Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1654: Cướp quyền cướp viện 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diêu thái giám tuy là thủ lĩnh trên danh nghĩa của cung đình, nhưng việcđiều tra bên ngoài đều được báo cáo trực tiếp lên Hoàng đế. Đây là lần đầu hắnnghe thấy những thông tin mơ hồ nhưng gây chấn động lớn như vậy. Sắc mặtông ta tái mét, biết nếu Hoàng đế tin vào báo cáo điều tra, Tiểu Phạm đại nhânsẽ gặp rắc rối rất lớn, còn ông lão ngồi xe lăn kia cũng khó mà sống tốt.Ngoài dự đoán, Hoàng đế lại cười lạnh: "Chỉ ba thanh đao mà cũng muốnchia rẽ quân thần Điều kiện, phá hoại tình phụ tử trẫm với An Chi?"Lời này khiến Diêu thái giám và vị thái giám gương mặt giản dị kia lén lútnhìn nhau, đều thấy sợ hãi trong mắt đối phương. Cả thiên hạ đều biết TiểuPhạm đại nhân là con tư sinh của Bệ hạ, nhưng không ai dám nói ra trước mặtngài. Nhưng hôm nay, ngài lại trực tiếp thừa nhận điều đó trước hai thái giámbọn họ!"Thằng nhãi trong Thượng Kinh thành thật thú vị." Hoàng đế khẽ cười. "Lợidụng chút lòng từ bi của An Chi mà nghĩ ra âm mưu này."Vị thái giám kia nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, còn tiếp tục điều trakhông?""Tiếp tục điều tra vụ phục kích trong sơn cốc, vụ Huyền Không miếu...cũngcó thể tra xét thêm." Hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Phía An Chi khôngcần điều tra nữa, sau này bất kỳ việc gì chỉ cần dẫn đến nó thì thôi bỏ qua.""Vâng thưa, bệ hạ."Hoàng đế nhắm mắt im lặng rất lâu, không rõ rốt cuộc Trần Bình Bình đãtừng dối gạt mình đóng vai trò gì. Bỗng nhiên ngài nghĩ ra, có lẽ Phạm Nhànbiết điều gì đó về nhân vật Trần Bình Bình từng đóng, nên mới vội vàng tranhquyền đoạt viện.Ngài tin tưởng lòng trung thành của Phạm Nhàn. Giống như mọi người trênđời, từ góc độ lợi ích, đạo đức, tâm tính, Phạm Nhàn không thể phản bội ngài.Hoàng đế tin chắc điều đó, cho dù có ngày con trai biết được những chuyệnxưa, cũng chỉ oán hận ngài, chứ không bao giờ phản bội đất nước này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm sau kinh đô u ám. Lại mưa. Phạm Nhàn mặc y phục màu đen, bướctrong mưa, phía sau là ba thành viên Khải Niên tiểu tổ cùng một nhóm kiếm thủLục Xử hộ tống, im lặng đi vào một con hẻm nhỏ. Ra khỏi hẻm rẽ một vòng lànhìn thấy cổng phủ không rộng.Mỗi lần đến Ngôn phủ dường như trời đều mưa. Có lẽ trời cũng biết, haiphụ tử nhà này là những mật thám lợi hại nhất trên đời này, sống khép kín, xacách thế tục, nên có chút cảm thông với bọn họ.Ngôn phủ vẫn là Ngôn phủ, bao năm qua vẫn kín đáo như thường, khôngđem ân sủng của triều đình ra khoe khoang.Phạm Nhàn cởi áo mưa ướt sũng tại cửa, không chờ báo cáo mà thẳng tiếnvề hậu viện. Không lâu sau, đã nhìn thấy hòn giả sơn che khuất tầm nhìn phíasau.Lần đầu vào Ngôn phủ, Phạm Nhàn đã chú ý tới hòn giả sơn này. Trongkiến trúc có phong cách che khuất cảnh quan, nhưng hòn giả sơn này quá lớn,quá giả, quá thô, quá xấu.Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần, Tiểu Ngôn công tử ngày thường thì bậnrộn tới không thể ngẩng mặt lên được, hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi nửangày, đang chơi cờ nhảy với thê tử. Sau một thời gian thành hôn với Thẩm đạitiểu thư, bụng Thẩm đại tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Ngôn BăngVân cũng không nóng nảy, nhìn bộ dạng này, toàn bộ Ngôn phủ đều khôngnóng nảy.Thấy Phạm Nhàn đến, gương mặt Ngôn Băng Vân lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắnbiết tối qua Phạm Nhàn đã về kinh, nhưng vẫn tưởng với tính lười biếng của Đềti đại nhân, hôm nay hoặc là ở trong phòng vui đùa xuân sắc, hoặc đến HòaThân vương phủ uống rượu với Đại hoàng tử, không ngờ người này lại tìm đếnphủ của mình.Khi còn niên thiếu, cho dù là lúc ở kinh đô hay giả trang tới Thượng Kinhthành, Tiểu Ngôn công tử đều là tài tử có tiếng, cầm kỳ thi họa không gì khônggiỏi, nhưng trước mặt Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không muốn phô trương chúttài văn chương và tính hài hước của mình, mà giữ khoảng cách trên dưới, thậtkhiến người ta cảm thấy nhàm chán. Cho nên Phạm Nhàn thường không muốntiếp xúc với hắn ngoài công việc chính thức, mỗi khi Phạm Nhàn đến Ngôn phủnghĩa là Giám Sát viện... có việc lớn sắp xảy ra."Hôm nay hăng hái thế nhỉ." Phạm Nhàn cười nói.Thẩm đại tiểu thư thi lễ với cấp trên của tướng công một cái rồi lui vào nộitrạch. Người con gái họ Thẩm này vẫn mang thân phận tội phạm trốn chạy khỏiBắc Tề, những năm trước từng ở Phạm phủ một thời gian dài, quan hệ với cácphu nhân trong phủ rất tốt. Nhưng trước mặt Phạm Nhàn, trong lòng luôn cónhững cảm xúc phức tạp, không biết nên đối đãi thế nào.Mặc dù chưa bao giờ có ai nói thẳng ra, nhưng Thẩm cô nương biết cái chếtcủa phụ thân và sự sụp đổ của gia tộc, không chỉ do sự dung túng của hoàng tộcBắc Tề, sát ý của Thượng Sam Hổ mà còn có liên quan rất lớn đến vị lãnh đạotrẻ tuổi của Nam Khánh Giám Sát viện này
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diêu thái giám tuy là thủ lĩnh trên danh nghĩa của cung đình, nhưng việcđiều tra bên ngoài đều được báo cáo trực tiếp lên Hoàng đế. Đây là lần đầu hắnnghe thấy những thông tin mơ hồ nhưng gây chấn động lớn như vậy. Sắc mặtông ta tái mét, biết nếu Hoàng đế tin vào báo cáo điều tra, Tiểu Phạm đại nhânsẽ gặp rắc rối rất lớn, còn ông lão ngồi xe lăn kia cũng khó mà sống tốt.Ngoài dự đoán, Hoàng đế lại cười lạnh: "Chỉ ba thanh đao mà cũng muốnchia rẽ quân thần Điều kiện, phá hoại tình phụ tử trẫm với An Chi?"Lời này khiến Diêu thái giám và vị thái giám gương mặt giản dị kia lén lútnhìn nhau, đều thấy sợ hãi trong mắt đối phương. Cả thiên hạ đều biết TiểuPhạm đại nhân là con tư sinh của Bệ hạ, nhưng không ai dám nói ra trước mặtngài. Nhưng hôm nay, ngài lại trực tiếp thừa nhận điều đó trước hai thái giámbọn họ!"Thằng nhãi trong Thượng Kinh thành thật thú vị." Hoàng đế khẽ cười. "Lợidụng chút lòng từ bi của An Chi mà nghĩ ra âm mưu này."Vị thái giám kia nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, còn tiếp tục điều trakhông?""Tiếp tục điều tra vụ phục kích trong sơn cốc, vụ Huyền Không miếu...cũngcó thể tra xét thêm." Hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Phía An Chi khôngcần điều tra nữa, sau này bất kỳ việc gì chỉ cần dẫn đến nó thì thôi bỏ qua.""Vâng thưa, bệ hạ."Hoàng đế nhắm mắt im lặng rất lâu, không rõ rốt cuộc Trần Bình Bình đãtừng dối gạt mình đóng vai trò gì. Bỗng nhiên ngài nghĩ ra, có lẽ Phạm