Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1615: Một gốc cây to 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là bằng hữu đầu tiên trong đời ta." Tứ CốKiếm bỗng nghiêm túc nói: "Dù nơi ở ta tồi tàn, thậm chí không rót được chéntrà, nhưng họ không khinh miệt ta, vẫn đi theo ta.""Có lẽ vì lúc đó ta là thằng ngốc, nên ta không thấy điều đó là vấn đề.Nhưng rõ ràng, nhiều người trong phủ cho rằng không thể chấp nhận hai ngườilạ mặt ở trong phủ, nhất là cùng thằng con ngu ngốc của thành chủ. Vài ngàysau, mẹ ngươi và Ngũ Trúc rời khỏi phủ. Ta cũng chẳng quan tâm, ban ngày vẫnra ngoài xem kiến rồi ghé qua chỗ họ thuê chơi.""Lần đầu tiên ta biết ngài từng qua lại với mẫu thân và Ngũ Trúc thúc nhưthế."Tứ Cố Kiếm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngũ Trúc chưa từng kể cho ngươichuyện Đông Di thành năm xưa sao?""Chưa từng." Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cầm một cành gỗ nhỏ, vô thứcgạt bùn đất, đáp: "Sau này trí nhớ của thúc thúc kém đi rất nhiều.""Ồ, trí nhớ của tên nhóc Ngũ Trúc kia kém đi à?" Tứ Cố Kiếm đột nhiêncười ha hả: "Vậy chẳng phải giống hệt tên ngốc ta ngày xưa?"Phạm Nhàn liếc nhìn hắn rồi cười khổ lắc đầu, hỏi: "Ngươi có biết... mẫuthân và Ngũ Trúc thúc... từ đâu đến không?"Đây là điều đã làm phiền lòng y hơn mười năm qua. Dù có thể đoán mơ hồphần nào, và trước khi chết trên vách đá cheo leo ở Tây Sơn Thượng Kinhthành, Tiếu Ân cũng có nhắc đến ít nhiều, nhưng chỉ nói về lai lịch của mẫuthân, không hề đề cập Ngũ Trúc thúc.Theo lời Tiếu Ân, năm xưa lão và Khổ Hà vào Thần Miếu rồi thấy DiệpKhinh Mi. Hai người cứu cô ra nhưng giữa đường thất tán. Lúc đó Diệp KhinhMi mới bốn tuổi, cách lần Tứ Cố Kiếm gặp cô còn hơn hai năm.Trong khoảng thời gian đó, Diệp Khinh Mi đã làm gì? Làm sao Ngũ Trúcthúc đến bên cô?Trong hồi ức, Tiếu Ân từng nói Diệp Khinh Mi dường như rất đau khổ vìmột người trong miếu, không thể buông bỏ nên mới ra đi. Người đó... là NgũTrúc thúc ư?o O oNghe câu hỏi của Phạm Nhàn, Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu rồi trầmngâm nói: "Khi đó ta đâu có biết họ từ đâu tới, định đi đâu... Nhưng về sau từ từcũng biết."Lão hơi quay đầu, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói:"Hay là ngươi vẫn chưa biết Ngũ Trúc từ đâu tới?"Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc rất lâu. Ngũ Trúc thúc là quái vật, không giàđi, Ngũ Trúc thúc không biết nội công, Ngũ Trúc thúc rất tốt, rất mạnh... Vậynên Ngũ Trúc thúc... Y cười khổ một tiếng, nói: "Cho dù Ngũ Trúc thúc đi ra từThần Miếu, nhưng mẫu thân ta thì sao?""Nói bậy, người mù đều là sứ giả trong Thần Miếu, mẹ ngươi là chủ nhâncủa hắn, tất nhiên là tiên nữ trong Thần Miếu, bằng không chỉ một mình cô talàm sao gây ra nhiều chuyện như vậy?!" Tứ Cố Kiếm rất bực bội quát, như cảmthấy câu hỏi của Phạm Nhàn thừa thãi.Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, cười khổ nghĩ, rõ ràng mẫu thân cũngnhư mình là người thế giới khác, làm sao lại liên quan đến Thần Miếu?Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn nói chuyện sôi nổi, hồi tưởng thổn thức, nhưngâm lượng vẫn không ảnh hưởng ai khác dưới gốc cây. Có điều Bắc Tề TiểuHoàng đế đứng bên lắng nghe tất cả, khiến gương mặt dần tái nhợt, hai tay runrẩy.Cô không ngờ dưới gốc cây này lại nghe được bí mật kinh tâm động pháchđến thế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn trẻ tuổi như vậy nhưng đãcó được vẻ tự tin, khinh thường đế vương nhân gian, ngang hàng với Đại tôngsư, dám nói to mồm khoác loác đàm luận về thiên hạ, muốn khống chế mọi thứtrong tay.Tiểu Hoàng đế biết mẫu thân Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, cũng biết saulưng có một vị đại sư mù, nhưng chỉ đến hôm nay mới biết hai người họ có liênquan mật thiết với Thần Miếu.Thần Miếu là gì? Là nơi các vị thần cao ngất trên chín tầng mây, lạnh lùngnhìn xuống trần thế đau khổ nhưng không hề cảm động, siêu thoát phàm trần, làngười thủ hộ trong truyền thuyết. Nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu, là gì,ngoài Khổ Hà từng nhìn thấy.Khổ Hà quỳ lạy ba ngày trước miếu đã thành Đại tông sư. Dưới gốc cây,tiểu thư Diệp gia gặp Tứ Cố Kiếm đã biến từ đứa trẻ ngốc thành cao thủ kiếmthuật thiên hạ vô song. Hay như vị Hoàng đế Khánh Quốc kia...Hàng mi cong của Tiểu Hoàng đế run rẩy. Từ Đại Ngụy đến nay, ai ai cũngmuốn nhìn thấy Thần Miếu, tìm bóng dáng thiên đạo hư vô mờ ảo. Hoàng đếĐại Ngụy phái hàng ngàn người lên phía bắc tìm Thần Miếu chẳng phải vìtrường sinh bất lão sao?Hóa ra sau lưng Phạm Nhàn còn có bóng dáng Thần Miếu! Tiểu Hoàng đếnhìn mé bên gương mặt Phạm Nhàn, trong lòng vô cùng hoảng sợ và phức tạp.o O oPhạm Nhàn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Sau này ta đã biết đôi chút. Sauvài năm ở Đông Di, mẫu thân bắt đầu kinh doanh, có Diệp gia và Nội Khố NamKhánh ngày nay."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là bằng hữu đầu tiên trong đời ta." Tứ CốKiếm bỗng nghiêm túc nói: "Dù nơi ở ta tồi tàn, thậm chí không rót được chéntrà, nhưng họ không khinh miệt ta, vẫn đi theo ta.""Có lẽ vì lúc đó ta là thằng ngốc, nên ta không thấy điều đó là vấn đề.Nhưng rõ ràng, nhiều người trong phủ cho rằng không thể chấp nhận hai ngườilạ mặt ở trong phủ, nhất là cùng thằng con ngu ngốc của thành chủ. Vài ngàysau, mẹ ngươi và Ngũ Trúc rời khỏi phủ. Ta cũng chẳng quan tâm, ban ngày vẫnra ngoài xem kiến rồi ghé qua chỗ họ thuê chơi.""Lần đầu tiên ta biết ngài từng qua lại với mẫu thân và Ngũ Trúc thúc nhưthế."Tứ Cố Kiếm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngũ Trúc chưa từng kể cho ngươichuyện Đông Di thành năm xưa sao?""Chưa từng." Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cầm một cành gỗ nhỏ, vô thứcgạt bùn đất, đáp: "Sau này trí nhớ của thúc thúc kém đi rất nhiều.""