Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1597: Niềm vui trước điện thật sự 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn quan sát tỉ mỉ lông mày, đôi mắt của cô, dần tiến lại gần, nhưđang thưởng thức một bảo vật độc đáo, vẫn im lặng không nói gì. Y thực sựkinh ngạc, một người con gái đã che giấu suốt hai mươi năm qua, làm Hoàng đếBắc Tề hai mươi năm mà không ai phát hiện ra vấn đề gì.Lông mày được chỉnh sửa từ bé, dần trở nên cứng cáp, khóe mắt có vẻ nhưđã dùng thuốc làm ổn định cảm xúc trong mắt. Còn về ánh mắt và thái độ, chắcchắn là nhờ sự huấn luyện từ nhỏ của Thái hậu Bắc Tề đối với Tiểu Hoàng đế.Phạm Nhàn chỉ vì tò mò nghiên cứu mà cảm thấy kinh ngạc trước một trongnhững bí mật lớn nhất thế gian này, nên mới tiến lại gần hơn. Nhưng y không đểý rằng, dù Tiểu Hoàng đế đứng đờ người bên giường với vẻ tức giận, nhưng ánhmắt đang dần phai nhạt thành căm hận và lạnh lùng.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhân! Dù cách đây ba năm Phạm Nhàn đã đoánra, nhưng nếu không thể ở riêng với cô, suốt đời y cũng không thể xác nhận vàlợi dụng điều này. Chưa nói đến việc sau này sẽ lợi dụng điểm yếu lớn nhất củahai mẹ con Thái hậu - Hoàng hậu Bắc Tề thế nào, chỉ riêng việc xác nhận bí mậtkinh thiên này đã khiến Phạm Nhàn hào hứng lên rồi.Đúng lúc đó, một quả đấm không lớn bằng bát cát bất ngờ xuất hiện trướcmặt Phạm Nhàn. Làn da trên nắm đấm rất mịn màng, thậm chí có thể thấy rõmạch máu xanh, chứng tỏ nắm đấm rất mạnh, tích lực đã lâu và cực kỳ nhanhchóng.Bốp một tiếng, hai luồng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi Phạm Nhàn. Y tức giậnbịt mũi lại, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng đế vẫn giơ nguyên nắm đấm, thầm nghĩmình không phải bị nữ nhân ngực phẳng này dụ dỗ đến chảy máu mũi, vẫnkhông tính quá mất mặt.Với thực lực cửu phẩm của y, bị một nữ hoàng đế chỉ học được ít công phumèo ba chân từ Lang Đào đánh trúng mũi, thực ra... cũng đủ mất mặt rồi. Nếukhông quá chú tâm, quá kinh ngạc, quá ham muốn nhìn kỹ mặt mày và bộ ngựccủa Tiểu Hoàng đế, làm sao y để mất cảnh giác như vậy.Tiểu Hoàng đế chậm rãi hạ nắm đấm xuống, lạnh lùng nói: "Cả cuộc đờinày trẫm chưa từng bị ai khinh thường đến thế, ai dám khinh thường trẫm, nhấtđịnh phải trả giá đắt."Lời nói oai nghiêm, phối hợp với khuôn mặt đế vương trời sinh của TiểuHoàng đế, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng, không giận mà uy, thực sự có khíphách. Nhưng lúc này áo trước của Tiểu Hoàng đế đã bị xé toạc, tấm dải vải vôlực rủ xuống bộ đồ vàng sáng, trông vô cùng thảm hại, mà cô vẫn làm ra vẻ đókhiến Phạm Nhàn không khỏi buồn cười.Nhưng Phạm Nhàn không cười, y lau sạch máu mũi rồi bình tĩnh nói: "Takhông để ý cú đấm này, nhưng hy vọng sau này sẽ không lặp lại. Đừng quênngươi là một nữ nhân."Ngươi là một nữ nhân.Những lời này đập mạnh vào tim Tiểu Hoàng đế, khiến trái tim cô rối loạn,tuyệt vọng tràn ngập tâm can, thậm chí ngay cả những lọn tóc đen bay trướcmôi cũng cảm nhận được cảm xúc ấy, lọt vào khóe môi để cô cắn chặt.Phạm Nhàn chấn động trước vẻ tuyệt vọng đó, y không phải người dễ xúcđộng, chỉ có điều chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Hoàng đế BắcTề lại có thể ảm đạm đến thế. Những năm qua, triều chính và các việc lớn củaBắc Tề đã chứng minh năng lực của nữ Hoàng đế này. Dù chịu áp lực lớn từNam Khánh, Bắc Tề vẫn duy trì ổn định. Chỉ riêng điều đó đã khiến Phạm Nhànphải tán thưởng khả năng trị quốc của cô.Hai mươi năm ngụy trang cuộc sống làm Hoàng đế, chắc chắn đã khiến tâmlý Tiểu Hoàng đế có phần méo mó, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Tráilại, vì luôn phòng ngừa bí mật bị lộ, cô trở nên thận trọng và chín chắn hơn sovới đồng trang lứa rất nhiều.Ngay cả khi bị Phạm Nhàn khống chế, cô vẫn không hề hoảng loạn chútnào, có điều khi Phạm Nhàn tàn nhẫn nhắc lại rằng bí mật của cô có thể sẽ trởthành tin tức mà cả thiên hạ đều biết vào ngày mai, cuối cùng cô cũng khônggánh nổi, lớp vỏ cứng rắn vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, giống như ốc biển bịđá lớn nghiền nát.Ánh mắt Tiểu Hoàng đế rất căm phẫn và giận dữ, nhưng bên trong lại mangmột nét bình tĩnh kỳ lạ, bình tĩnh đến chết lặng. Sau sự bình tĩnh ấy, dần hiệnlên một chút điên cuồng.Thần thái này Phạm Nhàn từng thấy ở Trưởng công chúa Lý Vân Cơ tronggiây phút trước khi qua đời, nên trái tim y căng thẳng, từ từ hạ tay xuống, chuẩnbị ra tay bất cứ lúc nào.Vẻ mặt Tiểu Hoàng đế hơi đờ đẫn, hé môi ra, để mái tóc tuột xuống, giọngnói vô cùng lạnh lẽo: "Trẫm là người không chịu đe dọa."Cô nghĩ mình có thể đoán được Phạm Nhàn sẽ làm gì sau khi biết bí mật củacô. Nắm giữ bí mật lớn như vậy, với khả năng của Giám Sát viện, rất dễ laychuyển nền tảng cai trị của hoàng tộc Bắc Tề, toàn bộ phương bắc sẽ rơi vàohỗn loạn vì tin tức này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn quan sát tỉ mỉ lông mày, đôi mắt của cô, dần tiến lại gần, như

