Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1590: Khách trong nhà 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vẫn nhắc theo Hoàng đế Bắc Tề, tay phải nắm chặt dao gămmàu đen, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản luồng hàn ý từ phía sau ập tới.Phía sau y, Lang Đào và Vân Chi Lan bay lơ lửng giữa không trung, đaokiếm chém xuống vô thanh vô tức, khí thế của hai người va chạm vào nhau tạonên những âm thanh làm lạnh tâm can.Lúc này nếu Phạm Nhàn không buông Hoàng đế quay lại tự vệ thì chỉ cócon đường chết. Nhưng nếu quay lại, y cũng sẽ bị rất thương nặng, đồng thờimất đi năng lực khống chế Hoàng đế Bắc Tề.Vì vậy, Phạm Nhàn chọn không làm gì cả, vẫn bay thẳng tới cánh cửa thứhai của gian nhà tranh, hoàn toàn không để ý đến đao kiếm phía sau!Bởi vì khi rời kinh đô đến Đông Di, đi sâu vào gian nhà trên núi, xông thẳngvào Kiếm Lư, y dựa trên một phán đoán và một niềm tin chắc chắn rằng, sau tấtcả thiện chí đã bỏ ra, đối phương sẽ không đứng nhìn cảnh tượng này xảy ra!o O oViệc này giờ đây đã không còn liên quan gì đến vận may nữa, hoàn toàn dựatrên phán đoán của Phạm Nhàn về tình hình thiên hạ cũng như thấu hiểu tâm lýcon người, cộng thêm niềm tin vào lão quái vật kia.Mọi việc diễn ra đúng như Phạm Nhàn mong muốn, khi lưỡi đao kiếm cáchlưng hắn còn nửa thước, cánh cửa phía ngoài ba thước trước mặt bật mở, khôngngờ cánh cửa thứ hai của Kiếm Lư lại mở rộng chào đón Phạm Nhàn.Phạm Nhàn ôm Hoàng đế Bắc Tề nhào vào, sau đó cánh cửa đóng sập lại,nhốt chặt Lang Đào và Vân Chi Lan bên ngoài, cùng với hai thanh loan đao vàmột thanh thanh trường kiếm kia.Cánh cửa trúc thường chỉ mang tính tượng trưng, làm bằng cỏ khô và trenứa, mong manh như vậy nhưng đã kịp thời ngăn cách Phạm Nhàn với hai caothủ phía sau.Làm sao một cánh cửa như thế có thể ngăn nổi Lang Đào và Vân Chi Lanđang hừng hực khí thế?o O oLúc này sân ngoài Kiếm Lư hoàn toàn hỗn loạn, mười luồng hào mang tảnra, lẩn tránh cây dương liễu kia. Vương Thập Tam bỏ mặc cây dương liễu, đứngsừng sững một mình, mọi người cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằmvào trong cửa lớn Kiếm Lư. Tất cả đều thấy rõ hai cao thủ Lang Đào và VânChi Lan đuổi giết Phạm Nhàn vào trong nhà tranh.Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị cảnh tượng tiếp theo làm cho sữngsờ, không thể nói nên lời.Chỉ nghe hai tiếng rên rỉ, hai bóng người bay ra thê thảm, chính là Lang Đàovà Vân Chi Lan. Lúc xông vào Kiếm Lư cả hung hăng đến đáng sợ, giờ lại bayra còn nhanh hơn, trong tình trạng rất thảm hại!Chỉ thấy Lang Đào lộn vài vòng trên không, công lực toàn thân dâng lên tộtđỉnh. Hai thanh loan đao như mưa che chắn khắp người, một luồng kim quangbao phủ trước mặt, không rõ là đang chống đỡ lực lượng vô hình nào.Trong khi đó, Vân Chi Lan hạ thấp tầm mắt, thu liễm khí thế, một chân nhấclên, một chân duỗi thẳng ra phía sau, đưa kiếm song song với lông mày, cực kỳcung kính, không dám phát ra khí tức, chỉ dùng nội chân khí túy trong cơ thểmiễn cưỡng chống đỡ, lùi lại cực nhanh, không dám dừng chân chút nào!Lang Đào quay cuồng trên không càng lúc càng nhanh, song đao cũng vunglên dồn dập, cuối cùng hóa thành hai luồng hào mang. Chỉ nghe hắn hô lớn mộttiếng, song đao chém xuống, bộp một tiếng, dừng lại giữa không trung.Một nhánh cây bị hắn chém làm đôi, vô lực rơi xuống đất. Lang Đào đạpmột cước, nhướn mày, cố gắng không lùi bước nhưng ngực nặng trĩu, cuối cùngbị ý chí sát phạt vô tận trong nhánh cây kia chấn động tổn thương tâm mạch,phun ra một ngụm máu.Còn Vân Chi Lan thì lui lại nhanh chóng và triệt để hơn hẳn, cũng cung kínhvà e dè hơn nữa, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng kiếm trong tay để khángcự, bị ép lui mười lăm trượng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay run rẩy cầmthanh kiếm.Trên thân kiếm có một chiếc lá cây xanh mướt.o O oMọi người trong sân kinh hoàng, tưởng rằng hai đại cường giả sắp bắt đượcPhạm Nhàn, không ngờ người trong nhà tranh chỉ dùng một cành cây và mộtchiếc lá đã đẩy lui được cả hai đại cường giả.Trên đời chỉ có vài người có cảnh giới sâu không lường nổi như vậy, và rõràng chủ nhân Kiếm Lư là một trong số đó. Hóa ra tiếng ồn bên ngoài đã làmphiền đến vị Kiếm Thánh tính tình thô bạo kia.Tứ Cố Kiếm chém một cành cây, ném một chiếc lá, đã đẩy lùi được hai caothủ cửu phẩm hàng đầu thiên hạ. Cảnh giới của Đại tông sư quả thực vượt xatầm thường.Nhưng rốt cuộc vị Đại tông sư vẫn có phần thiên vị, nên với đại đệ tử là mộtchiếc lá, còn với Lang Đào là một nhánh cây.Khi thấy chiếc lá xanh bay ra từ cánh cửa thứ hai, Vân Chi Lan kinh hãi luilại, còn Lang Đào trong lòng nổi lên ý chí chiến đấu vô hạn, cố gắng đối đầuvới nhánh cây kia - cho nên Lang Đào bị thương và ho ra máu. Tất cả diễn rachớp nhoáng trong khoảnh khắc đó."

