Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1643: Sóng rút lui 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười nói: "Đương nhiên ngoài nhan sắc tuyệt mỹ,ngươi còn có nhiều ưu điểm khác... Trẫm từng nói, chọn ngươi ngày đó vì lý dogì, Đóa Đóa chắc cũng đã cảm ơn ngươi vì đã thay nữ nhân trong cung tạo nênđời sau, nhưng..." Cô nhíu mày, nói: "Trẫm vẫn không hiểu, làm sao ngươi pháthiện ra bí mật của trẫm."Tư Lý Lý nép mình bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, mở đôi mắt to tròn nhìnPhạm Nhàn, chắc trong lòng cũng rất tò mò về chuyện này."Trong ngôi miếu cổ có mùi hương kim quế, sau này ta mới biết được ở chỗVương phi, loại kim quế đó chỉ trồng trên núi phía sau hoàng cung, cả thiên hạchỉ có bệ hạ dùng loại hương này." Phạm Nhàn nhẹ giọng kể lại câu chuyện.Nhưng Hoàng đế Bắc Tề càng nhíu mày sâu hơn, cô không thể tin chỉ mộtchút hương thoang thoảng đã tiết lộ bí mật của mình."Đương nhiên, bệ hạ cũng quá mê cuốn Thạch Đầu Ký." Khóe môi PhạmNhàn nhếch lên nói: "Câu chuyện Bảo Đại là một trong những cách tốt nhất đểphân biệt giới tính.""Trẫm vẫn không tin." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Đó là bí mật lớn laocỡ nào, làm sao ngươi chỉ dựa vào hai điểm đó mà suy đoán theo hướng này?Trẫm thừa nhận ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng..."Lời còn chưa dứt, Phạm Nhàn đã hiểu ý của cô, bất kỳ việc tìm hiểu bí mậtnào cũng cần một lời dẫn dắt, còn chuyện chưa từng ai dám nghĩ tới, tất nhiêncũng chẳng ai nghi ngờ. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn không hiểu, làm saoPhạm Nhàn dám nghĩ theo hướng đó.Y đứng bên bờ biển, cười rất vui sướng, tiếng cười vang xa theo sóng biển."Các ngươi có biết Chúc Anh Đài là ai không? Tình nhân của ShakeSpeare?Mộc Uyển Thanh? Quán cà phê Hoàng Tử? Nữ giáo chủ mang thai? Cậu ấm côchiêu?" Phạm Nhàn nhìn hai nữ nhân bên cạnh, to tiếng nói: "Đó là Bắc ChânHy, ta thích nhất đấy!"Một tràng cười lớn kết thúc, Phạm Nhàn đứng bên bờ biển, chợt cảm thấykhoan khoái khắp người.Thiên phú về võ đạo của y không bằng Hải Đường và Thập Tam, về mưu kếkhông bằng Hoàng đế lão tử, không giỏi bồi dưỡng môn đồ như nhạc phụ, vềâm mưu không bằng Bình Bình, thậm chí kém xa so với Băng Vân, không nhưphụ thân biết nhịn nhục, không nhìn nhận bản thân rõ ràng như Tiểu Hoàng đế,không như Tứ Cố Kiếm coi mọi thứ như kiến cỏ...Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi, Phạm Nhàn không đáng kể gì, chỉcó thể dựa vào chăm chỉ của bản thân. Nhưng kiếp này, y sống nổi bật như vậylà vì mẫu thân đã từng đến thế giới này, và y cũng thế, cũng có kiến thức màngười đời không có.Đó là nguồn gốc lòng dũng cảm và niềm tin của y.o O oLang Đào đứng trên một cây xanh lớn ven biển, ngón chân đạp nhẹ trên táncây, theo gió biển nhẹ nhàng lơ lửng, bên cạnh hai thanh loan đao leng keng.Hắn nhắm mắt yên lặng nhìn bờ biển, không nghe rõ bệ hạ và Phạm Nhàn nóigì, nhưng nghe thấy những tiếng cười thoải mái thậm chí ngạo mạn của PhạmNhàn.Ba người bên bờ biển biết, không chỉ có Lang Đào, có thể còn những nhânvật lợi hại khác đang bí mật quan sát cuộc nói chuyện này. Nhưng họ không lolắng, vì họ đối diện với biển cả bao la, trên ấy không một bóng người.Tay Phạm Nhàn cầm lấy tay Hoàng đế Bắc Tề, lại nắm lấy bàn tay Tư LýLý, bình tĩnh nói: "Dù ai trong các ngươi mang thai, đừng quên báo cho ngườicha là ta một tiếng."Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lập tức u ám xuống, liếc nhìn Tư Lý Lýmột cái. Tư Lý Lý thoáng chốc biến sắc, trong lòng tuy không hề sợ hãi nhưnggương mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, nếu nhìn từ phía sau, thì thấy Tư Lý Lýdựa vào bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, còn Phạm Nhàn thì đứng bên kia, ba bóngngười trên nền biển xanh thăm thẳm, không hề tạo cảm giác nhỏ bé, trái lại, lạicó phần ấm áp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ .Đêm đó, một đội hộ vệ cẩn mật, không có bất kỳ dấu hiệu gì rời khỏi ĐôngDi thành. Ngoài những nhân vật cấp cao, không ai biết rằng trong đội ngũ ấy cóHoàng đế Bắc Tề và Lý quý phi.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đã dũng cảm đếnĐông Di thành, hy vọng tìm kiếm cơ hội chiến thắng cuối cùng cho quốc giacủa mình. Nhưng cuối cùng, người chỉ thu hoạch được những lời lẽ không mặnkhông nhạt của Phạm Nhàn, trở về trong sầu não.Đối với một nữ nhân - dù bản thân tự nhận mình thích nữ nhân - trong cuộcđời đầy bất trắc của một đấng quân vương, có được một đêm thế này, một vùngbiển đẹp đến não lòng như vậy, chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong phầnđời còn lại của cô.Có được điều đó, với cô thực đã quá đủ, chẳng lẽ không phải sao? KhiHoàng đế Bắc Tề ngắm nhìn Đông Di thành trong ánh hoàng hôn từ cửa sổ xengựa, trong lòng người liệu có đang nghĩ về tương lai của Bắc Tề, hay là vềnam nhân kia?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười nói: "Đương nhiên ngoài nhan sắc tuyệt mỹ,ngươi còn có nhiều ưu điểm khác... Trẫm từng nói, chọn ngươi ngày đó vì lý dogì, Đóa Đóa chắc cũng đã cảm ơn ngươi vì đã thay nữ nhân trong cung tạo nênđời sau, nhưng..." Cô nhíu mày, nói: "Trẫm vẫn không hiểu, làm sao ngươi pháthiện ra bí mật của trẫm."Tư Lý Lý nép mình bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, mở đôi mắt to tròn nhìnPhạm Nhàn, chắc trong lòng cũng rất tò mò về chuyện này."Trong ngôi miếu cổ có mùi hương kim quế, sau này ta mới biết được ở chỗVương phi, loại kim quế đó chỉ trồng trên núi phía sau hoàng cung, cả thiên hạchỉ có bệ hạ dùng loại hương này." Phạm Nhàn nhẹ giọng kể lại câu chuyện.Nhưng Hoàng đế Bắc Tề càng nhíu mày sâu hơn, cô không thể tin chỉ mộtchút hương thoang thoảng đã tiết lộ bí mật của mình."Đương nhiên, bệ hạ cũng quá mê cuốn Thạch Đầu Ký." Khóe môi PhạmNhàn nhếch lên nói: "Câu chuyện Bảo Đại là một trong những cách tốt nhất đểphân biệt giới tính.""Trẫm vẫn không tin." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Đó là bí mật lớn laocỡ nào, làm sao ngươi chỉ dựa vào hai điểm đó mà suy đoán theo hướng này?Trẫm thừa nhận ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng..."Lời còn chưa dứt, Phạm Nhàn đã hiểu ý của cô, bất kỳ việc tìm hiểu bí mậtnào cũng cần một lời dẫn dắt, còn chuyện chưa từng ai dám nghĩ tới, tất nhiêncũng chẳng ai nghi ngờ. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn không hiểu, làm saoPhạm Nhàn dám nghĩ theo hướng đó.Y đứng bên bờ biển, cười rất vui sướng, tiếng cười vang xa theo sóng biển."Các ngươi có biết Chúc Anh Đài là ai không? Tình nhân của ShakeSpeare?Mộc Uyển Thanh? Quán cà phê Hoàng Tử? Nữ giáo chủ mang thai? Cậu ấm côchiêu?" Phạm Nhàn nhìn hai nữ nhân bên cạnh, to tiếng nói: "Đó là Bắc ChânHy, ta thích nhất đấy!"Một tràng cười lớn kết thúc, Phạm Nhàn đứng bên bờ biển, chợt cảm thấykhoan khoái khắp người.Thiên phú về võ đạo của y không bằng Hải Đường và Thập Tam, về mưu kếkhông bằng Hoàng đế lão tử, không giỏi bồi dưỡng môn đồ như nhạc phụ, vềâm mưu không bằng Bình Bình, thậm chí kém xa so với Băng Vân, không nhưphụ thân biết nhịn nhục, không nhìn nhận bản thân rõ ràng như Tiểu Hoàng đế,không như Tứ Cố Kiếm coi mọi thứ như kiến cỏ...Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi, Phạm Nhàn không đáng kể gì, chỉcó thể dựa vào chăm chỉ của bản thân. Nhưng kiếp này, y sống nổi bật như vậylà vì mẫu thân đã từng đến thế giới này, và y cũng thế, cũng có kiến thức màngười đời không có.Đó là nguồn gốc lòng dũng cảm và niềm tin của y.o O oLang Đào đứng trên một cây xanh lớn ven biển, ngón chân đạp nhẹ trên táncây, theo gió biển nhẹ nhàng lơ lửng, bên cạnh hai thanh loan đao leng keng.Hắn nhắm mắt yên lặng nhìn bờ biển, không nghe rõ bệ hạ và Phạm Nhàn nóigì, nhưng nghe thấy những tiếng cười thoải mái thậm chí ngạo mạn của PhạmNhàn.Ba người bên bờ biển biết, không chỉ có Lang Đào, có thể còn những nhânvật lợi hại khác đang bí mật quan sát cuộc nói chuyện này. Nhưng họ không lolắng, vì họ đối diện với biển cả bao la, trên ấy không một bóng người.Tay Phạm Nhàn cầm lấy tay Hoàng đế Bắc Tề, lại nắm lấy bàn tay Tư LýLý, bình tĩnh nói: "Dù ai trong các ngươi mang thai, đừng quên báo cho ngườicha là ta một tiếng."Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lập tức u ám xuống, liếc nhìn Tư Lý Lýmột cái. Tư Lý Lý thoáng chốc biến sắc, trong lòng tuy không hề sợ hãi nhưnggương mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, nếu nhìn từ phía sau, thì thấy Tư Lý Lýdựa vào bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, còn Phạm Nhàn thì đứng bên kia, ba bóngngười trên nền biển xanh thăm thẳm, không hề tạo cảm giác nhỏ bé, trái lại, lạicó phần ấm áp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ .Đêm đó, một đội hộ vệ cẩn mật, không có bất kỳ dấu hiệu gì rời khỏi ĐôngDi thành. Ngoài những nhân vật cấp cao, không ai biết rằng trong đội ngũ ấy cóHoàng đế Bắc Tề và Lý quý phi.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đã dũng cảm đếnĐông Di thành, hy vọng tìm kiếm cơ hội chiến thắng cuối cùng cho quốc giacủa mình. Nhưng cuối cùng, người chỉ thu hoạch được những lời lẽ không mặnkhông nhạt của Phạm Nhàn, trở về trong sầu não.Đối với một nữ nhân - dù bản thân tự nhận mình thích nữ nhân - trong cuộcđời đầy bất trắc của một đấng quân vương, có được một đêm thế này, một vùngbiển đẹp đến não lòng như vậy, chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong phầnđời còn lại của cô.Có được điều đó, với cô thực đã quá đủ, chẳng lẽ không phải sao? KhiHoàng đế Bắc Tề ngắm nhìn Đông Di thành trong ánh hoàng hôn từ cửa sổ xengựa, trong lòng người liệu có đang nghĩ về tương lai của Bắc Tề, hay là vềnam nhân kia?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười nói: "Đương nhiên ngoài nhan sắc tuyệt mỹ,ngươi còn có nhiều ưu điểm khác... Trẫm từng nói, chọn ngươi ngày đó vì lý dogì, Đóa Đóa chắc cũng đã cảm ơn ngươi vì đã thay nữ nhân trong cung tạo nênđời sau, nhưng..." Cô nhíu mày, nói: "Trẫm vẫn không hiểu, làm sao ngươi pháthiện ra bí mật của trẫm."Tư Lý Lý nép mình bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, mở đôi mắt to tròn nhìnPhạm Nhàn, chắc trong lòng cũng rất tò mò về chuyện này."Trong ngôi miếu cổ có mùi hương kim quế, sau này ta mới biết được ở chỗVương phi, loại kim quế đó chỉ trồng trên núi phía sau hoàng cung, cả thiên hạchỉ có bệ hạ dùng loại hương này." Phạm Nhàn nhẹ giọng kể lại câu chuyện.Nhưng Hoàng đế Bắc Tề càng nhíu mày sâu hơn, cô không thể tin chỉ mộtchút hương thoang thoảng đã tiết lộ bí mật của mình."Đương nhiên, bệ hạ cũng quá mê cuốn Thạch Đầu Ký." Khóe môi PhạmNhàn nhếch lên nói: "Câu chuyện Bảo Đại là một trong những cách tốt nhất đểphân biệt giới tính.""Trẫm vẫn không tin." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Đó là bí mật lớn laocỡ nào, làm sao ngươi chỉ dựa vào hai điểm đó mà suy đoán theo hướng này?Trẫm thừa nhận ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng..."Lời còn chưa dứt, Phạm Nhàn đã hiểu ý của cô, bất kỳ việc tìm hiểu bí mậtnào cũng cần một lời dẫn dắt, còn chuyện chưa từng ai dám nghĩ tới, tất nhiêncũng chẳng ai nghi ngờ. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn không hiểu, làm saoPhạm Nhàn dám nghĩ theo hướng đó.Y đứng bên bờ biển, cười rất vui sướng, tiếng cười vang xa theo sóng biển."Các ngươi có biết Chúc Anh Đài là ai không? Tình nhân của ShakeSpeare?Mộc Uyển Thanh? Quán cà phê Hoàng Tử? Nữ giáo chủ mang thai? Cậu ấm côchiêu?" Phạm Nhàn nhìn hai nữ nhân bên cạnh, to tiếng nói: "Đó là Bắc ChânHy, ta thích nhất đấy!"Một tràng cười lớn kết thúc, Phạm Nhàn đứng bên bờ biển, chợt cảm thấykhoan khoái khắp người.Thiên phú về võ đạo của y không bằng Hải Đường và Thập Tam, về mưu kếkhông bằng Hoàng đế lão tử, không giỏi bồi dưỡng môn đồ như nhạc phụ, vềâm mưu không bằng Bình Bình, thậm chí kém xa so với Băng Vân, không nhưphụ thân biết nhịn nhục, không nhìn nhận bản thân rõ ràng như Tiểu Hoàng đế,không như Tứ Cố Kiếm coi mọi thứ như kiến cỏ...Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi, Phạm Nhàn không đáng kể gì, chỉcó thể dựa vào chăm chỉ của bản thân. Nhưng kiếp này, y sống nổi bật như vậylà vì mẫu thân đã từng đến thế giới này, và y cũng thế, cũng có kiến thức màngười đời không có.Đó là nguồn gốc lòng dũng cảm và niềm tin của y.o O oLang Đào đứng trên một cây xanh lớn ven biển, ngón chân đạp nhẹ trên táncây, theo gió biển nhẹ nhàng lơ lửng, bên cạnh hai thanh loan đao leng keng.Hắn nhắm mắt yên lặng nhìn bờ biển, không nghe rõ bệ hạ và Phạm Nhàn nóigì, nhưng nghe thấy những tiếng cười thoải mái thậm chí ngạo mạn của PhạmNhàn.Ba người bên bờ biển biết, không chỉ có Lang Đào, có thể còn những nhânvật lợi hại khác đang bí mật quan sát cuộc nói chuyện này. Nhưng họ không lolắng, vì họ đối diện với biển cả bao la, trên ấy không một bóng người.Tay Phạm Nhàn cầm lấy tay Hoàng đế Bắc Tề, lại nắm lấy bàn tay Tư LýLý, bình tĩnh nói: "Dù ai trong các ngươi mang thai, đừng quên báo cho ngườicha là ta một tiếng."Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lập tức u ám xuống, liếc nhìn Tư Lý Lýmột cái. Tư Lý Lý thoáng chốc biến sắc, trong lòng tuy không hề sợ hãi nhưnggương mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, nếu nhìn từ phía sau, thì thấy Tư Lý Lýdựa vào bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, còn Phạm Nhàn thì đứng bên kia, ba bóngngười trên nền biển xanh thăm thẳm, không hề tạo cảm giác nhỏ bé, trái lại, lạicó phần ấm áp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ .Đêm đó, một đội hộ vệ cẩn mật, không có bất kỳ dấu hiệu gì rời khỏi ĐôngDi thành. Ngoài những nhân vật cấp cao, không ai biết rằng trong đội ngũ ấy cóHoàng đế Bắc Tề và Lý quý phi.Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đã dũng cảm đếnĐông Di thành, hy vọng tìm kiếm cơ hội chiến thắng cuối cùng cho quốc giacủa mình. Nhưng cuối cùng, người chỉ thu hoạch được những lời lẽ không mặnkhông nhạt của Phạm Nhàn, trở về trong sầu não.Đối với một nữ nhân - dù bản thân tự nhận mình thích nữ nhân - trong cuộcđời đầy bất trắc của một đấng quân vương, có được một đêm thế này, một vùngbiển đẹp đến não lòng như vậy, chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong phầnđời còn lại của cô.Có được điều đó, với cô thực đã quá đủ, chẳng lẽ không phải sao? KhiHoàng đế Bắc Tề ngắm nhìn Đông Di thành trong ánh hoàng hôn từ cửa sổ xengựa, trong lòng người liệu có đang nghĩ về tương lai của Bắc Tề, hay là vềnam nhân kia?