Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1641: Sóng rút lui 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai người cùng im lặng, đứng sát vai, chắp tay nhìn biển. Bên cạnh cách đókhông xa, Tư Lý Lý mặc áo vàng nhạt, một tay cầm ô nhỏ xinh xắn, một taynhặt vỏ sò dưới bãi biển, không biết có chú ý đến hai người bọn họ hay không.Đuôi lông mày Phạm Nhàn khẽ nhướn lên, nhớ lại cách đây ba năm ở bờbiển Đạm Châu, y từng đứng trên ván gỗ cùng Hoàng đế nhìn biển, lúc đónhững con sóng trắng dâng lên từ dưới chân. Hôm nay, y lại đứng vai sát vai vớiHoàng đế Bắc Tề ngắm biển. Chỉ riêng hai lần nhìn biển này đã nói lên rấtnhiều điều. Sau bao nỗ lực trong kiếp sống thứ hai, cuối cùng y cũng có đượcsức ảnh hưởng mà người bên ngoài không thể có được ở hai đại quốc Bắc Tề vàNam Khánh.Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng, đôi lông mày kiếm thẳng tắp hôm naytrông đặc biệt bình thản. Trong đôi mắt trong veo, toát lên cảm giác xa cách,lông mi không dài khép ngang mí mắt."Sứ đoàn đã tới Đông Di thành, trẫm phải trở về." Cô đột ngột nhìn về phíatrước, nói: "Trẫm phải thừa nhận, chuyến mạo hiểm nam tiến này không thuđược bất kỳ lợi ích nào, thực sự khiến trẫm rất thất vọng.""Có gì đâu mà thất vọng, ít nhất ngươi đã không giết ta, thiên hạ vẫn yênổn."Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút cảm thông,giống như đêm điên cuồng ấy, khi chứng kiến cô khóc thút thít. Y biết vị nữHoàng đế với trái tim nam nhi này sống cuộc đời không mấy vui vẻ, khẽ nói:"Dù là quân chủ Bắc Tề, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật đã định."Giọng điệu Hoàng đế Bắc Tề hơi sắc bén, nói với ngữ điệu mỉa mai: "Ví dụnhư trẫm là nữ nhân?"Phạm Nhàn cười khổ, sao vẫn quay lại chỗ này, lắc đầu nói: "Một người rấtkhó thay đổi cả thế giới, không liên quan đến nam hay nữ."Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nhưng trong ba mươi năm qua, những kẻthất bại oanh liệt nhất thiên hạ, những kẻ thất bại tài hoa nhất lại chính là haingười con gái không chịu số phận sắp đặt mà dũng cảm đứng lên, ngươi giảithích thế nào?"Làm sao giải thích được? Phạm Nhàn hoàn toàn không thể giải thích, vì haingười con gái đó một là mẫu thân của mình, một là nhạc mẫu của mình. Thân làcon cái, có thể hoài niệm, có thể cảm khái, có thể oán hận, nhưng không thể giảithích.Y nói: "Thất bại của mẫu thân ta là do người quá nhân từ, thất bại củaTrưởng công chúa là do ả quá đa tình."Hoàng đế Bắc Tề im lặng nhìn y, mỉm cười nói: "Thực ra lý do đơn giảnhơn lời ngươi nói, chỉ là ngươi không dám nói thôi."Đúng vậy, không nói Trưởng công chúa, thất bại của nữ chủ nhân Diệp giađáng sợ khi xưa cũng chẳng phải vì nam nhân đó sao?Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không tiếp tục đề tài này trước mặt cô, nhẹ nhàngnói: "Hôm nay Bệ hạ rời đi, mong trong nước sửa sang triều chính, nâng đỡ dânsinh. Còn việc khác, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.""Trước khi ngươi trở thành Hoàng đế Nam Khánh, đừng bao giờ hy vọngtrẫm sẽ trông cậy vào ngươi." Hoàng đế Bắc Tề nói: "Điều này không liên quantới lòng tin, chỉ liên quan tới lực lượng... Hôm đó, Tứ Cố Kiếm dẫn hai ta đikhắp Đông Di thành, chắc hẳn ngươi hiểu rõ lý do."Phạm Nhàn thở dài: "Hắn dẫn ta đi, nói về quá khứ, tương lai, chiêmngưỡng Đông Di, củng cố tình cảm, chính vì thế.""Đông Di thành không phải Đại Tề của ta, cũng không phải Nam Khánh củangươi. Thành trì này quá đặc biệt, nếu Tứ Cố Kiếm hy vọng sau khi mất vẫn giữđược chất riêng của Đông Di thành..." Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn y: "Chỉ cóthể trông cậy ngươi lên làm Hoàng đế Nam Khánh."Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ngươi nghĩ việc đó có thể xảy ra sao?""Đó cũng chính là điểm khiến trẫm khinh thường ngươi, cứ lưỡng lự, tiếnthoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì."Hoàng đế Bắc Tề quay đi, mỉa mai nói: "Nếu ngươi thực sự là bậc thánhnhân như Trang Tử, không muốn dân chúng lâm vào chiến tranh, thì không thểchỉ làm việc vô ích như bây giờ. Giờ đây ngươi hết sức vá víu nhưng không thểthay đổi cục diện, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục không ai cảm thông, kết cục thêthảm mà ngươi cũng hiểu rõ."Phạm Nhàn lại cười nói: "Xem ra cuối cùng bệ hạ cũng tin tưởng ta có tiềmchất thánh nhân."Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngoài việc miễncưỡng tin ngươi là thánh nhân, trẫm không nghĩ ra lý do khác ngươi lại làmnhững chuyện này."Nếu Phạm Nhàn chỉ coi mình là bề tôi Nam Khánh, một mực giúp NamKhánh thống nhất thiên hạ, thì ngày nay Đông Di thành đã thu phục, y nắm bímật lớn nhất hoàng tộc Bắc Tề, có quá nhiều thứ để lợi dụng.Nhưng y không làm gì cả, chỉ như Tiểu Hoàng đế nói, vất vả khâu vá cheđậy mọi thảm họa trong bóng tối của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai người cùng im lặng, đứng sát vai, chắp tay nhìn biển. Bên cạnh cách đó

