Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1624: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thân thể Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế dường như đã mất khả năng điềukhiển tâm trí, vô cùng thụ động đi theo chiếc xe lăn tử thần này, di chuyển trongphủ Thành chủ. Khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ Tứ Cố Kiếm hoàn toàn khống chếmọi chuyển động nhỏ nhặt nhất xung quanh.Tiểu Hoàng đế không có sức chống cự nên phản ứng còn yếu ớt hơn mộtchút. Phạm Nhàn cố gắng củng cố tinh thần, muốn chống lại luồng sát khí khiếny cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí hơi buồn nôn. Nhưng mọi nỗ lực dườngnhư vô ích, chỉ khiến tâm trí y rung động dữ dội.Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng, đôi mắt lộ vẻ bi ai bất lực, y cúi đầu,không còn nhìn những chuyện đang diễn ra trong phủ Thành chủ. Y từ bỏ ýđịnh ngăn cản Tứ Cố Kiếm giết người, vì y không đủ sức, cũng không muốnkhiêu khích Đại tông sư đã rơi vào cuồng loạn, khiến bản thân lâm vào nguyhiểm vô tận.Mí mắt hạ xuống che đi ánh nhìn, nhưng không có nghĩa là không biếtchuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt là bài học cuối cùng mà Tứ Cố Kiếm dạy cho y.Phạm Nhàn đã buông lỏng tinh thần, không còn chống đối trực diện luồngkiếm khí bao trùm phủ thành chủ, nên càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trongkhí tức yếu ớt giữa sân. Đối với khí tức tỏa ra từ Đại tông sư trên chiếc xe lăn, yhiểu sâu sắc hơn.Khí tức ấy khiến y nhíu mày, vì nó mang theo mùi máu tanh, đặc biệt trongđó không chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, coi thường sinh linh nhưcỏ rác.Dường như trước mắt Tứ Cố Kiếm, thế gian không có gì đáng trân trọng, tấtcả chỉ như lũ heo chó.Nhưng Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng vị Đại tông sư này rất yêu quý ĐôngDi thành.Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảm nhận được trong khí tức ấy thể hiện một cảnhgiới khác, đó là ý chí!Ý chí của Tứ Cố Kiếm đã nắm quyền kiểm soát bốn phía chiếc xe lăn, mạnhmẽ, kiên quyết, không chút do dự. Trước ý chí tuyệt đối ấy, mọi đạo đức,nguyên tắc, lòng trắc ẩn trên đời, tâm tư người trẻ tuổi phía sau đều tan thànhbọt biển, bay tán loạn.Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu lên, giơ một tay đỡ lấy Tiểu Hoàng đế đã lảođảo trước uy áp này. Hai mắt y lẳng lặng dõi theo ánh mắt Tứ Cố Kiếm, nhìnvào trong phủ. Y cảm nhận được loại cảnh giới này nhưng lại vô thức sợ hãiloại cảnh giới này.o O oVốn thế gian dĩ không tồn tại Đại tông sư, tứ đại quái thú có thể phá vỡ giớihạn của loài người, tung hoành giữa trời đất là nhờ cảm ngộ thiên địa của chínhmình. Kinh nghiệm cuộc sống tạo nên con đường đột phá hoàn toàn khác biệtcủa bốn vị Đại tông sư.Rõ ràng Hoàng đế Khánh Quốc đã đi theo con đường siêu thực để bước vàocảnh giới Đại tông sư. Kinh mạch trong cơ thể đã tan vỡ, lâm vào bước đườngcùng rồi hồi sinh, không còn hạn chế của kinh mạch, nội lực trong cơ thể tăngtrưởng vô hạn, dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để phá vỡ giới hạn mà thiênđịa dành cho thân thể con người.Đây chắc chắn là phương pháp mạnh mẽ nhất, dù thế nào Phạm Nhàn cũngkhông dám học theo, càng không biết phải học thế nào.Con đường của Tứ Cố Kiếm lại khác. Từ nhỏ trong lòng đã chứa quá nhiềuu uất, đè nén, thèm khát giết chóc. Cuối cùng, sau đêm tàn sát cả tộc, từ mùimáu tươi đó, tinh thần của lão ngưng tụ thành sức mạnh phi thường. Trongkhoảnh khắc diệt tình dứt nghĩa, lão đã thông suốt được ý chí vô động trước vạnvật, vận dụng cái tàn sát và lạnh lùng bắt đầu đưa đôi mắt băng giá nhìn vàođường ranh trên trời, xé rách nó một cách dễ dàng.Trên bậc thềm cuối cùng của phủ Thành chủ, một hàng người đứng thẳng,Thành chủ Đông Di mặc trang phục lộng lẫy của gia