Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1630: Gieo độc 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuynhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vịĐại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đạitông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giếtchết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tínhkỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ CốKiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũngđủ tự hào rồi."Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả charuột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi nàyđã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũnghỏi ra.Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàntoàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản đường ta, đều phải chết... Ngươi đitheo chúng ta một ngày, cũng nhìn một ngày, vốn tưởng rằng ngươi có thể thựchiện được kiếm đó, ắt hẳn là ngươi đã hiểu được điều gì, không ngờ ngươi lạihỏi câu hỏi ngây thơ như vậy...""Tiểu đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."Lời nói vừa dứt, Phạm Nhàn kinh hãi, ra là từ đầu Tứ Cố Kiếm đã biết ẢnhTử luôn bám theo! Những lời Tứ Cố Kiếm dạy dỗ hôm đó không chỉ nhắm vàomình, mà còn muốn Ảnh Tử phía sau cũng lĩnh ngộ được điều gì!Ảnh Tử im lặng, đôi mắt thường nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm dưới thềm đáxa xa như muốn nuốt sống, nhưng không nói gì. Thảm kịch năm xưa và lời nóihôm nay, hắn không cần phân tích nên tin ai, chỉ cần xác định mình tin vào điềugì.Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Ảnh Tử, thấy vết thương khổng lồ trên ngựcvà bụng Tứ Cố Kiếm, một mảng máu thịt mơ hồ, bên trên lộ ra ánh xanh lạ, nhưchất độc nào đó, lại kỳ diệu giữ được sinh mệnh cuối cùng cho bộ phận nội tạngđáng lẽ phải hoại tử kia.Đó là một quyền mà Khánh Đế trao cho Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn.Với vết thương như thế, đáng lẽ Tứ Cố Kiếm đã phải chết từ lâu, nhưng lão lạicó thể sống sót đến bây giờ, nhất định có uẩn khúc ẩn sau, đặc biệt là vết thươngkinh hoàng trên ngực và bụng.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng dùng những mảnh vải còn lại che kín vết thương ởbụng, liếc nhìn Ảnh Tử rồi nhìn Phạm Nhàn, nói câu cuối cùng: "Kiếm là vũ khígiết người, không phải Thánh nhân không thể dùng."Phạm Nhàn im lặng, lập tức hiểu ý Tứ Cố Kiếm: Kiếm là vũ khí giết người,không phải Thánh nhân không thể dùng, mà Thánh nhân... vốn vô tình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là thế giới cạnh tranh sinh tồn, muốn vươn lên trong rừng lau dày đặcven biển, muốn có quyền được ăn trước trong bầy sói trên thảo nguyên, chúngcần loại bỏ những "tình cảm yếu đuối", Thánh nhân vô tình, bậc chí nhân vôtâm, không vậy thì không thể siêu thoát.Trong khoảng sân của phủ Thành chủ hoàn toàn yên tĩnh, xác chết và vũngmáu đã bị chấn động văng về hai bên tường phủ, như bị bàn tay thiên thần quétsạch, máu hóa thành màu sơn đỏ nhờn nhờn, trên đó rơi vãi chút lá cây xanhnon.Với những lá cây xanh làm ranh giới, cặp huynh đệ Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tửngồi bệt hai bên thềm đá, bị thương nặng, lặng lẽ đối mặt.Đúng lúc đó, bên ngoài phủ Thành chủ bỗng vang lên tiếng gió gào thét dàyđặc, như mười mấy máy bắn đá cùng tấn công vào phủ Thành chủ, những tảngđá to như cái thớt xé gió lao tới.Sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn không đổi, Ảnh Tử cũng thế. Lúc này Phạm Nhàntiến về phía Ảnh Tử, sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi cả ba người đều ngherõ đó không phải đá mà là tiếng người, hóa ra vụ thảm sát trong phủ Thành chủcuối cùng cũng đã kinh động tới các cao thủ ngây ngốc canh gác bên ngoài khunhà.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đến Đông Di thành, mang theo hai cao thủ cửu phẩmlà Lang Đào và Hà đạo nhân. Không rõ Thiên Nhất đạo môn có còn cao thủ ẩnnấp bảo vệ hay không. Từ hôm qua, tất cả đệ tử Kiếm Lư đều quay về nơi tuluyện, canh gác trước Kiếm Lư, im lặng chờ chỉ thị của sư phụ.Hai bên cộng lại có tới mười mấy cao thủ cửu phẩm, nghĩ đến cả kinh đôKhánh Quốc hiện tại cũng chỉ có hai cửu phẩm, khiến người ta không khỏi cảmthấy kinh ngạc và ngưỡng mộ trước năng lực của Đông Di thành. Bao nhiêu caothủ ấy cùng xuất hiện, khí thế thật chấn động.