Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1628: Không phải Thánh nhân không dùng được 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chém thẳng về phía Ảnh Tử.Trên người Ảnh Tử vẫn mặc bộ áo đặc chế của Giám Sát viện. Loại trangphục này là thành quả của nhiều năm nghiên cứu của Tam Xử, nhưng dưới sứctấn công dữ dội của vô số kiếm khí, nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát rồibắt đầu rách nát, xuất hiện vô số lỗ hổng nhỏ xíu như miệng trẻ sơ sinh.Vô số lỗ hổng xuất hiện trên người Ảnh Tử, chỉ trong nháy mắt máu bắt đầurỉ ra từ đó.Phản kích thực sự của Tứ Cố Kiếm không nằm bên ngoài mà ngay bên trongcơ thể Ảnh Tử. Kiếm ý lạnh lùng và tàn nhẫn kia theo ánh mắt và động tác củaTứ Cố Kiếm, không chút nương tay xâm nhập vào bên trong Ảnh Tử, khiến nộitạng của hắn ta đồng loạt chấn động dữ dội. Máu tươi trào ra từ bên trong cơ thểhắn, chảy xối xả qua khóe miệng.Trên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử, máu không ngừng rỉ ra từ miệng, chảymãi không dứt.Nhưng Ảnh Tử không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười. Trên khuônmặt nhợt nhạt bình thường của hắn xuất hiện một nụ cười đầy đau khổ kỳ lạ.Tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ, tiếng cười mang đầy nỗi điên cuồngvà đau đớn."A!"Ảnh Tử gào thét điên cuồng, như một con thú dữ đang chìm trong đau khổvật vã. Hắn đẩy toàn bộ chân khí vào thanh kiếm trong tay, hoàn toàn khôngmàng tới cơn đau hành hạ làn da mình, chỉ tập trung vào khoảng cách giữa mũikiếm và trái tim Tứ Cố Kiếm.Một luồng khí sóng mạnh mẽ nổ tung giữa hai người, chấn động khiến lácây xanh xung quanh xe lăn vỡ vụn ra, biến mất không dấu vết!Xe lăn rốt cuộc vẫn không thể thay thế đôi chân của con người. Theo sự bộcphát toàn diện của Ảnh Tử, xe lăn lùi nhanh về phía sau, tốc độ ngày một tăng.Trong khi đó, thanh kiếm Tứ Cố Kiếm kẹp trên tay đang từ từ nhích tới, tốc độcực kì chậm rãi, đâm sâu vào trong cơ thể lão.Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm ngày càng tái nhợt, đôi mắt ngày càng sáng bừng.Gương mặt Ảnh Tử cũng ngày càng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng càng lúccàng nhanh, nhuộm đỏ thành một vệt máu dài trên mặt đất!Chính cảnh tượng này hiện ra trước mắt Phạm Nhàn. Hai khuôn mặt táinhợt, một người thổ huyết, một người im lặng, đang giao đấu trong cuộc chiếnđiên cuồng nhất, nhưng cũng lạnh lùng nhất. Tay Phạm Nhàn run lên, y khôngưa Tứ Cố Kiếm. Về lý mà nói, y nên giúp đỡ Ảnh Tử, nhưng nếu y muốn ra taythì đã sớm làm rồi, khi còn ở phía sau lưng Tứ Cố Kiếm. Với tình trạng tàn tậthiện tại của Tứ Cố Kiếm, nếu hai đại cao thủ Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử cùng ratay, chắc chắn đã có khả năng thành công.