Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1621: Ba người cùng đi 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Tại sao mẫu thân không đi Bắc Tề? À, Đại Ngụy ngày xưa?" Lúc này, TiểuHoàng đế Bắc Tề vẫn im lặng bỗng chen vào một câu, khiến Phạm Nhàn và TứCố Kiếm nhìn sang. Cô thở dài nói: "Trẫm không thể làm người câm mãi được."Tiểu Hoàng đế không nhịn được lên tiếng hỏi, vì trước khi nghe câu chuyệnhôm nay, cô vốn đã hiểu rất rõ về Diệp gia đệ nhất thiên hạ năm xưa. Cô cũngrất ngưỡng mộ nữ nhân Diệp gia ấy. Sau này, khi chấp chính, dốc sức cấu kếtvới Giang Nam Nam Khánh ở Giang Nam, cô càng hiểu rõ ảnh hưởng to lớncủa nó đối với một quốc gia.Vì thế, cô rất tò mò không hiểu tại sao năm đó Diệp Khinh Mi không đếnĐại Ngụy, tức Bắc Tề ngày nay. Giá như nữ nhân ấy đến, có lẽ Phạm Nhàn đãsinh ra ở Thượng Kinh thành, có lẽ Bắc Tề sẽ không khó khăn như hiện tại. Tấtnhiên, cũng có thể là thế gian sẽ không có Phạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười, giải thích trước cho Tứ Cố Kiếm: "Năm đó Đại Ngụynắm toàn bộ đại lục, là nơi tập trung phong kiến mục nát nhất. Mặc dù cáchmạng nên đến nơi khó khăn nhất, nhưng thực tế không dễ thực hiện. Lúc ấyNam Khánh đã chinh chiến nhiều năm với Tây Hồ, quốc thế mới nảy mầm,không đáng chú ý, lại cởi mở gan góc hơn nên dễ tiếp nhận điều mới lạ. Chonên lựa chọn Nam Khánh của mẫu thân không ngoài dự đoán."Y nói xong, Tiểu Hoàng đế cau mày, lắc đầu bất mãn. Cô nghĩ thầm nhữnglời này nói cái quái gì vậy, rõ ràng mình hiểu từng chữ nhưng ghép lại thì khôngbiết y đang nói gì.Tứ Cố Kiếm liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Chính là nguyên nhân đó.Cô ấy rời Đông Di thành, đến Nam Khánh... Hừ, cô ấy tưởng thế tử Nam Khánhsẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mình, chờ đến ngày Nam Khánh thống nhất thiênhạ, đó là lúc cô nàng này cải tạo thiên hạ... Nào ngờ cuối cùng thế tử cũng biếnthành một vị chân long, sao có thể chịu đựng nổi việc người khác cưỡi trên lưngmình."Cuối cùng vị Đại tông sư không thể cầm lòng cười phá lên, trong tiếng cườilẫn chút thỏa mãn. Phạm Nhàn tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta.Tứ Cố Kiếm không để ý ánh mắt của y, lạnh lùng bỏ thêm vài câu: "Hồi nhỏta đã nếm trải bao đắng cay ngọt bùi của đời người, suýt chết nhiều lần, ma mađỡ đầu chết không biết bao nhiêu. Vì thế khi ta nắm đại quyền, kiếm pháp thànhhình, vào phủ thành chủ, ta quyết tâm giết người báo thù, nhưng bị mẹ ngươingăn cản.""Nhưng cô ấy đã rời Đông Di của ta đến Nam Khánh, tất nhiên ta sẽ buôngtay giết người." Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói: "Chỉ trong một đêm, ta đã giết sạchtrăm mạng trong phủ, cũng chỉ trong một đêm, khí tức của ta đại loạn, cảnh giớibắt đầu thành hình.""Dĩ nhiên, sau sự việc đó, ta và mẹ ngươi cắt đứt mọi liên lạc, từ đó xacách." Tứ Cố Kiếm vỗ nhẹ tay vịn xe lăn, trong lời nói pha nỗi cảm khái bất tận,oán hận bất tận, sắc bén bất tận.Phạm Nhàn mỉa mai: "Đừng nói với ta sự việc tầm thường như vậy chứ,ngươi cũng là một trong những người thầm yêu mẹ ta phải không?"Tứ Cố Kiếm châm chọc: "Cho dù cô ta có xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, vớita vẫn chỉ là cô bé dưới gốc cây xanh kia, ta không hề có hứng thú gì vớichuyện quái đản ấy.""Cả đời này, ta chỉ yêu thanh kiếm trong tay mà thôi."o O oLời nói chẳng hợp tai nửa câu. Phạm Nhàn cảm nhận rõ ràng được nỗi uấtức âm ỉ trong lòng Tứ Cố Kiếm đã lâu, có lẽ là cảm giác cô độc khi bị ruồng bỏ,hoặc là kết cục đau lòng của Diệp Khinh Mi mà vị Đại tông sư này nhìn thấunhưng vô phương cứu vãn.Tứ Cố Kiếm từng ba lần viễn du hoàng cung Nam Khánh, ý định hành thíchKhánh Đế, nhưng vì trong cung có một cao thủ cấp tông sư chưa từng xuất hiệnnên đành phất tay ra về. Vì lão không thể dùng mạng sống của mình để đặtcược, mạng sống của lão đại diện cho vô số sinh mệnh trong Đông Di thành.Nhưng lão vẫn đến Nam Khánh, chỉ riêng điều này, đã chứng tỏ sự kiên cườngcủa lão.Tại sao Tứ Cố Kiếm lại muốn hành thích Khánh Đế? Người đời trước có lẽnghĩ rằng dưới uy hiếp của Nam Khánh, Đông Di như tổ chim giữa bão táp, bấtcứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, vậy nên vị Đại tông sư dùng kiếm này mớicố thay đổi tiến trình lịch sử bằng vũ lực cá nhân.Nhưng sau khi nghe nhiều câu chuyện, nhìn thấy nhiều dấu vết Diệp KhinhMi để lại ở Đông Di, trong lòng Phạm Nhàn bỗng nảy sinh một suy nghĩ khác -có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn hành thích Khánh Đế chỉ vì tức giận trước việc KhánhĐế không bảo vệ tốt cho Diệp Khinh Mi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ba người dần trầm mặc trở lại. Phạm Nhàn không thể cảm ơn Tứ Cố Kiếmvì âm mưu hành thích Hoàng đế lão tử. Tiểu Hoàng đế cũng không thể tự nóihôm nay trẫm du ngoạn rất vui vẻ. Sắc mặt Tứ Cố Kiếm trở nên nghiêm nghị,khó đoán được vui buồn, hai người không dám quấy rầy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tại sao mẫu thân không đi Bắc Tề? À, Đại Ngụy ngày xưa?" Lúc này, Tiểu
Hoàng đế Bắc Tề vẫn im lặng bỗng chen vào một câu, khiến Phạm Nhàn và Tứ
Cố Kiếm nhìn sang. Cô thở dài nói: "Trẫm không thể làm người câm mãi được."
Tiểu Hoàng đế không nhịn được lên tiếng hỏi, vì trước khi nghe câu chuyện
hôm nay, cô vốn đã hiểu rất rõ về Diệp gia đệ nhất thiên hạ năm xưa. Cô cũng
rất ngưỡng mộ nữ nhân Diệp gia ấy. Sau này, khi chấp chính, dốc sức cấu kết
với Giang Nam Nam Khánh ở Giang Nam, cô càng hiểu rõ ảnh hưởng to lớn
của nó đối với một quốc gia.
