Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1639: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi nghe Tiểu Phạm đại nhân nói xong, các quan lại Nam Khánh vuimừng phấn khởi. Nếu không có lễ quan Đông Di thành bên ngoài, chắc hẳntiếng reo hò đã vỡ tung mái nhà, vút lên bầu trời xanh trên đỉnh Đông Di thành.Khánh quốc sinh ra từ lửa và máu, từ một nước biên cương nhỏ phát triểnthành cường quốc số một thiên hạ ngày nay, nhờ vào việc liên tục chinh phạtbiên cương và chiến tranh, đặc biệt là hai ba mươi năm trước, Hoàng đế dẫn đạiquân nam chinh bắc phạt, mới đánh chiếm được lãnh thổ rộng lớn và cườngthịnh như ngày nay của Khánh quốc. Bốn chữ khai phá biên cương đã trở thànhmột phần máu thịt của người Khánh quốc, bất kể là quan tham hay quan thanhliêm, dân buôn bộ hành hay nho sĩ đều khao khát Nam Khánh thống nhất thiênhạ.Chỉ có điều hai mươi năm trước, thiên hạ có ba thế lực lớn cân bằng, Khánhquốc đã yên ổn quá lâu, nhiệt huyết chinh phạt biên cương bị dồn nén quá lâu,nên sau sự kiện Đại Đông sơn, khi hai vị Đại tông sư địch quốc không còn làrào cản, những nhiệt huyết ấy bùng nổ.Đông Di thành thuộc về bản đồ Đại Khánh!Đây không phải chinh phục Nam Chiếu, cũng không phải tây chinh thảonguyên, càng không phải những cuộc chiến nhỏ lẻ qua lại với Bắc Tề, chiếmđoạt chút ít đất đai. Đây là việc thực sự chinh phục một thế lực lớn!Ngoài ra, chỉ có lần Hoàng đế thân chinh ba lần bắc phạt, đánh Đại Ngụytan tành, mới là công trạng vẻ vang ngàn đời của Khánh quốc, việc chinh phụcĐông Di thành chắc chắn là trang sử rực rỡ nhất trong lịch sử chinh phạt biêncương của Khánh quốc!Các quan lại nhìn Phạm Nhàn như thần tiên, đôi mắt sáng rực. Chỉ dựa vàođàm phán mà không tốn một binh lính, có thể giành được lợi ích lớn như vậycho Khánh quốc, họ không tìm được lời nào để diễn tả cảm xúc của mình. Thậmchí trong lòng họ thầm nghĩ, Hoàng đế thật sự có tầm nhìn xa, đã chuẩn bịphong Tiểu Phạm đại nhân làm Vương gia từ hai năm trước.Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân lập được công lao hiển hách đến thế, chắcchắn sẽ được phong Vương, không thể trốn tránh được.Vị Thị lang bộ Lễ cao tuổi kia, trong lúc nhất thời khó lòng tiêu hóa tin vuikinh thiên động địa này, kích động tới mặt mặt mày đỏ chót, cổ họng ực mộttiếng, nuốt một ngụm đờm, ngây ra nhìn Phạm Nhàn!o O oPhạm Nhàn bước ra từ nơi ở náo nhiệt bất thường của sứ đoàn, nhưng trênmặt vẫn không chút vui mừng. Theo lý mà nói, việc có thể thuyết phục Tứ CốKiếm, áp đảo Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, dùng phương thức tương đối hòa bình nàyđể đưa Đông Di thành vào phạm vi lãnh thổ của Khánh Quốc, chắc chắn làthành tựu lớn nhất cả đời này của y. Nhưng Phạm Nhàn vẫn không thể vui vẻ,bởi vì y biết sau lời đồng ý của Tứ Cố Kiếm, ẩn chứa hiểm họa gì.Y đã dặn các quan viên trong sứ đoàn, phía Đông Di thành phụ trách đàmphán chi tiết là Vân Chi Lan - đệ tử số một của Kiếm Lư. Lập trường của VânChi Lan trong việc này đã được mọi người biết trước. Tứ Cố Kiếm chọn hắnđàm phán, hiển nhiên đang muốn dùng thái độ cứng rắn để thu về lợi ích lớnnhất cho Đông Di thành.Phạm Nhàn không quan tâm những chuyện đó. Dù là thống trị thực tế hayquy phục trên danh nghĩa, ít nhất cũng không phải vấn đề cần suy nghĩ trongnăm nay. Sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, Đông Di thành căn bản là không cònnhiều lực lượng chống đối, còn năm mươi năm không thay đổi hay năm nămkhông thay đổi, đó là quyết định của Hoàng đế.Nghĩ tới đây, tâm trạng y lại chùng xuống. Mật báo đã sớm gửi về Trần Viêntừ lâu, Ảnh Tử vẫn lặng im cũng được y phái người đưa về Nội Khố Giang Namchữa trị, nhưng liệu có thể xử lý êm thấm việc này hay không, thực ra PhạmNhàn chẳng mảy may tự tin.Ra khỏi cổng lớn của sứ đoàn, lên xe ngựa, Phạm Nhàn tựa đầu đau nhứcvào cửa sổ, ngắm cảnh phồn hoa náo nhiệt trong Đông Di thành. Không khí náonhiệt không vì sự xuất hiện của hai sứ đoàn mà ra vẻ giả tạo, cũng chẳng vì cáichết tập thể của quan lại mà trở nên quạnh quẽ, đám thương nhân hám lợi vẫnhồn nhiên tự do, không kiêng kỵ gì.Xe ngựa màu đen đi đến cuối phố, có ba hướng đi. Thành viên Khải Niêntiểu tổ đánh xe hỏi: "Đại nhân, bây giờ đi đâu?""Ra bờ biển." Phạm Nhàn đáp khẽ.Xe ngựa mất rất nhiều thời gian mới lách qua Đông Di thành, tránh đội ngũvận chuyển hàng hóa bận rộn, quay lưng lại bến cảng náo nhiệt nhất, đến bãi cátbạc lặng lẽ nhất ngoài Đông Di thành. Người cầm cương nhảy xuống dắt ngựađến bên bờ cát, bỗng phát hiện trên bãi cát đã có người, vô cùng nhạy bén cảmnhận được thân phận đối phương, con mắt co rụt lại, thì thầm: "Người Bắc Tề."Lúc này Phạm Nhàn đã xuống xe, nhìn thành viên Khải Niên tiểu tổ bêncạnh, cười nói: "Hôm nay ta tới gặp những người Bắc Tề kia."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi nghe Tiểu Phạm đại nhân nói xong, các quan lại Nam Khánh vuimừng phấn khởi. Nếu không có lễ quan Đông Di thành bên ngoài, chắc hẳntiếng reo hò đã vỡ tung mái nhà, vút lên bầu trời xanh trên đỉnh Đông Di thành.Khánh quốc sinh ra từ lửa và máu, từ một nước biên cương nhỏ phát triểnthành cường quốc số một thiên hạ ngày nay, nhờ vào việc liên tục chinh phạtbiên cương và chiến tranh, đặc biệt là hai ba mươi năm trước, Hoàng đế dẫn đạiquân nam chinh bắc phạt, mới đánh chiếm được lãnh thổ rộng lớn và cườngthịnh như ngày nay của Khánh quốc. Bốn chữ khai phá biên cương đã trở thànhmột phần máu thịt của người Khánh quốc, bất kể là quan tham hay quan thanhliêm, dân buôn bộ hành hay nho sĩ đều khao khát Nam Khánh thống nhất thiênhạ.Chỉ có điều hai mươi năm trước, thiên hạ có ba thế lực lớn cân bằng, Khánhquốc đã yên ổn quá lâu, nhiệt huyết chinh phạt biên cương bị dồn nén quá lâu,nên sau sự kiện Đại Đông sơn, khi hai vị Đại tông sư địch quốc không còn làrào cản, những nhiệt huyết ấy bùng nổ.