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuynhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vịĐại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đạitông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giếtchết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tínhkỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ CốKiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũngđủ tự hào rồi."Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả charuột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi nàyđã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũnghỏi ra.Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàntoàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản đường ta, đều phải chết... Ngươi đitheo chúng ta một ngày, cũng nhìn một ngày, vốn tưởng rằng ngươi có thể thựchiện được kiếm đó, ắt hẳn là ngươi đã hiểu được điều gì, không ngờ ngươi lạihỏi câu hỏi ngây thơ như vậy...""Tiểu đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."Lời nói vừa dứt, Phạm Nhàn kinh hãi, ra là từ đầu Tứ Cố Kiếm đã biết ẢnhTử luôn bám theo! Những lời Tứ Cố Kiếm dạy dỗ hôm đó không chỉ nhắm vàomình, mà còn muốn Ảnh Tử phía sau cũng lĩnh ngộ được điều gì!Ảnh Tử im lặng, đôi mắt thường nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm dưới thềm đáxa xa như muốn nuốt sống, nhưng không nói gì. Thảm kịch năm xưa và lời nóihôm nay, hắn không cần phân tích nên tin ai, chỉ cần xác định mình tin vào điềugì.Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Ảnh Tử, thấy vết thương khổng lồ trên ngựcvà bụng Tứ Cố Kiếm, một mảng máu thịt mơ hồ, bên trên lộ ra ánh xanh lạ, nhưchất độc nào đó, lại kỳ diệu giữ được sinh mệnh cuối cùng cho bộ phận nội tạngđáng lẽ phải hoại tử kia.Đó là một quyền mà Khánh Đế trao cho Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn.Với vết thương như thế, đáng lẽ Tứ Cố Kiếm đã phải chết từ lâu, nhưng lão lạicó thể sống sót đến bây giờ, nhất định có uẩn khúc ẩn sau, đặc biệt là vết thươngkinh hoàng trên ngực và bụng.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng dùng những mảnh vải còn lại che kín vết thương ởbụng, liếc nhìn Ảnh Tử rồi nhìn Phạm Nhàn, nói câu cuối cùng: "Kiếm là vũ khígiết người, không phải Thánh nhân không thể dùng."Phạm Nhàn im lặng, lập tức hiểu ý Tứ Cố Kiếm: Kiếm là vũ khí giết người,không phải Thánh nhân không thể dùng, mà Thánh nhân... vốn vô tình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là thế giới cạnh tranh sinh tồn, muốn vươn lên trong rừng lau dày đặcven biển, muốn có quyền được ăn trước trong bầy sói trên thảo nguyên, chúngcần loại bỏ những "tình cảm yếu đuối", Thánh nhân vô tình, bậc chí nhân vôtâm, không vậy thì không thể siêu thoát.Trong khoảng sân của phủ Thành chủ hoàn toàn yên tĩnh, xác chết và vũngmáu đã bị chấn động văng về hai bên tường phủ, như bị bàn tay thiên thần quétsạch, máu hóa thành màu sơn đỏ nhờn nhờn, trên đó rơi vãi chút lá cây xanhnon.Với những lá cây xanh làm ranh giới, cặp huynh đệ Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tửngồi bệt hai bên thềm đá, bị thương nặng, lặng lẽ đối mặt.Đúng lúc đó, bên ngoài phủ Thành chủ bỗng vang lên tiếng gió gào thét dàyđặc, như mười mấy máy bắn đá cùng tấn công vào phủ Thành chủ, những tảngđá to như cái thớt xé gió lao tới.Sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn không đổi, Ảnh Tử cũng thế. Lúc này Phạm Nhàntiến về phía Ảnh Tử, sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi cả ba người đều ngherõ đó không phải đá mà là tiếng người, hóa ra vụ thảm sát trong phủ Thành chủcuối cùng cũng đã kinh động tới các cao thủ ngây ngốc canh gác bên ngoài khunhà.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đến Đông Di thành, mang theo hai cao thủ cửu phẩmlà Lang Đào và Hà đạo nhân. Không rõ Thiên Nhất đạo môn có còn cao thủ ẩnnấp bảo vệ hay không. Từ hôm qua, tất cả đệ tử Kiếm Lư đều quay về nơi tuluyện, canh gác trước Kiếm Lư, im lặng chờ chỉ thị của sư phụ.Hai bên cộng lại có tới mười mấy cao thủ cửu phẩm, nghĩ đến cả kinh đôKhánh Quốc hiện tại cũng chỉ có hai cửu phẩm, khiến người ta không khỏi cảmthấy kinh ngạc và ngưỡng mộ trước năng lực của Đông Di thành. Bao nhiêu caothủ ấy cùng xuất hiện, khí thế thật chấn động.