Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1620: Ba người cùng đi 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta.Phạm Nhàn, Tiểu Hoàng đế đẩy xe lăn của Tứ Cố Kiếm, lặng lẽ rời khỏi gốccây xanh, men theo con đường rất dài, bước vào phố phường sầm uất nhất ĐôngDi thành. Những lữ khách vừa nghỉ chân dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra, từtừ lan truyền câu chuyện vừa chứng kiến đến nhiều người.Lúc này chưa nhiều người nhận ra người tàn tật trên xe lăn là ai, bởi Tứ CốKiếm là thần linh của Đông Di thành, rất ít phàm nhân từng gặp mặt. Người điđường chỉ cảm thấy bộ ba này kỳ lạ, hai thanh niên tuấn tú đẩy một người tàntật trên xe lăn, không giống thương nhân tới buôn bán hay du khách tới thamquan cảnh đẹp.Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chăm chú đẩy xe lăn, ánhmắt tự nhiên nhìn lên vai, gáy Tứ Cố Kiếm, hồi tưởng khoảnh khắc dưới gốccây đại thụ, cảm nhận cảnh giới tông sư.Y là người ham học hỏi, năm xưa khi áp giải Tiếu Ân về Bắc Tề, dọc đườngcũng không quên thỉnh giáo Tiếu Ân về việc triều chính. Dù quan hệ giữa y vàTứ Cố Kiếm khó nói rõ ân oán, cực kỳ vi diệu và phức tạp, nhưng vị Đại tôngsư sẵn lòng tiết lộ cảnh giới như vậy, cho y cơ hội tham khảo, đương nhiên y sẽnắm bắt.Dù đằng sau hành động này Tứ Cố Kiếm ẩn giấu ý đồ hiểm ác, Phạm Nhànvẫn quyết không bỏ lỡ. Có lẽ chỉ trong ngày hôm nay ở Đông Di thành, y sẵnlòng xem Tứ Cố Kiếm như thầy của mình.Trong ba người, chỉ có Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là lúng túng. Dường như cô làkhách của Tứ Cố Kiếm nhưng thực chất là con tin trong tay Phạm Nhàn, giờ trởthành người đi cùng vô dụng. Cô không thể cảm nhận được sự trao đổi âm thầmgiữa Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng quan sát bên lề.Sau khi rời cây đại thụ, Tứ Cố Kiếm không đề cập những lời huyền bí kia,Phạm Nhàn cũng không thiết tha thỉnh giáo nữa. Hai người như quên mấtnhững gì từng nói và làm, chỉ yên lặng dạo phố Đông Di, giữa ánh mắt tò mò vàtiếng xì xào bàn tán của người đi đường.Đúng như Tứ Cố Kiếm đã nói, nhiều điều chỉ có thể hiểu chứ không thểdiễn tả bằng lời. Nói nhiều vô ích, thôi im lặng là vàng.Đi một lúc, thấy Tiểu Hoàng đế không được tự nhiên, Phạm Nhàn mỉm cườinhìn cô rồi nói nhỏ vài câu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Hoàng đế nởmột nụ cười gượng gạo.Tứ Cố Kiếm dẫn hai người đến một số ngôi nhà đã cũ kỹ, nơi từng là căn cứban đầu của Diệp gia. Ngày nay nơi đây đã thay đổi chủ, người ở trong đókhông thể ngờ từng có thương gia số một thiên hạ từng sống trong nơi này.Phạm Nhàn hiểu Tứ Cố Kiếm muốn truyền tải gì đến mình, nhưng vẫn imlặng. Cho đến khi đi ngang xưởng thủy tinh cũ của Diệp gia, y mới khẽ lêntiếng: "Sau này ngài đã trở thành người bảo vệ Đông Di thành, tại sao mẫu thânvà Ngũ Trúc thúc lại rời đi?"Phạm Nhàn biết đoạn lịch