Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1625: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng ho khan dường như một cơ hội, một tín hiệu. Những cao thủ của phủThành chủ không chút do dự, bùng phát tấn công, có điều trong lòng họ khônghề vui vẻ, bởi cư dân Đông Di thành, kể cả các cao thủ tu kiếm trên bờ biển, đềuđã quen với thành tích bất khả chiến bại của Kiếm Thánh. Hơn mười năm thầnquang chiếu rọi, không ai hy vọng mình có thể trở thành kẻ hạ sát vị thần ấy.Nhưng họ vẫn phải tiến hành đợt tấn công cùng, vì dù sao Kiếm Thánh đãho lên, có lẽ là cơ hội, có lẽ không! Nhưng nếu phải chết, chết dưới tay một Đạitông sư cũng là vinh dự.Chưa kịp đến nơi, kình phong đã ào tới. Những cao thủ kia không nhắm vàohai người trẻ sau xe lăn, vì họ nhận ra cả hai đã rơi vào trạng thái mất kiểm soáttinh thần.Phạm Nhàn cảm nhận nếu phải đối mặt với đợt tấn công cuối cùng dữ dộinhư thế, chắc chắn mình không thể phản công được.Lúc này Tứ Cố Kiếm vẫn còn ho, tay còn lại che miệng, bên cạnh không cókiếm.Vậy nên lão vẫy tay, một thanh kiếm trên mặt đất chuyển động cực nhanh,bay vào lòng bàn tay vững chắc của lão.Tứ Cố Kiếm vung kiếm, thế kiếm không mượt mà, giống như bảy ngọn núixanh đột ngột xé rách lớp vỏ ngoài, lộ ra đá nhọn đâm thủng trời, tạo thành bảylỗ lớn.Đối mặt với những cao thủ quyết tử của phủ Thành chủ, Tứ Cố Kiếm thongthả đâm ra một kiếm, ý chí khát máu lạnh lùng đáp lại hành động ngoan cườngđến cùng. Trong cùng một khoảnh khắc, lão đâm ra bốn kiếm, bốn kiếm đâm vềbảy hướng.Đây là kiếm pháp siêu việt thế tục.Trong đó lộn lẫn khí phách tứ cố không nhiều trước sau, nhưng ẩn sau khíphách là ý chí tối thượng đã siêu thoát, lạnh lùng và thản nhiên, tàn nhẫn mà hờhững.Bốn kiếm đâm trúng bảy người, bảy cao thủ ngã xuống, vô thanh vô tức.Tứ Cố Kiếm phất tay áo, thanh kiếm thường trong tay bay ra, đâm thẳng vàongực Thành chủ Đông Di thành, xuyên tới ngập chuôi.Từ khi Tứ Cố Kiếm ngồi xe lăn vào phủ, vị Thành chủ Đông Di này khôngnói lời biện giải nào, không thở than nào. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượngtrước mắt, chờ cái chết đến, vì hắn biết sau khi vị họ hàng xa của mình rời giannhà tranh, mình chỉ còn con đường chết. Đối với một Đại tông sư điên cuồng,một Kiếm Thánh khát máu, một quái vật vô tình tàn sát hết dòng họ, Thành chủkhông còn chút cảm xúc nào.Thành chủ ho ra máu, cảm nhận sinh mệnh rời đi, bắt đầu rơi nước mắt.Trong khoảnh khắc trước khi chết, có lẽ trong lòng hắn đầy oán hận và bất bình,giống như oán hận của Khánh Đế nhiều năm về trước. Thế gian vốn không nêntồn tại những Đại tông sư này.Thế gian này thật vô lý.Phạm Nhàn chăm chú quan sát từng chiêu thức của Tứ Cố Kiếm, bởi đây làlần đầu tiên sau khi vào phủ thành chủ, Tứ Cố Kiếm thật sự cầm kiếm ra tay.