Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1611: Lão già 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ta đã nghĩ đủ nhiều cho bách tính Đông Di thành rồi.” Phạm Nhàn khôngnhường một bước: “Mấy từ vừa nói lúc trước, lẽ nào ngài cho rằng ngoài ta racòn có ai buông bỏ nhiều lợi ích như vậy? Còn ai dám liều lĩnh nhận cơn thịnhnộ từ bệ hạ, đi thuyết phục người chấp nhận những điều kiện này?”"Chỉ vậy thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hay nói cáchkhác, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc năm xưa mẫu thânngươi đã chết như thế nào?"o O oSâu trong Kiếm Lư, vô số thanh kiếm trong hố lớn kích động mãnh liệt, phátra tiếng rên rỉ u uất, không ngừng run rẩy, cứ như thể sắp bị chặt đứt. Đôi chânPhạm Nhàn đang lơ lửng trong Kiếm Trủng cũng dừng lại trong khoảnh khắc,nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó tả.Khắp bốn phía không một bóng người, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, tấtnhiên không lo ai nghe lén, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy trái tim mình bắtđầu thắt lại, đau đớn tới khó mà chịu đựng.Y hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt có phần bất thường, nhẹ nhàng nói:"Hay nên nói, ngài có ý kiến gì có thể thuyết phục người khác?""Không có." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng đáp: "Ta chỉ đoán mò. Người như mẹngươi, làm sao có thể chết một cách vô cớ như vậy? Mẹ ngươi sao có thể để choloại đầu lợn như Hoàng hậu Khánh Quốc hay lão kỹ nữ Thái hậu kia hại chếtđược, nếu không thì cô ấy đâu còn là mẹ ngươi nữa.""Chỉ thế thôi à?""Khổ Hà cũng chỉ là đoán mò, Trần Bình Bình cũng chỉ là đoán mò, tại saota lại không được phép đoán một chút?"Bờ môi Phạm Nhàn run run, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đoán mò này... vẫnkhông nên nói ra thì hơn, sẽ chết người đấy.""Thật sao?" Tứ Cố Kiếm bất chợt cười lớn, tiếng cười đầy ác độc và nhạobáng: "Ngươi sợ chết đến mức như vậy, thật sự hiếm thấy."Phạm Nhàn biết đối phương khinh thường điều gì, mặt không đổi sắc nói:"Có thể dễ dàng giết chết cả nhà mình, loại người này vốn là hiếm thấy."Sắc mặt Tứ Cố Kiếm biến đổi, trong con ngươi lóe lên vẻ ngang ngược, nhưthể bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay giết chết Phạm Nhàn. Một luồng kiếmý xé toạc lòng người lại bắt đầu tràn ngập trong thiên địa. Nhưng lần này PhạmNhàn dường như chẳng hề cảm nhận được gì, liếc mắt khinh khỉnh nhìn lão,nói: "Muốn làm thì cứ làm đi, hay là sợ người ta đồn đãi sao?""Còn ta? Việc của ta không cần ngươi bận tâm." Y nhíu chặt lông mày, cóphần bất đắc dĩ thở dài: "Có lúc ta thực sự không hiểu, những bậc đại nhân vật,lão quái thú như các ngươi nghĩ thế nào, sao lại cứ nhất định phải đẩy ta đối đầuvới Hoàng đế bệ hạ? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có khả năng chống lạingười ấy? Quan trọng hơn, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn...chống lại người ấy?"Y nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của Tứ Cố Kiếm, lắc đầu nói: "Thế nào cũngđược, người ấy vẫn là phụ thân ta, nên ta rất khó hiểu suy nghĩ của các ngươi.""Phụ thân?" Tứ Cố Kiếm co người trên chiếc xe lăn, cả người như mộtthanh kiếm đã về vỏ, không còn chút hào quang nào, "Nếu tình thế cấp bách,cha mẹ gì, cũng có thể giết một lần."Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng thảoluận nhân tình thế thái với tên đại ngốc này thật vô nghĩa.Nguyên nhân thực sự về cái chết của Diệp Khinh Mi, vào thời khắc thenchốt nhất trong sự kiện phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa đã từng hé lộmột phần với Phạm Nhàn. Hơn nữa, hành động có chủ ý hay vô tình của TrầnBình Bình cũng có vẻ khẳng định điều đó, dù Trần Bình Bình chưa hề nóithẳng, còn Phạm Thượng thư cũng im lặng, hai vị chiến hữu từng chứng kiến sựviệc năm xưa sau bao năm nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng cũng đồng loạt nhắmvào một nhân vật.Nhưng họ lại không muốn nói rõ sự việc này với Phạm Nhàn, ngoại trừ tênTứ Cố Kiếm không sợ trời không sợ đất, chỉ muốn nhìn Nam Khánh rơi vào rắcrối, không ai chỉ vì suy đoán mà đẩy Phạm Nhàn vào con đường không thể quayđầu."Ngươi sắp chết rồi, đừng trông mong nhìn thấy Nam Khánh nội loạn trướckhi lìa đời." Phạm Nhàn gật gật đầu, dường như muốn thuyết phục Tứ Cố Kiếm,đồng thời cũng thuyết phục chính mình, "Chấp nhận thành ý của ta rồi an ổnchờ chết đi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt muôn dân Đông Di thành."Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng phía trước ít lâu mới mở miệng nói: "Tin ta đi, mộtngày nào đó, ngươi sẽ bước lên con đường mà tên lão trời già kia đã sắp đặt.""Nhưng ta... muốn nghịch thiên!" Phạm Nhàn cười lớn nói, nhưng cười đếnsặc sụa, ho đỏ cả mặt, thảm hại không chịu nổi.Tứ Cố Kiếm liếc mắt khinh thường nhìn y.Phạm Nhàn bị ánh mắt này chọc giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Cho dù làKhổ Hà hay là ngươi, dường như trước khi chết, đều gửi gắm hy vọng lên ngườita, điều này chẳng phải rất vớ vẩn sao? Đây không phải là ý trời, chỉ là ý nghĩích kỷ trong đầu các vị đại nhân các ngươi mà thôi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ta đã nghĩ đủ nhiều cho bách tính Đông Di thành rồi.” Phạm Nhàn khôngnhường một bước: “Mấy từ vừa nói lúc trước, lẽ nào ngài cho rằng ngoài ta racòn có ai buông bỏ nhiều lợi ích như vậy? Còn ai dám liều lĩnh nhận cơn thịnhnộ từ bệ hạ, đi thuyết phục người chấp nhận những điều kiện này?”"Chỉ vậy thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hay nói cáchkhác, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc năm xưa mẫu thânngươi đã chết như thế nào?"o O oSâu trong Kiếm Lư, vô số thanh kiếm trong hố lớn kích động mãnh liệt, phátra tiếng rên rỉ u uất, không ngừng run rẩy, cứ như thể sắp bị chặt đứt. Đôi chânPhạm Nhàn đang lơ lửng trong Kiếm Trủng cũng dừng lại trong khoảnh khắc,nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó tả.Khắp bốn phía không một bóng người, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, tấtnhiên không lo ai nghe lén, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy trái tim mình bắtđầu thắt lại, đau đớn tới khó mà chịu đựng.Y hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt có phần bất thường, nhẹ nhàng nói:"Hay nên nói, ngài có ý kiến gì có thể thuyết phục người khác?""Không có." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng đáp: "Ta chỉ đoán mò. Người như mẹngươi, làm sao có thể chết một cách vô cớ như vậy? Mẹ ngươi sao có thể để choloại đầu lợn như Hoàng hậu Khánh Quốc hay lão kỹ nữ Thái hậu kia hại chếtđược, nếu không thì cô ấy đâu còn là mẹ ngươi nữa.""Chỉ thế thôi à?""Khổ Hà cũng chỉ là đoán mò, Trần Bình Bình cũng chỉ là đoán mò, tại saota lại không được phép đoán một chút?"Bờ môi Phạm Nhàn run run, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đoán mò này... vẫnkhông nên nói ra thì hơn, sẽ chết người đấy.""Thật sao?" Tứ Cố Kiếm bất chợt cười lớn, tiếng cười đầy ác độc và nhạobáng: "Ngươi sợ chết đến mức như vậy, thật sự hiếm thấy."Phạm Nhàn biết đối phương khinh thường điều gì, mặt không đổi sắc nói:"Có thể dễ dàng giết chết cả nhà mình, loại người này vốn là hiếm thấy."Sắc mặt Tứ Cố Kiếm biến đổi, trong con ngươi lóe lên vẻ ngang ngược, nhưthể bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay giết chết Phạm Nhàn. Một luồng kiếmý xé toạc lòng người lại bắt đầu tràn ngập trong thiên địa. Nhưng lần này PhạmNhàn dường như chẳng hề cảm nhận được gì, liếc mắt khinh khỉnh nhìn lão,nói: "Muốn làm thì cứ làm đi, hay là sợ người ta đồn đãi sao?""Còn ta? Việc của ta không cần ngươi bận tâm." Y nhíu chặt lông mày, cóphần bất đắc dĩ thở dài: "Có lúc ta thực sự không hiểu, những bậc đại nhân vật,lão quái thú như các ngươi nghĩ thế nào, sao lại cứ nhất định phải đẩy ta đối đầuvới Hoàng đế bệ hạ? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có khả năng chống lạingười ấy? Quan trọng hơn, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn...chống lại người ấy?"Y nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của Tứ Cố Kiếm, lắc đầu nói: "Thế nào cũngđược, người ấy vẫn là phụ thân ta, nên ta rất khó hiểu suy nghĩ của các ngươi.""Phụ thân?" Tứ Cố Kiếm co người trên chiếc xe lăn, cả người như mộtthanh kiếm đã về vỏ, không còn chút hào quang nào, "Nếu tình thế cấp bách,cha mẹ gì, cũng có thể giết một lần."Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng thảoluận nhân tình thế thái với tên đại ngốc này thật vô nghĩa.Nguyên nhân thực sự về cái chết của Diệp Khinh Mi, vào thời khắc thenchốt nhất trong sự kiện phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa đã từng hé lộmột phần với Phạm Nhàn. Hơn nữa, hành động có chủ ý hay vô tình của TrầnBình Bình cũng có vẻ khẳng định điều đó, dù Trần Bình Bình chưa hề nóithẳng, còn Phạm Thượng thư cũng im lặng, hai vị chiến hữu từng chứng kiến sựviệc năm xưa sau bao năm nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng cũng đồng loạt nhắmvào một nhân vật.Nhưng họ lại không muốn nói rõ sự việc này với Phạm Nhàn, ngoại trừ tênTứ Cố Kiếm không sợ trời không sợ đất, chỉ muốn nhìn Nam Khánh rơi vào rắcrối, không ai chỉ vì suy đoán mà đẩy Phạm Nhàn vào con đường không thể quayđầu."Ngươi sắp chết rồi, đừng trông mong nhìn thấy Nam Khánh nội loạn trướckhi lìa đời." Phạm Nhàn gật gật đầu, dường như muốn thuyết phục Tứ Cố Kiếm,đồng thời cũng thuyết phục chính mình, "Chấp nhận thành ý của ta rồi an ổnchờ chết đi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt muôn dân Đông Di thành."Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng phía trước ít lâu mới mở miệng nói: "Tin ta đi, mộtngày nào đó, ngươi sẽ bước lên con đường mà tên lão trời già kia đã sắp đặt.""Nhưng ta... muốn nghịch thiên!" Phạm Nhàn cười lớn nói, nhưng cười đếnsặc sụa, ho đỏ cả mặt, thảm hại không chịu nổi.Tứ Cố Kiếm liếc mắt khinh thường nhìn y.Phạm Nhàn bị ánh mắt này chọc giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Cho dù làKhổ Hà hay là ngươi, dường như trước khi chết, đều gửi gắm hy vọng lên ngườita, điều này chẳng phải rất vớ vẩn sao? Đây không phải là ý trời, chỉ là ý nghĩích kỷ trong đầu các vị đại nhân các ngươi mà thôi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ta đã nghĩ đủ nhiều cho bách tính Đông Di thành rồi.” Phạm Nhàn khôngnhường một bước: “Mấy từ vừa nói lúc trước, lẽ nào ngài cho rằng ngoài ta racòn có ai buông bỏ nhiều lợi ích như vậy? Còn ai dám liều lĩnh nhận cơn thịnhnộ từ bệ hạ, đi thuyết phục người chấp nhận những điều kiện này?”"Chỉ vậy thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hay nói cáchkhác, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc năm xưa mẫu thânngươi đã chết như thế nào?"o O oSâu trong Kiếm Lư, vô số thanh kiếm trong hố lớn kích động mãnh liệt, phátra tiếng rên rỉ u uất, không ngừng run rẩy, cứ như thể sắp bị chặt đứt. Đôi chânPhạm Nhàn đang lơ lửng trong Kiếm Trủng cũng dừng lại trong khoảnh khắc,nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó tả.Khắp bốn phía không một bóng người, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, tấtnhiên không lo ai nghe lén, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy trái tim mình bắtđầu thắt lại, đau đớn tới khó mà chịu đựng.Y hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt có phần bất thường, nhẹ nhàng nói:"Hay nên nói, ngài có ý kiến gì có thể thuyết phục người khác?""Không có." