Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1612: Lão già 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọckia đã làm gì."Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bìnhtrở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta.""Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng KhánhĐế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươiphát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũnggiống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cầntrực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. ChắcKhổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đếKhánh Quốc rồi.""Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làmphản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hốđất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm chocàng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dùngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không, ta cũng không quá lolắng cho bách tính ngu xuẩn trong thành. Đừng quên, Ninh cô nương là đườngđường người Đông Di, vị Đại hoàng tử kia của các ngươi, cũng không thể nóigiống ngươi, không thừa nhận nguồn gốc của mình."Phạm Nhàn nhún vai, biết lời lão nói đúng, bây giờ bệ hạ chỉ còn lại bahoàng tử, trong đó hai người trưởng thành đều có nhiều liên hệ mật thiết vớiĐông Di thành, nếu Nam Khánh thật sự phát binh tấn công, quả thực sẽ gặpkhông ít rắc rối.“Vấn đề mấu chốt nhất là, người sống trên đời có rất nhiều hố, ngươi biết rõnó ở trước mặt ngươi, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có nước trợn trònmắt nhảy xuống.”Tứ Cố Kiếm méo miệng, vươn một cánh tay chỉ về phía sâu trong hố kiếm,toàn thân mang theo khí tức lão già sắp chết và ý chí áp đảo khó cưỡng lại, yếuớt nói: "Ba năm trước, ta đã từng nói với Chi Lan rằng, biết rõ phía trước là cáihố lớn, nhưng ta vẫn phải nhảy xuống."Đây là chuyện trên Đại Đông sơn. Cho dù là Khổ Hà hay Tứ Cố Kiếm,trước khi lên đường đi giết Hoàng đế đều từng cân nhắc vô số lần, đều từngnghi ngờ đó là cái hố lớn, nhưng thời thế không chờ đợi, hoàn cảnh ép buộc, haivị Đại tông sư không thể không nhảy, và rồi rơi xuống cực kỳ thê thảm.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Những chuyện đó không còn gì đểbàn, đợi sứ đoàn tới, việc cần làm vẫn phải làm, chuyện của ta không cần cácngươi bận tâm, vậy nên... bây giờ chúng ta có nên nói đến những chuyện vui vẻhơn không?"o O o"Vui vẻ?" Tứ Cố Kiếm bất ngờ tức giận mắng: "Ông đây sắp chết rồi, đãhơn hai năm không ra khỏi cái chòi tranh này, làm sao vui được chứ?""Ôi, thật đáng thương cho ngài, dù có tu vi nhưng không thể di chuyển,không dám ra ngoài tùy tiện, lại bị đại đồ đệ của mình nhốt trong đó mấy nămtrời." Phạm Nhàn chế nhạo: "Năm xưa Ngụy Linh Vương bị con trai bỏ đói đếnchết trong Ly cung, nếu như Vân Chi Lan cũng làm như vậy, vị Đại tông sư nhưngài chết cũng quá mức thảm hại.""Ta không phải rác rưởi vô dụng như Ngụy Linh Vương." Tứ Cố Kiếm hốcmắt lõm sâu, lóe lên ánh lạnh lẽo. "Ta chỉ không muốn ra ngoài, không liênquan gì đến Chi Lan cả.""Ngồi xe lăn phơi nắng thật có chút cảm giác già nua đáng thương, nhưngdù sao ngài cũng phải quen dần thôi." Phạm Nhàn biết lão nói thật, cho dù là vịĐại tông sư hấp hối, nếu muốn ra ngoài, ai dám cản, ai có thể cản?"Ừm, đúng là như vậy." Tứ Cố Kiếm bất chợt cúi nhìn y, nói: "Hôm nay ánhnắng không tệ, hay là ngươi đẩy ta ra ngoài đi dạo một chút?"Phạm Nhàn giật mình, thầm nghĩ không biết bao nhiêu cao thủ đang rình rậpbên ngoài Kiếm Lư, cho dù Tứ Cố Kiếm ra lệnh bảo vệ, nhưng mà đi lại trongĐông Di thành? Quả thực rất khó khăn."Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề vẫn còn trong nhà tranh." Y cúi đầu nói nhỏ."Đó không phải nữ nhân của ngươi sao? Cùng nhau đi dạo đi." Tứ Cố Kiếmho hai tiếng, gọi đồng tử vào phòng rồi mời Tiểu Hoàng đế Bắc Tề ra. Khônglâu sau, Tiểu Hoàng đế đã mặc đầy đủ y phục chậm rãi đi từ phía bên kia KiếmTrủng tới. Từ xa nhìn lại, cô thấy Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cùng với PhạmNhàn ngồi rất thiếu lễ độ bên cạnh kiếm mộ.Có lẽ đêm qua y phục đã bị xé rách, Kiếm Lư chuẩn bị không tệ, hôm nayTiểu Hoàng đế Chiến Đậu Đậu mặc một bộ áo màu xanh nhạt, không nhìn chútgợi cảm nào, chỉ toát lên khí chất nho nhã yếu đuối.