Ánh mắt y cực kỳ nhạy bén, nắm bắt được phương pháp và quỹ đạo bốn chiêukiếm cuối cùng, khiến tâm trí y vô cùng chấn động.Hóa ra đây mới thực sự là Tứ Cố Kiếm, uyển chuyển như chim trời cá nước,mỗi động tác đều không có dấu hiệu, chỉ dựa vào tâm ý mà xuất kiếm, đâu chỉđơn thuần là kiếm pháp không để ý trước sau trái phải lừng lẫy mà mình từngnghe.Bốn kiếm thanh kiếm lạnh lùng cực điểm, nhất cố đổ thành, tái cố sập nước,tam cố phá tan mọi mưu kế trong thiên hạ, khiến anh hùng giàn giụa nước mắt,tuốt kiếm tứ cố tâm mờ mịt, trước không thấy tiền nhân, sau không thấy hậusinh, chỉ nhìn trời đất mênh mông, cô độc mà lệ tuôn!o O oTại Tô Châu, Diệp Lưu Vân từng xuất một kiếm chém đứt nửa căn lầu,Phạm Nhàn từng cho rằng đỉnh cao kiếm pháp chỉ đến thế, nhưng sau khi chứngkiến Tứ Cố Kiếm xuất kiếm, mới biết kiếm là vũ khí sát thương, tượng trưng rõnét nhất là sự nhất quán giữa tâm ý và kiếm, thế gian không có cách biểu đạtnào nhanh hơn tâm ý.Tâm ý ở đu, kiếm cũng theo tới đó.Có thể luyện ra kiếm pháp đảo ngược thiên địa, không nên tồn tại giữa trờiđất, chắc chắn người sử dụng kiếm cũng sẽ cảm thấy run sợ. Chỉ e ngay chínhngười cầm kiếm cũng không biết mình đã sử dụng kiếm pháp như thế nào, saunhững kiếm ấy, kiếm khách cầm kiếm nhỏ máu, nhìn bốn phương hoang vumênh mông mà sinh ra nỗi hoang mang mịt mờ.Chân nghĩa của Tứ Cố Kiếm cuối cùng vẫn là tâm ý mờ mịt.Tay Phạm Nhàn vẫn nắm cánh tay Tiểu Hoàng đế, không ngừng run rẩy. Cóthể lĩnh ngộ kiếm pháp như thế, quả thật là việc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.Trên cành cây không biết tên bên cạnh phủ Thành chủ, một con quạ đen rìnhmò nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi ý chí tràn ngập trời đất, kêu lên mộttiếng, bay đi nhanh chóng.Ánh Tứ Cố Kiếm lạnh lùng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt kinhkhủng, thân hình gầy guộc nằm gọn trong xe lăn. Hai người trẻ phía sau, mộtmờ mịt, một ngây dại, bên cạnh là thi thể và máu đọng. Phạm Nhàn cúi đầu,trong lòng dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như y nhận ra vị Đại tông sư trênxe lăn đã đến mức đèn cạn dầu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng ho khan dường như một cơ hội, một tín hiệu. Những cao thủ của phủThành chủ không chút do dự, bùng phát tấn công, có điều trong lòng họ khônghề vui vẻ, bởi cư dân Đông Di thành, kể cả các cao thủ tu kiếm trên bờ biển, đềuđã quen với thành tích bất khả chiến bại của Kiếm Thánh. Hơn mười năm thầnquang chiếu rọi, không ai hy vọng mình có thể trở thành kẻ hạ sát vị thần ấy.Nhưng họ vẫn phải tiến hành đợt tấn công cùng, vì dù sao Kiếm Thánh đãho lên, có lẽ là cơ hội, có lẽ không! Nhưng nếu phải chết, chết dưới tay một Đạitông sư cũng là vinh dự.Chưa kịp đến nơi, kình phong đã ào tới. Những cao thủ kia không nhắm vàohai người trẻ sau xe lăn, vì họ nhận ra cả hai đã rơi vào trạng thái mất kiểm soáttinh thần.Phạm Nhàn cảm nhận nếu phải đối mặt với đợt tấn công cuối cùng dữ dộinhư thế, chắc chắn mình không thể phản công được.Lúc này Tứ Cố Kiếm vẫn còn ho, tay còn lại che miệng, bên cạnh không cókiếm.Vậy nên lão vẫy tay, một thanh kiếm trên mặt đất chuyển động cực nhanh,bay vào lòng bàn tay vững chắc của lão.Tứ Cố Kiếm vung kiếm, thế kiếm không mượt mà, giống như bảy ngọn núixanh đột ngột xé rách lớp vỏ ngoài, lộ ra đá nhọn đâm thủng trời, tạo thành bảylỗ lớn.