Nhànbiết điều gì đó về nhân vật Trần Bình Bình từng đóng, nên mới vội vàng tranhquyền đoạt viện.Ngài tin tưởng lòng trung thành của Phạm Nhàn. Giống như mọi người trênđời, từ góc độ lợi ích, đạo đức, tâm tính, Phạm Nhàn không thể phản bội ngài.Hoàng đế tin chắc điều đó, cho dù có ngày con trai biết được những chuyệnxưa, cũng chỉ oán hận ngài, chứ không bao giờ phản bội đất nước này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm sau kinh đô u ám. Lại mưa. Phạm Nhàn mặc y phục màu đen, bướctrong mưa, phía sau là ba thành viên Khải Niên tiểu tổ cùng một nhóm kiếm thủLục Xử hộ tống, im lặng đi vào một con hẻm nhỏ. Ra khỏi hẻm rẽ một vòng lànhìn thấy cổng phủ không rộng.Mỗi lần đến Ngôn phủ dường như trời đều mưa. Có lẽ trời cũng biết, haiphụ tử nhà này là những mật thám lợi hại nhất trên đời này, sống khép kín, xacách thế tục, nên có chút cảm thông với bọn họ.Ngôn phủ vẫn là Ngôn phủ, bao năm qua vẫn kín đáo như thường, khôngđem ân sủng của triều đình ra khoe khoang.Phạm Nhàn cởi áo mưa ướt sũng tại cửa, không chờ báo cáo mà thẳng tiếnvề hậu viện. Không lâu sau, đã nhìn thấy hòn giả sơn che khuất tầm nhìn phíasau.Lần đầu vào Ngôn phủ, Phạm Nhàn đã chú ý tới hòn giả sơn này. Trongkiến trúc có phong cách che khuất cảnh quan, nhưng hòn giả sơn này quá lớn,quá giả, quá thô, quá xấu.Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần, Tiểu Ngôn công tử ngày thường thì bậnrộn tới không thể ngẩng mặt lên được, hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi nửangày, đang chơi cờ nhảy với thê tử. Sau một thời gian thành hôn với Thẩm đạitiểu thư, bụng Thẩm đại tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Ngôn BăngVân cũng không nóng nảy, nhìn bộ dạng này, toàn bộ Ngôn phủ đều khôngnóng nảy.Thấy Phạm Nhàn đến, gương mặt Ngôn Băng Vân lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắnbiết tối qua Phạm Nhàn đã về kinh, nhưng vẫn tưởng với tính lười biếng của Đềti đại nhân, hôm nay hoặc là ở trong phòng vui đùa xuân sắc, hoặc đến HòaThân vương phủ uống rượu với Đại hoàng tử, không ngờ người này lại tìm đếnphủ của mình.Khi còn niên thiếu, cho dù là lúc ở kinh đô hay giả trang tới Thượng Kinhthành, Tiểu Ngôn công tử đều là tài tử có tiếng, cầm kỳ thi họa không gì khônggiỏi, nhưng trước mặt Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không muốn phô trương chúttài văn chương và tính hài hước của mình, mà giữ khoảng cách trên dưới, thậtkhiến người ta cảm thấy nhàm chán. Cho nên Phạm Nhàn thường không muốntiếp xúc với hắn ngoài công việc chính thức, mỗi khi Phạm Nhàn đến Ngôn phủnghĩa là Giám Sát viện... có việc lớn sắp xảy ra."Hôm nay hăng hái thế nhỉ." Phạm Nhàn cười nói.Thẩm đại tiểu thư thi lễ với cấp trên của tướng công một cái rồi lui vào nộitrạch. Người con gái họ Thẩm này vẫn mang thân phận tội phạm trốn chạy khỏiBắc Tề, những năm trước từng ở Phạm phủ một thời gian dài, quan hệ với cácphu nhân trong phủ rất tốt. Nhưng trước mặt Phạm Nhàn, trong lòng luôn cónhững cảm xúc phức tạp, không biết nên đối đãi thế nào.Mặc dù chưa bao giờ có ai nói thẳng ra, nhưng Thẩm cô nương biết cái chếtcủa phụ thân và sự sụp đổ của gia tộc, không chỉ do sự dung túng của hoàng tộcBắc Tề, sát ý của Thượng Sam Hổ mà còn có liên quan rất lớn đến vị lãnh đạotrẻ tuổi của Nam Khánh Giám Sát viện này