đang thưởng thức một bảo vật độc đáo, vẫn im lặng không nói gì. Y thực sự

kinh ngạc, một người con gái đã che giấu suốt hai mươi năm qua, làm Hoàng đế

Bắc Tề hai mươi năm mà không ai phát hiện ra vấn đề gì.

Lông mày được chỉnh sửa từ bé, dần trở nên cứng cáp, khóe mắt có vẻ như

đã dùng thuốc làm ổn định cảm xúc trong mắt. Còn về ánh mắt và thái độ, chắc

chắn là nhờ sự huấn luyện từ nhỏ của Thái hậu Bắc Tề đối với Tiểu Hoàng đế.

Phạm Nhàn chỉ vì tò mò nghiên cứu mà cảm thấy kinh ngạc trước một trong

những bí mật lớn nhất thế gian này, nên mới tiến lại gần hơn. Nhưng y không để

ý rằng, dù Tiểu Hoàng đế đứng đờ người bên giường với vẻ tức giận, nhưng ánh

mắt đang dần phai nhạt thành căm hận và lạnh lùng.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhân! Dù cách đây ba năm Phạm Nhàn đã đoán

ra, nhưng nếu không thể ở riêng với cô, suốt đời y cũng không thể xác nhận và

lợi dụng điều này. Chưa nói đến việc sau này sẽ lợi dụng điểm yếu lớn nhất của

hai mẹ con Thái hậu - Hoàng hậu Bắc Tề thế nào, chỉ riêng việc xác nhận bí mật

kinh thiên này đã khiến Phạm Nhàn hào hứng lên rồi.