"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn vẫn nhắc theo Hoàng đế Bắc Tề, tay phải nắm chặt dao găm

màu đen, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản luồng hàn ý từ phía sau ập tới.

Phía sau y, Lang Đào và Vân Chi Lan bay lơ lửng giữa không trung, đao

kiếm chém xuống vô thanh vô tức, khí thế của hai người va chạm vào nhau tạo

nên những âm thanh làm lạnh tâm can.

Lúc này nếu Phạm Nhàn không buông Hoàng đế quay lại tự vệ thì chỉ có

con đường chết. Nhưng nếu quay lại, y cũng sẽ bị rất thương nặng, đồng thời

mất đi năng lực khống chế Hoàng đế Bắc Tề.

Vì vậy, Phạm Nhàn chọn không làm gì cả, vẫn bay thẳng tới cánh cửa thứ

hai của gian nhà tranh, hoàn toàn không để ý đến đao kiếm phía sau!

Bởi vì khi rời kinh đô đến Đông Di, đi sâu vào gian nhà trên núi, xông thẳng

vào Kiếm Lư, y dựa trên một phán đoán và một niềm tin chắc chắn rằng, sau tất

cả thiện chí đã bỏ ra, đối phương sẽ không đứng nhìn cảnh tượng này xảy ra!

o O o

Việc này giờ đây đã không còn liên quan gì đến vận may nữa, hoàn toàn dựa

trên phán đoán của Phạm Nhàn về tình hình thiên hạ cũng như thấu hiểu tâm lý

con người, cộng thêm niềm tin vào lão quái vật kia.