Ảnh Tử CU cũng sẽ không đau khổ như lúc này, cũng không bi ai như thế,càng không đau đớn như vậy!Có điều, Phạm Nhàn vẫn không hề ra tay, chỉ run rẩy, lạnh lùng nhìn cảnhtượng trước mắt. Điều này không liên quan gì đến thỏa thuận giữa Nam Khánhvà Đông Di thành, cũng không liên quan gì đến tình cảm giữa Tứ Cố Kiếm vớimẹ và với Ngũ Trúc thúc, Phí Giới tiên sinh ngày xưa.Y hứa sẽ tạo cơ hội báo thù cho Ảnh Tử, nhưng sẽ không can dự vào quátrình báo thù của Ảnh Tử. Dù không rõ nguyên nhân vụ thảm sát tộc diệt môn ởphủ Thành chủ Đông Di thành năm xưa, nhưng Phạm Nhàn tôn trọng Ảnh Tử.Ảnh Tử là một kiếm khách kiêu hãnh. Ít nhất là hôm nay, hắn không đến vớitư cách một sát thủ đối đầu với huynh trưởng của mình, niềm tự hào của ĐôngDi thành, nỗi sợ hãi và đau đớn vĩnh cửu trong lòng Ảnh Tử.Nếu Phạm Nhàn xuất thủ lúc này, Ảnh Tử sẽ không đồng ý. Phạm Nhàn rõràng điều này, nên đã chọn cách đứng ngoài, run rẩy quan sát.o O oCạch một tiếng, xe lăn cuối cùng cũng lùi về phía sau sân viện, dưới thềmđá bên kia, không còn lối lui. Va chạm với tốc độ cao đến thế, xe lăn lập tức vỡvụn thành vô số mảnh gỗ, Ảnh Tử đầy máu tươi, ánh mắt điên cuồng, cuối cùnglại tiến thanh kiếm trong tay thêm một tấc nữa.Để rút ngắn khoảng cách một tấc ấy, Ảnh Tử phải trả giá rất lớn.Đôi môi Tứ Cố Kiếm run rẩy, cười lên bằng giọng khàn khàn nói kỳ lạ: "Haha..." Tiếng cười vừa dứt, lão ngã ngồi dưới thềm đá, hai ngón tay siết chặt,thanh kiếm đâm trúng ngực bỗng nhiên cạch một tiếng gãy đôi!Ảnh Tử không cười, mũi kiếm gãy lìa trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm. Trongtay vẫn cầm nửa đoạn kiếm còn lại, thế chém dường như không hề ngừng lại,nửa đoạn kiếm tàn tự nhiên không gì cản nổi, theo mũi kiếm run rẩy cắm trênngực Tứ Cố Kiếm, lại đâm xuống thật sâu vào ngực hắn.Từ lúc xuất hiện sau lưng thi thể thành chủ, bước xuống thềm đá, đâm trúngngực Tứ Cố Kiếm rồi liên tục đẩy lùi xe lăn mười trượng, cho đến đoạn kiếmcuối cùng đâm xuống, chiêu kê sấm sét oanh liệt của Ảnh Tử thực chất chỉ làmột kiếm, không ngắt quãng, kiếm ý liên tiếp đến tận bây giờ, chỉ duy nhất mộtkiếm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chém thẳng về phía Ảnh Tử.Trên người Ảnh Tử vẫn mặc bộ áo đặc chế của Giám Sát viện. Loại trangphục này là thành quả của nhiều năm nghiên cứu của Tam Xử, nhưng dưới sứctấn công dữ dội của vô số kiếm khí, nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát rồibắt đầu rách nát, xuất hiện vô số lỗ hổng nhỏ xíu như miệng trẻ sơ sinh.Vô số lỗ hổng xuất hiện trên người Ảnh Tử, chỉ trong nháy mắt máu bắt đầurỉ ra từ đó.Phản kích thực sự của Tứ Cố Kiếm không nằm bên ngoài mà ngay bên trongcơ thể Ảnh Tử. Kiếm ý lạnh lùng và tàn nhẫn kia theo ánh mắt và động tác củaTứ Cố Kiếm, không chút nương tay xâm nhập vào bên trong Ảnh Tử, khiến nộitạng của hắn ta đồng loạt chấn động dữ dội. Máu tươi trào ra từ bên trong cơ thểhắn, chảy xối xả qua khóe miệng.Trên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử, máu không ngừng rỉ ra từ miệng, chảymãi không dứt.Nhưng Ảnh Tử không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười. Trên khuônmặt nhợt nhạt bình thường của hắn xuất hiện một nụ cười đầy đau khổ kỳ lạ.Tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ, tiếng cười mang đầy nỗi điên cuồngvà đau đớn."A!"