Đúng lúc đó, một quả đấm không lớn bằng bát cát bất ngờ xuất hiện trước

mặt Phạm Nhàn. Làn da trên nắm đấm rất mịn màng, thậm chí có thể thấy rõ

mạch máu xanh, chứng tỏ nắm đấm rất mạnh, tích lực đã lâu và cực kỳ nhanh

chóng.

Bốp một tiếng, hai luồng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi Phạm Nhàn. Y tức giận

bịt mũi lại, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng đế vẫn giơ nguyên nắm đấm, thầm nghĩ

mình không phải bị nữ nhân ngực phẳng này dụ dỗ đến chảy máu mũi, vẫn

không tính quá mất mặt.

Với thực lực cửu phẩm của y, bị một nữ hoàng đế chỉ học được ít công phu

mèo ba chân từ Lang Đào đánh trúng mũi, thực ra... cũng đủ mất mặt rồi. Nếu

không quá chú tâm, quá kinh ngạc, quá ham muốn nhìn kỹ mặt mày và bộ ngực

của Tiểu Hoàng đế, làm sao y để mất cảnh giác như vậy.

Tiểu Hoàng đế chậm rãi hạ nắm đấm xuống, lạnh lùng nói: "Cả cuộc đời

này trẫm chưa từng bị ai khinh thường đến thế, ai dám khinh thường trẫm, nhất

định phải trả giá đắt."

Lời nói oai nghiêm, phối hợp với khuôn mặt đế vương trời sinh của Tiểu

Hoàng đế, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng, không giận mà uy, thực sự có khí

phách. Nhưng lúc này áo trước của Tiểu Hoàng đế đã bị xé toạc, tấm dải vải vô

lực rủ xuống bộ đồ vàng sáng, trông vô cùng thảm hại, mà cô vẫn làm ra vẻ đó

khiến Phạm Nhàn không khỏi buồn cười.

Nhưng Phạm Nhàn không cười, y lau sạch máu mũi rồi bình tĩnh nói: "Ta

không để ý cú đấm này, nhưng hy vọng sau này sẽ không lặp lại. Đừng quên

ngươi là một nữ nhân."

Ngươi là một nữ nhân.

Những lời này đập mạnh vào tim Tiểu Hoàng đế, khiến trái tim cô rối loạn,

tuyệt vọng tràn ngập tâm can, thậm chí ngay cả những lọn tóc đen bay trước

môi cũng cảm nhận được cảm xúc ấy, lọt vào khóe môi để cô cắn chặt.

Phạm Nhàn chấn động trước vẻ tuyệt vọng đó, y không phải người dễ xúc

động, chỉ có điều chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Hoàng đế Bắc

Tề lại có thể ảm đạm đến thế. Những năm qua, triều chính và các việc lớn của

Bắc Tề đã chứng minh năng lực của nữ Hoàng đế này. Dù chịu áp lực lớn từ

Nam Khánh, Bắc Tề vẫn duy trì ổn định. Chỉ riêng điều đó đã khiến Phạm Nhàn

phải tán thưởng khả năng trị quốc của cô.

Hai mươi năm ngụy trang cuộc sống làm Hoàng đế, chắc chắn đã khiến tâm

lý Tiểu Hoàng đế có phần méo mó, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Trái

lại, vì luôn phòng ngừa bí mật bị lộ, cô trở nên thận trọng và chín chắn hơn so

với đồng trang lứa rất nhiều.

Ngay cả khi bị Phạm Nhàn khống chế, cô vẫn không hề hoảng loạn chút

nào, có điều khi Phạm Nhàn tàn nhẫn nhắc lại rằng bí mật của cô có thể sẽ trở

thành tin tức mà cả thiên hạ đều biết vào ngày mai, cuối cùng cô cũng không

gánh nổi, lớp vỏ cứng rắn vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, giống như ốc biển bị

đá lớn nghiền nát.