Mọi việc diễn ra đúng như Phạm Nhàn mong muốn, khi lưỡi đao kiếm cách

lưng hắn còn nửa thước, cánh cửa phía ngoài ba thước trước mặt bật mở, không

ngờ cánh cửa thứ hai của Kiếm Lư lại mở rộng chào đón Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn ôm Hoàng đế Bắc Tề nhào vào, sau đó cánh cửa đóng sập lại,

nhốt chặt Lang Đào và Vân Chi Lan bên ngoài, cùng với hai thanh loan đao và

một thanh thanh trường kiếm kia.

Cánh cửa trúc thường chỉ mang tính tượng trưng, làm bằng cỏ khô và tre

nứa, mong manh như vậy nhưng đã kịp thời ngăn cách Phạm Nhàn với hai cao

thủ phía sau.

Làm sao một cánh cửa như thế có thể ngăn nổi Lang Đào và Vân Chi Lan

đang hừng hực khí thế?

o O o

Lúc này sân ngoài Kiếm Lư hoàn toàn hỗn loạn, mười luồng hào mang tản

ra, lẩn tránh cây dương liễu kia. Vương Thập Tam bỏ mặc cây dương liễu, đứng

sừng sững một mình, mọi người cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm

vào trong cửa lớn Kiếm Lư. Tất cả đều thấy rõ hai cao thủ Lang Đào và Vân

Chi Lan đuổi giết Phạm Nhàn vào trong nhà tranh.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị cảnh tượng tiếp theo làm cho sững

sờ, không thể nói nên lời.

Chỉ nghe hai tiếng rên rỉ, hai bóng người bay ra thê thảm, chính là Lang Đào

và Vân Chi Lan. Lúc xông vào Kiếm Lư cả hung hăng đến đáng sợ, giờ lại bay

ra còn nhanh hơn, trong tình trạng rất thảm hại!

Chỉ thấy Lang Đào lộn vài vòng trên không, công lực toàn thân dâng lên tột

đỉnh. Hai thanh loan đao như mưa che chắn khắp người, một luồng kim quang

bao phủ trước mặt, không rõ là đang chống đỡ lực lượng vô hình nào.

Trong khi đó, Vân Chi Lan hạ thấp tầm mắt, thu liễm khí thế, một chân nhấc

lên, một chân duỗi thẳng ra phía sau, đưa kiếm song song với lông mày, cực kỳ

cung kính, không dám phát ra khí tức, chỉ dùng nội chân khí túy trong cơ thể

miễn cưỡng chống đỡ, lùi lại cực nhanh, không dám dừng chân chút nào!

Lang Đào quay cuồng trên không càng lúc càng nhanh, song đao cũng vung

lên dồn dập, cuối cùng hóa thành hai luồng hào mang. Chỉ nghe hắn hô lớn một

tiếng, song đao chém xuống, bộp một tiếng, dừng lại giữa không trung.

Một nhánh cây bị hắn chém làm đôi, vô lực rơi xuống đất. Lang Đào đạp

một cước, nhướn mày, cố gắng không lùi bước nhưng ngực nặng trĩu, cuối cùng

bị ý chí sát phạt vô tận trong nhánh cây kia chấn động tổn thương tâm mạch,

phun ra một ngụm máu.

Còn Vân Chi Lan thì lui lại nhanh chóng và triệt để hơn hẳn, cũng cung kính

và e dè hơn nữa, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng kiếm trong tay để kháng

cự, bị ép lui mười lăm trượng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay run rẩy cầm

thanh kiếm.

