Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1629: Không phải Thánh nhân không dùng được 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì trong đời này, Ảnh Tử chỉ có duy nhất một cơ hội để thực hiện kiếmấy.Tàn kiếm không chút sắc bén đâm vào ngực Tứ Cố Kiếm, không trơn tru màtrái lại cảm giác như rách da xé thịt, đau đớn vô cùng.Dường như Ảnh Tử cũng cảm nhận được nỗi đau của đối phương, bởi vìchính hắn cũng rất đau, đau đến run rẩy, cúi đầu, im lặng đâm xuyên, cắt rời.Cắt rời quá khứ hai mươi mấy năm về trước. Trong nháy mắt ấy, Ảnh Tửnhư thấy được rất nhiều thứ, thấy được nhiều năm trước, tên ca ca ngốc nghếchlén lút dựng một túp lều nhỏ trên một vùng đất hoang ngoài thành rồi tự hào nóiđây sẽ là nơi thánh địa võ đạo của thiên hạ sau này.Lúc đó còn nhỏ, Ảnh Tử đứng bên cạnh nhìn căn lều rách nát kia, nhìnngười mù và cô gái đôi lúc bước vào lều. Rồi một ngày, đứa trẻ bắt đầu cảmthấy hứng thú với kiếm, ca ca ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: "Đệ muốn họcà? Muốn học huynh có thể dạy đệ mà."Học kiếm là việc rất vất vả và nhàm chán. Hai huynh đệ trong túp lều tranhtrở thành kẻ ngốc trong mắt mọi người. Người ta bảo rằng phủ Thành chủkhông biết có phạm thượng với Thần Miếu không, mà lại sinh ra hai đứa ngungốc. Huynh đệ tỷ muội trong phủ không màng tới hai đứa ngốc ấy. Có lẽ khiđó có chuyện kinh khủng nào đó, nhưng bản thân không biết, bởi lúc đó còn quánhỏ.Rồi chính là đêm ấy, tất cả mọi người đều chết, người đứa trẻ hận đã chết,người đứa trẻ yêu cũng đã chết, chó mèo cậu bé nuôi cũng chết, huynh đệ tỷmuội thúc bá cô di đều đã chết... cha mẹ thương yêu cũng đã mất!Không ai sống sót cả.Chỉ còn mình nó run rẩy đứng sau rèm cửa trong phủ, nhìn thanh kiếm nhễumáu trên tay đại ca ngốc nghếch, nhìn đôi mắt không chút cảm xúc ấy, bắt đầucảm thấy sợ hãi, bởi chắc chắn nếu không rời đi, tên đại ca ngốc nghếch kia sẽgiết cả mình.Có lẽ đó là đêm Tứ Cố Kiếm thực sự trở thành một vị Đại tông sư, cũng làđêm đứa con trai nhỏ nhất của phủ Thành chủ bắt đầu trốn chạy. Từ đêm đó,Ảnh Tử đã thành Ảnh Tử, chỉ có thể sống trong bóng tối, không bao giờ đượcthấy ánh mặt trời.Vì trong lòng hắn đầy căm thù, oán hận, sợ hãi. Ban đêm không dám ngủ, vìmỗi lần ngủ say đêm khuya, dường như luôn nhìn thấy đôi mắt vô cảm ấy.Nên khuôn mặt Ảnh Tử ngày càng tái nhợt. Hắn biết nếu không giết đượcngười đó, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối. Người ấy trở thành Kiếm Thánh,trở thành chủ nhân Đông Di thành, mỗi lần nghe tin, Ảnh Tử lại cảm thấy mìnhmãi mãi chỉ là đứa trẻ run rẩy, đầy máu và sợ hãi.Rất nhiều năm sau, mũi kiếm chứa đựng hai mươi năm oán hận, sợ hãi vàmong muốn trả thù cuối cùng cũng đâm vào người đó. Mũi kiếm xuyên qua haimươi năm thời gian, mang theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng cũng nếm được vịmáu của lão. Nhưng Ảnh Tử vẫn chưa hoàn toàn giải thoát, vẫn run