Trong thời gian ngắn ấy đã thay đổi tư thế, chuẩn bị sẵn sát chiêu, phongthái hổ rình mồi, cho thấy thực lực hiện tại của Phạm Nhàn thực sự đáng gờm.Nếu lúc này Vân Chi Lan và Lang Đào phá cửa xông vào, ít nhất PhạmNhàn cũng không thảm bại như lúc trước, thậm chí có thể đánh ngược lại mộtđòn chí mạng.Nhưng sau một hồi, cánh cửa cỏ tranh mong manh vẫn đóng im ỉm, khôngai phá cửa xông vào, thậm chí tiếng động bên ngoài cũng dần nhỏ đi. Cánh cửabình thường này dường như có thể ngăn tất cả gió bão máu me bên ngoài, đểngười bên trong tự tạo thế giới riêng, an hưởng cuộc sống ẩn dật trong nhàrtanh.Sau một lúc, Phạm Nhàn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa, biếtrằng Vân Chi Lan và Lang Đào đã không xông vào. Ít nhất là trong thời gianngắn, họ sẽ không dám mạo hiểm lần thứ hai.Không cần suy nghĩ, Phạm Nhàn cũng hiểu lý do. Tuy Kiếm Lư là thánh địavõ đạo, nhưng đối với Vân Chi Lan, người có thể đuổi hắn ra chỉ có chủ nhâncủa nơi đây, vị Đại tông sư tính tình kỳ quặc kia.Phạm Nhàn không ngạc nhiên, bởi lẽ khi quyết định đột nhập Kiếm Lư, hắncũng tính đến việc chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ không đứng nhìn mình chịu thiệtnặng nề. Y chỉ tò mò muốn xem Tứ Cố Kiếm sẽ thể hiện thái độ của mình nhưthế nào.Trong Kiếm Lư im ắng lạ thường, Phạm Nhàn xoay người lại, thấy Hoàngđế Bắc Tề đang ngồi bệt dưới đất, vịn chân, có vẻ như va chạm lúc nãy làm hắnbị thương. Phạm Nhàn không để ý đến hắn, chỉ nhìn xung quanh nhưng khôngthấy bóng dáng ai.Y không thấy cành cây hay chiếc lá xanh kia, nhưng trong thoáng chốctrước khi quay người, khóe mắt hắn bắt được một bóng dáng quen thuộc, chínhbóng dáng đó khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay đến Kiếm Lư, tất nhiên ykhông dám đem theo Ảnh Tử, vậy bóng người kia là ai? Nếu là Tứ Cố Kiếm, tạisao hắn lại cảm thấy quen thuộc?Trên nền đá, có cỏ khô lăn theo gió. Tiếng ồn ngoài sân giờ đây như chuyệncũ. Phạm Nhàn bước đến bên Hoàng đế Bắc Tề, đỡ hắn đứng dậy rồi cùng đi vềphía cánh cửa thứ ba trong Kiếm Lư.Khi hai người cách cánh cửa không quá ba bước, cửa chậm rãi mở ra, mộtđồng tử thò đầu ra, đôi mắt tinh ranh đảo qua nhìn Phạm Nhàn và Tiểu Hoàngđế Bắc Tề, cười khúc khích hỏi: "Hai vị ai họ Phạm? Ai họ Chiến?""Trẫm chính là Hoàng đế Bắc Tề." Hoàng đế Bắc Tề mặt mày tái nhợt, cóvẻ như vết thương ở mắt cá chân khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng trong KiếmLư hắn vẫn quen thói mở miệng trước.Lúc này Phạm Nhàn đang cảm thấy rất kỳ lạ, không biết trong Kiếm Lư nàysẽ gặp phải chuyện gì. Y khẽ mỉm cười nói: "Vậy chỉ có ta họ Phạm."Nghe hai người tự giới thiệu, đồng tử vui vẻ nở nụ cười, mở toang cửa ra,cung kính cúi chào nói: "Hai vị khách quý vui lòng theo ta, phòng ở phía trong."Đồng tử xoay người dẫn đường, lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại. Mấyngày qua mỗi lần đến Kiếm Lư hắn đều quen thuộc lối đi, nhưng chưa bao giờgặp được Tứ Cố Kiếm. Hôm nay Phạm Nhàn vượt qua rào cản của Vân Chi Lancưỡng ép xông vào, xem ra Tứ Cố Kiếm không những không giận mà còn có ýđịnh gặp mặt hai người.
