Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1596: Niềm vui trước điện thật sự 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bộ trang phục trắng của Tiểu Hoàng đế bị xé một đường dài từ cổ xuốngbụng, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong, như lột vỏ trứng gà cẩn thận, lộ ra phầnruột non mềm mại bên trong, hay như mở nắp hộp quà được bao bọc cẩn thận,xé dải ruy băng, lộ ra báu vật ẩn chứa.Lúc này là mùa xuân rực rỡ, quần áo trên người mọi người không nhiều,Tiểu Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Chiếc dây buộc màu vàng nhạt để lộ ra mộtmảnh vải rách rưới trông có vẻ buồn cười, nhưng trong đó là lớp áo lót cùng vệttrắng trên ngực ,lại vô cùng chói mắt.Phạm Nhàn chìm vào im lặng. Phải thừa nhận đây là hành động vô thức củay, chỉ vì mâu thuẫn không hòa giải được với đối phương mà làm ra trong cơntức giận. Có lẽ trong tiềm thức, y có phần muốn trả thù Hoàng đế. Nhưng thậtsự khi xé rách quần áo của đối phương, nhìn thấy phần cổ trắng ngần, làn damềm mại không thuộc về nam nhân trên áo lót, y choáng váng, không biết phảilàm sao tiếp theo.Yết hầu của Tiểu Hoàng đế chỉ hơi lộ ra, hiển nhiên đã bị can thiệp, sau khikhông còn lớp áo che đậy, hoàn toàn không thể qua mắt Phạm Nhàn.Cô... là cô, ngực này phải là cô chứ không phải hắn, mặc dù vẫn bị trói chặttrong lớp vải trắng, nhưng nơi mép vải, nét nữ tính quật cường, với chút da thịttràn ra, lộ rõ giới tính thật của cô.Đôi mắt Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực cô, vô cùng khâm phục khảnăng của hoàng tộc Bắc Tề, không biết chất liệu gì có thể che đậy đôi gò bồngđảo kỹ lưỡng đến thế, không để bất cứ ai phát hiện ra bí mật này."À... sau khi trưởng thành, muốn buộc chặt như vậy sẽ rất khó khăn, hơnnữa... cũng không tốt cho cơ thể." Đôi môi y khô khốc, nhìn chằm chằm vào vạttrắng, không nhịn được tưởng tượng hai khối thịt non sẽ bị ép thành hình dạnggì, sau khi khi thoát khỏi xiềng xích sẽ vui mừng ... nhún nhảy ra sao.Nhún? Nhảy? Phạm Nhàn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi với chức năng cơ thểbình thường, sau khi xác nhận giới tính của Tiểu Hoàng đế, y phải dùng cáchnày để đánh vỡ lớp vỏ cứng rắn trong tim đối phương. Nhưng thực sự xác nhậnrồi, y hơi bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, cảm thấy lớp vỏcủa chính mình cũng sắp vỡ vụn.o O oTừng sợi tóc đen mượt mà trượt xuống vai, khoảnh khắc dịu dàng này khiếnHoàng đế Bắc Tề thầm ngạc nhiên, như thể bóng tối sâu thẳm nhất trong tim đãtheo động tác của Phạm Nhàn mà tan biến, sẽ không bao giờ là gánh nặng đènén trái tim cô, khiến cô khó thở. Lúc đó, cô đã buông xuôi, đã chấp nhận sốphận, thậm chí hơi mừng rỡ khi mái tóc dài được buông xõa.Bởi vì đối diện cô là Phạm Nhàn, người mà cô từng rất yêu mến, từng rấtcăm hận, từng thoải mái bày tỏ vẻ đẹp dịu dàng khi say đắm. Tiểu Hoàng đếkhông kịp suy nghĩ, có lẽ trong tiềm thức cô đã nghĩ nếu có ai biết bí mật củamình, Phạm Nhàn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, vì cô đã sớm tiết lộ hết cho y,dù khi ấy y vẫn hôn mê bất tỉnh.Vẻ thanh nhã u buồn của Tiểu Hoàng đế, chút khí chất của thiếu nữ hiếmhoi, lần duy nhất trở về làm một người con gái trong đời, tất cả đều nằm trênPhạm Nhàn. Cô chấp nhận số phận, thậm chí còn phải cố gắng cắn răng nénxuống niềm vui bối rối trong lòng. Nhưng xoạt một tiếng, áo trước của TiểuHoàng đế bị Phạm Nhàn xé rách một cách thô bạo, để lộ ra thân thể mà côkhông bao giờ cho ai nhìn thấy.Cô sững sờ, ánh mắt bắt đầu choáng váng, bị tác động mạnh mẽ và kíchthích này làm cho không thể thốt nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt PhạmNhàn, cả người cứng đờ không cử động được, tay siết chặt, run rẩy không thôi,khiến chiếc giường gỗ dưới thân kêu lên những tiếng kẽo kẹt.Tiểu Hoàng đế không che ngực mình, để tia nắng xuân dần lan ra khăntrắng, ngập tràn căn phòng, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn với ánh mắt phẫnnộ và căm hờn.Cô nhận ra Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực mình, ánh mắt lộ vẻkhiến cô cực kỳ chán ghét, rồi nghe thấy lời khuyên của y về sự phát triển ngựccủa mình. Một vệt đỏ ngượng ngùng và tức giận dâng lên từ khóe mắt TiểuHoàng đế, lan dần ra, bao trùm hai gò má rồi đến hai tai, cổ, cuối cùng thậm chícả làn da trắng ngần trên ngực cũng bắt đầu ửng hồng mê hoặc.Hoàng hôn tích tụ bên ngoài cửa sổ, nhưng không thể chói mắt sánh bằng vẻđỏ thắm trên người Tiểu Hoàng đế, nên Phạm Nhàn híp mắt lại, tay phải như vôthức vươn tới dưới cằm Tiểu Hoàng đế, ngón tay vẩy lên...Gỡ bỏ lớp ngụy trang ở cổ họng Tiểu Hoàng đế, yết hầu giả biến mất, mặcdù lúc này ngực cô vẫn bị che dưới lớp vải trắng, nhưng toàn thân đã mềm mạihẳn lên, dần trở thành hình ảnh của một tiểu cô nương