Ánh mắt Tiểu Hoàng đế rất căm phẫn và giận dữ, nhưng bên trong lại mang

một nét bình tĩnh kỳ lạ, bình tĩnh đến chết lặng. Sau sự bình tĩnh ấy, dần hiện

lên một chút điên cuồng.

Thần thái này Phạm Nhàn từng thấy ở Trưởng công chúa Lý Vân Cơ trong

giây phút trước khi qua đời, nên trái tim y căng thẳng, từ từ hạ tay xuống, chuẩn

bị ra tay bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt Tiểu Hoàng đế hơi đờ đẫn, hé môi ra, để mái tóc tuột xuống, giọng

nói vô cùng lạnh lẽo: "Trẫm là người không chịu đe dọa."

Cô nghĩ mình có thể đoán được Phạm Nhàn sẽ làm gì sau khi biết bí mật của

cô. Nắm giữ bí mật lớn như vậy, với khả năng của Giám Sát viện, rất dễ lay

chuyển nền tảng cai trị của hoàng tộc Bắc Tề, toàn bộ phương bắc sẽ rơi vào

hỗn loạn vì tin tức này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn quan sát tỉ mỉ lông mày, đôi mắt của cô, dần tiến lại gần, nhưđang thưởng thức một bảo vật độc đáo, vẫn im lặng không nói gì. Y thực sựkinh ngạc, một người con gái đã che giấu suốt hai mươi năm qua, làm Hoàng đếBắc Tề hai mươi năm mà không ai phát hiện ra vấn đề gì.Lông mày được chỉnh sửa từ bé, dần trở nên cứng cáp, khóe mắt có vẻ nhưđã dùng thuốc làm ổn định cảm xúc trong mắt. Còn về ánh mắt và thái độ, chắcchắn là nhờ sự huấn luyện từ nhỏ của Thái hậu Bắc Tề đối với Tiểu Hoàng đế.Phạm Nhàn chỉ vì tò mò nghiên cứu mà cảm thấy kinh ngạc trước một trongnhững bí mật lớn nhất thế gian này, nên mới tiến lại gần hơn. Nhưng y không đểý rằng, dù Tiểu Hoàng đế đứng đờ người bên giường với vẻ tức giận, nhưng ánhmắt đang dần phai nhạt thành căm hận và lạnh lùng.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhân! Dù cách đây ba năm Phạm Nhàn đã đoánra, nhưng nếu không thể ở riêng với cô, suốt đời y cũng không thể xác nhận vàlợi dụng điều này. Chưa nói đến việc sau này sẽ lợi dụng điểm yếu lớn nhất củahai mẹ con Thái hậu - Hoàng hậu Bắc Tề thế nào, chỉ riêng việc xác nhận bí mậtkinh thiên này đã khiến Phạm Nhàn hào hứng lên rồi.Đúng lúc đó, một quả đấm không lớn bằng bát cát bất ngờ xuất hiện trướcmặt Phạm Nhàn. Làn da trên nắm đấm rất mịn màng, thậm chí có thể thấy rõmạch máu xanh, chứng tỏ nắm đấm rất mạnh, tích lực đã lâu và cực kỳ nhanhchóng.Bốp một tiếng, hai luồng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi Phạm Nhàn. Y tức giậnbịt mũi lại, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng đế vẫn giơ nguyên nắm đấm, thầm nghĩmình không phải bị nữ nhân ngực phẳng này dụ dỗ đến chảy máu mũi, vẫnkhông tính quá mất mặt.Với thực lực cửu phẩm của y, bị một nữ hoàng đế chỉ học được ít công phumèo ba chân từ Lang Đào đánh trúng mũi, thực ra... cũng đủ mất mặt rồi. Nếukhông quá chú tâm, quá kinh ngạc, quá ham muốn nhìn kỹ mặt mày và bộ ngựccủa Tiểu Hoàng đế, làm sao y