Đông Di thành thuộc về bản đồ Đại Khánh!Đây không phải chinh phục Nam Chiếu, cũng không phải tây chinh thảonguyên, càng không phải những cuộc chiến nhỏ lẻ qua lại với Bắc Tề, chiếmđoạt chút ít đất đai. Đây là việc thực sự chinh phục một thế lực lớn!Ngoài ra, chỉ có lần Hoàng đế thân chinh ba lần bắc phạt, đánh Đại Ngụytan tành, mới là công trạng vẻ vang ngàn đời của Khánh quốc, việc chinh phụcĐông Di thành chắc chắn là trang sử rực rỡ nhất trong lịch sử chinh phạt biêncương của Khánh quốc!Các quan lại nhìn Phạm Nhàn như thần tiên, đôi mắt sáng rực. Chỉ dựa vàođàm phán mà không tốn một binh lính, có thể giành được lợi ích lớn như vậycho Khánh quốc, họ không tìm được lời nào để diễn tả cảm xúc của mình. Thậmchí trong lòng họ thầm nghĩ, Hoàng đế thật sự có tầm nhìn xa, đã chuẩn bịphong Tiểu Phạm đại nhân làm Vương gia từ hai năm trước.Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân lập được công lao hiển hách đến thế, chắcchắn sẽ được phong Vương, không thể trốn tránh được.Vị Thị lang bộ Lễ cao tuổi kia, trong lúc nhất thời khó lòng tiêu hóa tin vuikinh thiên động địa này, kích động tới mặt mặt mày đỏ chót, cổ họng ực mộttiếng, nuốt một ngụm đờm, ngây ra nhìn Phạm Nhàn!o O oPhạm Nhàn bước ra từ nơi ở náo nhiệt bất thường của sứ đoàn, nhưng trênmặt vẫn không chút vui mừng. Theo lý mà nói, việc có thể thuyết phục Tứ CốKiếm, áp đảo Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, dùng phương thức tương đối hòa bình nàyđể đưa Đông Di thành vào phạm vi lãnh thổ của Khánh Quốc, chắc chắn làthành tựu lớn nhất cả đời này của y. Nhưng Phạm Nhàn vẫn không thể vui vẻ,bởi vì y biết sau lời đồng ý của Tứ Cố Kiếm, ẩn chứa hiểm họa gì.Y đã dặn các quan viên trong sứ đoàn, phía Đông Di thành phụ trách đàmphán chi tiết là Vân Chi Lan - đệ tử số một của Kiếm Lư. Lập trường của VânChi Lan trong việc này đã được mọi người biết trước. Tứ Cố Kiếm chọn hắnđàm phán, hiển nhiên đang muốn dùng thái độ cứng rắn để thu về lợi ích lớnnhất cho Đông Di thành.Phạm Nhàn không quan tâm những chuyện đó. Dù là thống trị thực tế hayquy phục trên danh nghĩa, ít nhất cũng không phải vấn đề cần suy nghĩ trongnăm nay. Sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, Đông Di thành căn bản là không cònnhiều lực lượng chống đối, còn năm mươi năm không thay đổi hay năm nămkhông thay đổi, đó là quyết định của Hoàng đế.Nghĩ tới đây, tâm trạng y lại chùng xuống. Mật báo đã sớm gửi về Trần Viêntừ lâu, Ảnh Tử vẫn lặng im cũng được y phái người đưa về Nội Khố Giang Namchữa trị, nhưng liệu có thể xử lý êm thấm việc này hay không, thực ra PhạmNhàn chẳng mảy may tự tin.Ra khỏi cổng lớn của sứ đoàn, lên xe ngựa, Phạm Nhàn tựa đầu đau nhứcvào cửa sổ, ngắm