sử đó, sau khi rời khỏi, hai người không tới cáctiểu quốc lân cận mà men theo con đường mòn giữa rừng rậm nguyên thủy NamMan hiểm trở , qua vách đá dựng đứng phía nam Đông Di, bắc Đạm Châu, đithẳng tới Đạm Châu.Con đường kia như ruột dê, gian nan vượt núi, nhưng vẫn là con đường. Sausự kiện Đại Đông sơn ba năm trước, Yến Tiểu Ất đã dùng nó để lén lút đưa nămngàn thân binh vây quanh Đại Đông sơn. Vì thế, cả Khánh Quốc và Đông Diđều tỏ ra hết sức quan tâm và cảnh giác với con đường bí mật này, bố trí binhlực hùng mạnh ở hai đầu.Phạm Nhàn không quan tâm tới con đường ấy, y chỉ quan tâm năm đó tạisao Diệp Khinh Mi lại rời khỏi Đông Di thành. Bởi vì trên bờ biển Đạm Châu,Diệp Khinh Mi gặp được Hoàng đế bệ hạ, phụ thân, lão già Trần Bình Bình kia,từ đó bắt đầu sự nghiệp rực rỡ của bốn người Nam Khánh."Lúc ấy ta vừa chiếm được phủ thành chủ, Kiếm Lư mới mở.” Tứ Cố Kiếmngồi trên xe lăn, lạnh lùng nói, nhưng trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ phẫn nộkhó lòng kiềm chế. ”Nhưng việc mej ngươi ra đi không liên quan tới ta mạnhyếu thế nào, mà chỉ liên quan Đông Di thành mạnh yếu ra sao... Tâm của cô ấyrất lớn, việc cô ấy cần làm phải nhờ một thế lực càng mạnh mẽ hơn, mới có thểtrải rộng khắp thiên hạ."Tứ Cố Kiếm quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Trong mắt cô ấy,lực lượng của Đông Di thành không đủ để chống đỡ ý tưởng của cô."Phạm Nhàn im lặng đẩy xe lăn, trong lòng đã hiểu ra. Diệp Khinh Mi từngthương cảm khổ đau nhân sinh, chọn hiện thế nhập thế tại Đông Di, chắc chắnsẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thực hiện việc đó tốt hơn.Đông Di thành tuy gần biển, tụ tập tài phú cả thiên hạ, nhưng xưa kia chỉ làmột thuộc địa của Đại Ngụy, địa vị trên đại lục không nổi bật. Quan trọng hơn,người Đông Di lấy buôn bán làm nghề, khéo léo nhưng cứng nhắc, khó mở rộngđại cục. Muốn đưa lý tưởng của mình ảnh hưởng thiên hạ, Đông Di thành khôngphải là lựa chọn tốt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta.Phạm Nhàn, Tiểu Hoàng đế đẩy xe lăn của Tứ Cố Kiếm, lặng lẽ rời khỏi gốccây xanh, men theo con đường rất dài, bước vào phố phường sầm uất nhất ĐôngDi thành. Những lữ khách vừa nghỉ chân dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra, từtừ lan truyền câu chuyện vừa chứng kiến đến nhiều người.Lúc này chưa nhiều người nhận ra người tàn tật trên xe lăn là ai, bởi Tứ CốKiếm là thần linh của Đông Di thành, rất ít phàm nhân từng gặp mặt. Người điđường chỉ cảm thấy bộ ba này kỳ lạ, hai thanh niên tuấn tú đẩy một người tàntật trên xe lăn, không giống thương nhân tới buôn bán hay du khách tới thamquan cảnh đẹp.Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chăm chú đẩy xe lăn, ánhmắt tự nhiên nhìn lên vai, gáy Tứ Cố Kiếm, hồi tưởng khoảnh khắc dưới gốccây đại thụ, cảm nhận cảnh giới tông sư.Y là người ham học hỏi, năm xưa khi áp giải Tiếu Ân về Bắc Tề, dọc đườngcũng không quên thỉnh giáo Tiếu Ân về việc triều chính. Dù quan hệ giữa y vàTứ Cố Kiếm khó nói rõ ân oán, cực kỳ vi diệu và phức tạp, nhưng vị Đại tôngsư sẵn lòng tiết lộ cảnh giới như vậy, cho y cơ hội tham khảo, đương nhiên y sẽnắm bắt.Dù đằng sau hành động này Tứ Cố Kiếm ẩn giấu ý đồ hiểm ác, Phạm Nhànvẫn quyết không bỏ lỡ. Có lẽ chỉ trong ngày hôm nay ở Đông Di thành, y sẵnlòng xem Tứ Cố Kiếm như thầy của mình.Trong ba người, chỉ có Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là lúng túng. Dường như cô làkhách của Tứ Cố Kiếm nhưng thực chất là con tin trong tay Phạm Nhàn, giờ trởthành người đi cùng vô dụng. Cô không thể cảm nhận được sự trao đổi âm thầmgiữa Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng quan sát bên lề.Sau khi rời cây đại thụ, Tứ Cố Kiếm không đề cập những lời huyền bí kia,Phạm Nhàn cũng không thiết tha thỉnh giáo nữa. Hai người như quên mấtnhững gì từng nói và làm, chỉ yên lặng dạo phố Đông Di, giữa ánh mắt tò mò vàtiếng xì xào bàn tán của người đi đường.Đúng như Tứ Cố Kiếm đã nói, nhiều điều chỉ có thể hiểu chứ không thểdiễn tả bằng lời. Nói nhiều vô ích, thôi im lặng là vàng.Đi một lúc, thấy Tiểu Hoàng đế không được tự nhiên, Phạm Nhàn mỉm cườinhìn cô rồi nói nhỏ vài câu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Hoàng đế nởmột nụ cười gượng gạo.Tứ Cố Kiếm dẫn hai người đến một số ngôi nhà đã cũ kỹ, nơi từng là căn cứban đầu của Diệp gia. Ngày nay nơi đây đã thay đổi chủ, người ở trong đókhông thể ngờ từng có thương gia số một thiên hạ từng sống trong nơi này.Phạm Nhàn hiểu Tứ Cố Kiếm muốn truyền tải gì đến mình, nhưng vẫn imlặng. Cho đến khi đi ngang xưởng thủy tinh cũ của Diệp gia, y mới khẽ lêntiếng: "Sau này ngài đã trở thành người bảo vệ Đông Di thành, tại sao mẫu thânvà Ngũ Trúc thúc lại rời đi?"Phạm Nhàn biết đoạn lịch sử đó, sau khi rời khỏi, hai người không tới cáctiểu quốc lân cận mà men theo con đường mòn giữa rừng rậm nguyên thủy NamMan hiểm trở , qua vách đá dựng đứng phía nam Đông Di, bắc Đạm Châu, đithẳng tới Đạm Châu.Con đường kia như ruột dê, gian nan vượt núi, nhưng vẫn là con đường. Sausự kiện Đại Đông sơn ba năm trước, Yến Tiểu Ất đã dùng nó để lén lút đưa nămngàn thân binh vây quanh Đại Đông sơn. Vì thế, cả Khánh Quốc và Đông Diđều tỏ ra hết sức quan tâm và cảnh giác với con đường bí mật này, bố trí binhlực hùng mạnh ở hai đầu.Phạm Nhàn không quan tâm tới con đường ấy, y chỉ quan tâm năm đó tạisao Diệp Khinh Mi lại rời khỏi Đông Di thành. Bởi vì trên bờ biển Đạm Châu,Diệp Khinh Mi gặp được Hoàng đế bệ hạ, phụ thân, lão già Trần Bình Bình kia,từ đó bắt đầu sự nghiệp rực rỡ của bốn người Nam Khánh."Lúc ấy ta vừa chiếm được phủ thành chủ, Kiếm Lư mới mở.” Tứ Cố Kiếmngồi trên xe lăn, lạnh lùng nói, nhưng trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ phẫn nộkhó lòng kiềm chế. ”Nhưng việc mej ngươi ra đi không liên quan tới ta mạnhyếu thế nào, mà chỉ liên quan Đông Di thành mạnh yếu ra sao... Tâm của cô ấyrất lớn, việc cô ấy cần làm phải nhờ một thế lực càng mạnh mẽ hơn, mới có thểtrải rộng khắp thiên hạ."Tứ Cố Kiếm quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Trong mắt cô ấy,lực lượng của Đông Di thành không đủ để chống đỡ ý tưởng của cô."Phạm Nhàn im lặng đẩy xe lăn, trong lòng đã hiểu ra. Diệp Khinh Mi từngthương cảm khổ đau nhân sinh, chọn hiện thế nhập thế tại Đông Di, chắc chắnsẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thực hiện việc đó tốt hơn.Đông Di thành tuy gần biển, tụ tập tài phú cả thiên hạ, nhưng xưa kia chỉ làmột thuộc địa của Đại Ngụy, địa vị trên đại lục không nổi bật. Quan trọng hơn,người Đông Di lấy buôn bán làm nghề, khéo léo nhưng cứng nhắc, khó mở rộngđại cục. Muốn đưa lý tưởng của mình ảnh hưởng thiên hạ, Đông Di thành khôngphải là lựa chọn tốt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta.Phạm Nhàn, Tiểu Hoàng đế đẩy xe lăn của Tứ Cố Kiếm, lặng lẽ rời khỏi gốccây xanh, men theo con đường rất dài, bước vào phố phường sầm uất nhất ĐôngDi thành. Những lữ khách vừa nghỉ chân dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra, từtừ lan truyền câu chuyện vừa chứng kiến đến nhiều người.Lúc này chưa nhiều người nhận ra người tàn tật trên xe lăn là ai, bởi Tứ CốKiếm là thần linh của Đông Di thành, rất ít phàm nhân từng gặp mặt. Người điđường chỉ cảm thấy bộ ba này kỳ lạ, hai thanh niên tuấn tú đẩy một người tàntật trên xe lăn, không giống thương nhân tới buôn bán hay du khách tới thamquan cảnh đẹp.Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chăm chú đẩy xe lăn, ánhmắt tự nhiên nhìn lên vai, gáy Tứ Cố Kiếm, hồi tưởng khoảnh khắc dưới gốccây đại thụ, cảm nhận cảnh giới tông sư.Y là người ham học hỏi, năm xưa khi áp giải Tiếu Ân về Bắc Tề, dọc đườngcũng không quên thỉnh giáo Tiếu Ân về việc triều chính. Dù quan hệ giữa y vàTứ Cố Kiếm khó nói rõ ân oán, cực kỳ vi diệu và phức tạp, nhưng vị Đại tôngsư sẵn lòng tiết lộ cảnh giới như vậy, cho y cơ hội tham khảo, đương nhiên y sẽnắm bắt.Dù đằng sau hành động này Tứ Cố Kiếm ẩn giấu ý đồ hiểm ác, Phạm Nhànvẫn quyết không bỏ lỡ. Có lẽ chỉ trong ngày hôm nay ở Đông Di thành, y sẵnlòng xem Tứ Cố Kiếm như thầy của mình.Trong ba người, chỉ có Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là lúng túng. Dường như cô làkhách của Tứ Cố Kiếm nhưng thực chất là con tin trong tay Phạm Nhàn, giờ trởthành người đi cùng vô dụng. Cô không thể cảm nhận được sự trao đổi âm thầmgiữa Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng quan sát bên lề.Sau khi rời cây đại thụ, Tứ Cố Kiếm không đề cập những lời huyền bí kia,Phạm Nhàn cũng không thiết tha thỉnh giáo nữa. Hai người như quên mấtnhững gì từng nói và làm, chỉ yên lặng dạo phố Đông Di, giữa ánh mắt tò mò vàtiếng xì xào bàn tán của người đi đường.