Vì thế, cô rất tò mò không hiểu tại sao năm đó Diệp Khinh Mi không đến
Đại Ngụy, tức Bắc Tề ngày nay. Giá như nữ nhân ấy đến, có lẽ Phạm Nhàn đã
sinh ra ở Thượng Kinh thành, có lẽ Bắc Tề sẽ không khó khăn như hiện tại. Tất
nhiên, cũng có thể là thế gian sẽ không có Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn mỉm cười, giải thích trước cho Tứ Cố Kiếm: "Năm đó Đại Ngụy
nắm toàn bộ đại lục, là nơi tập trung phong kiến mục nát nhất. Mặc dù cách
mạng nên đến nơi khó khăn nhất, nhưng thực tế không dễ thực hiện. Lúc ấy
Nam Khánh đã chinh chiến nhiều năm với Tây Hồ, quốc thế mới nảy mầm,
không đáng chú ý, lại cởi mở gan góc hơn nên dễ tiếp nhận điều mới lạ. Cho
nên lựa chọn Nam Khánh của mẫu thân không ngoài dự đoán."
Y nói xong, Tiểu Hoàng đế cau mày, lắc đầu bất mãn. Cô nghĩ thầm những
lời này nói cái quái gì vậy, rõ ràng mình hiểu từng chữ nhưng ghép lại thì không
biết y đang nói gì.
Tứ Cố Kiếm liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Chính là nguyên nhân đó.
Cô ấy rời Đông Di thành, đến Nam Khánh... Hừ, cô ấy tưởng thế tử Nam Khánh
sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mình, chờ đến ngày Nam Khánh thống nhất thiên
hạ, đó là lúc cô nàng này cải tạo thiên hạ... Nào ngờ cuối cùng thế tử cũng biến
thành một vị chân long, sao có thể chịu đựng nổi việc người khác cưỡi trên lưng
mình."
Cuối cùng vị Đại tông sư không thể cầm lòng cười phá lên, trong tiếng cười
lẫn chút thỏa mãn. Phạm Nhàn tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta.
Tứ Cố Kiếm không để ý ánh mắt của y, lạnh lùng bỏ thêm vài câu: "Hồi nhỏ
ta đã nếm trải bao đắng cay ngọt bùi của đời người, suýt chết nhiều lần, ma ma
đỡ đầu chết không biết bao nhiêu. Vì thế khi ta nắm đại quyền, kiếm pháp thành
hình, vào phủ thành chủ, ta quyết tâm giết người báo thù, nhưng bị mẹ ngươi
ngăn cản."
"Nhưng cô ấy đã rời Đông Di của ta đến Nam Khánh, tất nhiên ta sẽ buông
tay giết người." Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói: "Chỉ trong một đêm, ta đã giết sạch
trăm mạng trong phủ, cũng chỉ trong một đêm, khí tức của ta đại loạn, cảnh giới
bắt đầu thành hình."
"Dĩ nhiên, sau sự việc đó, ta và mẹ ngươi cắt đứt mọi liên lạc, từ đó xa
cách." Tứ Cố Kiếm vỗ nhẹ tay vịn xe lăn, trong lời nói pha nỗi cảm khái bất tận,
oán hận bất tận, sắc bén bất tận.
Phạm Nhàn mỉa mai: "Đừng nói với ta sự việc tầm thường như vậy chứ,
ngươi cũng là một trong những người thầm yêu mẹ ta phải không?"
Tứ Cố Kiếm châm chọc: "Cho dù cô ta có xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, với
ta vẫn chỉ là cô bé dưới gốc cây xanh kia, ta không hề có hứng thú gì với
chuyện quái đản ấy."
"Cả đời này, ta chỉ yêu thanh kiếm trong tay mà thôi."
o O o
Lời nói chẳng hợp tai nửa câu. Phạm Nhàn cảm nhận rõ ràng được nỗi uất
ức âm ỉ trong lòng Tứ Cố Kiếm đã lâu, có lẽ là cảm giác cô độc khi bị ruồng bỏ,
hoặc là kết cục đau lòng của Diệp Khinh Mi mà vị Đại tông sư này nhìn thấu
nhưng vô phương cứu vãn.
Tứ Cố Kiếm từng ba lần viễn du hoàng cung Nam Khánh, ý định hành thích
Khánh Đế, nhưng vì trong cung có một cao thủ cấp tông sư chưa từng xuất hiện
nên đành phất tay ra về. Vì lão không thể dùng mạng sống của mình để đặt
cược, mạng sống của lão đại diện cho vô số sinh mệnh trong Đông Di thành.
