Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1627: Không phải Thánh nhân không dùng được 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử là thích khách giỏi nhất, bí mật bảo vệ cho hai đời chủ nhân GiámSát viện. Sau khi rời Đông Di, Ảnh Tử luôn ẩn mình trong bóng tối, không hềxuất hiện dưới ánh mặt trời. Thậm chí trên Huyền Không miếu, dù chiêu kiếmlóe sáng ấy, vẫn mang ý tứ cẩn trọng, không trúng lui ngay.Nhưng Ảnh Tử hôm nay hoàn toàn khác, toàn thân như chìm trong tối tămvà cảm xúc tiêu cực. Nhưng nhát kiếm ấy lại quang minh chính đại không gìsánh được, tu vi mấy chục năm ngưng tụ trong kiếm này, hoàn toàn không lưulại cho mình bất cứ đường lui nào!Hắn chỉ nghĩ cách xông lên trước, mang lòng quả cảm và quyết tâm tuyệtđối, chỉ mong đâm kiếm xuyên vào ngực Tứ Cố Kiếm. Lúc này, Ảnh Tử khôngcòn là thích khách, mà là kiếm khách báo thù, một kiếm khách đáng tôn trọng.o O oChiêu kiếm sấm sét này nhẹ hơn gió, nhanh hơn sét, rực rỡ hơn ánh chớp, làchiêu mạnh nhất Ảnh Tử có thể thi triển. Cho dù là Phạm Nhàn hay Hải Đường,ngồi trên xe lăn đối mặt nhát kiếm ấy chắc chắn không thể trốn thoát.Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm Ảnh Tử chính thức xuất kiếm, sau baonăm dài nuôi dưỡng oán hận, mài giũa vô số lần.Thậm chí trong nháy mắt mũi kiếm xuyên qua không gian, dường như đãđạt đến cảnh giới khác, giống như lời Tứ Cố Kiếm từng dạy Phạm Nhàn, chỉ cótâm ý nhất quán mới làm được như thế.Không gì nhanh hơn tâm ý con người, không ai quyết tâm hơn Ảnh Tử lúcnày, vừa âm u vừa sáng ngời.Âm u trong mối hận thù phức tạp, sáng ngời trong quyết tâm bất chấp.Toàn thân Phạm Nhàn căng cứng, chân khí bá đạo trong người luân chuyểnnhanh chóng, chỉ chờ phản ứng lại, muốn đưa Tiểu Hoàng đế trốn thoát. Nhưngtrước nhát kiếm ấy, y không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.Nhưng Tứ Cố Kiếm có thể.Dù đã tới bước cạn dầu, dù bị thương nặng suốt ba năm, dù hôm nay giếtsạch phủ Thành chủ, tổn thất nhiều tâm lực, nhưng lão vẫn là Đại tông sư,không thể đo lường bằng lẽ thường.Nhưng biểu cảm của Tứ Cố Kiếm lần này hoàn toàn khác, sắc mặt tái nhợt,đôi mắt sáng rực, nửa khuôn mặt vỡ nát, giờ như thần linh xấu xí đáng sợ, toả rauy phong hùng vĩ.Ngay cả Đại tông sư cũng không dám coi thường nhát kiếm đó. Nhưng Đạitông sư hành động bất tiện, chỉ còn một tay, thứ duy nhất hắn có thể cử độngdường như chỉ có cánh tay đó.Vậy nên Tứ Cố Kiếm giơ tay trái lên, mở rộng hai ngón giữa cách nhau bốntấc trước ngực, rồi khép lại.Lão dùng hai ngón tay kẹp lấy Phong Lôi Nhất Kiếm.Sau đó sắc mặt lão càng tái nhợt, đôi mắt càng sáng rực, biểu cảm càngnghiêm nghị, vì nhát kiếm giữa hai ngón tay vẫn đang lao tới.A! Ảnh Tử như bóng của Tứ Cố Kiếm, dán chặt vào xe lăn, gào lên điêncuồng, tuyệt vọng như người điên, như người khóc thương, giận dữ như kẻ mấttrí giẫm lên con đường chạy trốn hai mươi năm trước, mang