Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1642: Sóng rút lui 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhànhơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đờinày có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?""Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọngnhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót làquan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giếtta cũng không thể giết ta.""Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươicó Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.Phạm Nhàn cười nói: "Bệ hạ cũng chẳng hề kính sợ Thần Miếu." Rồi y imbặt, không giải thích thêm. Hoàng đế lão tử e ngại Ngũ Trúc thúc, đâu cần đểnhững người Bắc Tề này biết."Trẫm có nghi vấn về câu nói trước đó của ngươi." Gió biển phất qua trênkhuôn mặt kiên cường của Hoàng đế Bắc Tề, không thổi bay lọn tóc không tồntại, cũng chẳng khiến cô sinh ra chút yếu đuối, "Ngươi cho rằng bản thân sốngsót mới quan trọng nhất, vậy nếu so sánh với Thần quận chúa, ngươi vẫn chorằng mình quan trọng hơn sao?"Phạm Nhàn im lặng, trước mắt hiện lên bức bình phong, tranh vẽ, thần thoạicổ đại, cô gái áo trắng dưới gầm bàn gặm đùi gà, tuyết trên Thương Sơn, thuốcthời tân hôn, tiếng khóc trong xe ngựa, sự im lặng thường nhật, đột nhiên tronglòng dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:"Mạng sống của nàng ấy chắc chắn quan trọng hơn của ta.""Phạm Thượng thư?""Có.""Con gái ngươi?""Không rõ lắm.""Tiểu sư cô Phạm gia?""Có."o O o"Trần Bình Bình?"Sau một hồi im lặng thật lâu, Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng đế BắcTề bật cười, nhìn y nói: "Ngươi thật kỳ lạ, có thể bảo vệ một người già què quặtnhư vậy, nhưng lại không có can đảm hy sinh cho con cái mình.""Chúng còn nhỏ." Ánh mắt Phạm Nhàn có phần trống rỗng, "Tình cảmngoài huyết thống còn cần thời gian để hun đúc."Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: "Như vậy, cho dù trẫm sinhcon với ngươi, cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ngươi."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, chúng ta rất giống nhau,lạnh lùng, vô tình, chỉ khác là ngươi là nữ, còn ta là nam.""Vô tình? Lời nói trước đó của ngươi suýt khiến trẫm tưởng ngươi là thánhnhân lòng mang thiên hạ?""Tứ Cố Kiếm có nói qua không, thánh nhân vô tình?""Hắn chưa từng nói.""Ta không muốn tranh luận điều này."Đột nhiên Tiểu Hoàng đế nhìn y, nói: "Ngươi là nam nhân đầu tiên cũng làcuối cùng của trẫm. Mặc dù trẫm không thích cảm giác đó lắm, nhưng trẫmcũng không ngại sinh con cho ngươi."“Ta sẽ không để ý.” Phạm Nhàn nở nụ cười có phần bí ẩn, nói: "Trong ba ýnguyện lớn nhất đời ta, có một là muốn có rất nhiều con. "Bỗng nhiên y chuyển đề tài: "Nhưng chuyện nam nhân cuối cùng thì đừngnói nữa. Bệ hạ là Hoàng đế, gọi là đã nếm trải rồi, ta dám cá, sau này bệ hạ lớnlên, nắm chặt triều đình Bắc Tề, trong hậu cung ở Thượng Kinh thành chắcchắn sẽ xuất hiện nhiều cặn bã. "Hoàng đế Bắc Tề không hiểu trò cười đó, nhưng cũng đoán ra ý tứ, sắc mặthơi tái đi, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởngtrẫm cũng là loại sắc quỷ như ngươi hay sao?”Phạm Nhàn nhún vai, nói: “Ai biết được chứ? Niềm vui nam nữ, ai màchẳng thích. Còn việc sinh con, mùa hạ năm ấy ở miếu cổ, ngươi không có thai,lần này cũng khó nói trước được.”"Trẫm không thích nam nhân!" Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y.Lúc ấy, Tư Lý Lý vẫn im lặng bên cạnh bỗng đi tới, đứng cạnh hai người,nét mặt nhu thuận, không nói lời nào.Tiểu Hoàng đế ôm eo Tư Lý Lý, nhìn Phạm Nhàn nói: "Trẫm thích nữ nhân,đây là nữ nhân của trẫm.""Chuyện này cũng không làm ta sợ, bệ hạ không biết đấy thôi, ngày xưa tarất kính trọng hai nam nhân, một họ Trương, một họ Thái, cả hai đều thích namgiới."Phạm Nhàn nhún vai, nhìn hai người nữ nhân với khí chất cách hoàn toànkhác nhau, bỗng có trong lòng hơi động, vươn tay lên, cực kỳ nhanh chóng vuốtqua cằm hai người, ngón tay khẽ chạm, thì thầm:"Các nàng đều là nữ nhân của ta, thế là đủ rồi."Tiểu Hoàng đế cau mày, dường như rất khó chịu với hành động khinh bạcbên bờ biển lúc này, hơi tức giận nói: "Đừng quá đáng. Trẫm...""Trẫm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói trước mặt ta không thích namnhân, ta sẽ tin sao?" Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, nói: "Đóng kịch hai mươi nămrồi, ngươi cũng vất vả lắm rồi, trước mặt ta khỏi cần diễn nữa.""Ta không thích nam nhân." Tiểu Hoàng đế lặng lẽ nhìn y: "Trẫm chọnngươi chỉ vì ngươi đẹp đẽ, đẹp đẽ hơn cả nữ nhân."Nghe vậy, Phạm Nhàn thất bại, thất bại ê chề.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhàn

hơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đời

này có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."

Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?"

"Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọng

nhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót là

quan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giết

ta cũng không thể giết ta."

"Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươi

có Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.

Phạm Nhàn cười nói: "Bệ hạ cũng chẳng hề kính sợ Thần Miếu." Rồi y im

bặt, không giải thích thêm. Hoàng đế lão tử e ngại Ngũ Trúc thúc, đâu cần để

những người Bắc Tề này biết.

"Trẫm có nghi vấn về câu nói trước đó của ngươi." Gió biển phất qua trên

khuôn mặt kiên cường của Hoàng đế Bắc Tề, không thổi bay lọn tóc không tồn

tại, cũng chẳng khiến cô sinh ra chút yếu đuối, "Ngươi cho rằng bản thân sống

sót mới quan trọng nhất, vậy nếu so sánh với Thần quận chúa, ngươi vẫn cho

rằng mình quan trọng hơn sao?"

Phạm Nhàn im lặng, trước mắt hiện lên bức bình phong, tranh vẽ, thần thoại

cổ đại, cô gái áo trắng dưới gầm bàn gặm đùi gà, tuyết trên Thương Sơn, thuốc

thời tân hôn, tiếng khóc trong xe ngựa, sự im lặng thường nhật, đột nhiên trong

lòng dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

"Mạng sống của nàng ấy chắc chắn quan trọng hơn của ta."

"Phạm Thượng thư?"

"Có."

"Con gái ngươi?"

"Không rõ lắm."

"Tiểu sư cô Phạm gia?"

"Có."

o O o

"Trần Bình Bình?"

Sau một hồi im lặng thật lâu, Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng đế Bắc

Tề bật cười, nhìn y nói: "Ngươi thật kỳ lạ, có thể bảo vệ một người già què quặt

như vậy, nhưng lại không có can đảm hy sinh cho con cái mình."

"Chúng còn nhỏ." Ánh mắt Phạm Nhàn có phần trống rỗng, "Tình cảm

ngoài huyết thống còn cần thời gian để hun đúc."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: "Như vậy, cho dù trẫm sinh

con với ngươi, cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ngươi."

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, chúng ta rất giống nhau,

lạnh lùng, vô tình, chỉ khác là ngươi là nữ, còn ta là nam."

"Vô tình? Lời nói trước đó của ngươi suýt khiến trẫm tưởng ngươi là thánh

nhân lòng mang thiên hạ?"

"Tứ Cố Kiếm có nói qua không, thánh nhân vô tình?"

"Hắn chưa từng nói."

"Ta không muốn tranh luận điều này."

Đột nhiên Tiểu Hoàng đế nhìn y, nói: "Ngươi là nam nhân đầu tiên cũng là

cuối cùng của trẫm. Mặc dù trẫm không thích cảm giác đó lắm, nhưng trẫm

cũng không ngại sinh con cho ngươi."

