Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1635: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn rõ vẻ lạnh nhạt và phẫn nộ trong cặp mắt của Tiểu Hoàngđế, biết đối phương dù sao cũng là Hoàng đế, sợ mắc sai lầm trước mặt bề tôi,câu nói vừa rồi của mình thật quá đáng, bèn tự cười nhạo: "Bệ hạ, ngoại thần cóchuyện quan trọng cần bẩm báo."Tiểu Hoàng đế im lặng hồi lâu, không biết trong lòng đang giằng co thế nào.Hôm nay, cô chứng kiến quá nhiều chuyện huyền bí không liên quan tới quyềnlực, khiến cho tâm thần chấn động mãnh liệt, mà bây giờ nhìn Phạm Nhàn, lạinhớ tới chấn động tinh thần đêm qua.Sau một hồi lâu, Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nói: "Các ngươi lui hết ra ngoài,trẫm có đôi lời muốn nói với Phạm khanh."Lời vừa dứt, xung quanh xôn xao, nhất là Lang Đào ngạc nhiên quay đầunhìn Hoàng đế bệ hạ của mình, không hiểu bây giờ là tình huống gì. Trước đóvài ngày, bệ hạ vừa quyết định liên minh với Vân Chi Lan của Kiếm Lư để giếtPhạm Nhàn tại Đông Di thành, hôm qua mọi người đều thấy Phạm Nhàn bắt bệhạ vào Kiếm Lư, thù hận giữa hai bên phải là không đội trời chung mới đúng.Nhưng bây giờ nhìn cách hai người nói chuyện, hoàn toàn không giống tưởngtượng.Hà đạo nhân luôn đứng bên cạnh Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy kinh ngạc,nghi ngờ nhìn Lang Đào, chờ đợi lời phán của hắn.Lang Đào hít sâu hai hơi, vung tay ra hiệu, dẫn mọi người rời khỏi phủthành chủ. Cho dù hắn có lo lắng Phạm Nhàn sẽ gây hại cho bệ hạ hay không,nhưng Hoàng đế bệ hạ đã hạ kim khẩu, đám thần tử như mình cũng chỉ biết tuântheo mệnh lệnh.Phủ thành chủ một lần nữa trở lại yên tĩnh. Phạm Nhàn đứng dậy, bước đếnbên cạnh Tiểu Hoàng đế, im lặng nhìn cô, đột ngột nói: "Những điều nàng nghethấy lúc cuối cùng hôm nay, đừng nói ra ngoài, nếu không ta cũng sẽ nói ranhững điều ta biết."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế hơi đổi, ánh mắt lóe lên tia hàn quang rồi lặng lẽ tắtngúm, cô không ngờ Phạm Nhàn nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình, cũngkhông ngờ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp dùng bí mật của của mình để uy hiếp chínhmình như vậy.Người đứng đầu Giám Sát viện viện là đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, chuyện nàycó rất nhiều chỗ để khai thác, thậm chí có thể lung lay nền tảng triều đìnhKhánh Quốc, tạo nên mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Hoàng đế Khánh Quốcvà Giám Sát viện - Cẩm Y vệ Bắc Tề không phải ăn không, từ rất lâu trước đâyTiểu Hoàng đế đã nghe Vệ Hoa kể về vụ ám sát trong Huyễn Không miếu nămxưa, Khánh Đế luôn cho là do đệ tử vô danh của Tứ Cố Kiếm gây ra.Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bí mật này quá quan trọng với Bắc Tề,có thể khiến Khánh Quốc nội loạn, chắc chắn sẽ giúp Bắc Tề lật ngược cụcdiện, nhưng... trong tay Phạm Nhàn cũng nắm giữ bí mật đủ sức làm rungchuyển cả Bắc Tề.Sắc mặt cô thay đổi mấy lượt, cuối cùng mới nói nhỏ: "Trẫm biết rồi."o O oỞ bên ngoài phủ thành chủ, sắc mặt đám người Lang Đào cũng thay đổikhông ngừng, dù sao họ cũng không thể nghĩ tới, mình lo lắng cả đêm bênngoài Kiếm Lư, sợ hãi cho sự an nguy của bệ hạ, cuối cùng bệ hạ lại có vẻ thânthiện với Phạm Nhàn như vậy.Đột nhiên con ngươi của Lang Đào co lại, nói: "Truyền lệnh về Nam Khánh,bảo Mộc Bồng chạy về."Hà đạo nhân bên cạnh thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói: "Đại nhân nghi ngờPhạm Nhàn đã hạ độc cho bệ hạ?""Phạm Nhàn chính là cao thủ độc đạo đương thời, nếu không phải dùng độc,làm sao hắn có thể dễ dàng để bệ hạ rời đi, và vì sao bệ hạ lại chịu ở lại bí mậtbàn luận với hắn." Trong mắt Lang Đào đầy vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói từng chữmột: "Phạm Nhàn, độc như rắn rết, không thể xem thường."Phản ứng của Lang Đào không thể nói là chậm, nhưng hắn hoàn toàn khôngbiết Mộc Bồng đã bị Phạm Nhàn nhốt vào Thất Xử Giám Sát viện. Hắn càngkhông biết, đúng là Phạm Nhàn đã hạ độc cho Tiểu Hoàng đế, nhưng khôngphải là loại độc chết người, mà là độc trong lòng, không thể cứu chữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm không ra lệnh cho đệ tử Kiếm Lư giết Phạm Nhàn, thậm chítha thứ cho cả thủ lĩnh thích khách Giám Sát viện dám đâm mình bị thương. Sựthật này khiến các đệ tử Kiếm Lư cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi. Còn Vân ChiLan rời Kiếm Lư trong im lặng, tâm trạng càng thêm nặng nề.Hắn nhìn quanh, tam sư đệ và tứ sư đệ vẫn ở lại trong Kiếm Lư, có vẻ nhưsư phụ có điều muốn dặn dò họ. Vân Chi Lan không nhịn được nhìn ánh chiềutà chiếu rọi mặt mình, khẽ thở dài, hai sư đệ này rất tôn trọng hắn, cũng thamgia vào việc giam giữ Thập Tam Lang và phục kích Phạm Nhàn. Giờ đây sưphụ giữ họ lại, chẳng lẽ muốn hỏi về việc đó?Với hiểu biết của hắn về Tứ Cố Kiếm, nếu sư phụ thật sự muốn xử trí hànhđộng của hắn, chắc chắn sẽ không cần điều tra gì, trực tiếp bảo hắn tự sát, hắncũng khó mà chống lại được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn rõ vẻ lạnh nhạt và phẫn nộ trong cặp mắt của Tiểu Hoàngđế, biết đối phương dù sao cũng là Hoàng đế, sợ mắc sai lầm trước mặt bề tôi,câu nói vừa rồi của mình thật quá đáng, bèn tự cười nhạo: "Bệ hạ, ngoại thần cóchuyện quan trọng cần bẩm báo."Tiểu Hoàng đế im lặng hồi lâu, không biết trong lòng đang giằng co thế nào.Hôm nay, cô chứng kiến quá nhiều chuyện huyền bí không liên quan tới quyềnlực, khiến cho tâm thần chấn động mãnh liệt, mà bây giờ nhìn Phạm Nhàn, lạinhớ tới chấn động tinh thần đêm qua.Sau một hồi lâu, Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nói: "Các ngươi lui hết ra ngoài,trẫm có đôi lời muốn nói với Phạm khanh."Lời vừa dứt, xung quanh xôn xao, nhất là Lang Đào ngạc nhiên quay đầunhìn Hoàng đế bệ hạ của mình, không hiểu bây giờ là tình huống gì. Trước đóvài ngày, bệ hạ vừa quyết định liên minh với Vân Chi Lan của Kiếm Lư để giếtPhạm Nhàn