không xa, Tư Lý Lý mặc áo vàng nhạt, một tay cầm ô nhỏ xinh xắn, một tay

nhặt vỏ sò dưới bãi biển, không biết có chú ý đến hai người bọn họ hay không.

Đuôi lông mày Phạm Nhàn khẽ nhướn lên, nhớ lại cách đây ba năm ở bờ

biển Đạm Châu, y từng đứng trên ván gỗ cùng Hoàng đế nhìn biển, lúc đó

những con sóng trắng dâng lên từ dưới chân. Hôm nay, y lại đứng vai sát vai với

Hoàng đế Bắc Tề ngắm biển. Chỉ riêng hai lần nhìn biển này đã nói lên rất

nhiều điều. Sau bao nỗ lực trong kiếp sống thứ hai, cuối cùng y cũng có được

sức ảnh hưởng mà người bên ngoài không thể có được ở hai đại quốc Bắc Tề và

Nam Khánh.

Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng, đôi lông mày kiếm thẳng tắp hôm nay

trông đặc biệt bình thản. Trong đôi mắt trong veo, toát lên cảm giác xa cách,

lông mi không dài khép ngang mí mắt.

"Sứ đoàn đã tới Đông Di thành, trẫm phải trở về." Cô đột ngột nhìn về phía

trước, nói: "Trẫm phải thừa nhận, chuyến mạo hiểm nam tiến này không thu

được bất kỳ lợi ích nào, thực sự khiến trẫm rất thất vọng."

"Có gì đâu mà thất vọng, ít nhất ngươi đã không giết ta, thiên hạ vẫn yên

ổn."

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút cảm thông,

giống như đêm điên cuồng ấy, khi chứng kiến cô khóc thút thít. Y biết vị nữ

Hoàng đế với trái tim nam nhi này sống cuộc đời không mấy vui vẻ, khẽ nói:

"Dù là quân chủ Bắc Tề, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật đã định."

Giọng điệu Hoàng đế Bắc Tề hơi sắc bén, nói với ngữ điệu mỉa mai: "Ví dụ

như trẫm là nữ nhân?"

Phạm Nhàn cười khổ, sao vẫn quay lại chỗ này, lắc đầu nói: "Một người rất

khó thay đổi cả thế giới, không liên quan đến nam hay nữ."

Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nhưng trong ba mươi năm qua, những kẻ

thất bại oanh liệt nhất thiên hạ, những kẻ thất bại tài hoa nhất lại chính là hai

người con gái không chịu số phận sắp đặt mà dũng cảm đứng lên, ngươi giải

thích thế nào?"

Làm sao giải thích được? Phạm Nhàn hoàn toàn không thể giải thích, vì hai

người con gái đó một là mẫu thân của mình, một là nhạc mẫu của mình. Thân là

con cái, có thể hoài niệm, có thể cảm khái, có thể oán hận, nhưng không thể giải

thích.