theo nỗi đau mấthết tộc nhân, cha mẹ cùng lìa đời; hung hăng đâm xuống!Xoạt một tiếng, thanh kiếm cổ lạnh buốt ma sát với khớp ngón tay Tứ CốKiếm, phát ra tiếng xoàn xoạt, mùi cháy khét khiến tim đập thình thịch, xuyênqua hai ngón tay, đâm thẳng vào ngực Tứ Cố Kiếm!Mũi kiếm xuyên vào cơ thể Đại tông sư được hai tấc thì không thể động đậy,vì đôi mắt Tứ Cố Kiếm đã sáng chói tới cực điểm, như hai vì sao chiếu thẳnglên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử. Hai ngón tay như hai ngọn núi, kẹp chặtchiêu kiếm sấm sét đó, không thể tiến thêm chút nào.Tất cả chợt dừng lại.Phạm Nhàn cau mày, nắm lấy eo Tiểu Hoàng đế, như chim lớn bay vụt lên,thoát ra sau xe lăn, lướt nhanh qua bầu trời, hạ xuống gốc cây bên phủ.Nếu còn ở sau xe lăn, có lẽ Phạm Nhàn chỉ bị thương, nhưng Tiểu Hoàng đếchắc chắn sẽ chết dưới thế công dồn dập của Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử.Hạ xuống dưới cây, Phạm Nhàn quay đầu lại rồi chứng kiến cảnh tượngkhiến tim y đập thình thịch, suốt đời khó quên.o O oSắc mặt Tứ Cố Kiếm tái nhợt cực độ, gương mặt của Ảnh Tử cũng vô cùngtái nhợt.Ttừ sau cơn mưa đêm ở Đông Di thành đến giờ, hai huynh đệ này chưatừng gặp lại nhau, lúc này lại dính chặt vào nhau, mặt đối mặt nhưng không hềấm áp, chỉ khiến người ta lạnh ngắt. Họ ôm chặt lấy nhau, chỉ có điều chínhgiữa họ là... một thanh kiếm.Trên ngực Tứ Cố Kiếm, mũi kiếm mang theo một vũng máu tươi, cứng đầumuốn luồn sâu vào trong. Nhưng vị Đại tông sư này dường như chẳng hề cảmnhận được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ảnh Tử bằng đôi mắt già nua sáng quắc đầyđáng sợ, hai ngón tay trái vững chắc mà khủng khiếp nắm chặt lấy thanh kiếmấy.Chỉ một ánh mắt, một khoảnh khắc, không khí trong sân phủ thành chủ độtnhiên thay đổi. Dường như vô vàn phong nhận bất chợt xuất hiện, xé toạckhông khí, phát ra tiếng xèo xèo, lao tới từ mọi phương hướng, xoắn theo nhữngquỹ đạo kỳ lạ mà mắt thường không thể nhìn thấy, chém thẳng về phía trungtâm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử là thích khách giỏi nhất, bí mật bảo vệ cho hai đời chủ nhân GiámSát viện. Sau khi rời Đông Di, Ảnh Tử luôn ẩn mình trong bóng tối, không hềxuất hiện dưới ánh mặt trời. Thậm chí trên Huyền Không miếu, dù chiêu kiếmlóe sáng ấy, vẫn mang ý tứ cẩn trọng, không trúng lui ngay.Nhưng Ảnh Tử hôm nay hoàn toàn khác, toàn thân như chìm trong tối tămvà cảm xúc tiêu cực. Nhưng nhát kiếm ấy lại quang minh chính đại không gìsánh được, tu vi mấy chục năm ngưng tụ trong kiếm này, hoàn toàn không lưulại cho mình bất cứ đường lui nào!Hắn chỉ nghĩ cách xông lên trước, mang lòng quả cảm và quyết tâm tuyệtđối, chỉ mong đâm kiếm xuyên vào ngực Tứ Cố Kiếm. Lúc này, Ảnh Tử khôngcòn là thích khách, mà là kiếm khách báo thù, một kiếm khách đáng tôn trọng.o O oChiêu kiếm sấm sét này nhẹ hơn gió, nhanh hơn sét, rực rỡ hơn ánh chớp, làchiêu mạnh nhất Ảnh Tử có thể thi triển. Cho dù là Phạm Nhàn hay Hải Đường,ngồi trên xe lăn đối mặt nhát kiếm ấy chắc chắn không thể trốn thoát.Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm Ảnh Tử chính thức xuất kiếm, sau baonăm dài nuôi dưỡng oán hận, mài giũa vô số lần.Thậm chí trong nháy mắt mũi kiếm xuyên qua không gian, dường như đãđạt đến cảnh giới khác, giống như lời Tứ Cố Kiếm từng dạy Phạm Nhàn, chỉ cótâm ý nhất quán mới làm được như thế.Không gì nhanh hơn tâm ý con người, không ai quyết tâm hơn Ảnh Tử lúcnày, vừa âm u vừa sáng ngời.Âm u trong mối hận thù phức tạp, sáng ngời trong quyết tâm bất chấp.Toàn thân Phạm Nhàn căng cứng, chân khí bá đạo trong người luân chuyểnnhanh chóng, chỉ chờ phản ứng lại, muốn đưa Tiểu Hoàng đế trốn thoát. Nhưngtrước nhát kiếm ấy, y không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.Nhưng Tứ Cố Kiếm có thể.Dù đã tới bước cạn dầu, dù bị thương nặng suốt ba năm, dù hôm nay giếtsạch phủ Thành chủ, tổn thất nhiều tâm lực, nhưng lão vẫn là Đại tông sư,không thể đo lường bằng lẽ thường.Nhưng biểu cảm của Tứ Cố Kiếm lần này hoàn toàn khác, sắc mặt tái nhợt,đôi mắt sáng rực, nửa khuôn mặt vỡ nát, giờ như thần linh xấu xí đáng sợ, toả rauy phong hùng vĩ.Ngay cả Đại tông sư cũng không dám coi thường nhát kiếm đó. Nhưng Đạitông sư hành động bất tiện, chỉ còn một tay, thứ duy nhất hắn có thể cử độngdường như chỉ có cánh tay đó.Vậy nên Tứ Cố Kiếm giơ tay trái lên, mở rộng hai ngón giữa cách nhau bốntấc trước ngực, rồi khép lại.Lão dùng hai ngón tay kẹp lấy Phong Lôi Nhất Kiếm.Sau đó sắc mặt lão càng tái nhợt, đôi mắt càng sáng rực, biểu cảm càngnghiêm nghị, vì nhát kiếm giữa hai ngón tay vẫn đang lao tới.A! Ảnh Tử như bóng của Tứ Cố Kiếm, dán chặt vào xe lăn, gào lên điêncuồng, tuyệt vọng như người điên, như người khóc thương, giận dữ như kẻ mấttrí giẫm lên con đường chạy trốn hai mươi năm trước, mang theo nỗi đau mấthết tộc nhân, cha mẹ cùng lìa đời; hung hăng đâm xuống!Xoạt một tiếng, thanh kiếm cổ lạnh buốt ma sát với khớp ngón tay Tứ CốKiếm, phát ra tiếng xoàn xoạt, mùi cháy khét khiến tim đập thình thịch, xuyênqua hai ngón tay, đâm thẳng vào ngực Tứ Cố Kiếm!Mũi kiếm xuyên vào cơ thể Đại tông sư được hai tấc thì không thể động đậy,vì đôi mắt Tứ Cố Kiếm đã sáng chói tới cực điểm, như hai vì sao chiếu thẳnglên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử. Hai ngón tay như hai ngọn núi, kẹp chặtchiêu kiếm sấm sét đó, không thể tiến thêm chút nào.Tất cả chợt dừng lại.Phạm Nhàn cau mày, nắm lấy eo Tiểu Hoàng đế, như chim lớn bay vụt lên,thoát ra sau xe lăn, lướt nhanh qua bầu trời, hạ xuống gốc cây bên phủ.Nếu còn ở sau xe lăn, có lẽ Phạm Nhàn chỉ bị thương, nhưng Tiểu Hoàng đếchắc chắn sẽ chết dưới thế công dồn dập của Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử.Hạ xuống dưới cây, Phạm Nhàn quay đầu lại rồi chứng kiến cảnh tượngkhiến tim y