rẩy, vì trênngười vẫn còn vết máu.Bởi vì Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết.o O oTrên người Tứ Cố Kiếm cũng đầy máu, chỉ không biết máu nào là của chínhhắn, máu nào là của đệ đệ. Máu của huynh đệ tuy có thể trao đổi cho nhau,nhưng không nên trao đổi theo cách thế này.Quần áo trên người cả hai vỡ thành vô số mảnh vụn dưới sức công kích củakiếm khí bốn phía trong phủ, rách nát treo lủng lẳng trên người. Mi mắt Tứ CốKiếm rủ xuống, có vẻ như sắp nhắm nghiền, nhưng thân hình gầy guộc của hắnlại giống Ảnh Tử, bắt đầu run rẩy dữ dội.Tứ Cố Kiếm kẹp chặt nửa đoạn kiếm, nhanh như chớp rút ra, chém về phíacổ Ảnh Tử.Ảnh Tử không tránh né, ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp lại thành kiếm,đâm thẳng vào lỗ máu trên mũi kiếm đang rút ra.Lấy mạng đổi mạng, không chết không thôi.Một tiếng bộp đục ngầu, hai người nhanh chóng tách ra. Ảnh Tử như viênđá, bị đẩy bay lên một đường khói bụi, dọc theo vũng máu lao nhanh trở lại, đậpmạnh xuống bậc thềm đá, thổ huyết không ngớt, thở hổn hển không dứt.Tứ Cố Kiếm ngồi bệt dưới chân thềm đá bên kia, ngực cắm nửa thanh kiếmcòn lại, nửa đoạn kiếm kia vẫn nằm gọn trong ngón tay. Hắn lạnh lùng nhìn ẢnhTử dưới chân thềm đối diện, một dòng máu chậm rãi chảy xuống khóe miệng.Sân đình phủ Thành chủ chìm trong im lặng đáng sợ.Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế đứng dưới gốc cây xanh, mặt mày tái métnhìn cảnh huynh đệ tương tàn. Tiểu Hoàng đế không biết người áo đen là ai,nhưng ít nhất cũng thấy được thực lực đối thủ mạnh tới cực điểm, nếu khôngđâu thể giằng co với Tứ Cố Kiếm lâu như vậy.Nhưng Phạm Nhàn thừa hiểu, cuối cùng vẫn là Ảnh Tử thất bại. Dù Tứ CốKiếm đã ở thời khắc dầu cạn đèn tắt, nhưng Đại tông sư vẫn là Đại tông sư. Chỉcần còn một hơi thở, vẫn có thể kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao võ lực nhân gian,dù bị gió núi thổi mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống bụi trần, nhưngcuối cùng vẫn đứng vững.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì trong đời này, Ảnh Tử chỉ có duy nhất một cơ hội để thực hiện kiếmấy.Tàn kiếm không chút sắc bén đâm vào ngực Tứ Cố Kiếm, không trơn tru màtrái lại cảm giác như rách da xé thịt, đau đớn vô cùng.Dường như Ảnh Tử cũng cảm nhận được nỗi đau của đối phương, bởi vìchính hắn cũng rất đau, đau đến run rẩy, cúi đầu, im lặng đâm xuyên, cắt rời.Cắt rời quá khứ hai mươi mấy năm về trước. Trong nháy mắt ấy, Ảnh Tửnhư thấy được rất nhiều thứ, thấy được nhiều năm trước, tên ca ca ngốc nghếchlén lút dựng một túp lều nhỏ trên một vùng đất hoang ngoài thành rồi tự hào nóiđây sẽ là nơi thánh địa võ đạo của thiên hạ sau này.Lúc đó còn nhỏ, Ảnh Tử đứng bên cạnh nhìn căn lều rách nát kia, nhìnngười mù và cô gái đôi lúc bước vào lều. Rồi một ngày, đứa trẻ bắt đầu cảmthấy hứng thú với kiếm, ca ca ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: "Đệ muốn