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bộ trang phục trắng của Tiểu Hoàng đế bị xé một đường dài từ cổ xuống

bụng, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong, như lột vỏ trứng gà cẩn thận, lộ ra phần

ruột non mềm mại bên trong, hay như mở nắp hộp quà được bao bọc cẩn thận,

xé dải ruy băng, lộ ra báu vật ẩn chứa.

Lúc này là mùa xuân rực rỡ, quần áo trên người mọi người không nhiều,

Tiểu Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Chiếc dây buộc màu vàng nhạt để lộ ra một

mảnh vải rách rưới trông có vẻ buồn cười, nhưng trong đó là lớp áo lót cùng vệt

trắng trên ngực ,lại vô cùng chói mắt.

Phạm Nhàn chìm vào im lặng. Phải thừa nhận đây là hành động vô thức của

y, chỉ vì mâu thuẫn không hòa giải được với đối phương mà làm ra trong cơn

tức giận. Có lẽ trong tiềm thức, y có phần muốn trả thù Hoàng đế. Nhưng thật

sự khi xé rách quần áo của đối phương, nhìn thấy phần cổ trắng ngần, làn da

mềm mại không thuộc về nam nhân trên áo lót, y choáng váng, không biết phải

làm sao tiếp theo.

Yết hầu của Tiểu Hoàng đế chỉ hơi lộ ra, hiển nhiên đã bị can thiệp, sau khi

không còn lớp áo che đậy, hoàn toàn không thể qua mắt Phạm Nhàn.

Cô... là cô, ngực này phải là cô chứ không phải hắn, mặc dù vẫn bị trói chặt

trong lớp vải trắng, nhưng nơi mép vải, nét nữ tính quật cường, với chút da thịt

tràn ra, lộ rõ giới tính thật của cô.

Đôi mắt Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực cô, vô cùng khâm phục khả

năng của hoàng tộc Bắc Tề, không biết chất liệu gì có thể che đậy đôi gò bồng

đảo kỹ lưỡng đến thế, không để bất cứ ai phát hiện ra bí mật này.

"À... sau khi trưởng thành, muốn buộc chặt như vậy sẽ rất khó khăn, hơn

nữa... cũng không tốt cho cơ thể." Đôi môi y khô khốc, nhìn chằm chằm vào vạt

trắng, không nhịn được tưởng tượng hai khối thịt non sẽ bị ép thành hình dạng

gì, sau khi khi thoát khỏi xiềng xích sẽ vui mừng ... nhún nhảy ra sao.

Nhún? Nhảy? Phạm Nhàn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi với chức năng cơ thể

bình thường, sau khi xác nhận giới tính của Tiểu Hoàng đế, y phải dùng cách

này để đánh vỡ lớp vỏ cứng rắn trong tim đối phương. Nhưng thực sự xác nhận

rồi, y hơi bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, cảm thấy lớp vỏ

của chính mình cũng sắp vỡ vụn.

o O o

Từng sợi tóc đen mượt mà trượt xuống vai, khoảnh khắc dịu dàng này khiến

Hoàng đế Bắc Tề thầm ngạc nhiên, như thể bóng tối sâu thẳm nhất trong tim đã

theo động tác của Phạm Nhàn mà tan biến, sẽ không bao giờ là gánh nặng đè

nén trái tim cô, khiến cô khó thở. Lúc đó, cô đã buông xuôi, đã chấp nhận số

phận, thậm chí hơi mừng rỡ khi mái tóc dài được buông xõa.