đập thình thịch, suốt đời khó quên.o O oSắc mặt Tứ Cố Kiếm tái nhợt cực độ, gương mặt của Ảnh Tử cũng vô cùngtái nhợt.Ttừ sau cơn mưa đêm ở Đông Di thành đến giờ, hai huynh đệ này chưatừng gặp lại nhau, lúc này lại dính chặt vào nhau, mặt đối mặt nhưng không hềấm áp, chỉ khiến người ta lạnh ngắt. Họ ôm chặt lấy nhau, chỉ có điều chínhgiữa họ là... một thanh kiếm.Trên ngực Tứ Cố Kiếm, mũi kiếm mang theo một vũng máu tươi, cứng đầumuốn luồn sâu vào trong. Nhưng vị Đại tông sư này dường như chẳng hề cảmnhận được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ảnh Tử bằng đôi mắt già nua sáng quắc đầyđáng sợ, hai ngón tay trái vững chắc mà khủng khiếp nắm chặt lấy thanh kiếmấy.Chỉ một ánh mắt, một khoảnh khắc, không khí trong sân phủ thành chủ độtnhiên thay đổi. Dường như vô vàn phong nhận bất chợt xuất hiện, xé toạckhông khí, phát ra tiếng xèo xèo, lao tới từ mọi phương hướng, xoắn theo nhữngquỹ đạo kỳ lạ mà mắt thường không thể nhìn thấy, chém thẳng về phía trungtâm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử là thích khách giỏi nhất, bí mật bảo vệ cho hai đời chủ nhân GiámSát viện. Sau khi rời Đông Di, Ảnh Tử luôn ẩn mình trong bóng tối, không hềxuất hiện dưới ánh mặt trời. Thậm chí trên Huyền Không miếu, dù chiêu kiếmlóe sáng ấy, vẫn mang ý tứ cẩn trọng, không trúng lui ngay.Nhưng Ảnh Tử hôm nay hoàn toàn khác, toàn thân như chìm trong tối tămvà cảm xúc tiêu cực. Nhưng nhát kiếm ấy lại quang minh chính đại không gìsánh được, tu vi mấy chục năm ngưng tụ trong kiếm này, hoàn toàn không lưulại cho mình bất cứ đường lui nào!Hắn chỉ nghĩ cách xông lên trước, mang lòng quả cảm và quyết tâm tuyệtđối, chỉ mong đâm kiếm xuyên vào ngực Tứ Cố Kiếm. Lúc này, Ảnh Tử khôngcòn là thích khách, mà là kiếm khách báo thù, một kiếm khách đáng tôn trọng.o O oChiêu kiếm sấm sét này nhẹ hơn gió, nhanh hơn sét, rực rỡ hơn ánh chớp, làchiêu mạnh nhất Ảnh Tử có thể thi triển. Cho dù là Phạm Nhàn hay Hải Đường,ngồi trên xe lăn đối mặt nhát kiếm ấy chắc chắn không thể trốn thoát.Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm Ảnh Tử chính thức xuất kiếm, sau baonăm dài nuôi dưỡng oán hận, mài giũa vô số lần.Thậm chí trong nháy mắt mũi kiếm xuyên qua không gian, dường như đãđạt đến cảnh giới khác, giống như lời Tứ Cố Kiếm từng dạy Phạm Nhàn, chỉ cótâm ý nhất quán mới làm được như thế.Không gì nhanh hơn tâm ý con người, không ai quyết tâm hơn Ảnh Tử lúcnày, vừa âm u vừa sáng ngời.Âm u trong mối hận thù phức tạp, sáng ngời trong quyết tâm bất chấp.Toàn thân Phạm Nhàn căng cứng, chân khí bá đạo trong người luân chuyểnnhanh chóng, chỉ chờ phản ứng lại, muốn đưa Tiểu Hoàng đế trốn thoát. Nhưngtrước nhát kiếm ấy, y không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.Nhưng Tứ Cố Kiếm có thể.Dù đã tới bước cạn dầu, dù bị thương nặng suốt ba năm, dù hôm nay giếtsạch phủ Thành chủ, tổn thất nhiều tâm lực, nhưng