Trên thân kiếm có một chiếc lá cây xanh mướt.

o O o

Mọi người trong sân kinh hoàng, tưởng rằng hai đại cường giả sắp bắt được

Phạm Nhàn, không ngờ người trong nhà tranh chỉ dùng một cành cây và một

chiếc lá đã đẩy lui được cả hai đại cường giả.

Trên đời chỉ có vài người có cảnh giới sâu không lường nổi như vậy, và rõ

ràng chủ nhân Kiếm Lư là một trong số đó. Hóa ra tiếng ồn bên ngoài đã làm

phiền đến vị Kiếm Thánh tính tình thô bạo kia.

Tứ Cố Kiếm chém một cành cây, ném một chiếc lá, đã đẩy lùi được hai cao

thủ cửu phẩm hàng đầu thiên hạ. Cảnh giới của Đại tông sư quả thực vượt xa

tầm thường.

Nhưng rốt cuộc vị Đại tông sư vẫn có phần thiên vị, nên với đại đệ tử là một

chiếc lá, còn với Lang Đào là một nhánh cây.

Khi thấy chiếc lá xanh bay ra từ cánh cửa thứ hai, Vân Chi Lan kinh hãi lui

lại, còn Lang Đào trong lòng nổi lên ý chí chiến đấu vô hạn, cố gắng đối đầu

với nhánh cây kia - cho nên Lang Đào bị thương và ho ra máu. Tất cả diễn ra

chớp nhoáng trong khoảnh khắc đó.