cảnh phồn hoa náo nhiệt trong Đông Di thành. Không khí náonhiệt không vì sự xuất hiện của hai sứ đoàn mà ra vẻ giả tạo, cũng chẳng vì cáichết tập thể của quan lại mà trở nên quạnh quẽ, đám thương nhân hám lợi vẫnhồn nhiên tự do, không kiêng kỵ gì.Xe ngựa màu đen đi đến cuối phố, có ba hướng đi. Thành viên Khải Niêntiểu tổ đánh xe hỏi: "Đại nhân, bây giờ đi đâu?""Ra bờ biển." Phạm Nhàn đáp khẽ.Xe ngựa mất rất nhiều thời gian mới lách qua Đông Di thành, tránh đội ngũvận chuyển hàng hóa bận rộn, quay lưng lại bến cảng náo nhiệt nhất, đến bãi cátbạc lặng lẽ nhất ngoài Đông Di thành. Người cầm cương nhảy xuống dắt ngựađến bên bờ cát, bỗng phát hiện trên bãi cát đã có người, vô cùng nhạy bén cảmnhận được thân phận đối phương, con mắt co rụt lại, thì thầm: "Người Bắc Tề."Lúc này Phạm Nhàn đã xuống xe, nhìn thành viên Khải Niên tiểu tổ bêncạnh, cười nói: "Hôm nay ta tới gặp những người Bắc Tề kia."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi nghe Tiểu Phạm đại nhân nói xong, các quan lại Nam Khánh vuimừng phấn khởi. Nếu không có lễ quan Đông Di thành bên ngoài, chắc hẳntiếng reo hò đã vỡ tung mái nhà, vút lên bầu trời xanh trên đỉnh Đông Di thành.Khánh quốc sinh ra từ lửa và máu, từ một nước biên cương nhỏ phát triểnthành cường quốc số một thiên hạ ngày nay, nhờ vào việc liên tục chinh phạtbiên cương và chiến tranh, đặc biệt là hai ba mươi năm trước, Hoàng đế dẫn đạiquân nam chinh bắc phạt, mới đánh chiếm được lãnh thổ rộng lớn và cườngthịnh như ngày nay của Khánh quốc. Bốn chữ khai phá biên cương đã trở thànhmột phần máu thịt của người Khánh quốc, bất kể là quan tham hay quan thanhliêm, dân buôn bộ hành hay nho sĩ đều khao khát Nam Khánh thống nhất thiênhạ.Chỉ có điều hai mươi năm trước, thiên hạ có ba thế lực lớn cân bằng, Khánhquốc đã yên ổn quá lâu, nhiệt huyết chinh phạt biên cương bị dồn nén quá lâu,nên sau sự kiện Đại Đông sơn, khi hai vị Đại tông sư địch quốc không còn làrào cản, những nhiệt huyết ấy bùng nổ.Đông Di thành thuộc về bản đồ Đại Khánh!Đây không phải chinh phục Nam Chiếu, cũng không phải tây chinh thảonguyên, càng không phải những cuộc chiến nhỏ lẻ qua lại với Bắc Tề, chiếmđoạt chút ít đất đai. Đây là việc thực sự chinh phục một thế lực lớn!Ngoài ra, chỉ có lần Hoàng đế thân chinh ba lần bắc phạt, đánh Đại Ngụytan tành, mới là công trạng vẻ vang ngàn đời của Khánh quốc, việc chinh phụcĐông Di thành chắc chắn là trang sử rực rỡ nhất trong lịch sử chinh phạt biêncương của Khánh quốc!Các quan lại nhìn Phạm Nhàn như thần tiên, đôi mắt sáng rực. Chỉ dựa vàođàm phán mà không tốn một binh lính, có thể giành được lợi ích lớn như vậycho Khánh quốc, họ không tìm được lời nào để diễn tả cảm xúc của mình. Thậmchí trong lòng họ thầm nghĩ, Hoàng đế thật sự có tầm nhìn xa, đã chuẩn bịphong Tiểu Phạm đại nhân làm Vương gia từ hai năm trước.Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân lập được công lao hiển hách đến thế, chắcchắn sẽ được phong Vương, không thể trốn tránh được.Vị Thị lang bộ Lễ cao tuổi kia, trong lúc nhất thời khó lòng tiêu hóa tin vuikinh thiên động địa này, kích động tới mặt mặt mày đỏ chót, cổ họng ực mộttiếng, nuốt một ngụm đờm, ngây ra nhìn Phạm Nhàn!o O oPhạm Nhàn bước ra từ nơi ở náo nhiệt bất thường của sứ đoàn, nhưng trênmặt vẫn không chút vui mừng. Theo lý mà nói, việc có thể thuyết phục Tứ CốKiếm, áp đảo Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, dùng phương thức tương đối hòa bình nàyđể đưa Đông Di thành vào phạm vi lãnh thổ của Khánh Quốc, chắc chắn làthành tựu lớn nhất cả đời này của y. Nhưng Phạm Nhàn vẫn không thể vui vẻ,bởi vì y biết sau lời đồng ý của Tứ Cố Kiếm, ẩn chứa hiểm họa gì.Y đã dặn các quan viên trong sứ đoàn, phía Đông Di thành phụ trách đàmphán chi tiết là Vân Chi Lan - đệ tử số một của Kiếm Lư. Lập trường của VânChi Lan trong việc này đã được mọi người biết trước. Tứ Cố Kiếm chọn hắnđàm phán, hiển nhiên đang muốn dùng thái độ cứng rắn để thu về lợi ích lớnnhất cho Đông Di thành.Phạm Nhàn không quan tâm những chuyện đó. Dù là thống trị thực tế hayquy phục trên danh nghĩa, ít nhất cũng không phải vấn đề cần suy nghĩ trongnăm nay. Sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, Đông Di thành căn bản là không cònnhiều lực lượng chống đối, còn năm mươi năm không thay đổi hay năm nămkhông thay đổi, đó là quyết định của Hoàng đế.Nghĩ tới đây, tâm trạng y lại chùng xuống. Mật báo đã sớm gửi về Trần Viêntừ lâu, Ảnh Tử vẫn lặng im cũng được y phái người đưa về Nội Khố Giang Namchữa trị, nhưng liệu có thể xử lý êm thấm việc này hay không, thực ra PhạmNhàn chẳng mảy may tự tin.Ra khỏi cổng lớn của sứ đoàn, lên xe ngựa, Phạm Nhàn tựa đầu đau nhứcvào cửa sổ, ngắm cảnh phồn hoa náo nhiệt trong Đông Di thành. Không khí náonhiệt không vì sự xuất hiện của hai sứ đoàn mà ra vẻ giả tạo, cũng chẳng vì cáichết tập thể của quan lại mà trở nên quạnh quẽ, đám thương nhân hám lợi vẫnhồn nhiên tự do, không kiêng kỵ gì.Xe ngựa màu đen đi đến cuối phố, có ba hướng đi. Thành viên Khải Niêntiểu tổ đánh xe hỏi: "Đại nhân, bây giờ đi đâu?""Ra bờ biển." Phạm Nhàn đáp khẽ.Xe ngựa mất rất nhiều thời gian mới lách qua Đông Di thành, tránh đội ngũvận chuyển hàng hóa bận rộn, quay lưng lại bến cảng náo nhiệt nhất, đến bãi cátbạc lặng lẽ nhất ngoài Đông Di thành. Người cầm cương nhảy xuống dắt ngựađến bên bờ cát, bỗng phát hiện trên bãi cát đã có người, vô cùng nhạy bén cảmnhận được thân phận đối phương, con mắt co rụt lại, thì thầm: "Người Bắc Tề."Lúc này Phạm Nhàn đã xuống xe, nhìn thành viên Khải Niên tiểu tổ bêncạnh, cười nói: "Hôm nay ta tới gặp những người Bắc Tề kia."

Chương 1639: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 5