Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1636: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạmvà bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ củaTứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng củavương triều Lý gia.Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏathuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắnvẫn nhói đau.Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố- phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùngphương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớpthượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểunhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưabao giờ là thú vui của thương nhân.Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạcủa Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi.Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì,mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạnhay cố tiếp tục.Tiếp theo, việc gian nhà trên núi đóng cửa từ chối tiếp khách khiến tâmtrạng phức tạp của Vân Chi Lan càng thêm rối rắm. Hoàng đế Bắc Tề từ xangàn dặm mạo hiểm tới đây, chắc chắn phải đã quyết tâm bỏ ra cái giá cực lớnđể hoàn thành mục đích trong một lượt, vậy mà sau khi bị Phạm Nhàn bắt vàoKiếm Lư, vị Hoàng đế này dường như đã nhận thua, không còn tiếp tục thử xérách quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh nữa.Vân Chi Lan đứng bên ngoài sơn cư, hạ giọng nói vài câu với Lang Đào rồiảm đạm bước xuống núi, dọc đường suy nghĩ, rốt cuộc Phạm Nhàn này có bảnlĩnh thần kỳ gì mà có thể ép phe Bắc Tề không thể động đậy?Hắn vẫn không tin Phạm Nhàn có bản lĩnh đó, nghĩ rằng chắc là so đã rõràng thể hiện thái độ với Hoàng đế Bắc Tề, nên người Bắc Tề mới trở nên tuyệtvọng. Ngoảnh đầu nhìn Kiếm Lư trong hoàng hôn, vẻ mặt Vân Chi Lan vô cùngtrầm trọng, dừng chân thoáng chốc rồi tiếp tục đi về phía Đông Di thành. Dù thếnào đi nữa hắn cũng không bao giờ quay lưng với ý chí của Kiếm Lư và lợi íchcủa Đông Di thành, chỉ có điều đêm nay trong thành người người hoảng loạn,thiếu vắng sự dẫn dắt của quan viên phủ thành chủ, vị đại đệ tử Kiếm Lư chỉ cóthể miễn cưỡng gánh vác trọng trách.o O oTrái ngược với suy nghĩ của Vân Chi Lan, người Bắc Tề không hề tuyệtvọng, chính xác hơn, vị Hoàng đế Bắc Tề kia không tuyệt vọng. Cô lạnh lùngngồi bên cửa sổ, nhìn đoá hoa như rực cháy bên ngoài, suy nghĩ về nhữngchuyện hai ngày qua, tâm thần không khỏi xao động. Thuở nhỏ, cô được Tháihậu ôm trong lòng, ngồi lên ghế rồng, từ đó về sau chưa bao giờ biết đến sợ hãihay tuyệt vọng là gì.Người ngồi ở nơi đầu cũng nên nắm giữ khả năng phán đoán tương ứng.Tiểu Hoàng đế hiểu trong việc tranh giành Đông Di thành mình đã thất bạitrước Phạm Nhàn, thất bại triệt để, không còn hy vọng nào đảo ngược tình thế.Nhưng mặt khác, cô cũng biết, lý do Tứ Cố Kiếm chọn Nam Khánh không phảivì lão có cảm tình gì với Nam Khánh, mà chỉ vì sự tồn tại của Phạm Nhàn cóthể mang lại nhiều bảo đảm hơn cho tương lai của Đông Di thành.Vấn đề then chốt nhất vẫn nằm trong lòng Tứ Cố Kiếm. Sau khi suy nghĩ kỹcàng, Tiểu Hoàng đế thông minh của Bắc Tề đoán ra điểm mấu chốt, dù khôngrõ chi tiết nhưng cảm nhận được rằng chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ gây ra một rắcrối lớn cho Phạm Nhàn.Rắc rối của Phạm Nhàn chính là rắc rối của Khánh Đế, là tin vui của BắcTề. Mặc dù cô hiểu, nếu Phạm Nhàn thực