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọckia đã làm gì."Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bìnhtrở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta.""Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng KhánhĐế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươiphát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũnggiống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cầntrực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. ChắcKhổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đếKhánh Quốc rồi.""Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làmphản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hốđất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm chocàng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dùngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không, ta cũng không quá lolắng cho bách tính ngu xuẩn trong thành. Đừng quên, Ninh cô nương là đườngđường người Đông Di, vị Đại hoàng tử kia của các ngươi, cũng không thể nóigiống ngươi, không thừa nhận nguồn gốc của mình."Phạm Nhàn nhún vai, biết lời lão nói đúng, bây giờ bệ hạ chỉ còn lại bahoàng tử, trong đó hai người trưởng thành đều có nhiều liên hệ mật thiết vớiĐông Di thành, nếu Nam Khánh thật sự phát binh tấn công, quả thực sẽ gặpkhông ít rắc rối.“Vấn đề mấu chốt nhất là, người sống trên đời có rất nhiều hố, ngươi biết rõnó ở trước mặt ngươi, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có nước trợn trònmắt nhảy xuống.”Tứ Cố Kiếm méo miệng, vươn một cánh tay chỉ về phía sâu trong hố kiếm,toàn thân mang theo khí tức lão già sắp chết và ý chí áp đảo khó cưỡng lại, yếuớt nói: "Ba năm trước, ta đã từng nói với Chi Lan rằng, biết rõ phía trước là cáihố lớn, nhưng ta vẫn phải nhảy xuống."Đây là chuyện trên Đại Đông sơn. Cho dù là Khổ Hà hay Tứ Cố Kiếm,trước khi lên đường đi giết Hoàng đế đều từng cân nhắc vô số lần, đều từngnghi ngờ đó là cái hố lớn, nhưng thời thế không chờ đợi, hoàn cảnh ép buộc, haivị Đại tông sư không thể không nhảy, và rồi rơi xuống cực kỳ thê thảm.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Những chuyện đó không còn gì đểbàn, đợi sứ đoàn tới, việc cần làm vẫn phải làm, chuyện của ta không cần cácngươi bận tâm, vậy nên... bây giờ chúng ta có nên nói đến những chuyện vui vẻhơn không?"o O o"Vui vẻ?" Tứ Cố Kiếm bất ngờ tức giận mắng: "Ông đây sắp chết rồi, đãhơn hai năm không ra khỏi cái chòi tranh này, làm sao vui được chứ?""Ôi, thật đáng thương cho ngài, dù có tu vi nhưng không thể di chuyển,không dám ra ngoài tùy tiện, lại bị đại đồ đệ của mình nhốt trong đó mấy nămtrời." Phạm Nhàn chế nhạo: "Năm xưa Ngụy Linh Vương bị con trai bỏ đói đếnchết trong Ly cung, nếu như Vân Chi Lan cũng làm như vậy, vị Đại tông sư nhưngài chết cũng quá mức thảm hại.""Ta không phải rác rưởi vô dụng như Ngụy Linh Vương." Tứ Cố Kiếm hốcmắt lõm sâu, lóe lên ánh lạnh lẽo. "Ta chỉ không muốn ra ngoài, không liênquan gì đến Chi Lan cả.""Ngồi xe lăn phơi nắng thật có chút cảm giác già nua đáng thương, nhưngdù sao ngài cũng phải quen dần thôi." Phạm Nhàn biết lão nói thật, cho dù là vịĐại tông sư hấp hối, nếu muốn ra ngoài, ai dám cản, ai có thể cản?"Ừm, đúng là như vậy." Tứ Cố Kiếm bất chợt cúi nhìn y, nói: "Hôm nay ánhnắng không tệ, hay là ngươi đẩy ta ra ngoài đi dạo một chút?"Phạm Nhàn giật mình, thầm nghĩ không biết bao nhiêu cao thủ đang rình rậpbên ngoài Kiếm Lư, cho dù Tứ Cố Kiếm ra lệnh bảo vệ, nhưng mà đi lại trongĐông Di thành? Quả thực rất khó khăn."Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề vẫn còn trong nhà tranh." Y cúi đầu nói nhỏ."Đó không phải nữ nhân của ngươi sao? Cùng nhau đi dạo đi." Tứ Cố Kiếmho hai tiếng, gọi đồng tử vào phòng rồi mời Tiểu Hoàng đế Bắc Tề ra. Khônglâu sau, Tiểu Hoàng đế đã mặc đầy đủ y phục chậm rãi đi từ phía bên kia KiếmTrủng tới. Từ xa nhìn lại, cô thấy Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cùng với PhạmNhàn ngồi rất thiếu lễ độ bên cạnh kiếm mộ.Có lẽ đêm qua y phục đã bị xé rách, Kiếm Lư chuẩn bị không tệ, hôm nayTiểu Hoàng đế Chiến Đậu Đậu mặc một bộ áo màu xanh nhạt, không nhìn chútgợi cảm nào, chỉ toát lên khí chất nho nhã yếu đuối.