"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau gần ba năm ẩn dật trong Kiếm Lư không gặp ai, hôm nay cuối cùng Tứ
Cố Kiếm đã xuất thủ. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là kinh thiên động địa,
chấn động cả bốn phương!
Ngoài sân, tất cả đệ tử Kiếm Lư đồng loạt quỳ xuống đất, khấu đầu thỉnh an
về phía Kiếm Lư. Những đệ tử từng tham gia khống chế Vương Thập Tam Lang
thì càng cảm thấy sợ hãi và bất an, vô thức tìm kiếm đại sư huynh. Giống như
nhiều tiểu thuyết thoại bản kể, đại sư huynh là người gánh nhiều điều tiếng xấu
nhất trong nhóm, ví dụ như con khỉ nào đó.
Vân Chi Lan quỳ một gối, sắc mặt bình tĩnh nhưng tay áo run rẩy, lộ rõ tâm
trạng thật sự lúc này. Hắn không biết sư phụ đến trước Kiếm Lư khi nào, cũng
không rõ sư phụ nghĩ gì về hành động của mình, nhưng hắn biết mình phải làm
như vậy, cho dù không được sư phụ đại nhân cho phép.
Hà đạo nhân đỡ Lang Đào đã bị thương, các cao thủ Bắc Tề vẻ mặt khiếp sợ
nhìn cánh cửa Kiếm Lư đóng im ỉm, không biết bên trong đang xảy ra chuyện
gì, tại sao Tứ Cố Kiếm lại giúp Phạm Nhàn bắt cóc Hoàng đế, liệu bệ hạ có còn
an toàn không. Bọn họ lo lắng nhưng đứng trước uy danh của Tứ Cố Kiếm,
không dám xông vào cứu người.
Ngay cả Lang Đào mạnh nhất cũng không địch nổi nhánh cây Tứ Cố Kiếm
ném ra. Chênh lệch thực lực này không thể lấp đầy bằng quyết tâm.
Lang Đào chậm rãi lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào
Kiếm Lư, ánh mắt phức tạp, dường như cảm thấy một số việc vượt ngoài dự
liệu của mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngã nhào xuống nền đá cứng, Phạm Nhàn co mũi chân lại ngay khoảnh
khắc va chạm, mượn thế bật người dậy, tay buông Hoàng đế ra, giơ con dao
màu đen đang cầm lên , nửa quỳ nửa đứng nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau.
Trong thời gian ngắn ấy đã thay đổi tư thế, chuẩn bị sẵn sát chiêu, phong
thái hổ rình mồi, cho thấy thực lực hiện tại của Phạm Nhàn thực sự đáng gờm.
Nếu lúc này Vân Chi Lan và Lang Đào phá cửa xông vào, ít nhất Phạm
Nhàn cũng không thảm bại như lúc trước, thậm chí có thể đánh ngược lại một
đòn chí mạng.
Nhưng sau một hồi, cánh cửa cỏ tranh mong manh vẫn đóng im ỉm, không
ai phá cửa xông vào, thậm chí tiếng động bên ngoài cũng dần nhỏ đi. Cánh cửa
bình thường này dường như có thể ngăn tất cả gió bão máu me bên ngoài, để
người bên trong tự tạo thế giới riêng, an hưởng cuộc sống ẩn dật trong nhà
rtanh.
Sau một lúc, Phạm Nhàn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa, biết
rằng Vân Chi Lan và Lang Đào đã không xông vào. Ít nhất là trong thời gian
ngắn, họ sẽ không dám mạo hiểm lần thứ hai.
Không cần suy nghĩ, Phạm Nhàn cũng hiểu lý do. Tuy Kiếm Lư là thánh địa
võ đạo, nhưng đối với Vân Chi Lan, người có thể đuổi hắn ra chỉ có chủ nhân
của nơi đây, vị Đại tông sư tính tình kỳ quặc kia.
Phạm Nhàn không ngạc nhiên, bởi lẽ khi quyết định đột nhập Kiếm Lư, hắn
cũng tính đến việc chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ không đứng nhìn mình chịu thiệt
nặng nề. Y chỉ tò mò muốn xem Tứ Cố Kiếm sẽ thể hiện thái độ của mình như
thế nào.
Trong Kiếm Lư im ắng lạ thường, Phạm Nhàn xoay người lại, thấy Hoàng
đế Bắc Tề đang ngồi bệt dưới đất, vịn chân, có vẻ như va chạm lúc nãy làm hắn
bị thương. Phạm Nhàn không để ý đến hắn, chỉ nhìn xung quanh nhưng không
thấy bóng dáng ai.