Đúng như Tứ Cố Kiếm đã nói, nhiều điều chỉ có thể hiểu chứ không thểdiễn tả bằng lời. Nói nhiều vô ích, thôi im lặng là vàng.Đi một lúc, thấy Tiểu Hoàng đế không được tự nhiên, Phạm Nhàn mỉm cườinhìn cô rồi nói nhỏ vài câu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Hoàng đế nởmột nụ cười gượng gạo.Tứ Cố Kiếm dẫn hai người đến một số ngôi nhà đã cũ kỹ, nơi từng là căn cứban đầu của Diệp gia. Ngày nay nơi đây đã thay đổi chủ, người ở trong đókhông thể ngờ từng có thương gia số một thiên hạ từng sống trong nơi này.Phạm Nhàn hiểu Tứ Cố Kiếm muốn truyền tải gì đến mình, nhưng vẫn imlặng. Cho đến khi đi ngang xưởng thủy tinh cũ của Diệp gia, y mới khẽ lêntiếng: "Sau này ngài đã trở thành người bảo vệ Đông Di thành, tại sao mẫu thânvà Ngũ Trúc thúc lại rời đi?"Phạm Nhàn biết đoạn lịch sử đó, sau khi rời khỏi, hai người không tới cáctiểu quốc lân cận mà men theo con đường mòn giữa rừng rậm nguyên thủy NamMan hiểm trở , qua vách đá dựng đứng phía nam Đông Di, bắc Đạm Châu, đithẳng tới Đạm Châu.Con đường kia như ruột dê, gian nan vượt núi, nhưng vẫn là con đường. Sausự kiện Đại Đông sơn ba năm trước, Yến Tiểu Ất đã dùng nó để lén lút đưa nămngàn thân binh vây quanh Đại Đông sơn. Vì thế, cả Khánh Quốc và Đông Diđều tỏ ra hết sức quan tâm và cảnh giác với con đường bí mật này, bố trí binhlực hùng mạnh ở hai đầu.Phạm Nhàn không quan tâm tới con đường ấy, y chỉ quan tâm năm đó tạisao Diệp Khinh Mi lại rời khỏi Đông Di thành. Bởi vì trên bờ biển Đạm Châu,Diệp Khinh Mi gặp được Hoàng đế bệ hạ, phụ thân, lão già Trần Bình Bình kia,từ đó bắt đầu sự nghiệp rực rỡ của bốn người Nam Khánh."Lúc ấy ta vừa chiếm được phủ thành chủ, Kiếm Lư mới mở.” Tứ Cố Kiếmngồi trên xe lăn, lạnh lùng nói, nhưng trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ phẫn nộkhó lòng kiềm chế. ”Nhưng việc mej ngươi ra đi không liên quan tới ta mạnhyếu thế nào, mà chỉ liên quan Đông Di thành mạnh yếu ra sao... Tâm của cô ấyrất lớn, việc cô ấy cần làm phải nhờ một thế lực càng mạnh mẽ hơn, mới có thểtrải rộng khắp thiên hạ."Tứ Cố Kiếm quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Trong mắt cô ấy,lực lượng của Đông Di thành không đủ để chống đỡ ý tưởng của cô."Phạm Nhàn im lặng đẩy xe lăn, trong lòng đã hiểu ra. Diệp Khinh Mi từngthương cảm khổ đau nhân sinh, chọn hiện thế nhập thế tại Đông Di, chắc chắnsẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thực hiện việc đó tốt hơn.Đông Di thành tuy gần biển, tụ tập tài phú cả thiên hạ, nhưng xưa kia chỉ làmột thuộc địa của Đại Ngụy, địa vị trên đại lục không nổi bật. Quan trọng hơn,người Đông Di lấy buôn bán làm nghề, khéo léo nhưng cứng nhắc, khó mở rộngđại cục. Muốn đưa lý tưởng của mình ảnh hưởng thiên hạ, Đông Di thành khôngphải là lựa chọn tốt.