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng đáp: "Ta chỉ đoán mò. Người như mẹngươi, làm sao có thể chết một cách vô cớ như vậy? Mẹ ngươi sao có thể để choloại đầu lợn như Hoàng hậu Khánh Quốc hay lão kỹ nữ Thái hậu kia hại chếtđược, nếu không thì cô ấy đâu còn là mẹ ngươi nữa.""Chỉ thế thôi à?""Khổ Hà cũng chỉ là đoán mò, Trần Bình Bình cũng chỉ là đoán mò, tại saota lại không được phép đoán một chút?"Bờ môi Phạm Nhàn run run, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đoán mò này... vẫnkhông nên nói ra thì hơn, sẽ chết người đấy.""Thật sao?" Tứ Cố Kiếm bất chợt cười lớn, tiếng cười đầy ác độc và nhạobáng: "Ngươi sợ chết đến mức như vậy, thật sự hiếm thấy."Phạm Nhàn biết đối phương khinh thường điều gì, mặt không đổi sắc nói:"Có thể dễ dàng giết chết cả nhà mình, loại người này vốn là hiếm thấy."Sắc mặt Tứ Cố Kiếm biến đổi, trong con ngươi lóe lên vẻ ngang ngược, nhưthể bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay giết chết Phạm Nhàn. Một luồng kiếmý xé toạc lòng người lại bắt đầu tràn ngập trong thiên địa. Nhưng lần này PhạmNhàn dường như chẳng hề cảm nhận được gì, liếc mắt khinh khỉnh nhìn lão,nói: "Muốn làm thì cứ làm đi, hay là sợ người ta đồn đãi sao?""Còn ta? Việc của ta không cần ngươi bận tâm." Y nhíu chặt lông mày, cóphần bất đắc dĩ thở dài: "Có lúc ta thực sự không hiểu, những bậc đại nhân vật,lão quái thú như các ngươi nghĩ thế nào, sao lại cứ nhất định phải đẩy ta đối đầuvới Hoàng đế bệ hạ? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có khả năng chống lạingười ấy? Quan trọng hơn, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn...chống lại người ấy?"Y nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của Tứ Cố Kiếm, lắc đầu nói: "Thế nào cũngđược, người ấy vẫn là phụ thân ta, nên ta rất khó hiểu suy nghĩ của các ngươi.""Phụ thân?" Tứ Cố Kiếm co người trên chiếc xe lăn, cả người như mộtthanh kiếm đã về vỏ, không còn chút hào quang nào, "Nếu tình thế cấp bách,cha mẹ gì, cũng có thể giết một lần."Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng thảoluận nhân tình thế thái với tên đại ngốc này thật vô nghĩa.Nguyên nhân thực sự về cái chết của Diệp Khinh Mi, vào thời khắc thenchốt nhất trong sự kiện phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa đã từng hé lộmột phần với Phạm Nhàn. Hơn nữa, hành động có chủ ý hay vô tình của TrầnBình Bình cũng có vẻ khẳng định điều đó, dù Trần Bình Bình chưa hề nóithẳng, còn Phạm Thượng thư cũng im lặng, hai vị chiến hữu từng chứng kiến sựviệc năm xưa sau bao năm nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng cũng đồng loạt nhắmvào một nhân vật.Nhưng họ lại không muốn nói rõ sự việc này với Phạm Nhàn, ngoại trừ tênTứ Cố Kiếm không sợ trời không sợ đất, chỉ muốn nhìn Nam Khánh rơi vào rắcrối, không ai chỉ vì suy đoán mà đẩy Phạm Nhàn vào con đường không thể quayđầu."Ngươi sắp chết rồi, đừng trông mong nhìn thấy Nam Khánh nội loạn trướckhi lìa đời." Phạm Nhàn gật gật đầu, dường như muốn thuyết phục Tứ Cố Kiếm,đồng thời cũng thuyết phục chính mình, "Chấp nhận thành ý của ta rồi an ổnchờ chết đi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt muôn dân Đông Di thành."Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng phía trước ít lâu mới mở miệng nói: "Tin ta đi, mộtngày nào đó, ngươi sẽ bước lên con đường mà tên lão trời già kia đã sắp đặt.""Nhưng ta... muốn nghịch thiên!" Phạm Nhàn cười lớn nói, nhưng cười đếnsặc sụa, ho đỏ cả mặt, thảm hại không chịu nổi.Tứ Cố Kiếm liếc mắt khinh thường nhìn y.Phạm Nhàn bị ánh mắt này chọc giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Cho dù làKhổ Hà hay là ngươi, dường như trước khi chết, đều gửi gắm hy vọng lên ngườita, điều này chẳng phải rất vớ vẩn sao? Đây không phải là ý trời, chỉ là ý nghĩích kỷ trong đầu các vị đại nhân các ngươi mà thôi."

Chương 1611: Lão già 2