Đối mặt với những cao thủ quyết tử của phủ Thành chủ, Tứ Cố Kiếm thongthả đâm ra một kiếm, ý chí khát máu lạnh lùng đáp lại hành động ngoan cườngđến cùng. Trong cùng một khoảnh khắc, lão đâm ra bốn kiếm, bốn kiếm đâm vềbảy hướng.Đây là kiếm pháp siêu việt thế tục.Trong đó lộn lẫn khí phách tứ cố không nhiều trước sau, nhưng ẩn sau khíphách là ý chí tối thượng đã siêu thoát, lạnh lùng và thản nhiên, tàn nhẫn mà hờhững.Bốn kiếm đâm trúng bảy người, bảy cao thủ ngã xuống, vô thanh vô tức.Tứ Cố Kiếm phất tay áo, thanh kiếm thường trong tay bay ra, đâm thẳng vàongực Thành chủ Đông Di thành, xuyên tới ngập chuôi.Từ khi Tứ Cố Kiếm ngồi xe lăn vào phủ, vị Thành chủ Đông Di này khôngnói lời biện giải nào, không thở than nào. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượngtrước mắt, chờ cái chết đến, vì hắn biết sau khi vị họ hàng xa của mình rời giannhà tranh, mình chỉ còn con đường chết. Đối với một Đại tông sư điên cuồng,một Kiếm Thánh khát máu, một quái vật vô tình tàn sát hết dòng họ, Thành chủkhông còn chút cảm xúc nào.Thành chủ ho ra máu, cảm nhận sinh mệnh rời đi, bắt đầu rơi nước mắt.Trong khoảnh khắc trước khi chết, có lẽ trong lòng hắn đầy oán hận và bất bình,giống như oán hận của Khánh Đế nhiều năm về trước. Thế gian vốn không nêntồn tại những Đại tông sư này.Thế gian này thật vô lý.Phạm Nhàn chăm chú quan sát từng chiêu thức của Tứ Cố Kiếm, bởi đây làlần đầu tiên sau khi vào phủ thành chủ, Tứ Cố Kiếm thật sự cầm kiếm ra tay.Ánh mắt y cực kỳ nhạy bén, nắm bắt được phương pháp và quỹ đạo bốn chiêukiếm cuối cùng, khiến tâm trí y vô cùng chấn động.Hóa ra đây mới thực sự là Tứ Cố Kiếm, uyển chuyển như chim trời cá nước,mỗi động tác đều không có dấu hiệu, chỉ dựa vào tâm ý mà xuất kiếm, đâu chỉđơn thuần là kiếm pháp không để ý trước sau trái phải lừng lẫy mà mình từngnghe.Bốn kiếm thanh kiếm lạnh lùng cực điểm, nhất cố đổ thành, tái cố sập nước,tam cố phá tan mọi mưu kế trong thiên hạ, khiến anh hùng giàn giụa nước mắt,tuốt kiếm tứ cố tâm mờ mịt, trước không thấy tiền nhân, sau không thấy hậusinh, chỉ nhìn trời đất mênh mông, cô độc mà lệ tuôn!o O oTại Tô Châu, Diệp Lưu Vân từng xuất một kiếm chém đứt nửa căn lầu,Phạm Nhàn từng cho rằng đỉnh cao kiếm pháp chỉ đến thế, nhưng sau khi chứngkiến Tứ Cố Kiếm xuất kiếm, mới biết kiếm là vũ khí sát thương, tượng trưng rõnét nhất là sự nhất quán giữa tâm ý và kiếm, thế gian không có cách biểu đạtnào nhanh hơn tâm ý.Tâm ý ở đu, kiếm cũng theo tới đó.Có thể luyện ra kiếm pháp đảo ngược thiên địa, không nên tồn tại giữa trờiđất, chắc chắn người sử dụng kiếm cũng sẽ cảm thấy run sợ. Chỉ e ngay chínhngười cầm kiếm cũng không biết mình đã sử dụng kiếm pháp như thế nào, saunhững kiếm ấy, kiếm khách cầm kiếm nhỏ máu, nhìn bốn phương hoang vumênh mông mà sinh ra nỗi hoang mang mịt mờ.Chân nghĩa của Tứ Cố Kiếm cuối cùng vẫn là tâm ý mờ mịt.Tay Phạm Nhàn vẫn nắm cánh tay Tiểu Hoàng đế, không ngừng run rẩy. Cóthể lĩnh ngộ kiếm pháp như thế, quả thật là việc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.Trên cành cây không biết tên bên cạnh phủ Thành chủ, một con quạ đen rìnhmò nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi ý chí tràn ngập trời đất, kêu lên mộttiếng, bay đi nhanh chóng.Ánh Tứ Cố Kiếm lạnh lùng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt kinhkhủng, thân hình gầy guộc nằm gọn trong xe lăn. Hai người trẻ phía sau, mộtmờ mịt, một ngây dại, bên cạnh là thi thể và máu đọng. Phạm Nhàn cúi đầu,trong lòng dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như y nhận ra vị Đại tông sư trênxe lăn đã đến mức đèn cạn dầu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng ho khan dường như một cơ hội, một tín hiệu. Những cao thủ của phủThành chủ không chút do dự, bùng phát tấn công, có điều trong lòng họ khônghề vui vẻ, bởi cư dân Đông Di thành, kể cả các cao thủ tu kiếm trên bờ biển, đềuđã quen với thành tích bất khả chiến bại của Kiếm Thánh. Hơn mười năm thầnquang chiếu rọi, không ai hy vọng mình có thể trở thành kẻ hạ sát vị thần ấy.Nhưng họ vẫn phải tiến hành đợt tấn công cùng, vì dù sao Kiếm Thánh đãho lên, có lẽ là cơ hội, có lẽ không! Nhưng nếu phải chết, chết dưới tay một Đạitông sư cũng là vinh dự.Chưa kịp đến nơi, kình phong đã ào tới. Những cao thủ kia không nhắm vàohai người trẻ sau xe lăn, vì họ nhận ra cả hai đã rơi vào trạng thái mất kiểm soáttinh thần.Phạm Nhàn cảm nhận nếu phải đối mặt với đợt tấn công cuối cùng dữ dộinhư thế, chắc chắn mình không thể phản công được.Lúc này Tứ Cố Kiếm vẫn còn ho, tay còn lại che miệng, bên cạnh không cókiếm.Vậy nên lão vẫy tay, một thanh kiếm trên mặt đất chuyển động cực nhanh,bay vào lòng bàn tay vững chắc của lão.Tứ Cố Kiếm vung kiếm, thế kiếm không mượt mà, giống như bảy ngọn núixanh đột ngột xé rách lớp vỏ ngoài, lộ ra đá nhọn đâm thủng trời, tạo thành bảylỗ lớn.Đối mặt với những cao thủ quyết tử của phủ Thành chủ, Tứ Cố Kiếm thongthả đâm ra một kiếm, ý chí khát máu lạnh lùng đáp lại hành động ngoan cườngđến cùng. Trong cùng một khoảnh khắc, lão đâm ra bốn kiếm, bốn kiếm đâm vềbảy hướng.Đây là kiếm pháp siêu việt thế tục.Trong đó lộn lẫn khí phách tứ cố không nhiều trước sau, nhưng ẩn sau khíphách là ý chí tối thượng đã siêu thoát, lạnh lùng và thản nhiên, tàn nhẫn mà hờhững.Bốn kiếm đâm trúng bảy người, bảy cao thủ ngã xuống, vô thanh vô tức.Tứ Cố Kiếm phất tay áo, thanh kiếm thường trong tay bay ra, đâm thẳng vàongực Thành chủ Đông Di thành, xuyên tới ngập chuôi.Từ khi Tứ Cố Kiếm ngồi xe lăn vào phủ, vị Thành chủ Đông Di này khôngnói lời biện giải nào, không thở than nào. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượngtrước mắt, chờ cái chết đến, vì hắn biết sau khi vị họ hàng xa của mình rời giannhà tranh, mình chỉ còn con đường chết. Đối với một Đại tông sư điên cuồng,một Kiếm Thánh khát máu, một quái vật vô tình tàn sát hết dòng họ, Thành chủkhông còn chút cảm xúc nào.Thành chủ ho ra máu, cảm nhận sinh mệnh rời đi, bắt đầu rơi nước mắt.Trong khoảnh khắc trước khi chết, có lẽ trong lòng hắn đầy oán hận và bất bình,giống như oán hận của Khánh Đế nhiều năm về trước. Thế gian vốn không nêntồn tại những Đại tông sư này.Thế gian này thật vô lý.Phạm Nhàn chăm chú quan sát từng chiêu thức của Tứ Cố Kiếm, bởi đây làlần đầu tiên sau khi vào phủ thành chủ, Tứ Cố Kiếm thật sự cầm kiếm ra tay.Ánh mắt y cực kỳ nhạy bén, nắm bắt được phương pháp và quỹ đạo bốn chiêukiếm cuối cùng, khiến tâm trí y vô cùng chấn động.Hóa ra đây mới thực sự là Tứ Cố Kiếm, uyển chuyển như chim trời cá nước,mỗi động tác đều không có dấu hiệu, chỉ dựa vào tâm ý mà xuất kiếm, đâu chỉđơn thuần là kiếm pháp không để ý trước sau trái phải lừng lẫy mà mình từngnghe.Bốn kiếm thanh kiếm lạnh lùng cực điểm, nhất cố đổ thành, tái cố sập nước,tam cố phá tan mọi mưu kế trong thiên hạ, khiến anh hùng giàn giụa nước mắt,tuốt kiếm tứ cố tâm mờ mịt, trước không thấy tiền nhân, sau không thấy hậusinh, chỉ nhìn trời đất mênh mông, cô độc mà lệ tuôn!o O oTại Tô Châu, Diệp Lưu Vân từng xuất một kiếm chém đứt nửa căn lầu,Phạm Nhàn từng cho rằng đỉnh cao kiếm pháp chỉ đến thế, nhưng sau khi chứngkiến Tứ Cố Kiếm xuất kiếm, mới biết kiếm là vũ khí sát thương, tượng trưng rõnét nhất là sự nhất quán giữa tâm ý và kiếm, thế gian không có cách biểu đạtnào nhanh hơn tâm ý.Tâm ý ở đu, kiếm cũng theo tới đó.Có thể luyện ra kiếm pháp đảo ngược thiên địa, không nên tồn tại giữa trờiđất, chắc chắn người sử dụng kiếm cũng sẽ cảm thấy run sợ. Chỉ e ngay chínhngười cầm kiếm cũng không biết mình đã sử dụng kiếm pháp như thế nào, saunhững kiếm ấy, kiếm khách cầm kiếm nhỏ máu, nhìn bốn phương hoang vumênh mông mà sinh ra nỗi hoang mang mịt mờ.Chân nghĩa của Tứ Cố Kiếm cuối cùng vẫn là tâm ý mờ mịt.Tay Phạm Nhàn vẫn nắm cánh tay Tiểu Hoàng đế, không ngừng run rẩy. Cóthể lĩnh ngộ kiếm pháp như thế, quả thật là việc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.Trên cành cây không biết tên bên cạnh phủ Thành chủ, một con quạ đen rìnhmò nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi ý chí tràn ngập trời đất, kêu lên mộttiếng, bay đi nhanh chóng.Ánh Tứ Cố Kiếm lạnh lùng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt kinhkhủng, thân hình gầy guộc nằm gọn trong xe lăn. Hai người trẻ phía sau, mộtmờ mịt, một ngây dại, bên cạnh là thi thể và máu đọng. Phạm Nhàn cúi đầu,trong lòng dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như y nhận ra vị Đại tông sư trênxe lăn đã đến mức đèn cạn dầu.