tộc, sắc mặt tái nhợt,những người thân cận nhất xếp thành một hàng, chờ Kiếm Thánh đại nhân đếnđây. Đây là nơi tập trung lực lượng hùng hậu nhất của hắn ta, nhưng hắn cũngbiết mình không thể ngăn cản một Đại tông sư giết người.Phạm Nhàn đặt ta đặt trên lưng xe lăn, không để ý đến bầu không khí imlặng trên bậc thềm hay tiếng kêu thảm dần lắng xuống. Y chỉ chìm vào mộttrạng thái mơ hồ, cuối cùng cũng cảm nhận được cảnh giới tông sư của Tứ CốKiếm, nhưng nhận ra có lẽ mình không bao giờ có thể tìm được phương phápđạt đến cảnh giới ấy.Mỗi cọng cỏ, từng cành cây đều có lý do tồn tại của riêng nó. Mỗi conngười đều độc nhất vô nhị, để đột phá cảnh giới, chạm tới cảnh giới tông sư, cólẽ phải tìm ra pháp môn thật sự thuộc về mình.o O oĐúng lúc đó, Tứ Cố Kiếm trên xe lăn bỗng ho lên, làm rung chuyển cơ thểgầy yếu trên xe lăn, khiến tay Phạm Nhàn nắm lưng xe lăn run rẩy một lần nữa.Trên bậc thềm, các cao thủ của phủ Thành chủ chứng kiến cảnh này, biếnthành bóng đen trên trời, chia thành bảy hướng, lao xuống xe lăn như diều hâu
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thân thể Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế dường như đã mất khả năng điều
khiển tâm trí, vô cùng thụ động đi theo chiếc xe lăn tử thần này, di chuyển trong
phủ Thành chủ. Khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ Tứ Cố Kiếm hoàn toàn khống chế
mọi chuyển động nhỏ nhặt nhất xung quanh.
Tiểu Hoàng đế không có sức chống cự nên phản ứng còn yếu ớt hơn một
chút. Phạm Nhàn cố gắng củng cố tinh thần, muốn chống lại luồng sát khí khiến
y cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí hơi buồn nôn. Nhưng mọi nỗ lực dường
như vô ích, chỉ khiến tâm trí y rung động dữ dội.
Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng, đôi mắt lộ vẻ bi ai bất lực, y cúi đầu,
không còn nhìn những chuyện đang diễn ra trong phủ Thành chủ. Y từ bỏ ý
định ngăn cản Tứ Cố Kiếm giết người, vì y không đủ sức, cũng không muốn
khiêu khích Đại tông sư đã rơi vào cuồng loạn, khiến bản thân lâm vào nguy
hiểm vô tận.
Mí mắt hạ xuống che đi ánh nhìn, nhưng không có nghĩa là không biết
chuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt là bài học cuối cùng mà Tứ Cố Kiếm dạy cho y.
Phạm Nhàn đã buông lỏng tinh thần, không còn chống đối trực diện luồng
kiếm khí bao trùm phủ thành chủ, nên càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trong
khí tức yếu ớt giữa sân. Đối với khí tức tỏa ra từ Đại tông sư trên chiếc xe lăn, y
hiểu sâu sắc hơn.
Khí tức ấy khiến y nhíu mày, vì nó mang theo mùi máu tanh, đặc biệt trong
đó không chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, coi thường sinh linh như
cỏ rác.
Dường như trước mắt Tứ Cố Kiếm, thế gian không có gì đáng trân trọng, tất
cả chỉ như lũ heo chó.
Nhưng Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng vị Đại tông sư này rất yêu quý Đông
Di thành.
Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảm nhận được trong khí tức ấy thể hiện một cảnh
giới khác, đó là ý chí!
Ý chí của Tứ Cố Kiếm đã nắm quyền kiểm soát bốn phía chiếc xe lăn, mạnh
mẽ, kiên quyết, không chút do dự. Trước ý chí tuyệt đối ấy, mọi đạo đức,
nguyên tắc, lòng trắc ẩn trên đời, tâm tư người trẻ tuổi phía sau đều tan thành
bọt biển, bay tán loạn.
Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu lên, giơ một tay đỡ lấy Tiểu Hoàng đế đã lảo
đảo trước uy áp này. Hai mắt y lẳng lặng dõi theo ánh mắt Tứ Cố Kiếm, nhìn
vào trong phủ. Y cảm nhận được loại cảnh giới này nhưng lại vô thức sợ hãi
loại cảnh giới này.
o O o
Vốn thế gian dĩ không tồn tại Đại tông sư, tứ đại quái thú có thể phá vỡ giới
hạn của loài người, tung hoành giữa trời đất là nhờ cảm ngộ thiên địa của chính
mình. Kinh nghiệm cuộc sống tạo nên con đường đột phá hoàn toàn khác biệt
của bốn vị Đại tông sư.