Y không thấy cành cây hay chiếc lá xanh kia, nhưng trong thoáng chốc
trước khi quay người, khóe mắt hắn bắt được một bóng dáng quen thuộc, chính
bóng dáng đó khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay đến Kiếm Lư, tất nhiên y
không dám đem theo Ảnh Tử, vậy bóng người kia là ai? Nếu là Tứ Cố Kiếm, tại
sao hắn lại cảm thấy quen thuộc?
Trên nền đá, có cỏ khô lăn theo gió. Tiếng ồn ngoài sân giờ đây như chuyện
cũ. Phạm Nhàn bước đến bên Hoàng đế Bắc Tề, đỡ hắn đứng dậy rồi cùng đi về
phía cánh cửa thứ ba trong Kiếm Lư.
Khi hai người cách cánh cửa không quá ba bước, cửa chậm rãi mở ra, một
đồng tử thò đầu ra, đôi mắt tinh ranh đảo qua nhìn Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng
đế Bắc Tề, cười khúc khích hỏi: "Hai vị ai họ Phạm? Ai họ Chiến?"
"Trẫm chính là Hoàng đế Bắc Tề." Hoàng đế Bắc Tề mặt mày tái nhợt, có
vẻ như vết thương ở mắt cá chân khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng trong Kiếm
Lư hắn vẫn quen thói mở miệng trước.
Lúc này Phạm Nhàn đang cảm thấy rất kỳ lạ, không biết trong Kiếm Lư này
sẽ gặp phải chuyện gì. Y khẽ mỉm cười nói: "Vậy chỉ có ta họ Phạm."
Nghe hai người tự giới thiệu, đồng tử vui vẻ nở nụ cười, mở toang cửa ra,
cung kính cúi chào nói: "Hai vị khách quý vui lòng theo ta, phòng ở phía trong."
Đồng tử xoay người dẫn đường, lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại. Mấy
ngày qua mỗi lần đến Kiếm Lư hắn đều quen thuộc lối đi, nhưng chưa bao giờ
gặp được Tứ Cố Kiếm. Hôm nay Phạm Nhàn vượt qua rào cản của Vân Chi Lan
cưỡng ép xông vào, xem ra Tứ Cố Kiếm không những không giận mà còn có ý
định gặp mặt hai người.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau gần ba năm ẩn dật trong Kiếm Lư không gặp ai, hôm nay cuối cùng TứCố Kiếm đã xuất thủ. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là kinh thiên động địa,chấn động cả bốn phương!Ngoài sân, tất cả đệ tử Kiếm Lư đồng loạt quỳ xuống đất, khấu đầu thỉnh anvề phía Kiếm Lư. Những đệ tử từng tham gia khống chế Vương Thập Tam Langthì càng cảm thấy sợ hãi và bất an, vô thức tìm kiếm đại sư huynh. Giống nhưnhiều tiểu thuyết thoại bản kể, đại sư huynh là người gánh nhiều điều tiếng xấunhất trong nhóm, ví dụ như con khỉ nào đó.Vân Chi Lan quỳ một gối, sắc mặt bình tĩnh nhưng tay áo run rẩy, lộ rõ tâmtrạng thật sự lúc này. Hắn không biết sư phụ đến trước Kiếm Lư khi nào, cũngkhông rõ sư phụ nghĩ gì về hành động của mình, nhưng hắn biết mình phải làmnhư vậy, cho dù không được sư phụ đại nhân cho phép.Hà đạo nhân đỡ Lang Đào đã bị thương, các cao thủ Bắc Tề vẻ mặt khiếp sợnhìn cánh cửa Kiếm Lư đóng im ỉm, không biết bên trong đang xảy ra chuyệngì, tại sao Tứ Cố Kiếm lại giúp Phạm Nhàn bắt cóc Hoàng đế, liệu bệ hạ có cònan toàn không. Bọn họ lo lắng nhưng đứng trước uy danh của Tứ Cố Kiếm,không dám xông vào cứu người.Ngay cả Lang Đào mạnh nhất cũng không địch nổi nhánh cây Tứ Cố Kiếmném ra. Chênh lệch thực lực này không thể lấp đầy bằng quyết tâm.Lang Đào chậm rãi lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vàoKiếm Lư, ánh mắt phức tạp, dường như cảm thấy một số việc vượt ngoài dựliệu của mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngã nhào xuống nền đá cứng, Phạm Nhàn co mũi chân lại ngay khoảnhkhắc va