Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1595: Niềm vui trước điện thật sự 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những lời này quá mơ hồ, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nghe cũng không hiểu rõlắm."Ta sẽ tự tìm cách kiểm soát mọi thứ này, nếu không thể kiểm soát thì ta cóthể dễ dàng bỏ đi." Phạm Nhàn đi ra từ trong ánh chiều tà chiếu từ ngoài cửa sổ,mỗi lúc một gần thân thể Tiểu Hoàng đế, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "MongHoàng đế bệ hạ hãy lắng nghe lời khuyên của tiểu thần nhiều hơn.""Tại sao trẫm phải nghe lời ngươi." Không hiểu sao, Tiểu Hoàng đế độtnhiên cảm thấy lạnh cả người.Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bởi vì Hoàng đế bệ hạ đã phạm quá nhiều sailầm, tuy mấy năm qua triều chính Bắc Tề được ngươi quản lý rất tốt, ta vốntưởng rằng lịch sử lại xuất hiện một Võ Chu phi thường, nhưng cuối cùng pháthiện, nữ nhân... vẫn quá dễ nóng giận, quá mềm lòng, khó có thể chống đỡđược.Lời này vừa dứt, sắc mặt Tiểu Hoàng đế biến đổi kịch liệt, nhưng lập tứckhôi phục bình thường, híp mắt nói: "Tiểu Phạm đại nhân nói càng lúc cànghuyền diệu rồi.""Lúc trước ngươi muốn giết ta, nếu không nghĩ đến sinh mệnh của Tư LýLý, sai thái giám lừa cô ta ra khỏi phòng, mà trực tiếp lệnh cho Lang Đào tấncông, có lẽ bay giờ ta đã chết.” Phạm Nhàn đứng trước mặt hắn, sắc mặt bìnhtĩnh nâng cằm hắn lên nói: “Thời khắc đó đã lộ rõ lòng dạ đàn bà rồi. Ngươikhiến ta thất vọng quá đỗi, sao ta còn dám tiếp tục giao dịch với ngươi?"Tiểu Hoàng đế híp mắt ngày càng chặt, như muốn dùng khe hở đó để nhìnPhạm Nhàn thật nhỏ bé, nhằm dập tắt nỗi sợ hãi và giằng xé trong lòng.Đây là bí mật mà hắn và Thái hậu cấm kỵ giữ kín hai mươi năm, vì bí mậtấy mà triều đình Bắc Tề đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng, trả giákhông biết bao nhiêu công sức, nhưng giờ đây lại bị một người Nam Khánhlạnh lùng thốt lên."Hôm nay ta vào Kiếm Lư gặp Tứ Cố Kiếm, nhưng còn có một mục đích,chính là muốn bí mật nói chuyện riêng với bệ hạ nhà ngươi." Phạm Nhàn nhìnhắn nói: "Ta muốn nói với ngươi, nếu còn muốn làm Hoàng đế Bắc Tề, từ nayvề sau đừng ủ mưu đối phó với ta nữa, trái lại, ngươi cần phối hợp với ta, ngherõ chưa?"Tiểu Hoàng đế cười khẩy: "Hay lắm, Phạm Nhàn ngươi dám cảnh cáo trẫm?Ngươi cứ việc giết trẫm đi, xem hậu duệ Chiến gia này có nhíu mày không.""Lòng quả cảm của Hoàng đế bệ hạ thực đáng khâm phục." Trong mắtPhạm Nhàn ánh lên nụ cười, nói từng chữ một: "Giết chắc chắn không thể giết,ta chỉ muốn biết, nếu Thượng Sam Hổ, Lang Đào cùng các trọng thần Bắc Tềđột nhiên phát hiện vị Hoàng đế mà họ trung thành, lại là một... nữ nhân, họ sẽphản ứng thế nào? Bắc Tề... Chiến gia chỉ còn một nữ nhi, có còn giá trị tồn tạinữa không?”Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, đến lúc này, cuối cùng hắncũng hiểu tại sao trước đây Tư Lý Lý nói Phạm Nhàn vốn sẽ không sợ mình,ngược lại chính mình phải sợ đối phương, hóa ra là vì đối phương nắm giữ điểmyếu của mình, điểm yếu tuyệt đối.Tiểu Hoàng đế khàn giọng, cười lạnh nói: "Một vị Thi Tiên, quả nhiên nóinăng có vài phần ngu xuẩn."Trong tình huống này, Phạm Nhàn cũng không thể không khâm phục sự tỉnhtáo và cứng cỏi của đối phương. Sau một lúc im lặng, Y vươn ngón tay ra, đểbúi tóc của Tiểu Hoàng đế rơi xuống, mái tóc đen như thác đổ trên hai vai đếvương, toàn thân đột nhiên toát lên vẻ mềm yếu, sau đó trong phòng kín vanglên một tiếng xoạt...๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thế giới này có vô vàn âm thanh tuyệt vời, những âm thanh có thểkhiến người nghe rung động từ màng nhĩ đến tận trái tim, như bị điện giật, lậptức cảm nhận được vô vàn cảm xúc phức tạp. Mà những âm thanh này vốn cựckỳ phức tạp và cởi mở, đủ khiến con người sản sinh rất nhiều liên tưởng, vì vậyloại cảm thụ này cũng trở nên cực kỳ phiền phức.Chẳng hạn như trong ruộng lúa yên tĩnh, tiếng chuột cắn rễ cây, như nhữnghạt mưa rơi nhẹ trên bờ cát, thôn nữ ngồi trên bờ ruộng nghe tiếng động ấy,không biết sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm đơn phương hay chiều hướng nào khác.Hay tiếng xào xạc, có thể là chim nước đang vỗ cánh, hoặc cởi áo, hoặc màimòn. Hay tiếng chạm nhau nhỏ xíu của vô số thanh kiếm trong kiếm trủngngoài cửa sổ, cắm xuống đất, trong bóng hoàng hôn Đông Di, trong gió biểnthổi, phát ra âm thanh kim loại khẽ vang, lan tỏa khí khái lạnh lùng sát phạt,nhưng nhắm mắt nghe kỹ, có thể nghe ra vẻ đẹp dịu dàng của tiếng chuông gió.Xoẹt là âm thanh con người quen thuộc nhất, là tiếng vỡ vụn của vật mỏngmanh, chẳng hạn Tình Văn xé quạt, Phạm Tư Triệt xé thư năm xưa, hay PhạmNhàn xé áo trắng Ngôn Băng Vân trong hội quán Thượng Kinh thành để băngbó vết thương cho y.Ma lực của âm thanh được thể hiện rõ nét trong căn phòng tĩnh lặng này, haingười trước đó còn tức giận mắng nhiếc nhau, giờ đều dừng cả lời nói và độngtác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những lời này quá mơ hồ, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nghe cũng không hiểu rõ

lắm.

"Ta sẽ tự tìm cách kiểm soát mọi thứ này, nếu không thể kiểm soát thì ta có

thể dễ dàng bỏ đi." Phạm Nhàn đi ra từ trong ánh chiều tà chiếu từ ngoài cửa sổ,

mỗi lúc một gần thân thể Tiểu Hoàng đế, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "Mong

Hoàng đế bệ hạ hãy lắng nghe lời khuyên của tiểu thần nhiều hơn."

"Tại sao trẫm phải nghe lời ngươi." Không hiểu sao, Tiểu Hoàng đế đột

nhiên cảm thấy lạnh cả người.

Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bởi vì Hoàng đế bệ hạ đã phạm quá nhiều sai

lầm, tuy mấy năm qua triều chính Bắc Tề được ngươi quản lý rất tốt, ta vốn

tưởng rằng lịch sử lại xuất hiện một Võ Chu phi thường, nhưng cuối cùng phát

hiện, nữ nhân... vẫn quá dễ nóng giận, quá mềm lòng, khó có thể chống đỡ

được.

Lời này vừa dứt, sắc mặt Tiểu Hoàng đế biến đổi kịch liệt, nhưng lập tức

khôi phục bình thường, híp mắt nói: "Tiểu Phạm đại nhân nói càng lúc càng

huyền diệu rồi."