để mất cảnh giác như vậy.Tiểu Hoàng đế chậm rãi hạ nắm đấm xuống, lạnh lùng nói: "Cả cuộc đờinày trẫm chưa từng bị ai khinh thường đến thế, ai dám khinh thường trẫm, nhấtđịnh phải trả giá đắt."Lời nói oai nghiêm, phối hợp với khuôn mặt đế vương trời sinh của TiểuHoàng đế, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng, không giận mà uy, thực sự có khíphách. Nhưng lúc này áo trước của Tiểu Hoàng đế đã bị xé toạc, tấm dải vải vôlực rủ xuống bộ đồ vàng sáng, trông vô cùng thảm hại, mà cô vẫn làm ra vẻ đókhiến Phạm Nhàn không khỏi buồn cười.Nhưng Phạm Nhàn không cười, y lau sạch máu mũi rồi bình tĩnh nói: "Takhông để ý cú đấm này, nhưng hy vọng sau này sẽ không lặp lại. Đừng quênngươi là một nữ nhân."Ngươi là một nữ nhân.Những lời này đập mạnh vào tim Tiểu Hoàng đế, khiến trái tim cô rối loạn,tuyệt vọng tràn ngập tâm can, thậm chí ngay cả những lọn tóc đen bay trướcmôi cũng cảm nhận được cảm xúc ấy, lọt vào khóe môi để cô cắn chặt.Phạm Nhàn chấn động trước vẻ tuyệt vọng đó, y không phải người dễ xúcđộng, chỉ có điều chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Hoàng đế BắcTề lại có thể ảm đạm đến thế. Những năm qua, triều chính và các việc lớn củaBắc Tề đã chứng minh năng lực của nữ Hoàng đế này. Dù chịu áp lực lớn từNam Khánh, Bắc Tề vẫn duy trì ổn định. Chỉ riêng điều đó đã khiến Phạm Nhànphải tán thưởng khả năng trị quốc của cô.Hai mươi năm ngụy trang cuộc sống làm Hoàng đế, chắc chắn đã khiến tâmlý Tiểu Hoàng đế có phần méo mó, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Tráilại, vì luôn phòng ngừa bí mật bị lộ, cô trở nên thận trọng và chín chắn hơn sovới đồng trang lứa rất nhiều.Ngay cả khi bị Phạm Nhàn khống chế, cô vẫn không hề hoảng loạn chútnào, có điều khi Phạm Nhàn tàn nhẫn nhắc lại rằng bí mật của cô có thể sẽ trởthành tin tức mà cả thiên hạ đều biết vào ngày mai, cuối cùng cô cũng khônggánh nổi, lớp vỏ cứng rắn vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, giống như ốc biển bịđá lớn nghiền nát.Ánh mắt Tiểu Hoàng đế rất căm phẫn và giận dữ, nhưng bên trong lại mangmột nét bình tĩnh kỳ lạ, bình tĩnh đến chết lặng. Sau sự bình tĩnh ấy, dần hiệnlên một chút điên cuồng.Thần thái này Phạm Nhàn từng thấy ở Trưởng công chúa Lý Vân Cơ tronggiây phút trước khi qua đời, nên trái tim y căng thẳng, từ từ hạ tay xuống, chuẩnbị ra tay bất cứ lúc nào.Vẻ mặt Tiểu Hoàng đế hơi đờ đẫn, hé môi ra, để mái tóc tuột xuống, giọngnói vô cùng lạnh lẽo: "Trẫm là người không chịu đe dọa."Cô nghĩ mình có thể đoán được Phạm Nhàn sẽ làm gì sau khi biết bí mật củacô. Nắm giữ bí mật lớn như vậy, với khả năng của Giám Sát viện, rất dễ laychuyển nền tảng cai trị của hoàng tộc Bắc Tề, toàn bộ phương bắc sẽ rơi vàohỗn loạn vì tin tức này.

Chương 1597: Niềm vui trước điện thật sự 3