Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1616: Một gốc cây to 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất cònlại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ côấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?""Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉcần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốtkhắp Đông Di.""Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũngkhông phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tìnhhình nên mới chọn ngươi.""Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tinvậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gìtrong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trênđời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy.""Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhànkhông tranh luận vấn đề này."Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi."À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốcĐông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thậtsự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụcông phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm phápcho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữudụng là điều ta tự khám phá sau này.""Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhúnvai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Milấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư,không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thànhđược."Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, nhưsắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú vàlạnh lùng.""Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễtìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạncon kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, khôngbiết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phithường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi DiệpKhinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm ngườichưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ănthịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khikinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coimạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, khôngbằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thểvượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổcười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”o O oTrong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệngnói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thếhệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên,chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọithứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thànhđược."Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm nhữngcông quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này,ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc,còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứuDiệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi,chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệthảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đạithụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao cóthể nhảy vọt như vậy?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất cònlại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ côấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?""Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉcần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốtkhắp Đông Di.""Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũngkhông phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tìnhhình nên mới chọn ngươi.""Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tinvậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gìtrong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trênđời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy.""Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhànkhông tranh luận vấn đề này."Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi."À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốcĐông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thậtsự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụcông phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm phápcho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữudụng là điều ta tự khám phá sau này.""Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhúnvai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Milấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư,không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thànhđược."Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, nhưsắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú vàlạnh lùng.""Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễtìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạncon kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, khôngbiết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phithường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi DiệpKhinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm ngườichưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ănthịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khikinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coimạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, khôngbằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thểvượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổcười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”o O oTrong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệngnói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thếhệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên,chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọithứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thànhđược."Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm nhữngcông quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này,ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc,còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứuDiệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi,chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệthảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đạithụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao cóthể nhảy vọt như vậy?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất cònlại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ côấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?""Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉcần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốtkhắp Đông Di.""Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũngkhông phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tìnhhình nên mới chọn ngươi.""Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tinvậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gìtrong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trênđời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy.""Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhànkhông tranh luận vấn đề này."Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi."À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốcĐông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thậtsự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụcông phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm phápcho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữudụng là điều ta tự khám phá sau này.""Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhúnvai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Milấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư,không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thànhđược."Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, nhưsắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú vàlạnh lùng.""Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễtìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạncon kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, khôngbiết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phithường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi DiệpKhinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm ngườichưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ănthịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khikinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coimạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, khôngbằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thểvượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổcười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”o O oTrong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệngnói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thếhệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên,chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọithứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thànhđược."Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm nhữngcông quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này,ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc,còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứuDiệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi,chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệthảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đạithụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao cóthể nhảy vọt như vậy?

Chương 1616: Một gốc cây to 4