Bởi vì đối diện cô là Phạm Nhàn, người mà cô từng rất yêu mến, từng rất

căm hận, từng thoải mái bày tỏ vẻ đẹp dịu dàng khi say đắm. Tiểu Hoàng đế

không kịp suy nghĩ, có lẽ trong tiềm thức cô đã nghĩ nếu có ai biết bí mật của

mình, Phạm Nhàn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, vì cô đã sớm tiết lộ hết cho y,

dù khi ấy y vẫn hôn mê bất tỉnh.

Vẻ thanh nhã u buồn của Tiểu Hoàng đế, chút khí chất của thiếu nữ hiếm

hoi, lần duy nhất trở về làm một người con gái trong đời, tất cả đều nằm trên

Phạm Nhàn. Cô chấp nhận số phận, thậm chí còn phải cố gắng cắn răng nén

xuống niềm vui bối rối trong lòng. Nhưng xoạt một tiếng, áo trước của Tiểu

Hoàng đế bị Phạm Nhàn xé rách một cách thô bạo, để lộ ra thân thể mà cô

không bao giờ cho ai nhìn thấy.

Cô sững sờ, ánh mắt bắt đầu choáng váng, bị tác động mạnh mẽ và kích

thích này làm cho không thể thốt nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Phạm

Nhàn, cả người cứng đờ không cử động được, tay siết chặt, run rẩy không thôi,

khiến chiếc giường gỗ dưới thân kêu lên những tiếng kẽo kẹt.

Tiểu Hoàng đế không che ngực mình, để tia nắng xuân dần lan ra khăn

trắng, ngập tràn căn phòng, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn với ánh mắt phẫn

nộ và căm hờn.

Cô nhận ra Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực mình, ánh mắt lộ vẻ

khiến cô cực kỳ chán ghét, rồi nghe thấy lời khuyên của y về sự phát triển ngực

của mình. Một vệt đỏ ngượng ngùng và tức giận dâng lên từ khóe mắt Tiểu

Hoàng đế, lan dần ra, bao trùm hai gò má rồi đến hai tai, cổ, cuối cùng thậm chí

cả làn da trắng ngần trên ngực cũng bắt đầu ửng hồng mê hoặc.

Hoàng hôn tích tụ bên ngoài cửa sổ, nhưng không thể chói mắt sánh bằng vẻ

đỏ thắm trên người Tiểu Hoàng đế, nên Phạm Nhàn híp mắt lại, tay phải như vô

thức vươn tới dưới cằm Tiểu Hoàng đế, ngón tay vẩy lên...