"Lúc trước ngươi muốn giết ta, nếu không nghĩ đến sinh mệnh của Tư Lý

Lý, sai thái giám lừa cô ta ra khỏi phòng, mà trực tiếp lệnh cho Lang Đào tấn

công, có lẽ bay giờ ta đã chết.” Phạm Nhàn đứng trước mặt hắn, sắc mặt bình

tĩnh nâng cằm hắn lên nói: “Thời khắc đó đã lộ rõ lòng dạ đàn bà rồi. Ngươi

khiến ta thất vọng quá đỗi, sao ta còn dám tiếp tục giao dịch với ngươi?"

Tiểu Hoàng đế híp mắt ngày càng chặt, như muốn dùng khe hở đó để nhìn

Phạm Nhàn thật nhỏ bé, nhằm dập tắt nỗi sợ hãi và giằng xé trong lòng.

Đây là bí mật mà hắn và Thái hậu cấm kỵ giữ kín hai mươi năm, vì bí mật

ấy mà triều đình Bắc Tề đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng, trả giá

không biết bao nhiêu công sức, nhưng giờ đây lại bị một người Nam Khánh

lạnh lùng thốt lên.

"Hôm nay ta vào Kiếm Lư gặp Tứ Cố Kiếm, nhưng còn có một mục đích,

chính là muốn bí mật nói chuyện riêng với bệ hạ nhà ngươi." Phạm Nhàn nhìn

hắn nói: "Ta muốn nói với ngươi, nếu còn muốn làm Hoàng đế Bắc Tề, từ nay

về sau đừng ủ mưu đối phó với ta nữa, trái lại, ngươi cần phối hợp với ta, nghe

rõ chưa?"

Tiểu Hoàng đế cười khẩy: "Hay lắm, Phạm Nhàn ngươi dám cảnh cáo trẫm?

Ngươi cứ việc giết trẫm đi, xem hậu duệ Chiến gia này có nhíu mày không."

"Lòng quả cảm của Hoàng đế bệ hạ thực đáng khâm phục." Trong mắt

Phạm Nhàn ánh lên nụ cười, nói từng chữ một: "Giết chắc chắn không thể giết,

ta chỉ muốn biết, nếu Thượng Sam Hổ, Lang Đào cùng các trọng thần Bắc Tề

đột nhiên phát hiện vị Hoàng đế mà họ trung thành, lại là một... nữ nhân, họ sẽ

phản ứng thế nào? Bắc Tề... Chiến gia chỉ còn một nữ nhi, có còn giá trị tồn tại

nữa không?”

Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, đến lúc này, cuối cùng hắn

cũng hiểu tại sao trước đây Tư Lý Lý nói Phạm Nhàn vốn sẽ không sợ mình,

ngược lại chính mình phải sợ đối phương, hóa ra là vì đối phương nắm giữ điểm

yếu của mình, điểm yếu tuyệt đối.

Tiểu Hoàng đế khàn giọng, cười lạnh nói: "Một vị Thi Tiên, quả nhiên nói

năng có vài phần ngu xuẩn."

Trong tình huống này, Phạm Nhàn cũng không thể không khâm phục sự tỉnh

táo và cứng cỏi của đối phương. Sau một lúc im lặng, Y vươn ngón tay ra, để

búi tóc của Tiểu Hoàng đế rơi xuống, mái tóc đen như thác đổ trên hai vai đế

vương, toàn thân đột nhiên toát lên vẻ mềm yếu, sau đó trong phòng kín vang

lên một tiếng xoạt...

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên thế giới này có vô vàn âm thanh tuyệt vời, những âm thanh có thể

khiến người nghe rung động từ màng nhĩ đến tận trái tim, như bị điện giật, lập

tức cảm nhận được vô vàn cảm xúc phức tạp. Mà những âm thanh này vốn cực

kỳ phức tạp và cởi mở, đủ khiến con người sản sinh rất nhiều liên tưởng, vì vậy

loại cảm thụ này cũng trở nên cực kỳ phiền phức.