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọckia đã làm gì."Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bìnhtrở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta.""Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng KhánhĐế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươiphát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũnggiống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cầntrực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. ChắcKhổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đếKhánh Quốc rồi.""Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làmphản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hốđất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm chocàng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dùngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không, ta cũng không quá lolắng cho bách tính ngu xuẩn trong thành. Đừng quên, Ninh cô nương là đườngđường người Đông Di, vị Đại hoàng tử kia của các ngươi, cũng không thể nóigiống ngươi, không thừa nhận nguồn gốc của mình."Phạm Nhàn nhún vai, biết lời lão nói đúng, bây giờ bệ hạ chỉ còn lại bahoàng tử, trong đó hai người trưởng thành đều có nhiều liên hệ mật thiết vớiĐông Di thành, nếu Nam Khánh thật sự phát binh tấn công, quả thực sẽ gặpkhông ít rắc rối.“Vấn đề mấu chốt nhất là, người sống trên đời có rất nhiều hố, ngươi biết rõnó ở trước mặt ngươi, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có nước trợn trònmắt nhảy xuống.”Tứ Cố Kiếm méo miệng, vươn một cánh tay chỉ về phía sâu trong hố kiếm,toàn thân mang theo khí tức lão già sắp chết và ý chí áp đảo khó cưỡng lại, yếuớt nói: "Ba năm trước, ta đã từng nói với Chi Lan rằng, biết rõ phía trước là cáihố lớn, nhưng ta vẫn phải nhảy xuống."Đây là chuyện trên Đại Đông sơn. Cho dù là Khổ Hà hay Tứ Cố Kiếm,trước khi lên đường đi giết Hoàng đế đều từng cân nhắc vô số lần, đều từngnghi ngờ đó là cái hố lớn, nhưng thời thế không chờ đợi, hoàn cảnh ép buộc, haivị Đại tông sư không thể không nhảy, và rồi rơi xuống cực kỳ thê thảm.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Những chuyện đó không còn gì đểbàn, đợi sứ đoàn tới, việc cần làm vẫn phải làm, chuyện của ta không cần cácngươi bận tâm, vậy nên... bây giờ chúng ta có nên nói đến những chuyện vui vẻhơn không?"o O o"Vui vẻ?" Tứ Cố Kiếm bất ngờ tức giận mắng: "Ông đây sắp chết rồi, đãhơn hai năm không ra khỏi cái chòi tranh này, làm sao vui được chứ?""Ôi, thật đáng thương cho ngài, dù có tu vi nhưng không thể di chuyển,không dám ra ngoài tùy tiện, lại bị đại đồ đệ của mình nhốt trong đó mấy nămtrời." Phạm Nhàn chế nhạo: "Năm xưa Ngụy Linh Vương bị con trai bỏ đói đếnchết trong Ly cung, nếu như Vân Chi Lan cũng làm như vậy, vị Đại tông sư nhưngài chết cũng quá mức thảm hại.""Ta không phải rác rưởi vô dụng như Ngụy Linh Vương." Tứ Cố Kiếm hốcmắt lõm sâu, lóe lên ánh lạnh lẽo. "Ta chỉ không muốn ra ngoài, không liênquan gì đến Chi Lan cả.""Ngồi xe lăn phơi nắng thật có chút cảm giác già nua đáng thương, nhưngdù sao ngài cũng phải quen dần thôi." Phạm Nhàn biết lão nói thật, cho dù là vịĐại tông sư hấp hối, nếu muốn ra ngoài, ai dám cản, ai có thể cản?"Ừm, đúng là như vậy." Tứ Cố Kiếm bất chợt cúi nhìn y, nói: "Hôm nay ánhnắng không tệ, hay là ngươi đẩy ta ra ngoài đi dạo một chút?"Phạm Nhàn giật mình, thầm nghĩ không biết bao nhiêu cao thủ đang rình rậpbên ngoài Kiếm Lư, cho dù Tứ Cố Kiếm ra lệnh bảo vệ, nhưng mà đi lại trongĐông Di thành? Quả thực rất khó khăn."Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề vẫn còn trong nhà tranh." Y cúi đầu nói nhỏ."Đó không phải nữ nhân của ngươi sao? Cùng nhau đi dạo đi." Tứ Cố Kiếmho hai tiếng, gọi đồng tử vào phòng rồi mời Tiểu Hoàng đế Bắc Tề ra. Khônglâu sau, Tiểu Hoàng đế đã mặc đầy đủ y phục chậm rãi đi từ phía bên kia KiếmTrủng tới. Từ xa nhìn lại, cô thấy Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cùng với PhạmNhàn ngồi rất thiếu lễ độ bên cạnh kiếm mộ.Có lẽ đêm qua y phục đã bị xé rách, Kiếm Lư chuẩn bị không tệ, hôm nayTiểu Hoàng đế Chiến Đậu Đậu mặc một bộ áo màu xanh nhạt, không nhìn chútgợi cảm nào, chỉ toát lên khí chất nho nhã yếu đuối.