lão vẫn là Đại tông sư,không thể đo lường bằng lẽ thường.Nhưng biểu cảm của Tứ Cố Kiếm lần này hoàn toàn khác, sắc mặt tái nhợt,đôi mắt sáng rực, nửa khuôn mặt vỡ nát, giờ như thần linh xấu xí đáng sợ, toả rauy phong hùng vĩ.Ngay cả Đại tông sư cũng không dám coi thường nhát kiếm đó. Nhưng Đạitông sư hành động bất tiện, chỉ còn một tay, thứ duy nhất hắn có thể cử độngdường như chỉ có cánh tay đó.Vậy nên Tứ Cố Kiếm giơ tay trái lên, mở rộng hai ngón giữa cách nhau bốntấc trước ngực, rồi khép lại.Lão dùng hai ngón tay kẹp lấy Phong Lôi Nhất Kiếm.Sau đó sắc mặt lão càng tái nhợt, đôi mắt càng sáng rực, biểu cảm càngnghiêm nghị, vì nhát kiếm giữa hai ngón tay vẫn đang lao tới.A! Ảnh Tử như bóng của Tứ Cố Kiếm, dán chặt vào xe lăn, gào lên điêncuồng, tuyệt vọng như người điên, như người khóc thương, giận dữ như kẻ mấttrí giẫm lên con đường chạy trốn hai mươi năm trước, mang theo nỗi đau mấthết tộc nhân, cha mẹ cùng lìa đời; hung hăng đâm xuống!Xoạt một tiếng, thanh kiếm cổ lạnh buốt ma sát với khớp ngón tay Tứ CốKiếm, phát ra tiếng xoàn xoạt, mùi cháy khét khiến tim đập thình thịch, xuyênqua hai ngón tay, đâm thẳng vào ngực Tứ Cố Kiếm!Mũi kiếm xuyên vào cơ thể Đại tông sư được hai tấc thì không thể động đậy,vì đôi mắt Tứ Cố Kiếm đã sáng chói tới cực điểm, như hai vì sao chiếu thẳnglên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử. Hai ngón tay như hai ngọn núi, kẹp chặtchiêu kiếm sấm sét đó, không thể tiến thêm chút nào.Tất cả chợt dừng lại.Phạm Nhàn cau mày, nắm lấy eo Tiểu Hoàng đế, như chim lớn bay vụt lên,thoát ra sau xe lăn, lướt nhanh qua bầu trời, hạ xuống gốc cây bên phủ.Nếu còn ở sau xe lăn, có lẽ Phạm Nhàn chỉ bị thương, nhưng Tiểu Hoàng đếchắc chắn sẽ chết dưới thế công dồn dập của Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử.Hạ xuống dưới cây, Phạm Nhàn quay đầu lại rồi chứng kiến cảnh tượngkhiến tim y đập thình thịch, suốt đời khó quên.o O oSắc mặt Tứ Cố Kiếm tái nhợt cực độ, gương mặt của Ảnh Tử cũng vô cùngtái nhợt.Ttừ sau cơn mưa đêm ở Đông Di thành đến giờ, hai huynh đệ này chưatừng gặp lại nhau, lúc này lại dính chặt vào nhau, mặt đối mặt nhưng không hềấm áp, chỉ khiến người ta lạnh ngắt. Họ ôm chặt lấy nhau, chỉ có điều chínhgiữa họ là... một thanh kiếm.Trên ngực Tứ Cố Kiếm, mũi kiếm mang theo một vũng máu tươi, cứng đầumuốn luồn sâu vào trong. Nhưng vị Đại tông sư này dường như chẳng hề cảmnhận được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ảnh Tử bằng đôi mắt già nua sáng quắc đầyđáng sợ, hai ngón tay trái vững chắc mà khủng khiếp nắm chặt lấy thanh kiếmấy.Chỉ một ánh mắt, một khoảnh khắc, không khí trong sân phủ thành chủ độtnhiên thay đổi. Dường như vô vàn phong nhận bất chợt xuất hiện, xé toạckhông khí, phát ra tiếng xèo xèo, lao tới từ mọi phương hướng, xoắn theo nhữngquỹ đạo kỳ lạ mà mắt thường không thể nhìn thấy, chém thẳng về phía trungtâm.