Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1638: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Vấn đề là ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta,tại sao ta không nói ra? Một khi thiên hạ biết chuyện này, chắc chắn Hoàng đếlão tử kia sẽ giết Trần Bình Bình. Nếu Trần Bình Bình chết, ngươi sẽ làm gì?"Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi giả vờ đồng ý với ta, nhưngthực ra mắt đặt vào sau này. Nếu Viện trưởng chết, Đại Khánh ta rơi vào nộiloạn, đâu có thời gian quan tâm...""Ta chỉ không tin tưởng Hoàng đế lão tử của ngươi." Tứ Cố Kiếm bỗng mởmắt nhìn y nói: "Ta tin ngươi hơn một chút. Vấn đề là ngươi chưa phải Hoàngđế, dù ta tin ngươi đến đâu cũng vô ích, Khánh Quốc không phải ngươi doquyết định."Vẻ mặt Phạm Nhàn vô cùng nghiêm túc, nói: "Ta thực sự không có khảnăng khiến bệ hạ từ bỏ ý định khơi mào đại chiến. Nhưng nếu ngươi chọc giậnta, ít nhất ta có thể ra lệnh tiêu diệt Đông Di thành của ngươi."Y đứng dậy nói: "Đừng gây loạn trong nội bộ Khánh Quốc, đừng đẩytrưởng bối tôn kính của ta vào nguy hiểm, nếu không trong lòng ta sẽ không cònbất kỳ thỏa thuận nào."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu thật sự có ngày đó, liệungươi có còn tâm trí để ý tới Đông Di thành?""Tất cả chỉ là chuyện chưa xảy ra, nhưng có thể cảnh báo trước."Tứ Cố Kiếm nhìn y, nói: "Ngươi cũng dùng cách thô bạo này ép nữ Hoàngđế Bắc Tề im lặng à?"Phạm Nhàn cũng không lo lắng việc giới tính của Tiểu Hoàng đế bị Tứ CốKiếm tiết lộ ra ngoài, bởi vì việc Bắc Tề bị lật đổ tuyệt đối không phải là điềumà vị Đại tông sư này mong muốn, y trực tiếp đáp: "Bây giờ ta nhận ra rằng chỉcó thể dùng phương thức thô bạo mới có thể giải quyết được những vấn đề này.Đây... là học theo ngài.""Đừng cố gắng lợi dụng hay khống chế ta." Phạm Nhàn nói ra câu đó, tâmthần y hơi rối loạn, giống như quay trở lại dinh thự Phạm gia ở kinh đô nhiềunăm về trước, khi đối thoại với phụ thân.Kể từ khi đến thế giới này, mỗi hành động và suy nghĩ của y, trông như tựdo, thực ra luôn chịu sự chi phối của vô số bóng ma. Phụ thân, Hoàng đế lão tử,Trần Bình Bình, tất cả những lão già này đều cố sắp đặt tương lai cho hắn theoý họ cho là đúng.Về sau, trong số những lão già ấy còn thêm một số quái vật, chẳng hạn nhưKhổ Hà, Tứ Cố Kiếm trên giường lúc này, họ đều muốn lợi dụng chuyện nămxưa để thao túng y.Nếu Phạm Nhàn không phải Phạm Nhàn, có lẽ cuộc đời y đã đơn giản hơnrất nhiều, chỉ cần bước theo lối mòn, y đã có thể sống rất sung túc. Có điều, ykhông muốn như vậy, dù trên đầu y có cái tên Diệp Khinh Mi bao phủ, y vẫnkhăng khăng không chịu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai ngày sau, hai sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề rốt cuộc cũng chậm rãi tớinơi, trang trọng đi trên con đường quan lộ dẫn vào thành. Từ lúc rời Tống Quốchai sứ đoàn đã bắt đầu một cuộc thi đua tốc độ thấp oanh liệt trên đường, dườngnhư không ai muốn là người đầu tiên đặt chân lên Đông Di thành, khởi đầu cholàn sóng tấn công chính trị đầu tiên.Sứ thần chính thức của Bắc Tề là Vệ Hoa thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưngcũng không thể thay đổi điều gì. Trong lòng hắn đoán rằng có lẽ Phạm Nhàn đãđến Đông Di thành từ sớm. Có điều, quan viên bộ Lễ của Nam Khánh cũngkhông hề ngờ rằng người đàm phán của Bắc Tề đã đến Đông Di thành từ sớm,lại chính là Hoàng đế của Bắc Tề!Lễ đón tiếp ở Đông Di thành được tổ chức rất náo nhiệt, tuy vẫn có một sốvấn đề nhỏ khó tránh khỏi xảy ra, bởi vì các quan lại của phủ thành chủ đều đãchết hết, các quan lại được Vân Chi Lan điều động từ các vùng lãnh thổ khácnhau đến làm việc gấp rút nên vẫn còn lúng túng.Những chi tiết này không thể qua mắt các quan lại của hai bên. Ngay sau đó,họ cũng biết chuyện thảm sát trong phủ thành chủ, không khỏi kinh ngạc nhìnnhau, không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Thực ra, cuộc đàm phán thực sự đã kết thúc trước khi các sứ đoàn vàothành, các nhân vật quan trọng thực sự của hai bên đã bí mật gặp gỡ và thươnglượng vô số lần, đã quyết định quyền sở hữu của Đông Di thành theo mộthướng rõ ràng.Vào một ngày nắng đẹp, trong biệt viện nơi sứ đoàn Nam Khánh cư trú, cácquan lại Nam Khánh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Phạm đại nhân ngồi ở trênghế chủ, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Họ biết Tiểu Phạm đại nhân đãvào Đông Di thành từ sớm, nhưng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày y đã đẩylùi được uy hiếp của người Bắc Tề, thuyết phục được Kiếm Thánh tông sư tínhtình cao ngạo, khuất phục được thế lực phản đối trong Đông Di thành, giúpKhánh quốc định đoạt việc này!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Vấn đề là ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta,tại sao ta không nói ra? Một khi thiên hạ biết chuyện này, chắc chắn Hoàng đếlão tử kia sẽ giết Trần Bình Bình. Nếu Trần Bình Bình chết, ngươi sẽ làm gì?"Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi giả vờ đồng ý với ta, nhưngthực ra mắt đặt vào sau này. Nếu Viện trưởng chết, Đại Khánh ta rơi vào nộiloạn, đâu có thời gian quan tâm...""Ta chỉ không tin tưởng Hoàng đế lão tử của ngươi." Tứ Cố Kiếm bỗng mởmắt nhìn y nói: "Ta tin ngươi hơn một chút. Vấn đề là ngươi chưa phải Hoàngđế, dù ta tin ngươi đến đâu cũng vô ích, Khánh Quốc không phải ngươi doquyết định."Vẻ mặt Phạm Nhàn vô cùng nghiêm túc, nói: "Ta thực sự không có khảnăng khiến bệ hạ từ bỏ ý định khơi mào đại chiến. Nhưng nếu ngươi chọc giậnta, ít nhất ta có thể ra lệnh tiêu diệt Đông Di thành của ngươi."Y đứng dậy nói: "Đừng gây loạn trong nội bộ Khánh Quốc, đừng đẩytrưởng bối tôn kính của ta vào nguy hiểm, nếu không trong lòng ta sẽ không cònbất kỳ thỏa thuận nào."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu thật sự có ngày đó, liệungươi có còn tâm trí để ý tới Đông Di thành?""Tất cả chỉ là chuyện chưa xảy ra, nhưng có thể cảnh báo trước."Tứ Cố Kiếm nhìn y, nói: "Ngươi cũng dùng cách thô bạo này ép nữ Hoàngđế Bắc Tề im lặng à?"Phạm Nhàn cũng không lo lắng việc giới tính của Tiểu Hoàng đế bị Tứ CốKiếm tiết lộ ra ngoài, bởi vì việc Bắc Tề bị lật đổ tuyệt đối không phải là điềumà vị Đại tông sư này mong muốn, y trực tiếp đáp: "Bây giờ ta nhận ra rằng chỉcó thể dùng phương thức thô bạo mới có thể giải quyết được những vấn đề này.Đây... là học theo ngài.""Đừng cố gắng lợi dụng hay khống chế ta." Phạm Nhàn nói ra câu đó, tâmthần y hơi rối loạn, giống như quay trở lại dinh thự Phạm gia ở kinh đô nhiềunăm về trước, khi đối thoại với phụ thân.Kể từ khi đến thế giới này, mỗi hành động và suy nghĩ của y, trông như tựdo, thực ra luôn chịu sự chi phối của vô số bóng ma. Phụ thân, Hoàng đế lão tử,Trần Bình Bình, tất cả những lão già này đều cố sắp đặt tương lai cho hắn theoý họ cho là đúng.Về sau, trong số những lão già ấy còn thêm một số quái vật, chẳng hạn nhưKhổ Hà, Tứ Cố Kiếm trên giường lúc này, họ đều muốn lợi dụng chuyện nămxưa để thao