Ồ, trí nhớ của tên nhóc Ngũ Trúc kia kém đi à?" Tứ Cố Kiếm đột nhiêncười ha hả: "Vậy chẳng phải giống hệt tên ngốc ta ngày xưa?"Phạm Nhàn liếc nhìn hắn rồi cười khổ lắc đầu, hỏi: "Ngươi có biết... mẫuthân và Ngũ Trúc thúc... từ đâu đến không?"Đây là điều đã làm phiền lòng y hơn mười năm qua. Dù có thể đoán mơ hồphần nào, và trước khi chết trên vách đá cheo leo ở Tây Sơn Thượng Kinhthành, Tiếu Ân cũng có nhắc đến ít nhiều, nhưng chỉ nói về lai lịch của mẫuthân, không hề đề cập Ngũ Trúc thúc.Theo lời Tiếu Ân, năm xưa lão và Khổ Hà vào Thần Miếu rồi thấy DiệpKhinh Mi. Hai người cứu cô ra nhưng giữa đường thất tán. Lúc đó Diệp KhinhMi mới bốn tuổi, cách lần Tứ Cố Kiếm gặp cô còn hơn hai năm.Trong khoảng thời gian đó, Diệp Khinh Mi đã làm gì? Làm sao Ngũ Trúcthúc đến bên cô?Trong hồi ức, Tiếu Ân từng nói Diệp Khinh Mi dường như rất đau khổ vìmột người trong miếu, không thể buông bỏ nên mới ra đi. Người đó... là NgũTrúc thúc ư?o O oNghe câu hỏi của Phạm Nhàn, Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu rồi trầmngâm nói: "Khi đó ta đâu có biết họ từ đâu tới, định đi đâu... Nhưng về sau từ từcũng biết."Lão hơi quay đầu, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói:"Hay là ngươi vẫn chưa biết Ngũ Trúc từ đâu tới?"Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc rất lâu. Ngũ Trúc thúc là quái vật, không giàđi, Ngũ Trúc thúc không biết nội công, Ngũ Trúc thúc rất tốt, rất mạnh... Vậynên Ngũ Trúc thúc... Y cười khổ một tiếng, nói: "Cho dù Ngũ Trúc thúc đi ra từThần Miếu, nhưng mẫu thân ta thì sao?""Nói bậy, người mù đều là sứ giả trong Thần Miếu, mẹ ngươi là chủ nhâncủa hắn, tất nhiên là tiên nữ trong Thần Miếu, bằng không chỉ một mình cô talàm sao gây ra nhiều chuyện như vậy?!" Tứ Cố Kiếm rất bực bội quát, như cảmthấy câu hỏi của Phạm Nhàn thừa thãi.Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, cười khổ nghĩ, rõ ràng mẫu thân cũngnhư mình là người thế giới khác, làm sao lại liên quan đến Thần Miếu?Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn nói chuyện sôi nổi, hồi tưởng thổn thức, nhưngâm lượng vẫn không ảnh hưởng ai khác dưới gốc cây. Có điều Bắc Tề TiểuHoàng đế đứng bên lắng nghe tất cả, khiến gương mặt dần tái nhợt, hai tay runrẩy.Cô không ngờ dưới gốc cây này lại nghe được bí mật kinh tâm động pháchđến thế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn trẻ tuổi như vậy nhưng đãcó được vẻ tự tin, khinh thường đế vương nhân gian, ngang hàng với Đại tôngsư, dám nói to mồm khoác loác đàm luận về thiên hạ, muốn khống chế mọi thứtrong tay.Tiểu Hoàng đế biết mẫu thân Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, cũng biết saulưng có một vị đại sư mù, nhưng chỉ đến hôm nay mới biết hai người họ có liênquan mật thiết với Thần Miếu.Thần Miếu là gì? Là nơi các vị thần cao ngất trên chín tầng mây, lạnh lùngnhìn