sự tàn nhẫn, cô chỉ có thể trở thànhcon rối trong tay đối phương, nhưng Phạm Nhàn chưa bao giờ là người đủ tànnhẫn, nhất là với nữ nhân của mình.Chuyện đêm đó khiến Tiểu Hoàng đế cảm thấy bị sỉ nhục, kích thích, hưngphấn và tò mò, nhưng nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng có nhiều lợi ích.Phạm Nhàn dùng điều này để khống chế Tiểu Hoàng đế, nhưng Tiểu Hoàngđế cũng dùng mối quan hệ giữa hai người để khiến Phạm Nhàn rơi vào tình thếkhó xử. Tiểu Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tư Lý Lý ngồi bêngiường, ra lệnh: "Ái phi, chải đầu cho trẫm."Thêm cả Phạm Nhược Nhược, bên Bắc Tề có ba nữ nhân rưỡi, Tiểu Hoàngđế vừa bình tĩnh hưởng thự bàn tay ngọc ngà mà nhẹ nhàng của Tư Lý Lý, vừathầm nghĩ, ba nữ nhân rưỡi so với một vị phụ thân đã loáng thoáng hiềm khích,Phạm Nhàn nên làm thế nào?o O oLúc này Phạm Nhàn đang ở sâu bên trong Kiếm Lư, đứng bên ngoài cửa,bình tĩnh nhìn Tứ Cố Kiếm nằm trên giường. Sau khi tỉnh dậy, Ảnh Tử tự đi tìmnơi chữa trị vết thương, với tư cách một thích khách đứng đầu, bọn họ luôn cónơi rút lui cuối cùng để liếm láp vết thương, Phạm Nhàn không lo lắng điều này

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạmvà bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ củaTứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng củavương triều Lý gia.Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏathuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắnvẫn nhói đau.Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố- phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùngphương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớpthượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểunhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưabao giờ là thú vui của thương nhân.Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạcủa Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi.Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì,mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạnhay cố tiếp tục.Tiếp theo, việc gian nhà trên núi đóng cửa từ chối tiếp khách khiến tâmtrạng phức tạp của Vân Chi Lan càng thêm rối rắm. Hoàng đế Bắc Tề từ xangàn dặm mạo hiểm tới đây, chắc chắn phải đã quyết tâm bỏ ra cái giá cực lớnđể hoàn thành mục đích trong một lượt, vậy mà sau khi bị Phạm Nhàn bắt vàoKiếm Lư, vị Hoàng đế này dường như đã nhận thua, không còn tiếp tục thử xérách quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh nữa.Vân Chi Lan đứng bên ngoài sơn cư, hạ giọng nói vài câu với Lang Đào rồiảm đạm bước xuống núi, dọc đường suy nghĩ, rốt cuộc Phạm Nhàn này có bảnlĩnh thần kỳ gì mà có thể ép phe Bắc Tề không thể động đậy?Hắn vẫn không tin Phạm Nhàn có bản lĩnh đó, nghĩ rằng chắc là so đã rõràng thể hiện thái độ với Hoàng đế Bắc Tề, nên người Bắc Tề mới trở nên tuyệtvọng. Ngoảnh đầu nhìn Kiếm Lư trong hoàng hôn, vẻ mặt Vân Chi Lan vô cùngtrầm trọng, dừng chân thoáng chốc rồi tiếp tục đi về phía Đông Di thành. Dù thếnào đi nữa hắn cũng không bao giờ quay lưng với ý chí của Kiếm Lư và lợi íchcủa Đông Di thành, chỉ có điều đêm nay trong thành người người hoảng loạn,thiếu vắng sự dẫn dắt của quan viên phủ thành chủ, vị đại đệ tử Kiếm Lư chỉ cóthể miễn cưỡng gánh vác trọng trách.o O oTrái ngược với suy nghĩ của Vân Chi Lan, người Bắc Tề không hề tuyệtvọng, chính xác hơn, vị Hoàng đế Bắc Tề kia không tuyệt