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuynhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vịĐại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đạitông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giếtchết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tínhkỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ CốKiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũngđủ tự hào rồi."Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả charuột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi nàyđã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũnghỏi ra.Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàntoàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản đường ta, đều phải chết... Ngươi đitheo chúng ta một ngày, cũng nhìn một ngày, vốn tưởng rằng ngươi có thể thựchiện được kiếm đó, ắt hẳn là ngươi đã hiểu được điều gì, không ngờ ngươi lạihỏi câu hỏi ngây thơ như vậy...""Tiểu đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."Lời nói vừa dứt, Phạm Nhàn kinh hãi, ra là từ đầu Tứ Cố Kiếm đã biết ẢnhTử luôn bám theo! Những lời Tứ Cố Kiếm dạy dỗ hôm đó không chỉ nhắm vàomình, mà còn muốn Ảnh Tử phía sau cũng lĩnh ngộ được điều gì!Ảnh Tử im lặng, đôi mắt thường nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm dưới thềm đáxa xa như muốn nuốt sống, nhưng không nói gì. Thảm kịch năm xưa và lời nóihôm nay, hắn không cần phân tích nên tin ai, chỉ cần xác định mình tin vào điềugì.Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Ảnh Tử, thấy vết thương khổng lồ trên ngựcvà bụng Tứ Cố Kiếm, một mảng máu thịt mơ hồ, bên trên lộ ra ánh xanh lạ, nhưchất độc nào đó, lại kỳ diệu giữ được sinh mệnh cuối cùng cho bộ phận nội tạngđáng lẽ phải hoại tử kia.Đó là một quyền mà Khánh Đế trao cho Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn.Với vết thương như thế, đáng lẽ Tứ Cố Kiếm đã phải chết từ lâu, nhưng lão lạicó thể sống sót đến bây giờ, nhất định có uẩn khúc ẩn sau, đặc biệt là vết thươngkinh hoàng trên ngực và bụng.Tứ Cố Kiếm lạnh lùng dùng những mảnh vải còn lại che kín vết thương ởbụng, liếc nhìn Ảnh Tử rồi nhìn Phạm Nhàn, nói câu cuối cùng: "Kiếm là vũ khígiết người, không phải Thánh nhân không thể dùng."Phạm Nhàn im lặng, lập tức hiểu ý Tứ Cố Kiếm: Kiếm là vũ khí giết người,không phải Thánh nhân không thể dùng, mà Thánh nhân... vốn vô tình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là thế giới cạnh tranh sinh tồn, muốn vươn lên trong rừng lau dày đặcven biển, muốn có quyền được ăn trước trong bầy sói trên thảo nguyên, chúngcần loại bỏ những "tình cảm yếu đuối", Thánh nhân vô tình, bậc chí nhân vôtâm, không vậy thì không thể siêu thoát.Trong khoảng sân của phủ Thành chủ hoàn toàn yên tĩnh, xác chết và vũngmáu đã bị chấn động văng về hai bên tường phủ, như bị bàn tay thiên thần quétsạch, máu hóa thành màu sơn đỏ nhờn nhờn, trên đó rơi vãi chút lá cây xanhnon.Với những lá cây xanh làm ranh giới, cặp huynh đệ Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tửngồi bệt hai bên thềm đá, bị thương nặng, lặng lẽ đối mặt.Đúng lúc đó, bên ngoài phủ Thành chủ bỗng vang lên tiếng gió gào thét dàyđặc, như mười mấy máy bắn đá cùng tấn công vào phủ Thành chủ, những tảngđá to như cái thớt xé gió lao tới.Sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn không đổi, Ảnh Tử cũng thế. Lúc này Phạm Nhàntiến về phía Ảnh Tử, sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi cả ba người đều ngherõ đó không phải đá mà là tiếng người, hóa ra vụ thảm sát trong phủ Thành chủcuối cùng cũng đã kinh động tới các cao thủ ngây ngốc canh gác bên ngoài khunhà.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đến Đông Di thành, mang theo hai cao thủ cửu phẩmlà Lang Đào và Hà đạo nhân. Không rõ Thiên Nhất đạo môn có còn cao thủ ẩnnấp bảo vệ hay không. Từ hôm qua, tất cả đệ tử Kiếm Lư đều quay về nơi tuluyện, canh gác trước Kiếm Lư, im lặng chờ chỉ thị của sư phụ.Hai bên cộng lại có tới mười mấy cao thủ cửu phẩm, nghĩ đến cả kinh đôKhánh Quốc hiện tại cũng chỉ có hai cửu phẩm, khiến người ta không khỏi cảmthấy kinh ngạc và ngưỡng mộ trước năng lực của Đông Di thành. Bao nhiêu caothủ ấy cùng xuất hiện, khí thế thật chấn động.