Y nói: "Thất bại của mẫu thân ta là do người quá nhân từ, thất bại của

Trưởng công chúa là do ả quá đa tình."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng nhìn y, mỉm cười nói: "Thực ra lý do đơn giản

hơn lời ngươi nói, chỉ là ngươi không dám nói thôi."

Đúng vậy, không nói Trưởng công chúa, thất bại của nữ chủ nhân Diệp gia

đáng sợ khi xưa cũng chẳng phải vì nam nhân đó sao?

Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không tiếp tục đề tài này trước mặt cô, nhẹ nhàng

nói: "Hôm nay Bệ hạ rời đi, mong trong nước sửa sang triều chính, nâng đỡ dân

sinh. Còn việc khác, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ."

"Trước khi ngươi trở thành Hoàng đế Nam Khánh, đừng bao giờ hy vọng

trẫm sẽ trông cậy vào ngươi." Hoàng đế Bắc Tề nói: "Điều này không liên quan

tới lòng tin, chỉ liên quan tới lực lượng... Hôm đó, Tứ Cố Kiếm dẫn hai ta đi

khắp Đông Di thành, chắc hẳn ngươi hiểu rõ lý do."

Phạm Nhàn thở dài: "Hắn dẫn ta đi, nói về quá khứ, tương lai, chiêm

ngưỡng Đông Di, củng cố tình cảm, chính vì thế."

"Đông Di thành không phải Đại Tề của ta, cũng không phải Nam Khánh của

ngươi. Thành trì này quá đặc biệt, nếu Tứ Cố Kiếm hy vọng sau khi mất vẫn giữ

được chất riêng của Đông Di thành..." Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn y: "Chỉ có

thể trông cậy ngươi lên làm Hoàng đế Nam Khánh."

Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ngươi nghĩ việc đó có thể xảy ra sao?"

"Đó cũng chính là điểm khiến trẫm khinh thường ngươi, cứ lưỡng lự, tiến

thoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì."

Hoàng đế Bắc Tề quay đi, mỉa mai nói: "Nếu ngươi thực sự là bậc thánh

nhân như Trang Tử, không muốn dân chúng lâm vào chiến tranh, thì không thể

chỉ làm việc vô ích như bây giờ. Giờ đây ngươi hết sức vá víu nhưng không thể

thay đổi cục diện, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục không ai cảm thông, kết cục thê

thảm mà ngươi cũng hiểu rõ."

Phạm Nhàn lại cười nói: "Xem ra cuối cùng bệ hạ cũng tin tưởng ta có tiềm

chất thánh nhân."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngoài việc miễn

cưỡng tin ngươi là thánh nhân, trẫm không nghĩ ra lý do khác ngươi lại làm

những chuyện này."

Nếu Phạm Nhàn chỉ coi mình là bề tôi Nam Khánh, một mực giúp Nam

Khánh thống nhất thiên hạ, thì ngày nay Đông Di thành đã thu phục, y nắm bí

mật lớn nhất hoàng tộc Bắc Tề, có quá nhiều thứ để lợi dụng.