họcà? Muốn học huynh có thể dạy đệ mà."Học kiếm là việc rất vất vả và nhàm chán. Hai huynh đệ trong túp lều tranhtrở thành kẻ ngốc trong mắt mọi người. Người ta bảo rằng phủ Thành chủkhông biết có phạm thượng với Thần Miếu không, mà lại sinh ra hai đứa ngungốc. Huynh đệ tỷ muội trong phủ không màng tới hai đứa ngốc ấy. Có lẽ khiđó có chuyện kinh khủng nào đó, nhưng bản thân không biết, bởi lúc đó còn quánhỏ.Rồi chính là đêm ấy, tất cả mọi người đều chết, người đứa trẻ hận đã chết,người đứa trẻ yêu cũng đã chết, chó mèo cậu bé nuôi cũng chết, huynh đệ tỷmuội thúc bá cô di đều đã chết... cha mẹ thương yêu cũng đã mất!Không ai sống sót cả.Chỉ còn mình nó run rẩy đứng sau rèm cửa trong phủ, nhìn thanh kiếm nhễumáu trên tay đại ca ngốc nghếch, nhìn đôi mắt không chút cảm xúc ấy, bắt đầucảm thấy sợ hãi, bởi chắc chắn nếu không rời đi, tên đại ca ngốc nghếch kia sẽgiết cả mình.Có lẽ đó là đêm Tứ Cố Kiếm thực sự trở thành một vị Đại tông sư, cũng làđêm đứa con trai nhỏ nhất của phủ Thành chủ bắt đầu trốn chạy. Từ đêm đó,Ảnh Tử đã thành Ảnh Tử, chỉ có thể sống trong bóng tối, không bao giờ đượcthấy ánh mặt trời.Vì trong lòng hắn đầy căm thù, oán hận, sợ hãi. Ban đêm không dám ngủ, vìmỗi lần ngủ say đêm khuya, dường như luôn nhìn thấy đôi mắt vô cảm ấy.Nên khuôn mặt Ảnh Tử ngày càng tái nhợt. Hắn biết nếu không giết đượcngười đó, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối. Người ấy trở thành Kiếm Thánh,trở thành chủ nhân Đông Di thành, mỗi lần nghe tin, Ảnh Tử lại cảm thấy mìnhmãi mãi chỉ là đứa trẻ run rẩy, đầy máu và sợ hãi.Rất nhiều năm sau, mũi kiếm chứa đựng hai mươi năm oán hận, sợ hãi vàmong muốn trả thù cuối cùng cũng đâm vào người đó. Mũi kiếm xuyên qua haimươi năm thời gian, mang theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng cũng nếm được vịmáu của lão. Nhưng Ảnh Tử vẫn chưa hoàn toàn giải thoát, vẫn run rẩy, vì trênngười vẫn còn vết máu.Bởi vì Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết.o O oTrên người Tứ Cố Kiếm cũng đầy máu, chỉ không biết máu nào là của chínhhắn, máu nào là của đệ đệ. Máu của huynh đệ tuy có thể trao đổi cho nhau,nhưng không nên trao đổi theo cách thế này.Quần áo trên người cả hai vỡ thành vô số mảnh vụn dưới sức công kích củakiếm khí bốn phía trong phủ, rách nát treo lủng lẳng trên người. Mi mắt Tứ CốKiếm rủ xuống, có vẻ như sắp nhắm nghiền, nhưng thân hình gầy guộc của hắnlại giống Ảnh Tử, bắt đầu run rẩy dữ dội.Tứ Cố Kiếm kẹp chặt nửa đoạn kiếm, nhanh như chớp rút ra, chém về phíacổ Ảnh Tử.Ảnh Tử không tránh né, ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp lại thành kiếm,đâm thẳng vào lỗ máu trên mũi kiếm đang rút ra.Lấy mạng đổi mạng, không chết không thôi.Một tiếng bộp đục ngầu, hai người nhanh chóng tách ra. Ảnh Tử như viênđá, bị đẩy bay lên một đường khói bụi, dọc theo vũng máu lao nhanh trở lại, đậpmạnh xuống bậc thềm đá, thổ huyết không ngớt, thở hổn hển không dứt.Tứ Cố Kiếm ngồi bệt dưới chân thềm đá bên kia, ngực cắm nửa thanh kiếmcòn lại, nửa đoạn kiếm kia vẫn nằm gọn trong ngón tay. Hắn lạnh lùng nhìn ẢnhTử dưới chân thềm đối diện, một dòng máu chậm rãi chảy xuống khóe miệng.Sân đình phủ Thành chủ chìm trong im lặng đáng sợ.Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế đứng dưới gốc cây xanh, mặt mày tái métnhìn cảnh huynh đệ tương tàn. Tiểu Hoàng đế không biết người áo đen là ai,nhưng ít nhất cũng thấy được thực lực đối thủ mạnh tới cực điểm, nếu khôngđâu thể giằng co với Tứ Cố Kiếm lâu như vậy.Nhưng Phạm Nhàn thừa hiểu, cuối cùng vẫn là Ảnh Tử thất bại. Dù Tứ CốKiếm đã ở thời khắc dầu cạn đèn tắt, nhưng Đại tông sư vẫn là Đại tông sư. Chỉcần còn một hơi thở, vẫn có thể kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao võ lực nhân gian,dù bị gió núi thổi mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống bụi trần, nhưngcuối cùng vẫn đứng vững.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì trong đời này, Ảnh Tử chỉ có duy nhất một cơ hội để thực hiện kiếmấy.Tàn kiếm không chút sắc bén đâm vào ngực Tứ Cố Kiếm, không trơn tru màtrái lại cảm giác như rách da xé thịt, đau đớn vô cùng.Dường như Ảnh Tử cũng cảm nhận được nỗi đau của đối phương, bởi vìchính hắn cũng rất đau, đau đến run rẩy, cúi đầu, im lặng đâm xuyên, cắt rời.Cắt rời quá khứ hai mươi mấy năm về trước. Trong nháy mắt ấy, Ảnh Tửnhư thấy được rất nhiều thứ, thấy được nhiều năm trước, tên ca ca ngốc nghếchlén lút dựng một túp lều nhỏ trên một vùng đất hoang ngoài thành rồi tự hào nóiđây sẽ là nơi thánh địa võ đạo của thiên hạ sau này.Lúc đó còn nhỏ, Ảnh Tử đứng bên cạnh nhìn căn lều rách nát kia, nhìnngười mù và cô gái đôi lúc bước vào lều. Rồi một ngày, đứa trẻ bắt đầu cảmthấy hứng thú với kiếm, ca ca ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: "Đệ muốn họcà? Muốn học huynh có thể dạy đệ mà."Học kiếm là việc rất vất vả và nhàm chán. Hai huynh đệ trong túp lều tranhtrở thành kẻ ngốc trong mắt mọi người. Người ta bảo rằng phủ Thành chủkhông biết có phạm thượng với Thần Miếu không, mà lại sinh ra hai đứa ngungốc. Huynh đệ tỷ muội trong phủ không màng tới hai đứa ngốc ấy. Có lẽ khiđó có chuyện kinh khủng nào đó, nhưng bản thân không biết, bởi lúc đó còn quánhỏ.Rồi chính là đêm ấy, tất cả mọi người đều chết, người đứa trẻ hận đã chết,người đứa trẻ yêu cũng đã chết, chó mèo cậu bé nuôi cũng chết, huynh đệ tỷmuội thúc bá cô di đều đã chết... cha mẹ thương yêu cũng đã mất!Không ai sống sót cả.Chỉ còn mình nó run rẩy đứng sau rèm cửa trong phủ, nhìn thanh kiếm nhễumáu trên tay đại ca ngốc nghếch, nhìn đôi mắt không chút cảm xúc ấy, bắt đầucảm thấy sợ hãi, bởi chắc chắn nếu không rời đi, tên đại ca ngốc nghếch kia sẽgiết cả mình.Có lẽ đó là đêm Tứ Cố Kiếm thực sự trở thành một vị Đại tông sư, cũng làđêm đứa con trai nhỏ nhất của phủ Thành chủ bắt đầu