Chẳng hạn như trong ruộng lúa yên tĩnh, tiếng chuột cắn rễ cây, như những

hạt mưa rơi nhẹ trên bờ cát, thôn nữ ngồi trên bờ ruộng nghe tiếng động ấy,

không biết sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm đơn phương hay chiều hướng nào khác.

Hay tiếng xào xạc, có thể là chim nước đang vỗ cánh, hoặc cởi áo, hoặc mài

mòn. Hay tiếng chạm nhau nhỏ xíu của vô số thanh kiếm trong kiếm trủng

ngoài cửa sổ, cắm xuống đất, trong bóng hoàng hôn Đông Di, trong gió biển

thổi, phát ra âm thanh kim loại khẽ vang, lan tỏa khí khái lạnh lùng sát phạt,

nhưng nhắm mắt nghe kỹ, có thể nghe ra vẻ đẹp dịu dàng của tiếng chuông gió.

Xoẹt là âm thanh con người quen thuộc nhất, là tiếng vỡ vụn của vật mỏng

manh, chẳng hạn Tình Văn xé quạt, Phạm Tư Triệt xé thư năm xưa, hay Phạm

Nhàn xé áo trắng Ngôn Băng Vân trong hội quán Thượng Kinh thành để băng

bó vết thương cho y.