Nhưng lão vẫn đến Nam Khánh, chỉ riêng điều này, đã chứng tỏ sự kiên cường
của lão.
Tại sao Tứ Cố Kiếm lại muốn hành thích Khánh Đế? Người đời trước có lẽ
nghĩ rằng dưới uy hiếp của Nam Khánh, Đông Di như tổ chim giữa bão táp, bất
cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, vậy nên vị Đại tông sư dùng kiếm này mới
cố thay đổi tiến trình lịch sử bằng vũ lực cá nhân.
Nhưng sau khi nghe nhiều câu chuyện, nhìn thấy nhiều dấu vết Diệp Khinh
Mi để lại ở Đông Di, trong lòng Phạm Nhàn bỗng nảy sinh một suy nghĩ khác -
có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn hành thích Khánh Đế chỉ vì tức giận trước việc Khánh
Đế không bảo vệ tốt cho Diệp Khinh Mi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ba người dần trầm mặc trở lại. Phạm Nhàn không thể cảm ơn Tứ Cố Kiếm
vì âm mưu hành thích Hoàng đế lão tử. Tiểu Hoàng đế cũng không thể tự nói
hôm nay trẫm du ngoạn rất vui vẻ. Sắc mặt Tứ Cố Kiếm trở nên nghiêm nghị,
khó đoán được vui buồn, hai người không dám quấy rầy.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Tại sao mẫu thân không đi Bắc Tề? À, Đại Ngụy ngày xưa?" Lúc này, TiểuHoàng đế Bắc Tề vẫn im lặng bỗng chen vào một câu, khiến Phạm Nhàn và TứCố Kiếm nhìn sang. Cô thở dài nói: "Trẫm không thể làm người câm mãi được."Tiểu Hoàng đế không nhịn được lên tiếng hỏi, vì trước khi nghe câu chuyệnhôm nay, cô vốn đã hiểu rất rõ về Diệp gia đệ nhất thiên hạ năm xưa. Cô cũngrất ngưỡng mộ nữ nhân Diệp gia ấy. Sau này, khi chấp chính, dốc sức cấu kếtvới Giang Nam Nam Khánh ở Giang Nam, cô càng hiểu rõ ảnh hưởng to lớncủa nó đối với một quốc gia.Vì thế, cô rất tò mò không hiểu tại sao năm đó Diệp Khinh Mi không đếnĐại Ngụy, tức Bắc Tề ngày nay. Giá như nữ nhân ấy đến, có lẽ Phạm Nhàn đãsinh ra ở Thượng Kinh thành, có lẽ Bắc Tề sẽ không khó khăn như hiện tại. Tấtnhiên, cũng có thể là thế gian sẽ không có Phạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười, giải thích trước cho Tứ Cố Kiếm: "Năm đó Đại Ngụynắm toàn bộ đại lục, là nơi tập trung phong kiến mục nát nhất. Mặc dù cáchmạng nên đến nơi khó khăn nhất, nhưng thực tế không dễ thực hiện. Lúc ấyNam Khánh đã chinh chiến nhiều năm với Tây Hồ, quốc thế mới nảy mầm,không đáng chú ý, lại cởi mở gan góc hơn nên dễ tiếp nhận điều mới lạ. Chonên lựa chọn Nam Khánh của mẫu thân không ngoài dự đoán."Y nói xong, Tiểu Hoàng đế cau mày, lắc đầu bất mãn. Cô nghĩ thầm nhữnglời này nói cái quái gì vậy, rõ ràng mình hiểu từng chữ nhưng ghép lại thì khôngbiết y đang nói gì.Tứ Cố Kiếm liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Chính là nguyên nhân đó.Cô ấy rời Đông Di thành, đến Nam Khánh... Hừ, cô ấy tưởng thế tử Nam Khánhsẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mình, chờ đến ngày Nam Khánh thống nhất thiênhạ, đó là lúc cô nàng này cải tạo thiên hạ... Nào ngờ cuối cùng thế tử cũng biếnthành một vị chân long, sao có thể chịu đựng nổi việc