vọng. Cô lạnh lùngngồi bên cửa sổ, nhìn đoá hoa như rực cháy bên ngoài, suy nghĩ về nhữngchuyện hai ngày qua, tâm thần không khỏi xao động. Thuở nhỏ, cô được Tháihậu ôm trong lòng, ngồi lên ghế rồng, từ đó về sau chưa bao giờ biết đến sợ hãihay tuyệt vọng là gì.Người ngồi ở nơi đầu cũng nên nắm giữ khả năng phán đoán tương ứng.Tiểu Hoàng đế hiểu trong việc tranh giành Đông Di thành mình đã thất bạitrước Phạm Nhàn, thất bại triệt để, không còn hy vọng nào đảo ngược tình thế.Nhưng mặt khác, cô cũng biết, lý do Tứ Cố Kiếm chọn Nam Khánh không phảivì lão có cảm tình gì với Nam Khánh, mà chỉ vì sự tồn tại của Phạm Nhàn cóthể mang lại nhiều bảo đảm hơn cho tương lai của Đông Di thành.Vấn đề then chốt nhất vẫn nằm trong lòng Tứ Cố Kiếm. Sau khi suy nghĩ kỹcàng, Tiểu Hoàng đế thông minh của Bắc Tề đoán ra điểm mấu chốt, dù khôngrõ chi tiết nhưng cảm nhận được rằng chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ gây ra một rắcrối lớn cho Phạm Nhàn.Rắc rối của Phạm Nhàn chính là rắc rối của Khánh Đế, là tin vui của BắcTề. Mặc dù cô hiểu, nếu Phạm Nhàn thực sự tàn nhẫn, cô chỉ có thể trở thànhcon rối trong tay đối phương, nhưng Phạm Nhàn chưa bao giờ là người đủ tànnhẫn, nhất là với nữ nhân của mình.Chuyện đêm đó khiến Tiểu Hoàng đế cảm thấy bị sỉ nhục, kích thích, hưngphấn và tò mò, nhưng nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng có nhiều lợi ích.Phạm Nhàn dùng điều này để khống chế Tiểu Hoàng đế, nhưng Tiểu Hoàngđế cũng dùng mối quan hệ giữa hai người để khiến Phạm Nhàn rơi vào tình thếkhó xử. Tiểu Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tư Lý Lý ngồi bêngiường, ra lệnh: "Ái phi, chải đầu cho trẫm."Thêm cả Phạm Nhược Nhược, bên Bắc Tề có ba nữ nhân rưỡi, Tiểu Hoàngđế vừa bình tĩnh hưởng thự bàn tay ngọc ngà mà nhẹ nhàng của Tư Lý Lý, vừathầm nghĩ, ba nữ nhân rưỡi so với một vị phụ thân đã loáng thoáng hiềm khích,Phạm Nhàn nên làm thế nào?o O oLúc này Phạm Nhàn đang ở sâu bên trong Kiếm Lư, đứng bên ngoài cửa,bình tĩnh nhìn Tứ Cố Kiếm nằm trên giường. Sau khi tỉnh dậy, Ảnh Tử tự đi tìmnơi chữa trị vết thương, với tư cách một thích khách đứng đầu, bọn họ luôn cónơi rút lui cuối cùng để liếm láp vết thương, Phạm Nhàn không lo lắng điều này

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạmvà bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ củaTứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng củavương triều Lý gia.Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏathuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắnvẫn nhói đau.Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố- phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùngphương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớpthượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểunhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưabao giờ là thú vui của thương nhân.Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạcủa Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi.Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì,mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạnhay cố tiếp tục.Tiếp theo, việc gian nhà trên núi đóng cửa từ chối tiếp khách khiến tâmtrạng phức tạp của Vân Chi Lan càng thêm rối rắm. Hoàng đế Bắc Tề từ xangàn dặm mạo hiểm tới đây, chắc chắn phải đã quyết tâm bỏ ra cái giá cực lớnđể hoàn thành mục đích trong một lượt, vậy mà sau khi bị Phạm Nhàn bắt vàoKiếm Lư, vị Hoàng đế này dường như đã nhận thua, không còn tiếp tục thử xérách quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh nữa.Vân Chi Lan đứng bên ngoài sơn cư, hạ giọng nói vài câu với Lang Đào rồiảm đạm bước xuống núi, dọc đường suy nghĩ, rốt cuộc Phạm Nhàn này có bảnlĩnh thần kỳ gì mà có thể ép phe Bắc Tề không thể động đậy?Hắn vẫn không tin Phạm Nhàn có bản lĩnh đó, nghĩ rằng chắc là so đã rõràng thể hiện thái độ với Hoàng đế Bắc Tề, nên người Bắc Tề mới trở nên tuyệtvọng. Ngoảnh đầu nhìn Kiếm Lư trong hoàng hôn, vẻ mặt Vân Chi Lan vô cùngtrầm trọng, dừng chân thoáng chốc rồi tiếp tục đi về phía Đông Di thành. Dù thếnào đi nữa hắn cũng không bao giờ quay lưng với ý chí của Kiếm Lư và lợi íchcủa Đông Di thành, chỉ có điều đêm nay trong thành người người hoảng loạn,thiếu vắng sự dẫn dắt của quan viên phủ thành chủ, vị đại đệ tử Kiếm Lư chỉ cóthể miễn cưỡng gánh vác trọng trách.o O oTrái ngược với suy nghĩ của Vân Chi Lan, người Bắc Tề không hề tuyệtvọng, chính xác hơn, vị Hoàng đế Bắc Tề kia không tuyệt vọng. Cô lạnh lùngngồi bên cửa sổ, nhìn đoá hoa như rực cháy bên ngoài, suy nghĩ về nhữngchuyện hai ngày qua, tâm thần không khỏi xao động. Thuở nhỏ, cô được Tháihậu ôm trong lòng, ngồi lên ghế rồng, từ đó về sau chưa bao giờ biết đến sợ hãihay tuyệt vọng là gì.Người ngồi ở nơi đầu cũng nên nắm giữ khả năng phán đoán tương ứng.Tiểu Hoàng đế hiểu trong việc tranh giành Đông Di thành mình đã thất bạitrước Phạm Nhàn, thất bại triệt để, không còn hy vọng nào đảo ngược tình thế.Nhưng mặt khác, cô cũng biết, lý do Tứ Cố Kiếm chọn Nam Khánh không phảivì lão có cảm tình gì với Nam Khánh, mà chỉ vì sự tồn tại của Phạm Nhàn cóthể mang lại nhiều bảo đảm hơn cho tương lai của Đông Di thành.Vấn đề then chốt nhất vẫn nằm trong lòng Tứ Cố Kiếm. Sau khi suy nghĩ kỹcàng, Tiểu Hoàng đế thông minh của Bắc Tề đoán ra điểm mấu chốt, dù khôngrõ chi tiết nhưng cảm nhận được rằng chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ gây ra một rắcrối lớn cho Phạm Nhàn.Rắc rối của Phạm Nhàn chính là rắc rối của Khánh Đế, là tin vui của BắcTề. Mặc dù cô hiểu, nếu Phạm Nhàn thực sự tàn nhẫn, cô chỉ có thể trở thànhcon rối trong tay đối phương, nhưng Phạm Nhàn chưa bao giờ là người đủ tànnhẫn, nhất là với nữ nhân của mình.Chuyện đêm đó khiến Tiểu Hoàng đế cảm thấy bị sỉ nhục, kích thích, hưngphấn và tò mò, nhưng nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng có nhiều lợi ích.Phạm Nhàn dùng điều này để khống chế Tiểu Hoàng đế, nhưng Tiểu Hoàngđế cũng dùng mối quan hệ giữa hai người để khiến Phạm Nhàn rơi vào tình thếkhó xử. Tiểu Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tư Lý Lý ngồi bêngiường, ra lệnh: "Ái phi, chải đầu cho trẫm."Thêm cả Phạm Nhược Nhược, bên Bắc Tề có ba nữ nhân rưỡi, Tiểu Hoàngđế vừa bình tĩnh hưởng thự bàn tay ngọc ngà mà nhẹ nhàng của Tư Lý Lý, vừathầm nghĩ, ba nữ nhân rưỡi so với một vị phụ thân đã loáng thoáng hiềm khích,Phạm Nhàn nên làm thế nào?o O oLúc này Phạm Nhàn đang ở sâu bên trong Kiếm Lư, đứng bên ngoài cửa,bình tĩnh nhìn Tứ Cố Kiếm nằm trên giường. Sau khi tỉnh dậy, Ảnh Tử tự đi tìmnơi chữa trị vết thương, với tư cách một thích khách đứng đầu, bọn họ luôn cónơi rút lui cuối cùng để liếm láp vết thương, Phạm Nhàn không lo lắng điều này

Chương 1636: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 2