tại Đông Di thành, hôm qua mọi người đều thấy Phạm Nhàn bắt bệhạ vào Kiếm Lư, thù hận giữa hai bên phải là không đội trời chung mới đúng.Nhưng bây giờ nhìn cách hai người nói chuyện, hoàn toàn không giống tưởngtượng.Hà đạo nhân luôn đứng bên cạnh Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy kinh ngạc,nghi ngờ nhìn Lang Đào, chờ đợi lời phán của hắn.Lang Đào hít sâu hai hơi, vung tay ra hiệu, dẫn mọi người rời khỏi phủthành chủ. Cho dù hắn có lo lắng Phạm Nhàn sẽ gây hại cho bệ hạ hay không,nhưng Hoàng đế bệ hạ đã hạ kim khẩu, đám thần tử như mình cũng chỉ biết tuântheo mệnh lệnh.Phủ thành chủ một lần nữa trở lại yên tĩnh. Phạm Nhàn đứng dậy, bước đếnbên cạnh Tiểu Hoàng đế, im lặng nhìn cô, đột ngột nói: "Những điều nàng nghethấy lúc cuối cùng hôm nay, đừng nói ra ngoài, nếu không ta cũng sẽ nói ranhững điều ta biết."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế hơi đổi, ánh mắt lóe lên tia hàn quang rồi lặng lẽ tắtngúm, cô không ngờ Phạm Nhàn nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình, cũngkhông ngờ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp dùng bí mật của của mình để uy hiếp chínhmình như vậy.Người đứng đầu Giám Sát viện viện là đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, chuyện nàycó rất nhiều chỗ để khai thác, thậm chí có thể lung lay nền tảng triều đìnhKhánh Quốc, tạo nên mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Hoàng đế Khánh Quốcvà Giám Sát viện - Cẩm Y vệ Bắc Tề không phải ăn không, từ rất lâu trước đâyTiểu Hoàng đế đã nghe Vệ Hoa kể về vụ ám sát trong Huyễn Không miếu nămxưa, Khánh Đế luôn cho là do đệ tử vô danh của Tứ Cố Kiếm gây ra.Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bí mật này quá quan trọng với Bắc Tề,có thể khiến Khánh Quốc nội loạn, chắc chắn sẽ giúp Bắc Tề lật ngược cụcdiện, nhưng... trong tay Phạm Nhàn cũng nắm giữ bí mật đủ sức làm rungchuyển cả Bắc Tề.Sắc mặt cô thay đổi mấy lượt, cuối cùng mới nói nhỏ: "Trẫm biết rồi."o O oỞ bên ngoài phủ thành chủ, sắc mặt đám người Lang Đào cũng thay đổikhông ngừng, dù sao họ cũng không thể nghĩ tới, mình lo lắng cả đêm bênngoài Kiếm Lư, sợ hãi cho sự an nguy của bệ hạ, cuối cùng bệ hạ lại có vẻ thânthiện với Phạm Nhàn như vậy.Đột nhiên con ngươi của Lang Đào co lại, nói: "Truyền lệnh về Nam Khánh,bảo Mộc Bồng chạy về."Hà đạo nhân bên cạnh thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói: "Đại nhân nghi ngờPhạm Nhàn đã hạ độc cho bệ hạ?""Phạm Nhàn chính là cao thủ độc đạo đương thời, nếu không phải dùng độc,làm sao hắn có thể dễ dàng để bệ hạ rời đi, và vì sao bệ hạ lại chịu ở lại bí mậtbàn luận với hắn." Trong mắt Lang Đào đầy vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói từng chữmột: "Phạm Nhàn, độc như rắn rết, không thể xem thường."Phản ứng của Lang Đào không thể nói là chậm, nhưng hắn hoàn toàn khôngbiết Mộc Bồng đã bị Phạm Nhàn nhốt vào Thất Xử Giám Sát viện. Hắn càngkhông biết, đúng