"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vẫn nhắc theo Hoàng đế Bắc Tề, tay phải nắm chặt dao gămmàu đen, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản luồng hàn ý từ phía sau ập tới.Phía sau y, Lang Đào và Vân Chi Lan bay lơ lửng giữa không trung, đaokiếm chém xuống vô thanh vô tức, khí thế của hai người va chạm vào nhau tạonên những âm thanh làm lạnh tâm can.Lúc này nếu Phạm Nhàn không buông Hoàng đế quay lại tự vệ thì chỉ cócon đường chết. Nhưng nếu quay lại, y cũng sẽ bị rất thương nặng, đồng thờimất đi năng lực khống chế Hoàng đế Bắc Tề.Vì vậy, Phạm Nhàn chọn không làm gì cả, vẫn bay thẳng tới cánh cửa thứhai của gian nhà tranh, hoàn toàn không để ý đến đao kiếm phía sau!Bởi vì khi rời kinh đô đến Đông Di, đi sâu vào gian nhà trên núi, xông thẳngvào Kiếm Lư, y dựa trên một phán đoán và một niềm tin chắc chắn rằng, sau tấtcả thiện chí đã bỏ ra, đối phương sẽ không đứng nhìn cảnh tượng này xảy ra!o O oViệc này giờ đây đã không còn liên quan gì đến vận may nữa, hoàn toàn dựatrên phán đoán của Phạm Nhàn về tình hình thiên hạ cũng như thấu hiểu tâm lýcon người, cộng thêm niềm tin vào lão quái vật kia.Mọi việc diễn ra đúng như Phạm Nhàn mong muốn, khi lưỡi đao kiếm cáchlưng hắn còn nửa thước, cánh cửa phía ngoài ba thước trước mặt bật mở, khôngngờ cánh cửa thứ hai của Kiếm Lư lại mở rộng chào đón Phạm Nhàn.Phạm Nhàn ôm Hoàng đế Bắc Tề nhào vào, sau đó cánh cửa đóng sập lại,nhốt chặt Lang Đào và Vân Chi Lan bên ngoài, cùng với hai thanh loan đao vàmột thanh thanh trường kiếm kia.Cánh cửa trúc thường chỉ mang tính tượng trưng, làm bằng cỏ khô và trenứa, mong manh như vậy nhưng đã kịp thời ngăn cách Phạm Nhàn với hai caothủ phía sau.Làm sao một cánh cửa như thế có thể ngăn nổi Lang Đào và Vân Chi Lanđang hừng hực khí thế?o O oLúc này sân ngoài Kiếm Lư hoàn toàn hỗn loạn, mười luồng hào mang tảnra, lẩn tránh cây dương liễu kia. Vương Thập Tam bỏ mặc cây dương liễu, đứngsừng sững một mình, mọi người cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằmvào trong cửa lớn Kiếm Lư. Tất cả đều thấy rõ hai cao thủ Lang Đào và VânChi Lan đuổi giết Phạm Nhàn vào trong nhà tranh.Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị cảnh tượng tiếp theo làm cho sữngsờ, không thể nói nên lời.Chỉ nghe hai tiếng rên rỉ, hai bóng người bay ra thê thảm, chính là Lang Đàovà Vân Chi Lan. Lúc xông vào Kiếm Lư cả hung hăng đến đáng sợ, giờ lại bayra còn nhanh hơn, trong tình trạng rất thảm hại!Chỉ thấy Lang Đào lộn vài vòng trên không, công lực toàn thân dâng lên tộtđỉnh. Hai thanh loan đao như mưa che chắn khắp người, một luồng kim quangbao phủ trước mặt, không rõ là đang chống đỡ lực lượng vô hình nào.Trong khi đó, Vân Chi Lan hạ thấp tầm mắt, thu liễm khí thế, một chân nhấclên, một chân duỗi thẳng ra phía sau, đưa kiếm song song với lông mày, cực kỳcung kính, không dám phát ra khí tức, chỉ dùng nội chân khí túy trong cơ thểmiễn cưỡng chống đỡ, lùi lại cực nhanh, không dám dừng chân chút nào!Lang Đào quay cuồng trên không càng lúc càng nhanh, song đao cũng vunglên dồn dập, cuối cùng hóa thành hai luồng hào mang. Chỉ nghe hắn hô lớn mộttiếng, song đao chém xuống, bộp một tiếng, dừng lại giữa không trung.Một nhánh cây bị hắn chém làm đôi, vô lực rơi xuống đất. Lang Đào đạpmột cước, nhướn mày, cố gắng không lùi bước nhưng ngực nặng trĩu, cuối cùngbị ý chí sát phạt vô tận trong nhánh cây kia chấn động tổn thương tâm mạch,phun ra một ngụm máu.Còn Vân Chi Lan thì lui lại nhanh chóng và triệt để hơn hẳn, cũng cung kínhvà e dè hơn nữa, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng kiếm trong tay để khángcự, bị ép lui mười lăm trượng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay run rẩy cầmthanh kiếm.Trên thân kiếm có một chiếc lá cây xanh mướt.o O oMọi người trong sân kinh hoàng, tưởng rằng hai đại cường giả sắp bắt đượcPhạm Nhàn, không ngờ người trong nhà tranh chỉ dùng một cành cây và mộtchiếc lá đã đẩy lui được cả hai đại cường giả.Trên đời chỉ có vài người có cảnh giới sâu không lường nổi như vậy, và rõràng chủ nhân Kiếm Lư là một trong số đó. Hóa ra tiếng ồn bên ngoài đã làmphiền đến vị Kiếm Thánh tính tình thô bạo kia.Tứ Cố Kiếm chém một cành cây, ném một chiếc lá, đã đẩy lùi được hai caothủ cửu phẩm hàng đầu thiên hạ. Cảnh giới của Đại tông sư quả thực vượt xatầm thường.Nhưng rốt cuộc vị Đại tông sư vẫn có phần thiên vị, nên với đại đệ tử là mộtchiếc lá, còn với Lang Đào là một nhánh cây.Khi thấy chiếc lá xanh bay ra từ cánh cửa thứ hai, Vân Chi Lan kinh hãi luilại, còn Lang Đào trong lòng nổi lên ý chí chiến đấu vô hạn, cố gắng đối đầuvới nhánh cây kia - cho nên Lang Đào bị thương và ho ra máu. Tất cả diễn rachớp nhoáng trong khoảnh khắc đó."

Chương 1590: Khách trong nhà 2