Ảnh Tử gào thét điên cuồng, như một con thú dữ đang chìm trong đau khổvật vã. Hắn đẩy toàn bộ chân khí vào thanh kiếm trong tay, hoàn toàn khôngmàng tới cơn đau hành hạ làn da mình, chỉ tập trung vào khoảng cách giữa mũikiếm và trái tim Tứ Cố Kiếm.Một luồng khí sóng mạnh mẽ nổ tung giữa hai người, chấn động khiến lácây xanh xung quanh xe lăn vỡ vụn ra, biến mất không dấu vết!Xe lăn rốt cuộc vẫn không thể thay thế đôi chân của con người. Theo sự bộcphát toàn diện của Ảnh Tử, xe lăn lùi nhanh về phía sau, tốc độ ngày một tăng.Trong khi đó, thanh kiếm Tứ Cố Kiếm kẹp trên tay đang từ từ nhích tới, tốc độcực kì chậm rãi, đâm sâu vào trong cơ thể lão.Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm ngày càng tái nhợt, đôi mắt ngày càng sáng bừng.Gương mặt Ảnh Tử cũng ngày càng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng càng lúccàng nhanh, nhuộm đỏ thành một vệt máu dài trên mặt đất!Chính cảnh tượng này hiện ra trước mắt Phạm Nhàn. Hai khuôn mặt táinhợt, một người thổ huyết, một người im lặng, đang giao đấu trong cuộc chiếnđiên cuồng nhất, nhưng cũng lạnh lùng nhất. Tay Phạm Nhàn run lên, y khôngưa Tứ Cố Kiếm. Về lý mà nói, y nên giúp đỡ Ảnh Tử, nhưng nếu y muốn ra taythì đã sớm làm rồi, khi còn ở phía sau lưng Tứ Cố Kiếm. Với tình trạng tàn tậthiện tại của Tứ Cố Kiếm, nếu hai đại cao thủ Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử cùng ratay, chắc chắn đã có khả năng thành công.Ảnh Tử CU cũng sẽ không đau khổ như lúc này, cũng không bi ai như thế,càng không đau đớn như vậy!Có điều, Phạm Nhàn vẫn không hề ra tay, chỉ run rẩy, lạnh lùng nhìn cảnhtượng trước mắt. Điều này không liên quan gì đến thỏa thuận giữa Nam Khánhvà Đông Di thành, cũng không liên quan gì đến tình cảm giữa Tứ Cố Kiếm vớimẹ và với Ngũ Trúc thúc, Phí Giới tiên sinh ngày xưa.Y hứa sẽ tạo cơ hội báo thù cho Ảnh Tử, nhưng sẽ không can dự vào quátrình báo thù của Ảnh Tử. Dù không rõ nguyên nhân vụ thảm sát tộc diệt môn ởphủ Thành chủ Đông Di thành năm xưa, nhưng Phạm Nhàn tôn trọng Ảnh Tử.Ảnh Tử là một kiếm khách kiêu hãnh. Ít nhất là hôm nay, hắn không đến vớitư cách một sát thủ đối đầu với huynh trưởng của mình, niềm tự hào của ĐôngDi thành, nỗi sợ hãi và đau đớn vĩnh cửu trong lòng Ảnh Tử.Nếu Phạm Nhàn xuất thủ lúc này, Ảnh Tử sẽ không đồng ý. Phạm Nhàn rõràng điều này, nên đã chọn cách đứng ngoài, run rẩy quan sát.o O oCạch một tiếng, xe lăn cuối cùng cũng lùi về phía sau sân viện, dưới thềmđá bên kia, không còn lối lui. Va chạm với tốc độ cao đến thế, xe lăn lập tức vỡvụn thành vô số mảnh gỗ, Ảnh Tử đầy máu tươi, ánh mắt điên cuồng, cuối cùnglại tiến thanh kiếm trong tay thêm một tấc nữa.