là Phạm Nhàn đã hạ độc cho Tiểu Hoàng đế, nhưng khôngphải là loại độc chết người, mà là độc trong lòng, không thể cứu chữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm không ra lệnh cho đệ tử Kiếm Lư giết Phạm Nhàn, thậm chítha thứ cho cả thủ lĩnh thích khách Giám Sát viện dám đâm mình bị thương. Sựthật này khiến các đệ tử Kiếm Lư cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi. Còn Vân ChiLan rời Kiếm Lư trong im lặng, tâm trạng càng thêm nặng nề.Hắn nhìn quanh, tam sư đệ và tứ sư đệ vẫn ở lại trong Kiếm Lư, có vẻ nhưsư phụ có điều muốn dặn dò họ. Vân Chi Lan không nhịn được nhìn ánh chiềutà chiếu rọi mặt mình, khẽ thở dài, hai sư đệ này rất tôn trọng hắn, cũng thamgia vào việc giam giữ Thập Tam Lang và phục kích Phạm Nhàn. Giờ đây sưphụ giữ họ lại, chẳng lẽ muốn hỏi về việc đó?Với hiểu biết của hắn về Tứ Cố Kiếm, nếu sư phụ thật sự muốn xử trí hànhđộng của hắn, chắc chắn sẽ không cần điều tra gì, trực tiếp bảo hắn tự sát, hắncũng khó mà chống lại được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn rõ vẻ lạnh nhạt và phẫn nộ trong cặp mắt của Tiểu Hoàngđế, biết đối phương dù sao cũng là Hoàng đế, sợ mắc sai lầm trước mặt bề tôi,câu nói vừa rồi của mình thật quá đáng, bèn tự cười nhạo: "Bệ hạ, ngoại thần cóchuyện quan trọng cần bẩm báo."Tiểu Hoàng đế im lặng hồi lâu, không biết trong lòng đang giằng co thế nào.Hôm nay, cô chứng kiến quá nhiều chuyện huyền bí không liên quan tới quyềnlực, khiến cho tâm thần chấn động mãnh liệt, mà bây giờ nhìn Phạm Nhàn, lạinhớ tới chấn động tinh thần đêm qua.Sau một hồi lâu, Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nói: "Các ngươi lui hết ra ngoài,trẫm có đôi lời muốn nói với Phạm khanh."Lời vừa dứt, xung quanh xôn xao, nhất là Lang Đào ngạc nhiên quay đầunhìn Hoàng đế bệ hạ của mình, không hiểu bây giờ là tình huống gì. Trước đóvài ngày, bệ hạ vừa quyết định liên minh với Vân Chi Lan của Kiếm Lư để giếtPhạm Nhàn tại Đông Di thành, hôm qua mọi người đều thấy Phạm Nhàn bắt bệhạ vào Kiếm Lư, thù hận giữa hai bên phải là không đội trời chung mới đúng.Nhưng bây giờ nhìn cách hai người nói chuyện, hoàn toàn không giống tưởngtượng.Hà đạo nhân luôn đứng bên cạnh Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy kinh ngạc,nghi ngờ nhìn Lang Đào, chờ đợi lời phán của hắn.Lang Đào hít sâu hai hơi, vung tay ra hiệu, dẫn mọi người rời khỏi phủthành chủ. Cho dù hắn có lo lắng Phạm Nhàn sẽ gây hại cho bệ hạ hay không,nhưng Hoàng đế bệ hạ đã hạ kim khẩu, đám thần tử như mình cũng chỉ biết tuântheo mệnh lệnh.Phủ thành chủ một lần nữa trở lại yên tĩnh. Phạm Nhàn đứng dậy, bước đếnbên cạnh Tiểu Hoàng đế, im lặng nhìn cô, đột ngột nói: "Những điều nàng nghethấy lúc cuối cùng hôm nay, đừng nói ra ngoài, nếu không ta cũng sẽ nói ranhững điều ta biết."