“Ta sẽ không để ý.” Phạm Nhàn nở nụ cười có phần bí ẩn, nói: "Trong ba ý

nguyện lớn nhất đời ta, có một là muốn có rất nhiều con. "

Bỗng nhiên y chuyển đề tài: "Nhưng chuyện nam nhân cuối cùng thì đừng

nói nữa. Bệ hạ là Hoàng đế, gọi là đã nếm trải rồi, ta dám cá, sau này bệ hạ lớn

lên, nắm chặt triều đình Bắc Tề, trong hậu cung ở Thượng Kinh thành chắc

chắn sẽ xuất hiện nhiều cặn bã. "

Hoàng đế Bắc Tề không hiểu trò cười đó, nhưng cũng đoán ra ý tứ, sắc mặt

hơi tái đi, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng

trẫm cũng là loại sắc quỷ như ngươi hay sao?”

Phạm Nhàn nhún vai, nói: “Ai biết được chứ? Niềm vui nam nữ, ai mà

chẳng thích. Còn việc sinh con, mùa hạ năm ấy ở miếu cổ, ngươi không có thai,

lần này cũng khó nói trước được.”

"Trẫm không thích nam nhân!" Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y.

Lúc ấy, Tư Lý Lý vẫn im lặng bên cạnh bỗng đi tới, đứng cạnh hai người,

nét mặt nhu thuận, không nói lời nào.

Tiểu Hoàng đế ôm eo Tư Lý Lý, nhìn Phạm Nhàn nói: "Trẫm thích nữ nhân,

đây là nữ nhân của trẫm."

"Chuyện này cũng không làm ta sợ, bệ hạ không biết đấy thôi, ngày xưa ta

rất kính trọng hai nam nhân, một họ Trương, một họ Thái, cả hai đều thích nam

giới."

Phạm Nhàn nhún vai, nhìn hai người nữ nhân với khí chất cách hoàn toàn

khác nhau, bỗng có trong lòng hơi động, vươn tay lên, cực kỳ nhanh chóng vuốt

qua cằm hai người, ngón tay khẽ chạm, thì thầm:

"Các nàng đều là nữ nhân của ta, thế là đủ rồi."

Tiểu Hoàng đế cau mày, dường như rất khó chịu với hành động khinh bạc

bên bờ biển lúc này, hơi tức giận nói: "Đừng quá đáng. Trẫm..."

"Trẫm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói trước mặt ta không thích nam

nhân, ta sẽ tin sao?" Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, nói: "Đóng kịch hai mươi năm

rồi, ngươi cũng vất vả lắm rồi, trước mặt ta khỏi cần diễn nữa."

"Ta không thích nam nhân." Tiểu Hoàng đế lặng lẽ nhìn y: "Trẫm chọn

ngươi chỉ vì ngươi đẹp đẽ, đẹp đẽ hơn cả nữ nhân."