người khác cưỡi trên lưngmình."Cuối cùng vị Đại tông sư không thể cầm lòng cười phá lên, trong tiếng cườilẫn chút thỏa mãn. Phạm Nhàn tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta.Tứ Cố Kiếm không để ý ánh mắt của y, lạnh lùng bỏ thêm vài câu: "Hồi nhỏta đã nếm trải bao đắng cay ngọt bùi của đời người, suýt chết nhiều lần, ma mađỡ đầu chết không biết bao nhiêu. Vì thế khi ta nắm đại quyền, kiếm pháp thànhhình, vào phủ thành chủ, ta quyết tâm giết người báo thù, nhưng bị mẹ ngươingăn cản.""Nhưng cô ấy đã rời Đông Di của ta đến Nam Khánh, tất nhiên ta sẽ buôngtay giết người." Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói: "Chỉ trong một đêm, ta đã giết sạchtrăm mạng trong phủ, cũng chỉ trong một đêm, khí tức của ta đại loạn, cảnh giớibắt đầu thành hình.""Dĩ nhiên, sau sự việc đó, ta và mẹ ngươi cắt đứt mọi liên lạc, từ đó xacách." Tứ Cố Kiếm vỗ nhẹ tay vịn xe lăn, trong lời nói pha nỗi cảm khái bất tận,oán hận bất tận, sắc bén bất tận.Phạm Nhàn mỉa mai: "Đừng nói với ta sự việc tầm thường như vậy chứ,ngươi cũng là một trong những người thầm yêu mẹ ta phải không?"Tứ Cố Kiếm châm chọc: "Cho dù cô ta có xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, vớita vẫn chỉ là cô bé dưới gốc cây xanh kia, ta không hề có hứng thú gì vớichuyện quái đản ấy.""Cả đời này, ta chỉ yêu thanh kiếm trong tay mà thôi."o O oLời nói chẳng hợp tai nửa câu. Phạm Nhàn cảm nhận rõ ràng được nỗi uấtức âm ỉ trong lòng Tứ Cố Kiếm đã lâu, có lẽ là cảm giác cô độc khi bị ruồng bỏ,hoặc là kết cục đau lòng của Diệp Khinh Mi mà vị Đại tông sư này nhìn thấunhưng vô phương cứu vãn.Tứ Cố Kiếm từng ba lần viễn du hoàng cung Nam Khánh, ý định hành thíchKhánh Đế, nhưng vì trong cung có một cao thủ cấp tông sư chưa từng xuất hiệnnên đành phất tay ra về. Vì lão không thể dùng mạng sống của mình để đặtcược, mạng sống của lão đại diện cho vô số sinh mệnh trong Đông Di thành.Nhưng lão vẫn đến Nam Khánh, chỉ riêng điều này, đã chứng tỏ sự kiên cườngcủa lão.Tại sao Tứ Cố Kiếm lại muốn hành thích Khánh Đế? Người đời trước có lẽnghĩ rằng dưới uy hiếp của Nam Khánh, Đông Di như tổ chim giữa bão táp, bấtcứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, vậy nên vị Đại tông sư dùng kiếm này mớicố thay đổi tiến trình lịch sử bằng vũ lực cá nhân.Nhưng sau khi nghe nhiều câu chuyện, nhìn thấy nhiều dấu vết Diệp KhinhMi để lại ở Đông Di, trong lòng Phạm Nhàn bỗng nảy sinh một suy nghĩ khác -có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn hành thích Khánh Đế chỉ vì tức giận trước việc KhánhĐế không bảo vệ tốt cho Diệp Khinh Mi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ba người dần trầm mặc trở lại. Phạm Nhàn không thể cảm ơn Tứ Cố Kiếmvì âm mưu hành thích Hoàng đế lão tử. Tiểu Hoàng đế cũng không thể tự nóihôm nay trẫm du ngoạn rất vui vẻ. Sắc mặt Tứ Cố Kiếm trở nên nghiêm nghị,khó đoán được vui buồn, hai người không dám quấy rầy.