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế hơi đổi, ánh mắt lóe lên tia hàn quang rồi lặng lẽ tắtngúm, cô không ngờ Phạm Nhàn nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình, cũngkhông ngờ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp dùng bí mật của của mình để uy hiếp chínhmình như vậy.Người đứng đầu Giám Sát viện viện là đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, chuyện nàycó rất nhiều chỗ để khai thác, thậm chí có thể lung lay nền tảng triều đìnhKhánh Quốc, tạo nên mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Hoàng đế Khánh Quốcvà Giám Sát viện - Cẩm Y vệ Bắc Tề không phải ăn không, từ rất lâu trước đâyTiểu Hoàng đế đã nghe Vệ Hoa kể về vụ ám sát trong Huyễn Không miếu nămxưa, Khánh Đế luôn cho là do đệ tử vô danh của Tứ Cố Kiếm gây ra.Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bí mật này quá quan trọng với Bắc Tề,có thể khiến Khánh Quốc nội loạn, chắc chắn sẽ giúp Bắc Tề lật ngược cụcdiện, nhưng... trong tay Phạm Nhàn cũng nắm giữ bí mật đủ sức làm rungchuyển cả Bắc Tề.Sắc mặt cô thay đổi mấy lượt, cuối cùng mới nói nhỏ: "Trẫm biết rồi."o O oỞ bên ngoài phủ thành chủ, sắc mặt đám người Lang Đào cũng thay đổikhông ngừng, dù sao họ cũng không thể nghĩ tới, mình lo lắng cả đêm bênngoài Kiếm Lư, sợ hãi cho sự an nguy của bệ hạ, cuối cùng bệ hạ lại có vẻ thânthiện với Phạm Nhàn như vậy.Đột nhiên con ngươi của Lang Đào co lại, nói: "Truyền lệnh về Nam Khánh,bảo Mộc Bồng chạy về."Hà đạo nhân bên cạnh thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói: "Đại nhân nghi ngờPhạm Nhàn đã hạ độc cho bệ hạ?""Phạm Nhàn chính là cao thủ độc đạo đương thời, nếu không phải dùng độc,làm sao hắn có thể dễ dàng để bệ hạ rời đi, và vì sao bệ hạ lại chịu ở lại bí mậtbàn luận với hắn." Trong mắt Lang Đào đầy vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói từng chữmột: "Phạm Nhàn, độc như rắn rết, không thể xem thường."Phản ứng của Lang Đào không thể nói là chậm, nhưng hắn hoàn toàn khôngbiết Mộc Bồng đã bị Phạm Nhàn nhốt vào Thất Xử Giám Sát viện. Hắn càngkhông biết, đúng là Phạm Nhàn đã hạ độc cho Tiểu Hoàng đế, nhưng khôngphải là loại độc chết người, mà là độc trong lòng, không thể cứu chữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm không ra lệnh cho đệ tử Kiếm Lư giết Phạm Nhàn, thậm chítha thứ cho cả thủ lĩnh thích khách Giám Sát viện dám đâm mình bị thương. Sựthật này khiến các đệ tử Kiếm Lư cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi. Còn Vân ChiLan rời Kiếm Lư trong im lặng, tâm trạng càng thêm nặng nề.Hắn nhìn quanh, tam sư đệ và tứ sư đệ vẫn ở lại trong Kiếm Lư, có vẻ nhưsư phụ có điều muốn dặn dò họ. Vân Chi Lan không nhịn được nhìn ánh chiềutà chiếu rọi mặt mình, khẽ thở dài, hai sư đệ này rất tôn trọng hắn, cũng thamgia vào việc giam giữ Thập Tam Lang và phục kích Phạm Nhàn. Giờ đây sưphụ giữ họ lại, chẳng lẽ muốn hỏi về việc đó?Với hiểu biết của hắn về Tứ Cố Kiếm, nếu sư phụ thật sự muốn xử trí hànhđộng của hắn, chắc chắn sẽ không cần điều tra gì, trực tiếp bảo hắn tự sát, hắncũng khó mà chống lại được.