trốn chạy. Từ đêm đó,Ảnh Tử đã thành Ảnh Tử, chỉ có thể sống trong bóng tối, không bao giờ đượcthấy ánh mặt trời.Vì trong lòng hắn đầy căm thù, oán hận, sợ hãi. Ban đêm không dám ngủ, vìmỗi lần ngủ say đêm khuya, dường như luôn nhìn thấy đôi mắt vô cảm ấy.Nên khuôn mặt Ảnh Tử ngày càng tái nhợt. Hắn biết nếu không giết đượcngười đó, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối. Người ấy trở thành Kiếm Thánh,trở thành chủ nhân Đông Di thành, mỗi lần nghe tin, Ảnh Tử lại cảm thấy mìnhmãi mãi chỉ là đứa trẻ run rẩy, đầy máu và sợ hãi.Rất nhiều năm sau, mũi kiếm chứa đựng hai mươi năm oán hận, sợ hãi vàmong muốn trả thù cuối cùng cũng đâm vào người đó. Mũi kiếm xuyên qua haimươi năm thời gian, mang theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng cũng nếm được vịmáu của lão. Nhưng Ảnh Tử vẫn chưa hoàn toàn giải thoát, vẫn run rẩy, vì trênngười vẫn còn vết máu.Bởi vì Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết.o O oTrên người Tứ Cố Kiếm cũng đầy máu, chỉ không biết máu nào là của chínhhắn, máu nào là của đệ đệ. Máu của huynh đệ tuy có thể trao đổi cho nhau,nhưng không nên trao đổi theo cách thế này.Quần áo trên người cả hai vỡ thành vô số mảnh vụn dưới sức công kích củakiếm khí bốn phía trong phủ, rách nát treo lủng lẳng trên người. Mi mắt Tứ CốKiếm rủ xuống, có vẻ như sắp nhắm nghiền, nhưng thân hình gầy guộc của hắnlại giống Ảnh Tử, bắt đầu run rẩy dữ dội.Tứ Cố Kiếm kẹp chặt nửa đoạn kiếm, nhanh như chớp rút ra, chém về phíacổ Ảnh Tử.Ảnh Tử không tránh né, ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp lại thành kiếm,đâm thẳng vào lỗ máu trên mũi kiếm đang rút ra.Lấy mạng đổi mạng, không chết không thôi.Một tiếng bộp đục ngầu, hai người nhanh chóng tách ra. Ảnh Tử như viênđá, bị đẩy bay lên một đường khói bụi, dọc theo vũng máu lao nhanh trở lại, đậpmạnh xuống bậc thềm đá, thổ huyết không ngớt, thở hổn hển không dứt.Tứ Cố Kiếm ngồi bệt dưới chân thềm đá bên kia, ngực cắm nửa thanh kiếmcòn lại, nửa đoạn kiếm kia vẫn nằm gọn trong ngón tay. Hắn lạnh lùng nhìn ẢnhTử dưới chân thềm đối diện, một dòng máu chậm rãi chảy xuống khóe miệng.Sân đình phủ Thành chủ chìm trong im lặng đáng sợ.Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế đứng dưới gốc cây xanh, mặt mày tái métnhìn cảnh huynh đệ tương tàn. Tiểu Hoàng đế không biết người áo đen là ai,nhưng ít nhất cũng thấy được thực lực đối thủ mạnh tới cực điểm, nếu khôngđâu thể giằng co với Tứ Cố Kiếm lâu như vậy.Nhưng Phạm Nhàn thừa hiểu, cuối cùng vẫn là Ảnh Tử thất bại. Dù Tứ CốKiếm đã ở thời khắc dầu cạn đèn tắt, nhưng Đại tông sư vẫn là Đại tông sư. Chỉcần còn một hơi thở, vẫn có thể kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao võ lực nhân gian,dù bị gió núi thổi mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống bụi trần, nhưngcuối cùng vẫn đứng vững.

Chương 1629: Không phải Thánh nhân không dùng được 4