Rõ ràng Hoàng đế Khánh Quốc đã đi theo con đường siêu thực để bước vào
cảnh giới Đại tông sư. Kinh mạch trong cơ thể đã tan vỡ, lâm vào bước đường
cùng rồi hồi sinh, không còn hạn chế của kinh mạch, nội lực trong cơ thể tăng
trưởng vô hạn, dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để phá vỡ giới hạn mà thiên
địa dành cho thân thể con người.
Đây chắc chắn là phương pháp mạnh mẽ nhất, dù thế nào Phạm Nhàn cũng
không dám học theo, càng không biết phải học thế nào.
Con đường của Tứ Cố Kiếm lại khác. Từ nhỏ trong lòng đã chứa quá nhiều
u uất, đè nén, thèm khát giết chóc. Cuối cùng, sau đêm tàn sát cả tộc, từ mùi
máu tươi đó, tinh thần của lão ngưng tụ thành sức mạnh phi thường. Trong
khoảnh khắc diệt tình dứt nghĩa, lão đã thông suốt được ý chí vô động trước vạn
vật, vận dụng cái tàn sát và lạnh lùng bắt đầu đưa đôi mắt băng giá nhìn vào
đường ranh trên trời, xé rách nó một cách dễ dàng.
Trên bậc thềm cuối cùng của phủ Thành chủ, một hàng người đứng thẳng,
Thành chủ Đông Di mặc trang phục lộng lẫy của gia tộc, sắc mặt tái nhợt,
những người thân cận nhất xếp thành một hàng, chờ Kiếm Thánh đại nhân đến
đây. Đây là nơi tập trung lực lượng hùng hậu nhất của hắn ta, nhưng hắn cũng
biết mình không thể ngăn cản một Đại tông sư giết người.
Phạm Nhàn đặt ta đặt trên lưng xe lăn, không để ý đến bầu không khí im
lặng trên bậc thềm hay tiếng kêu thảm dần lắng xuống. Y chỉ chìm vào một
trạng thái mơ hồ, cuối cùng cũng cảm nhận được cảnh giới tông sư của Tứ Cố
Kiếm, nhưng nhận ra có lẽ mình không bao giờ có thể tìm được phương pháp
đạt đến cảnh giới ấy.
Mỗi cọng cỏ, từng cành cây đều có lý do tồn tại của riêng nó. Mỗi con
người đều độc nhất vô nhị, để đột phá cảnh giới, chạm tới cảnh giới tông sư, có
lẽ phải tìm ra pháp môn thật sự thuộc về mình.
o O o
Đúng lúc đó, Tứ Cố Kiếm trên xe lăn bỗng ho lên, làm rung chuyển cơ thể
gầy yếu trên xe lăn, khiến tay Phạm Nhàn nắm lưng xe lăn run rẩy một lần nữa.
Trên bậc thềm, các cao thủ của phủ Thành chủ chứng kiến cảnh này, biến
thành bóng đen trên trời, chia thành bảy hướng, lao xuống xe lăn như diều hâu
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thân thể Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế dường như đã mất khả năng điềukhiển tâm trí, vô cùng thụ động đi theo chiếc xe lăn tử thần này, di chuyển trongphủ Thành chủ. Khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ Tứ Cố Kiếm hoàn toàn khống chếmọi chuyển động nhỏ nhặt nhất xung quanh.Tiểu Hoàng đế không có sức chống cự nên phản ứng còn yếu ớt hơn mộtchút. Phạm Nhàn cố gắng củng cố tinh thần, muốn chống lại luồng sát khí khiếny cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí hơi buồn nôn. Nhưng mọi nỗ lực dườngnhư vô ích, chỉ khiến tâm trí y rung động dữ dội.Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng, đôi mắt lộ vẻ bi ai bất lực, y cúi đầu,không còn nhìn những chuyện đang diễn ra trong phủ Thành chủ. Y từ bỏ ýđịnh ngăn cản Tứ Cố Kiếm giết người, vì y không đủ sức, cũng không muốnkhiêu khích Đại tông sư đã rơi vào cuồng loạn, khiến bản thân lâm vào nguyhiểm vô tận.Mí mắt hạ xuống che đi ánh nhìn, nhưng không có nghĩa là không biếtchuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt là bài học cuối cùng mà Tứ Cố Kiếm dạy cho y.Phạm Nhàn đã buông lỏng tinh thần, không còn chống đối trực diện luồngkiếm khí bao trùm phủ thành chủ, nên càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trongkhí tức yếu ớt giữa sân. Đối với khí tức tỏa ra từ Đại tông sư trên chiếc xe lăn, yhiểu sâu sắc hơn.Khí tức ấy khiến y nhíu mày, vì nó mang theo mùi máu tanh, đặc biệt trongđó không chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, coi thường sinh linh nhưcỏ rác.Dường như trước mắt Tứ Cố Kiếm, thế gian không có gì đáng trân trọng, tấtcả chỉ như lũ heo chó.Nhưng Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng vị Đại tông sư này rất yêu quý ĐôngDi thành.Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảm nhận được trong khí tức ấy thể hiện một cảnhgiới khác, đó là ý chí!Ý chí của Tứ Cố Kiếm đã nắm quyền kiểm soát bốn phía chiếc xe lăn, mạnhmẽ, kiên quyết, không chút do dự. Trước ý chí tuyệt đối ấy, mọi đạo đức,nguyên tắc, lòng trắc ẩn trên đời, tâm tư người trẻ tuổi phía sau đều tan thànhbọt biển, bay tán loạn.Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu lên, giơ một tay đỡ lấy Tiểu Hoàng đế đã lảođảo trước uy áp này. Hai mắt y lẳng lặng dõi theo ánh mắt Tứ Cố Kiếm, nhìnvào trong phủ. Y cảm nhận được loại cảnh giới này nhưng lại vô thức sợ hãiloại cảnh giới này.o O oVốn thế gian dĩ không tồn tại Đại tông sư, tứ đại quái thú có thể phá vỡ giớihạn của loài người, tung hoành giữa trời đất là nhờ cảm ngộ thiên địa của chínhmình. Kinh nghiệm cuộc sống tạo nên con đường đột phá hoàn toàn khác biệtcủa bốn vị Đại tông sư.Rõ ràng Hoàng đế Khánh Quốc đã đi theo con đường siêu thực để bước vàocảnh giới Đại tông sư. Kinh mạch trong cơ thể đã tan vỡ, lâm vào bước đườngcùng rồi hồi sinh, không còn hạn chế của kinh mạch, nội lực trong cơ thể tăngtrưởng vô hạn, dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để phá vỡ giới hạn mà thiênđịa dành cho thân thể con người.Đây chắc chắn là phương pháp mạnh mẽ nhất, dù thế nào Phạm Nhàn cũngkhông dám học theo, càng không biết phải học thế nào.Con đường của Tứ Cố Kiếm lại khác. Từ nhỏ trong lòng đã chứa quá nhiềuu uất, đè nén, thèm khát giết chóc. Cuối cùng, sau đêm tàn sát cả tộc, từ mùimáu tươi đó, tinh thần của lão ngưng tụ thành sức mạnh phi thường. Trongkhoảnh khắc diệt tình dứt nghĩa, lão đã thông suốt được ý chí vô động trước vạnvật, vận dụng cái tàn sát và lạnh lùng bắt đầu đưa đôi mắt băng giá nhìn vàođường ranh trên trời, xé rách nó một cách dễ dàng.Trên bậc thềm cuối cùng của phủ Thành chủ, một hàng người đứng thẳng,Thành chủ Đông Di mặc trang phục lộng lẫy của gia tộc, sắc mặt tái nhợt,những người thân cận nhất xếp thành một hàng, chờ Kiếm Thánh đại nhân đếnđây. Đây là nơi tập trung lực lượng hùng hậu nhất của hắn ta, nhưng hắn cũngbiết mình không thể ngăn cản một Đại tông sư giết người.Phạm Nhàn đặt ta đặt trên lưng xe lăn, không để ý đến bầu không khí imlặng trên bậc thềm hay tiếng kêu thảm dần lắng xuống. Y chỉ chìm vào mộttrạng thái mơ hồ, cuối cùng cũng cảm nhận được cảnh giới tông sư của Tứ CốKiếm, nhưng nhận ra có lẽ mình không bao giờ có thể tìm được phương phápđạt đến cảnh giới ấy.Mỗi cọng cỏ, từng cành cây đều có lý do tồn tại của riêng nó. Mỗi conngười đều độc nhất vô nhị, để đột phá cảnh giới, chạm tới cảnh giới tông sư, cólẽ phải tìm ra pháp môn thật sự thuộc về mình.o O oĐúng lúc đó, Tứ Cố Kiếm trên xe lăn bỗng ho lên, làm rung chuyển cơ thểgầy yếu trên xe lăn, khiến tay Phạm Nhàn nắm lưng xe lăn run rẩy một lần nữa.Trên bậc thềm, các cao thủ của phủ Thành chủ chứng kiến cảnh này, biếnthành bóng đen trên trời, chia thành bảy hướng, lao xuống xe lăn như diều hâu