chạm, mượn thế bật người dậy, tay buông Hoàng đế ra, giơ con daomàu đen đang cầm lên , nửa quỳ nửa đứng nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau.Trong thời gian ngắn ấy đã thay đổi tư thế, chuẩn bị sẵn sát chiêu, phongthái hổ rình mồi, cho thấy thực lực hiện tại của Phạm Nhàn thực sự đáng gờm.Nếu lúc này Vân Chi Lan và Lang Đào phá cửa xông vào, ít nhất PhạmNhàn cũng không thảm bại như lúc trước, thậm chí có thể đánh ngược lại mộtđòn chí mạng.Nhưng sau một hồi, cánh cửa cỏ tranh mong manh vẫn đóng im ỉm, khôngai phá cửa xông vào, thậm chí tiếng động bên ngoài cũng dần nhỏ đi. Cánh cửabình thường này dường như có thể ngăn tất cả gió bão máu me bên ngoài, đểngười bên trong tự tạo thế giới riêng, an hưởng cuộc sống ẩn dật trong nhàrtanh.Sau một lúc, Phạm Nhàn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa, biếtrằng Vân Chi Lan và Lang Đào đã không xông vào. Ít nhất là trong thời gianngắn, họ sẽ không dám mạo hiểm lần thứ hai.Không cần suy nghĩ, Phạm Nhàn cũng hiểu lý do. Tuy Kiếm Lư là thánh địavõ đạo, nhưng đối với Vân Chi Lan, người có thể đuổi hắn ra chỉ có chủ nhâncủa nơi đây, vị Đại tông sư tính tình kỳ quặc kia.Phạm Nhàn không ngạc nhiên, bởi lẽ khi quyết định đột nhập Kiếm Lư, hắncũng tính đến việc chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ không đứng nhìn mình chịu thiệtnặng nề. Y chỉ tò mò muốn xem Tứ Cố Kiếm sẽ thể hiện thái độ của mình nhưthế nào.Trong Kiếm Lư im ắng lạ thường, Phạm Nhàn xoay người lại, thấy Hoàngđế Bắc Tề đang ngồi bệt dưới đất, vịn chân, có vẻ như va chạm lúc nãy làm hắnbị thương. Phạm Nhàn không để ý đến hắn, chỉ nhìn xung quanh nhưng khôngthấy bóng dáng ai.Y không thấy cành cây hay chiếc lá xanh kia, nhưng trong thoáng chốctrước khi quay người, khóe mắt hắn bắt được một bóng dáng quen thuộc, chínhbóng dáng đó khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay đến Kiếm Lư, tất nhiên ykhông dám đem theo Ảnh Tử, vậy bóng người kia là ai? Nếu là Tứ Cố Kiếm, tạisao hắn lại cảm thấy quen thuộc?Trên nền đá, có cỏ khô lăn theo gió. Tiếng ồn ngoài sân giờ đây như chuyệncũ. Phạm Nhàn bước đến bên Hoàng đế Bắc Tề, đỡ hắn đứng dậy rồi cùng đi vềphía cánh cửa thứ ba trong Kiếm Lư.Khi hai người cách cánh cửa không quá ba bước, cửa chậm rãi mở ra, mộtđồng tử thò đầu ra, đôi mắt tinh ranh đảo qua nhìn Phạm Nhàn và Tiểu Hoàngđế Bắc Tề, cười khúc khích hỏi: "Hai vị ai họ Phạm? Ai họ Chiến?""Trẫm chính là Hoàng đế Bắc Tề." Hoàng đế Bắc Tề mặt mày tái nhợt, cóvẻ như vết thương ở mắt cá chân khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng trong KiếmLư hắn vẫn quen thói mở miệng trước.Lúc này Phạm Nhàn đang cảm thấy rất kỳ lạ, không biết trong Kiếm Lư nàysẽ gặp phải chuyện gì. Y khẽ mỉm cười nói: "Vậy chỉ có ta họ Phạm."Nghe hai người tự giới thiệu, đồng tử vui vẻ nở nụ cười, mở toang cửa ra,cung kính cúi chào nói: "Hai vị khách quý vui lòng theo ta, phòng ở phía trong."Đồng tử xoay người dẫn đường, lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại. Mấyngày qua mỗi lần đến Kiếm Lư hắn đều quen thuộc lối đi, nhưng chưa bao giờgặp được Tứ Cố Kiếm. Hôm nay Phạm Nhàn vượt qua rào cản của Vân Chi Lancưỡng ép xông vào, xem ra Tứ Cố Kiếm không những không giận mà còn có ýđịnh gặp mặt hai người.