Ma lực của âm thanh được thể hiện rõ nét trong căn phòng tĩnh lặng này, hai

người trước đó còn tức giận mắng nhiếc nhau, giờ đều dừng cả lời nói và động

tác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những lời này quá mơ hồ, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nghe cũng không hiểu rõlắm."Ta sẽ tự tìm cách kiểm soát mọi thứ này, nếu không thể kiểm soát thì ta cóthể dễ dàng bỏ đi." Phạm Nhàn đi ra từ trong ánh chiều tà chiếu từ ngoài cửa sổ,mỗi lúc một gần thân thể Tiểu Hoàng đế, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "MongHoàng đế bệ hạ hãy lắng nghe lời khuyên của tiểu thần nhiều hơn.""Tại sao trẫm phải nghe lời ngươi." Không hiểu sao, Tiểu Hoàng đế độtnhiên cảm thấy lạnh cả người.Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bởi vì Hoàng đế bệ hạ đã phạm quá nhiều sailầm, tuy mấy năm qua triều chính Bắc Tề được ngươi quản lý rất tốt, ta vốntưởng rằng lịch sử lại xuất hiện một Võ Chu phi thường, nhưng cuối cùng pháthiện, nữ nhân... vẫn quá dễ nóng giận, quá mềm lòng, khó có thể chống đỡđược.Lời này vừa dứt, sắc mặt Tiểu Hoàng đế biến đổi kịch liệt, nhưng lập tứckhôi phục bình thường, híp mắt nói: "Tiểu Phạm đại nhân nói càng lúc cànghuyền diệu rồi.""Lúc trước ngươi muốn giết ta, nếu không nghĩ đến sinh mệnh của Tư LýLý, sai thái giám lừa cô ta ra khỏi phòng, mà trực tiếp lệnh cho Lang Đào tấncông, có lẽ bay giờ ta đã chết.” Phạm Nhàn đứng trước mặt hắn, sắc mặt bìnhtĩnh nâng cằm hắn lên nói: “Thời khắc đó đã lộ rõ lòng dạ đàn bà rồi. Ngươikhiến ta thất vọng quá đỗi, sao ta còn dám tiếp tục giao dịch với ngươi?"Tiểu Hoàng đế híp mắt ngày càng chặt, như muốn dùng khe hở đó để nhìnPhạm Nhàn thật nhỏ bé, nhằm dập tắt nỗi sợ hãi và giằng xé trong lòng.Đây là bí mật mà hắn và Thái hậu cấm kỵ giữ kín hai mươi năm, vì bí mậtấy mà triều đình Bắc Tề đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng, trả giákhông biết bao nhiêu công sức, nhưng giờ đây lại bị một người Nam Khánhlạnh lùng thốt lên."Hôm nay ta vào Kiếm Lư gặp Tứ Cố Kiếm, nhưng còn có một mục đích,chính là muốn bí mật nói chuyện riêng với bệ hạ nhà ngươi." Phạm Nhàn nhìnhắn nói: "Ta muốn nói với ngươi, nếu còn muốn làm Hoàng đế Bắc Tề, từ nayvề sau đừng ủ mưu đối phó với ta nữa, trái lại, ngươi cần phối hợp với ta, ngherõ chưa?"Tiểu Hoàng đế cười khẩy: "Hay lắm, Phạm Nhàn ngươi dám cảnh cáo trẫm?Ngươi cứ việc giết trẫm đi, xem hậu duệ Chiến gia này có nhíu mày không.""Lòng quả cảm của Hoàng đế bệ hạ thực đáng khâm phục." Trong mắtPhạm Nhàn ánh lên nụ cười, nói từng chữ một: "Giết chắc chắn không thể giết,ta chỉ muốn biết, nếu Thượng Sam Hổ, Lang Đào cùng các trọng thần Bắc Tềđột nhiên phát hiện vị Hoàng đế mà họ trung thành, lại là một... nữ nhân, họ sẽphản ứng thế nào? Bắc Tề... Chiến gia chỉ còn một nữ nhi, có còn giá trị tồn tạinữa không?”Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, đến lúc này, cuối cùng hắncũng hiểu tại sao trước đây Tư Lý Lý nói Phạm Nhàn vốn sẽ không sợ mình,ngược lại chính mình phải sợ đối phương, hóa ra là vì đối phương nắm giữ điểmyếu của mình, điểm yếu tuyệt đối.Tiểu Hoàng đế khàn giọng, cười lạnh nói: "Một vị Thi Tiên, quả nhiên nóinăng có vài phần ngu xuẩn."Trong tình huống này, Phạm Nhàn cũng không thể không khâm phục sự tỉnhtáo và cứng cỏi của đối phương. Sau một lúc im lặng, Y vươn ngón tay ra, đểbúi tóc của Tiểu Hoàng đế rơi xuống, mái tóc đen như thác đổ trên hai vai đếvương, toàn thân đột nhiên toát lên vẻ mềm yếu, sau đó trong phòng kín vanglên một tiếng xoạt...๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thế giới này có vô vàn âm thanh tuyệt vời, những âm thanh có thểkhiến người nghe rung động từ màng nhĩ đến tận trái tim, như bị điện giật, lậptức cảm nhận được vô vàn cảm xúc phức tạp. Mà những âm thanh này vốn cựckỳ phức tạp và cởi mở, đủ khiến con người sản sinh rất nhiều liên tưởng, vì vậyloại cảm thụ này cũng trở nên cực kỳ phiền phức.Chẳng hạn như trong ruộng lúa yên tĩnh, tiếng chuột cắn rễ cây, như nhữnghạt mưa rơi nhẹ trên bờ cát, thôn nữ ngồi trên bờ ruộng nghe tiếng động ấy,không biết sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm đơn phương hay chiều hướng nào khác.Hay tiếng xào xạc, có thể là chim nước đang vỗ cánh, hoặc cởi áo, hoặc màimòn. Hay tiếng chạm nhau nhỏ xíu của vô số thanh kiếm trong kiếm trủngngoài cửa sổ, cắm xuống đất, trong bóng hoàng hôn Đông Di, trong gió biểnthổi, phát ra âm thanh kim loại khẽ vang, lan tỏa khí khái lạnh lùng sát phạt,nhưng nhắm mắt nghe kỹ, có thể nghe ra vẻ đẹp dịu dàng của tiếng chuông gió.Xoẹt là âm thanh con người quen thuộc nhất, là tiếng vỡ vụn của vật mỏngmanh, chẳng hạn Tình Văn xé quạt, Phạm Tư Triệt xé thư năm xưa, hay PhạmNhàn xé áo trắng Ngôn Băng Vân trong hội quán Thượng Kinh thành để băngbó vết thương cho y.Ma lực của âm thanh được thể hiện rõ nét trong căn phòng tĩnh lặng này, haingười trước đó còn tức giận mắng nhiếc nhau, giờ đều dừng cả lời nói và độngtác.

Chương 1595: Niềm vui trước điện thật sự 1