túng y.Nếu Phạm Nhàn không phải Phạm Nhàn, có lẽ cuộc đời y đã đơn giản hơnrất nhiều, chỉ cần bước theo lối mòn, y đã có thể sống rất sung túc. Có điều, ykhông muốn như vậy, dù trên đầu y có cái tên Diệp Khinh Mi bao phủ, y vẫnkhăng khăng không chịu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai ngày sau, hai sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề rốt cuộc cũng chậm rãi tớinơi, trang trọng đi trên con đường quan lộ dẫn vào thành. Từ lúc rời Tống Quốchai sứ đoàn đã bắt đầu một cuộc thi đua tốc độ thấp oanh liệt trên đường, dườngnhư không ai muốn là người đầu tiên đặt chân lên Đông Di thành, khởi đầu cholàn sóng tấn công chính trị đầu tiên.Sứ thần chính thức của Bắc Tề là Vệ Hoa thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưngcũng không thể thay đổi điều gì. Trong lòng hắn đoán rằng có lẽ Phạm Nhàn đãđến Đông Di thành từ sớm. Có điều, quan viên bộ Lễ của Nam Khánh cũngkhông hề ngờ rằng người đàm phán của Bắc Tề đã đến Đông Di thành từ sớm,lại chính là Hoàng đế của Bắc Tề!Lễ đón tiếp ở Đông Di thành được tổ chức rất náo nhiệt, tuy vẫn có một sốvấn đề nhỏ khó tránh khỏi xảy ra, bởi vì các quan lại của phủ thành chủ đều đãchết hết, các quan lại được Vân Chi Lan điều động từ các vùng lãnh thổ khácnhau đến làm việc gấp rút nên vẫn còn lúng túng.Những chi tiết này không thể qua mắt các quan lại của hai bên. Ngay sau đó,họ cũng biết chuyện thảm sát trong phủ thành chủ, không khỏi kinh ngạc nhìnnhau, không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Thực ra, cuộc đàm phán thực sự đã kết thúc trước khi các sứ đoàn vàothành, các nhân vật quan trọng thực sự của hai bên đã bí mật gặp gỡ và thươnglượng vô số lần, đã quyết định quyền sở hữu của Đông Di thành theo mộthướng rõ ràng.Vào một ngày nắng đẹp, trong biệt viện nơi sứ đoàn Nam Khánh cư trú, cácquan lại Nam Khánh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Phạm đại nhân ngồi ở trênghế chủ, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Họ biết Tiểu Phạm đại nhân đãvào Đông Di thành từ sớm, nhưng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày y đã đẩylùi được uy hiếp của người Bắc Tề, thuyết phục được Kiếm Thánh tông sư tínhtình cao ngạo, khuất phục được thế lực phản đối trong Đông Di thành, giúpKhánh quốc định đoạt việc này!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Vấn đề là ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta,tại sao ta không nói ra? Một khi thiên hạ biết chuyện này, chắc chắn Hoàng đếlão tử kia sẽ giết Trần Bình Bình. Nếu Trần Bình Bình chết, ngươi sẽ làm gì?"Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi giả vờ đồng ý với ta, nhưngthực ra mắt đặt vào sau này. Nếu Viện trưởng chết, Đại Khánh ta rơi vào nộiloạn, đâu có thời gian quan tâm...""Ta chỉ không tin tưởng Hoàng đế lão tử của ngươi." Tứ Cố Kiếm bỗng mởmắt nhìn y nói: "Ta tin ngươi hơn một chút. Vấn đề là ngươi chưa phải Hoàngđế, dù ta tin ngươi đến đâu cũng vô ích, Khánh Quốc không phải ngươi doquyết định."Vẻ mặt Phạm Nhàn vô cùng nghiêm túc, nói: "Ta thực sự không có khảnăng khiến bệ hạ từ bỏ ý định khơi mào đại chiến. Nhưng nếu ngươi chọc giậnta, ít nhất ta có thể ra lệnh tiêu diệt Đông Di thành của ngươi."Y đứng dậy nói: "Đừng gây loạn trong nội bộ Khánh Quốc, đừng đẩytrưởng bối tôn kính của ta vào nguy hiểm, nếu không trong lòng ta sẽ không cònbất kỳ thỏa thuận nào."Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu thật sự có ngày đó, liệungươi có còn tâm trí để ý tới Đông Di thành?""Tất cả chỉ là chuyện chưa xảy ra, nhưng có thể cảnh báo trước."Tứ Cố Kiếm nhìn y, nói: "Ngươi cũng dùng cách thô bạo này ép nữ Hoàngđế Bắc Tề im lặng à?"Phạm Nhàn cũng không lo lắng việc giới tính của Tiểu Hoàng đế bị Tứ CốKiếm tiết lộ ra ngoài, bởi vì việc Bắc Tề bị lật đổ tuyệt đối không phải là điềumà vị Đại tông sư này mong muốn, y trực tiếp đáp: "Bây giờ ta nhận ra rằng chỉcó thể dùng phương thức thô bạo mới có thể giải quyết được những vấn đề này.Đây... là học theo ngài.""Đừng cố gắng lợi dụng hay khống chế ta." Phạm Nhàn nói ra câu đó, tâmthần y hơi rối loạn, giống như quay trở lại dinh thự Phạm gia ở kinh đô nhiềunăm về trước, khi đối thoại với phụ thân.Kể từ khi đến thế giới này, mỗi hành động và suy nghĩ của y, trông như tựdo, thực ra luôn chịu sự chi phối của vô số bóng ma. Phụ thân, Hoàng đế lão tử,Trần Bình Bình, tất cả những lão già này đều cố sắp đặt tương lai cho hắn theoý họ cho là đúng.Về sau, trong số những lão già ấy còn thêm một số quái vật, chẳng hạn nhưKhổ Hà, Tứ Cố Kiếm trên giường lúc này, họ đều muốn lợi dụng chuyện nămxưa để thao túng y.Nếu Phạm Nhàn không phải Phạm Nhàn, có lẽ cuộc đời y đã đơn giản hơnrất nhiều, chỉ cần bước theo lối mòn, y đã có thể sống rất sung túc. Có điều, ykhông muốn như vậy, dù trên đầu y có cái tên Diệp Khinh Mi bao phủ, y vẫnkhăng khăng không chịu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai ngày sau, hai sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề rốt cuộc cũng chậm rãi tớinơi, trang trọng đi trên con đường quan lộ dẫn vào thành. Từ lúc rời Tống Quốchai sứ đoàn đã bắt đầu một cuộc thi đua tốc độ thấp oanh liệt trên đường, dườngnhư không ai muốn là người đầu tiên đặt chân lên Đông Di thành, khởi đầu cholàn sóng tấn công chính trị đầu tiên.Sứ thần chính thức của Bắc Tề là Vệ Hoa thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưngcũng không thể thay đổi điều gì. Trong lòng hắn đoán rằng có lẽ Phạm Nhàn đãđến Đông Di thành từ sớm. Có điều, quan viên bộ Lễ của Nam Khánh cũngkhông hề ngờ rằng người đàm phán của Bắc Tề đã đến Đông Di thành từ sớm,lại chính là Hoàng đế của Bắc Tề!Lễ đón tiếp ở Đông Di thành được tổ chức rất náo nhiệt, tuy vẫn có một sốvấn đề nhỏ khó tránh khỏi xảy ra, bởi vì các quan lại của phủ thành chủ đều đãchết hết, các quan lại được Vân Chi Lan điều động từ các vùng lãnh thổ khácnhau đến làm việc gấp rút nên vẫn còn lúng túng.Những chi tiết này không thể qua mắt các quan lại của hai bên. Ngay sau đó,họ cũng biết chuyện thảm sát trong phủ thành chủ, không khỏi kinh ngạc nhìnnhau, không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Thực ra, cuộc đàm phán thực sự đã kết thúc trước khi các sứ đoàn vàothành, các nhân vật quan trọng thực sự của hai bên đã bí mật gặp gỡ và thươnglượng vô số lần, đã quyết định quyền sở hữu của Đông Di thành theo mộthướng rõ ràng.Vào một ngày nắng đẹp, trong biệt viện nơi sứ đoàn Nam Khánh cư trú, cácquan lại Nam Khánh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Phạm đại nhân ngồi ở trênghế chủ, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Họ biết Tiểu Phạm đại nhân đãvào Đông Di thành từ sớm, nhưng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày y đã đẩylùi được uy hiếp của người Bắc Tề, thuyết phục được Kiếm Thánh tông sư tínhtình cao ngạo, khuất phục được thế lực phản đối trong Đông Di thành, giúpKhánh quốc định đoạt việc này!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