Gỡ bỏ lớp ngụy trang ở cổ họng Tiểu Hoàng đế, yết hầu giả biến mất, mặc

dù lúc này ngực cô vẫn bị che dưới lớp vải trắng, nhưng toàn thân đã mềm mại

hẳn lên, dần trở thành hình ảnh của một tiểu cô nương

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bộ trang phục trắng của Tiểu Hoàng đế bị xé một đường dài từ cổ xuốngbụng, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong, như lột vỏ trứng gà cẩn thận, lộ ra phầnruột non mềm mại bên trong, hay như mở nắp hộp quà được bao bọc cẩn thận,xé dải ruy băng, lộ ra báu vật ẩn chứa.Lúc này là mùa xuân rực rỡ, quần áo trên người mọi người không nhiều,Tiểu Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Chiếc dây buộc màu vàng nhạt để lộ ra mộtmảnh vải rách rưới trông có vẻ buồn cười, nhưng trong đó là lớp áo lót cùng vệttrắng trên ngực ,lại vô cùng chói mắt.Phạm Nhàn chìm vào im lặng. Phải thừa nhận đây là hành động vô thức củay, chỉ vì mâu thuẫn không hòa giải được với đối phương mà làm ra trong cơntức giận. Có lẽ trong tiềm thức, y có phần muốn trả thù Hoàng đế. Nhưng thậtsự khi xé rách quần áo của đối phương, nhìn thấy phần cổ trắng ngần, làn damềm mại không thuộc về nam nhân trên áo lót, y choáng váng, không biết phảilàm sao tiếp theo.Yết hầu của Tiểu Hoàng đế chỉ hơi lộ ra, hiển nhiên đã bị can thiệp, sau khikhông còn lớp áo che đậy, hoàn toàn không thể qua mắt Phạm Nhàn.Cô... là cô, ngực này phải là cô chứ không phải hắn, mặc dù vẫn bị trói chặttrong lớp vải trắng, nhưng nơi mép vải, nét nữ tính quật cường, với chút da thịttràn ra, lộ rõ giới tính thật của cô.Đôi mắt Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực cô, vô cùng khâm phục khảnăng của hoàng tộc Bắc Tề, không biết chất liệu gì có thể che đậy đôi gò bồngđảo kỹ lưỡng đến thế, không để bất cứ ai phát hiện ra bí mật này."À... sau khi trưởng thành, muốn buộc chặt như vậy sẽ rất khó khăn, hơnnữa... cũng không tốt cho cơ thể." Đôi môi y khô khốc, nhìn chằm chằm vào vạttrắng, không nhịn được tưởng tượng hai khối thịt non sẽ bị ép thành hình dạnggì, sau khi khi thoát khỏi xiềng xích sẽ vui mừng ... nhún nhảy ra sao.Nhún? Nhảy? Phạm Nhàn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi với chức năng cơ thểbình thường, sau khi xác nhận giới tính của Tiểu Hoàng đế, y phải dùng cáchnày để đánh vỡ lớp vỏ cứng rắn trong tim đối phương. Nhưng thực sự xác nhậnrồi, y hơi bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, cảm thấy lớp vỏcủa chính mình cũng sắp vỡ vụn.o O oTừng sợi tóc đen mượt mà trượt xuống vai, khoảnh khắc dịu dàng này khiếnHoàng đế Bắc Tề thầm ngạc nhiên, như thể bóng tối sâu thẳm nhất trong tim đãtheo động tác của Phạm Nhàn mà tan biến, sẽ không bao giờ là gánh nặng đènén trái tim cô, khiến cô khó thở. Lúc đó, cô đã buông xuôi, đã chấp nhận sốphận, thậm chí hơi mừng rỡ khi mái tóc dài được buông xõa.Bởi vì đối diện cô là Phạm Nhàn, người mà cô từng rất yêu mến, từng rấtcăm hận, từng thoải mái bày tỏ vẻ đẹp dịu dàng khi say đắm. Tiểu Hoàng đếkhông kịp suy nghĩ, có lẽ trong tiềm thức cô đã nghĩ nếu có ai biết bí mật củamình, Phạm Nhàn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, vì cô đã sớm tiết lộ hết cho y,dù khi ấy y vẫn hôn mê bất tỉnh.Vẻ thanh nhã u buồn của Tiểu Hoàng đế, chút khí chất của thiếu nữ hiếmhoi, lần duy nhất trở về làm một người con gái trong đời, tất cả đều nằm trênPhạm Nhàn. Cô chấp nhận số phận, thậm chí còn phải cố gắng cắn răng nénxuống niềm vui bối rối trong lòng. Nhưng xoạt một tiếng, áo trước của TiểuHoàng đế bị Phạm Nhàn xé rách một cách thô bạo, để lộ ra thân thể mà côkhông bao giờ cho ai nhìn thấy.Cô sững sờ, ánh mắt bắt đầu choáng váng, bị tác động mạnh mẽ và kíchthích này làm cho không thể thốt nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt PhạmNhàn, cả người cứng đờ không cử động được, tay siết chặt, run rẩy không thôi,khiến chiếc giường gỗ dưới thân kêu lên những tiếng kẽo kẹt.Tiểu Hoàng đế không che ngực mình, để tia nắng xuân dần lan ra khăntrắng, ngập tràn căn phòng, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn với ánh mắt phẫnnộ và căm hờn.Cô nhận ra Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ngực mình, ánh mắt lộ vẻkhiến cô cực kỳ chán ghét, rồi nghe thấy lời khuyên của y về sự phát triển ngựccủa mình. Một vệt đỏ ngượng ngùng và tức giận dâng lên từ khóe mắt TiểuHoàng đế, lan dần ra, bao trùm hai gò má rồi đến hai tai, cổ, cuối cùng thậm chícả làn da trắng ngần trên ngực cũng bắt đầu ửng hồng mê hoặc.Hoàng hôn tích tụ bên ngoài cửa sổ, nhưng không thể chói mắt sánh bằng vẻđỏ thắm trên người Tiểu Hoàng đế, nên Phạm Nhàn híp mắt lại, tay phải như vôthức vươn tới dưới cằm Tiểu Hoàng đế, ngón tay vẩy lên...Gỡ bỏ lớp ngụy trang ở cổ họng Tiểu Hoàng đế, yết hầu giả biến mất, mặcdù lúc này ngực cô vẫn bị che dưới lớp vải trắng, nhưng toàn thân đã mềm mạihẳn lên, dần trở thành hình ảnh của một tiểu cô nương

Chương 1596: Niềm vui trước điện thật sự 2