Nghe vậy, Phạm Nhàn thất bại, thất bại ê chề.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhànhơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đờinày có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?""Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọngnhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót làquan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giếtta cũng không thể giết ta.""Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươicó Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.Phạm Nhàn cười nói: "Bệ hạ cũng chẳng hề kính sợ Thần Miếu." Rồi y imbặt, không giải thích thêm. Hoàng đế lão tử e ngại Ngũ Trúc thúc, đâu cần đểnhững người Bắc Tề này biết."Trẫm có nghi vấn về câu nói trước đó của ngươi." Gió biển phất qua trênkhuôn mặt kiên cường của Hoàng đế Bắc Tề, không thổi bay lọn tóc không tồntại, cũng chẳng khiến cô sinh ra chút yếu đuối, "Ngươi cho rằng bản thân sốngsót mới quan trọng nhất, vậy nếu so sánh với Thần quận chúa, ngươi vẫn chorằng mình quan trọng hơn sao?"Phạm Nhàn im lặng, trước mắt hiện lên bức bình phong, tranh vẽ, thần thoạicổ đại, cô gái áo trắng dưới gầm bàn gặm đùi gà, tuyết trên Thương Sơn, thuốcthời tân hôn, tiếng khóc trong xe ngựa, sự im lặng thường nhật, đột nhiên tronglòng dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:"Mạng sống của nàng ấy chắc chắn quan trọng hơn của ta.""Phạm Thượng thư?""Có.""Con gái ngươi?""Không rõ lắm.""Tiểu sư cô Phạm gia?""Có."o O o"Trần Bình Bình?"Sau một hồi im lặng thật lâu, Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng đế BắcTề bật cười, nhìn y nói: "Ngươi thật kỳ lạ, có thể bảo vệ một người già què quặtnhư vậy, nhưng lại không có can đảm hy sinh cho con cái mình.""Chúng còn nhỏ." Ánh mắt Phạm Nhàn có phần trống rỗng, "Tình cảmngoài huyết thống còn cần thời gian để hun đúc."Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: "Như vậy, cho dù trẫm sinhcon với ngươi, cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ngươi."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, chúng ta rất giống nhau,lạnh lùng, vô tình, chỉ khác là ngươi là nữ, còn ta là nam.""Vô tình? Lời nói trước đó của ngươi suýt khiến trẫm tưởng ngươi là thánhnhân lòng mang thiên hạ?""Tứ Cố Kiếm có nói qua không, thánh nhân vô tình?""Hắn chưa từng nói.""Ta không muốn tranh luận điều này."Đột nhiên Tiểu Hoàng đế nhìn y, nói: "Ngươi là nam nhân đầu tiên cũng làcuối cùng của trẫm. Mặc dù trẫm không thích cảm giác đó lắm, nhưng trẫmcũng không ngại sinh con cho ngươi."“Ta sẽ không để ý.” Phạm Nhàn nở nụ cười có phần bí ẩn, nói: "Trong ba ýnguyện lớn nhất đời ta, có một là muốn có rất nhiều con. "Bỗng nhiên y chuyển đề tài: "Nhưng chuyện nam nhân cuối cùng thì đừngnói nữa. Bệ hạ là Hoàng đế, gọi là đã nếm trải rồi, ta dám cá, sau này bệ hạ lớnlên, nắm chặt triều đình Bắc Tề, trong hậu cung ở Thượng Kinh thành chắcchắn sẽ xuất hiện nhiều cặn bã. "Hoàng đế Bắc Tề không hiểu trò cười đó, nhưng cũng đoán ra ý tứ, sắc mặthơi tái đi, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởngtrẫm cũng là loại sắc quỷ như ngươi hay sao?”Phạm Nhàn nhún vai, nói: “Ai biết được chứ? Niềm vui nam nữ, ai màchẳng thích. Còn việc sinh con, mùa hạ năm ấy ở miếu cổ, ngươi không có thai,lần này cũng khó nói trước được.”"Trẫm không thích nam nhân!" Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y.Lúc ấy, Tư Lý Lý vẫn im lặng bên cạnh bỗng đi tới, đứng cạnh hai người,nét mặt nhu thuận, không nói lời nào.Tiểu Hoàng đế ôm eo Tư Lý Lý, nhìn Phạm Nhàn nói: "Trẫm thích nữ nhân,đây là nữ nhân của trẫm.""Chuyện này cũng không làm ta sợ, bệ hạ không biết đấy thôi, ngày xưa tarất kính trọng hai nam nhân, một họ Trương, một họ Thái, cả hai đều thích namgiới."Phạm Nhàn nhún vai, nhìn hai người nữ nhân với khí chất cách hoàn toànkhác nhau, bỗng có trong lòng hơi động, vươn tay lên, cực kỳ nhanh chóng vuốtqua cằm hai người, ngón tay khẽ chạm, thì thầm:"Các nàng đều là nữ nhân của ta, thế là đủ rồi."Tiểu Hoàng đế cau mày, dường như rất khó chịu với hành động khinh bạcbên bờ biển lúc này, hơi tức giận nói: "Đừng quá đáng. Trẫm...""Trẫm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói trước mặt ta không thích namnhân, ta sẽ tin sao?" Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, nói: "Đóng kịch hai mươi nămrồi, ngươi cũng vất vả lắm rồi, trước mặt ta khỏi cần diễn nữa.""Ta không thích nam nhân." Tiểu Hoàng đế lặng lẽ nhìn y: "Trẫm chọnngươi chỉ vì ngươi đẹp đẽ, đẹp đẽ hơn cả nữ nhân."Nghe vậy, Phạm Nhàn thất bại, thất bại ê chề.

Chương 1642: Sóng rút lui 3