xuống trần thế đau khổ nhưng không hề cảm động, siêu thoát phàm trần, làngười thủ hộ trong truyền thuyết. Nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu, là gì,ngoài Khổ Hà từng nhìn thấy.Khổ Hà quỳ lạy ba ngày trước miếu đã thành Đại tông sư. Dưới gốc cây,tiểu thư Diệp gia gặp Tứ Cố Kiếm đã biến từ đứa trẻ ngốc thành cao thủ kiếmthuật thiên hạ vô song. Hay như vị Hoàng đế Khánh Quốc kia...Hàng mi cong của Tiểu Hoàng đế run rẩy. Từ Đại Ngụy đến nay, ai ai cũngmuốn nhìn thấy Thần Miếu, tìm bóng dáng thiên đạo hư vô mờ ảo. Hoàng đếĐại Ngụy phái hàng ngàn người lên phía bắc tìm Thần Miếu chẳng phải vìtrường sinh bất lão sao?Hóa ra sau lưng Phạm Nhàn còn có bóng dáng Thần Miếu! Tiểu Hoàng đếnhìn mé bên gương mặt Phạm Nhàn, trong lòng vô cùng hoảng sợ và phức tạp.o O oPhạm Nhàn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Sau này ta đã biết đôi chút. Sauvài năm ở Đông Di, mẫu thân bắt đầu kinh doanh, có Diệp gia và Nội Khố NamKhánh ngày nay."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là bằng hữu đầu tiên trong đời ta." Tứ CốKiếm bỗng nghiêm túc nói: "Dù nơi ở ta tồi tàn, thậm chí không rót được chéntrà, nhưng họ không khinh miệt ta, vẫn đi theo ta.""Có lẽ vì lúc đó ta là thằng ngốc, nên ta không thấy điều đó là vấn đề.Nhưng rõ ràng, nhiều người trong phủ cho rằng không thể chấp nhận hai ngườilạ mặt ở trong phủ, nhất là cùng thằng con ngu ngốc của thành chủ. Vài ngàysau, mẹ ngươi và Ngũ Trúc rời khỏi phủ. Ta cũng chẳng quan tâm, ban ngày vẫnra ngoài xem kiến rồi ghé qua chỗ họ thuê chơi.""Lần đầu tiên ta biết ngài từng qua lại với mẫu thân và Ngũ Trúc thúc nhưthế."Tứ Cố Kiếm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngũ Trúc chưa từng kể cho ngươichuyện Đông Di thành năm xưa sao?""Chưa từng." Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cầm một cành gỗ nhỏ, vô thứcgạt bùn đất, đáp: "Sau này trí nhớ của thúc thúc kém đi rất nhiều.""Ồ, trí nhớ của tên nhóc Ngũ Trúc kia kém đi à?" Tứ Cố Kiếm đột nhiêncười ha hả: "Vậy chẳng phải giống hệt tên ngốc ta ngày xưa?"Phạm Nhàn liếc nhìn hắn rồi cười khổ lắc đầu, hỏi: "Ngươi có biết... mẫuthân và Ngũ Trúc thúc... từ đâu đến không?"Đây là điều đã làm phiền lòng y hơn mười năm qua. Dù có thể đoán mơ hồphần nào, và trước khi chết trên vách đá cheo leo ở Tây Sơn Thượng Kinhthành, Tiếu Ân cũng có nhắc đến ít nhiều, nhưng chỉ nói về lai lịch của mẫuthân, không hề đề cập Ngũ Trúc thúc.Theo lời Tiếu Ân, năm xưa lão và Khổ Hà vào Thần Miếu rồi thấy DiệpKhinh Mi. Hai người cứu cô ra nhưng giữa đường thất tán. Lúc đó Diệp KhinhMi mới bốn tuổi, cách lần Tứ Cố Kiếm gặp cô còn hơn hai năm.Trong khoảng thời gian đó, Diệp Khinh Mi đã làm gì? Làm sao Ngũ Trúcthúc đến bên cô?Trong hồi ức, Tiếu Ân từng nói Diệp Khinh Mi dường như rất đau khổ vìmột người trong miếu, không thể buông bỏ nên mới ra đi. Người đó... là NgũTrúc thúc ư?o O oNghe câu hỏi của Phạm Nhàn, Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu rồi trầmngâm nói: "Khi đó ta đâu có biết họ từ đâu tới, định đi đâu... Nhưng về sau từ từcũng biết."Lão hơi quay đầu, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói:"Hay là ngươi vẫn chưa biết Ngũ Trúc từ đâu tới?"Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc rất lâu. Ngũ Trúc thúc là quái vật, không giàđi, Ngũ Trúc thúc không biết nội công, Ngũ Trúc thúc rất tốt, rất mạnh... Vậynên Ngũ Trúc thúc... Y cười khổ một tiếng, nói: "Cho dù Ngũ Trúc thúc đi ra từThần Miếu, nhưng mẫu thân ta thì sao?""Nói bậy, người mù đều là sứ giả trong Thần Miếu, mẹ ngươi là chủ nhâncủa hắn, tất nhiên là tiên nữ trong Thần Miếu, bằng không chỉ một mình cô talàm sao gây ra nhiều chuyện như vậy?!" Tứ Cố Kiếm rất bực bội quát, như cảmthấy câu hỏi của Phạm Nhàn thừa thãi.Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, cười khổ nghĩ, rõ ràng mẫu thân cũngnhư mình là người thế giới khác, làm sao lại liên quan đến Thần Miếu?Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn nói chuyện sôi nổi, hồi tưởng thổn thức, nhưngâm lượng vẫn không ảnh hưởng ai khác dưới gốc cây. Có điều Bắc Tề TiểuHoàng đế đứng bên lắng nghe tất cả, khiến gương mặt dần tái nhợt, hai tay runrẩy.Cô không ngờ dưới gốc cây này lại nghe được bí mật kinh tâm động pháchđến thế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn trẻ tuổi như vậy nhưng đãcó được vẻ tự tin, khinh thường đế vương nhân gian, ngang hàng với Đại tôngsư, dám nói to mồm khoác loác đàm luận về thiên hạ, muốn khống chế mọi thứtrong tay.Tiểu Hoàng đế biết mẫu thân Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, cũng biết saulưng có một vị đại sư mù, nhưng chỉ đến hôm nay mới biết hai người họ có liênquan mật thiết với Thần Miếu.Thần Miếu là gì? Là nơi các vị thần cao ngất trên chín tầng mây, lạnh lùngnhìn xuống trần thế đau khổ nhưng không hề cảm động, siêu thoát phàm trần, làngười thủ hộ trong truyền thuyết. Nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu, là gì,ngoài Khổ Hà từng nhìn thấy.Khổ Hà quỳ lạy ba ngày trước miếu đã thành Đại tông sư. Dưới gốc cây,tiểu thư Diệp gia gặp Tứ Cố Kiếm đã biến từ đứa trẻ ngốc thành cao thủ kiếmthuật thiên hạ vô song. Hay như vị Hoàng đế Khánh Quốc kia...Hàng mi cong của Tiểu Hoàng đế run rẩy. Từ Đại Ngụy đến nay, ai ai cũngmuốn nhìn thấy Thần Miếu, tìm bóng dáng thiên đạo hư vô mờ ảo. Hoàng đếĐại Ngụy phái hàng ngàn người lên phía bắc tìm Thần Miếu chẳng phải vìtrường sinh bất lão sao?Hóa ra sau lưng Phạm Nhàn còn có bóng dáng Thần Miếu! Tiểu Hoàng đếnhìn mé bên gương mặt Phạm Nhàn, trong lòng vô cùng hoảng sợ và phức tạp.o O oPhạm Nhàn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Sau này ta đã biết đôi chút. Sauvài năm ở Đông Di, mẫu thân bắt đầu kinh doanh, có Diệp gia và Nội Khố NamKhánh ngày nay."