Để rút ngắn khoảng cách một tấc ấy, Ảnh Tử phải trả giá rất lớn.Đôi môi Tứ Cố Kiếm run rẩy, cười lên bằng giọng khàn khàn nói kỳ lạ: "Haha..." Tiếng cười vừa dứt, lão ngã ngồi dưới thềm đá, hai ngón tay siết chặt,thanh kiếm đâm trúng ngực bỗng nhiên cạch một tiếng gãy đôi!Ảnh Tử không cười, mũi kiếm gãy lìa trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm. Trongtay vẫn cầm nửa đoạn kiếm còn lại, thế chém dường như không hề ngừng lại,nửa đoạn kiếm tàn tự nhiên không gì cản nổi, theo mũi kiếm run rẩy cắm trênngực Tứ Cố Kiếm, lại đâm xuống thật sâu vào ngực hắn.Từ lúc xuất hiện sau lưng thi thể thành chủ, bước xuống thềm đá, đâm trúngngực Tứ Cố Kiếm rồi liên tục đẩy lùi xe lăn mười trượng, cho đến đoạn kiếmcuối cùng đâm xuống, chiêu kê sấm sét oanh liệt của Ảnh Tử thực chất chỉ làmột kiếm, không ngắt quãng, kiếm ý liên tiếp đến tận bây giờ, chỉ duy nhất mộtkiếm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chém thẳng về phía Ảnh Tử.Trên người Ảnh Tử vẫn mặc bộ áo đặc chế của Giám Sát viện. Loại trangphục này là thành quả của nhiều năm nghiên cứu của Tam Xử, nhưng dưới sứctấn công dữ dội của vô số kiếm khí, nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát rồibắt đầu rách nát, xuất hiện vô số lỗ hổng nhỏ xíu như miệng trẻ sơ sinh.Vô số lỗ hổng xuất hiện trên người Ảnh Tử, chỉ trong nháy mắt máu bắt đầurỉ ra từ đó.Phản kích thực sự của Tứ Cố Kiếm không nằm bên ngoài mà ngay bên trongcơ thể Ảnh Tử. Kiếm ý lạnh lùng và tàn nhẫn kia theo ánh mắt và động tác củaTứ Cố Kiếm, không chút nương tay xâm nhập vào bên trong Ảnh Tử, khiến nộitạng của hắn ta đồng loạt chấn động dữ dội. Máu tươi trào ra từ bên trong cơ thểhắn, chảy xối xả qua khóe miệng.Trên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử, máu không ngừng rỉ ra từ miệng, chảymãi không dứt.Nhưng Ảnh Tử không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười. Trên khuônmặt nhợt nhạt bình thường của hắn xuất hiện một nụ cười đầy đau khổ kỳ lạ.Tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ, tiếng cười mang đầy nỗi điên cuồngvà đau đớn."A!"Ảnh Tử gào thét điên cuồng, như một con thú dữ đang chìm trong đau khổvật vã. Hắn đẩy toàn bộ chân khí vào thanh kiếm trong tay, hoàn toàn khôngmàng tới cơn đau hành hạ làn da mình, chỉ tập trung vào khoảng cách giữa mũikiếm và trái tim Tứ Cố Kiếm.Một luồng khí sóng mạnh mẽ nổ tung giữa hai người, chấn động khiến lácây xanh xung quanh xe lăn vỡ vụn ra, biến mất không dấu vết!Xe lăn rốt cuộc vẫn không thể thay thế đôi chân của con người. Theo sự bộcphát toàn diện của Ảnh Tử, xe lăn lùi nhanh về phía sau, tốc độ ngày một tăng.Trong khi đó, thanh kiếm Tứ Cố Kiếm kẹp trên tay đang từ từ nhích tới, tốc độcực kì chậm rãi, đâm sâu vào trong cơ thể lão.Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm ngày càng tái nhợt, đôi mắt ngày càng sáng bừng.Gương mặt Ảnh Tử cũng ngày càng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng càng lúccàng nhanh, nhuộm đỏ thành một vệt máu dài trên mặt đất!Chính cảnh tượng này hiện ra trước mắt Phạm Nhàn. Hai khuôn mặt táinhợt, một người thổ huyết, một người im lặng, đang giao đấu trong cuộc chiếnđiên cuồng nhất, nhưng cũng lạnh lùng nhất. Tay Phạm Nhàn run lên, y khôngưa Tứ Cố Kiếm. Về lý mà nói, y nên giúp đỡ Ảnh Tử, nhưng nếu y muốn ra taythì đã sớm làm rồi, khi còn ở phía sau lưng Tứ Cố Kiếm. Với tình trạng tàn tậthiện tại của Tứ Cố Kiếm, nếu hai đại cao thủ Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử cùng ratay, chắc chắn đã có khả năng thành công.Ảnh Tử CU cũng sẽ không đau khổ như lúc này, cũng không bi ai như thế,càng không đau đớn như vậy!Có điều, Phạm Nhàn vẫn không hề ra tay, chỉ run rẩy, lạnh lùng nhìn cảnhtượng trước mắt. Điều này không liên quan gì đến thỏa thuận giữa Nam Khánhvà Đông Di thành, cũng không liên quan gì đến tình cảm giữa Tứ Cố Kiếm vớimẹ và với Ngũ Trúc thúc, Phí Giới tiên sinh ngày xưa.Y hứa sẽ tạo cơ hội báo thù cho Ảnh Tử, nhưng sẽ không can dự vào quátrình báo thù của Ảnh Tử. Dù không rõ nguyên nhân vụ thảm sát tộc diệt môn ởphủ Thành chủ Đông Di thành năm xưa, nhưng Phạm Nhàn tôn trọng Ảnh Tử.Ảnh Tử là một kiếm khách kiêu hãnh. Ít nhất là hôm nay, hắn không đến vớitư cách một sát thủ đối đầu với huynh trưởng của mình, niềm tự hào của ĐôngDi thành, nỗi sợ hãi và đau đớn vĩnh cửu trong lòng Ảnh Tử.Nếu Phạm Nhàn xuất thủ lúc này, Ảnh Tử sẽ không đồng ý. Phạm Nhàn rõràng điều này, nên đã chọn cách đứng ngoài, run rẩy quan sát.o O oCạch một tiếng, xe lăn cuối cùng cũng lùi về phía sau sân viện, dưới thềmđá bên kia, không còn lối lui. Va chạm với tốc độ cao đến thế, xe lăn lập tức vỡvụn thành vô số mảnh gỗ, Ảnh Tử đầy máu tươi, ánh mắt điên cuồng, cuối cùnglại tiến thanh kiếm trong tay thêm một tấc nữa.Để rút ngắn khoảng cách một tấc ấy, Ảnh Tử phải trả giá rất lớn.Đôi môi Tứ Cố Kiếm run rẩy, cười lên bằng giọng khàn khàn nói kỳ lạ: "Haha..." Tiếng cười vừa dứt, lão ngã ngồi dưới thềm đá, hai ngón tay siết chặt,thanh kiếm đâm trúng ngực bỗng nhiên cạch một tiếng gãy đôi!Ảnh Tử không cười, mũi kiếm gãy lìa trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm. Trongtay vẫn cầm nửa đoạn kiếm còn lại, thế chém dường như không hề ngừng lại,nửa đoạn kiếm tàn tự nhiên không gì cản nổi, theo mũi kiếm run rẩy cắm trênngực Tứ Cố Kiếm, lại đâm xuống thật sâu vào ngực hắn.Từ lúc xuất hiện sau lưng thi thể thành chủ, bước xuống thềm đá, đâm trúngngực Tứ Cố Kiếm rồi liên tục đẩy lùi xe lăn mười trượng, cho đến đoạn kiếmcuối cùng đâm xuống, chiêu kê sấm sét oanh liệt của Ảnh Tử thực chất chỉ làmột kiếm, không ngắt quãng, kiếm ý liên tiếp đến tận bây giờ, chỉ duy nhất mộtkiếm.

Chương 1628: Không phải Thánh nhân không dùng được 3