Nhưng y không làm gì cả, chỉ như Tiểu Hoàng đế nói, vất vả khâu vá che

đậy mọi thảm họa trong bóng tối của Giám Sát viện.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai người cùng im lặng, đứng sát vai, chắp tay nhìn biển. Bên cạnh cách đókhông xa, Tư Lý Lý mặc áo vàng nhạt, một tay cầm ô nhỏ xinh xắn, một taynhặt vỏ sò dưới bãi biển, không biết có chú ý đến hai người bọn họ hay không.Đuôi lông mày Phạm Nhàn khẽ nhướn lên, nhớ lại cách đây ba năm ở bờbiển Đạm Châu, y từng đứng trên ván gỗ cùng Hoàng đế nhìn biển, lúc đónhững con sóng trắng dâng lên từ dưới chân. Hôm nay, y lại đứng vai sát vai vớiHoàng đế Bắc Tề ngắm biển. Chỉ riêng hai lần nhìn biển này đã nói lên rấtnhiều điều. Sau bao nỗ lực trong kiếp sống thứ hai, cuối cùng y cũng có đượcsức ảnh hưởng mà người bên ngoài không thể có được ở hai đại quốc Bắc Tề vàNam Khánh.Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng, đôi lông mày kiếm thẳng tắp hôm naytrông đặc biệt bình thản. Trong đôi mắt trong veo, toát lên cảm giác xa cách,lông mi không dài khép ngang mí mắt."Sứ đoàn đã tới Đông Di thành, trẫm phải trở về." Cô đột ngột nhìn về phíatrước, nói: "Trẫm phải thừa nhận, chuyến mạo hiểm nam tiến này không thuđược bất kỳ lợi ích nào, thực sự khiến trẫm rất thất vọng.""Có gì đâu mà thất vọng, ít nhất ngươi đã không giết ta, thiên hạ vẫn yênổn."Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút cảm thông,giống như đêm điên cuồng ấy, khi chứng kiến cô khóc thút thít. Y biết vị nữHoàng đế với trái tim nam nhi này sống cuộc đời không mấy vui vẻ, khẽ nói:"Dù là quân chủ Bắc Tề, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật đã định."Giọng điệu Hoàng đế Bắc Tề hơi sắc bén, nói với ngữ điệu mỉa mai: "Ví dụnhư trẫm là nữ nhân?"Phạm Nhàn cười khổ, sao vẫn quay lại chỗ này, lắc đầu nói: "Một người rấtkhó thay đổi cả thế giới, không liên quan đến nam hay nữ."Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nhưng trong ba mươi năm qua, những kẻthất bại oanh liệt nhất thiên hạ, những kẻ thất bại tài hoa nhất lại chính là haingười con gái không chịu số phận sắp đặt mà dũng cảm đứng lên, ngươi giảithích thế nào?"Làm sao giải thích được? Phạm Nhàn hoàn toàn không thể giải thích, vì haingười con gái đó một là mẫu thân của mình, một là nhạc mẫu của mình. Thân làcon cái, có thể hoài niệm, có thể cảm khái, có thể oán hận, nhưng không thể giảithích.Y nói: "Thất bại của mẫu thân ta là do người quá nhân từ, thất bại củaTrưởng công chúa là do ả quá đa tình."Hoàng đế Bắc Tề im lặng nhìn y, mỉm cười nói: "Thực ra lý do đơn giảnhơn lời ngươi nói, chỉ là ngươi không dám nói thôi."Đúng vậy, không nói Trưởng công chúa, thất bại của nữ chủ nhân Diệp giađáng sợ khi xưa cũng chẳng phải vì nam nhân đó sao?Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không tiếp tục đề tài này trước mặt cô, nhẹ nhàngnói: "Hôm nay Bệ hạ rời đi, mong trong nước sửa sang triều chính, nâng đỡ dânsinh. Còn việc khác, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.""Trước khi ngươi trở thành Hoàng đế Nam Khánh, đừng bao giờ hy vọngtrẫm sẽ trông cậy vào ngươi." Hoàng đế Bắc Tề nói: "Điều này không liên quantới lòng tin, chỉ liên quan tới lực lượng... Hôm đó, Tứ Cố Kiếm dẫn hai ta đikhắp Đông Di thành, chắc hẳn ngươi hiểu rõ lý do."Phạm Nhàn thở dài: "Hắn dẫn ta đi, nói về quá khứ, tương lai, chiêmngưỡng Đông Di, củng cố tình cảm, chính vì thế.""Đông Di thành không phải Đại Tề của ta, cũng không phải Nam Khánh củangươi. Thành trì này quá đặc biệt, nếu Tứ Cố Kiếm hy vọng sau khi mất vẫn giữđược chất riêng của Đông Di thành..." Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn y: "Chỉ cóthể trông cậy ngươi lên làm Hoàng đế Nam Khánh."Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ngươi nghĩ việc đó có thể xảy ra sao?""Đó cũng chính là điểm khiến trẫm khinh thường ngươi, cứ lưỡng lự, tiếnthoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì."Hoàng đế Bắc Tề quay đi, mỉa mai nói: "Nếu ngươi thực sự là bậc thánhnhân như Trang Tử, không muốn dân chúng lâm vào chiến tranh, thì không thểchỉ làm việc vô ích như bây giờ. Giờ đây ngươi hết sức vá víu nhưng không thểthay đổi cục diện, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục không ai cảm thông, kết cục thêthảm mà ngươi cũng hiểu rõ."Phạm Nhàn lại cười nói: "Xem ra cuối cùng bệ hạ cũng tin tưởng ta có tiềmchất thánh nhân."Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngoài việc miễncưỡng tin ngươi là thánh nhân, trẫm không nghĩ ra lý do khác ngươi lại làmnhững chuyện này."Nếu Phạm Nhàn chỉ coi mình là bề tôi Nam Khánh, một mực giúp NamKhánh thống nhất thiên hạ, thì ngày nay Đông Di thành đã thu phục, y nắm bímật lớn nhất hoàng tộc Bắc Tề, có quá nhiều thứ để lợi dụng.Nhưng y không làm gì cả, chỉ như Tiểu Hoàng đế nói, vất vả khâu vá cheđậy mọi thảm họa trong bóng tối của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1641: Sóng rút lui 2