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diêu thái giám tuy là thủ lĩnh trên danh nghĩa của cung đình, nhưng việcđiều tra bên ngoài đều được báo cáo trực tiếp lên Hoàng đế. Đây là lần đầu hắnnghe thấy những thông tin mơ hồ nhưng gây chấn động lớn như vậy. Sắc mặtông ta tái mét, biết nếu Hoàng đế tin vào báo cáo điều tra, Tiểu Phạm đại nhânsẽ gặp rắc rối rất lớn, còn ông lão ngồi xe lăn kia cũng khó mà sống tốt.Ngoài dự đoán, Hoàng đế lại cười lạnh: "Chỉ ba thanh đao mà cũng muốnchia rẽ quân thần Điều kiện, phá hoại tình phụ tử trẫm với An Chi?"Lời này khiến Diêu thái giám và vị thái giám gương mặt giản dị kia lén lútnhìn nhau, đều thấy sợ hãi trong mắt đối phương. Cả thiên hạ đều biết TiểuPhạm đại nhân là con tư sinh của Bệ hạ, nhưng không ai dám nói ra trước mặtngài. Nhưng hôm nay, ngài lại trực tiếp thừa nhận điều đó trước hai thái giámbọn họ!"Thằng nhãi trong Thượng Kinh thành thật thú vị." Hoàng đế khẽ cười. "Lợidụng chút lòng từ bi của An Chi mà nghĩ ra âm mưu này."Vị thái giám kia nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, còn tiếp tục điều trakhông?""Tiếp tục điều tra vụ phục kích trong sơn cốc, vụ Huyền Không miếu...cũngcó thể tra xét thêm." Hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Phía An Chi khôngcần điều tra nữa, sau này bất kỳ việc gì chỉ cần dẫn đến nó thì thôi bỏ qua.""Vâng thưa, bệ hạ."Hoàng đế nhắm mắt im lặng rất lâu, không rõ rốt cuộc Trần Bình Bình đãtừng dối gạt mình đóng vai trò gì. Bỗng nhiên ngài nghĩ ra, có lẽ Phạm Nhànbiết điều gì đó về nhân vật Trần Bình Bình từng đóng, nên mới vội vàng tranhquyền đoạt viện.Ngài tin tưởng lòng trung thành của Phạm Nhàn. Giống như mọi người trênđời, từ góc độ lợi ích, đạo đức, tâm tính, Phạm Nhàn không thể phản bội ngài.Hoàng đế tin chắc điều đó, cho dù có ngày con trai biết được những chuyệnxưa, cũng chỉ oán hận ngài, chứ không bao giờ phản bội đất nước này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm sau kinh đô u ám. Lại mưa. Phạm Nhàn mặc y phục màu đen, bướctrong mưa, phía sau là ba thành viên Khải Niên tiểu tổ cùng một nhóm kiếm thủLục Xử hộ tống, im lặng đi vào một con hẻm nhỏ. Ra khỏi hẻm rẽ một vòng lànhìn thấy cổng phủ không rộng.Mỗi lần đến Ngôn phủ dường như trời đều mưa. Có lẽ trời cũng biết, haiphụ tử nhà này là những mật thám lợi hại nhất trên đời này, sống khép kín, xacách thế tục, nên có chút cảm thông với bọn họ.Ngôn phủ vẫn là Ngôn phủ, bao năm qua vẫn kín đáo như thường, khôngđem ân sủng của triều đình ra khoe khoang.Phạm Nhàn cởi áo mưa ướt sũng tại cửa, không chờ báo cáo mà thẳng tiếnvề hậu viện. Không lâu sau, đã nhìn thấy hòn giả sơn che khuất tầm nhìn phíasau.Lần đầu vào Ngôn phủ, Phạm Nhàn đã chú ý tới hòn giả sơn này. Trongkiến trúc có phong cách che khuất cảnh quan, nhưng hòn giả sơn này quá lớn,quá giả, quá thô, quá xấu.Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần, Tiểu Ngôn công tử ngày thường thì bậnrộn tới không thể ngẩng mặt lên được, hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi nửangày, đang chơi cờ nhảy với thê tử. Sau một thời gian thành hôn với Thẩm đạitiểu thư, bụng Thẩm đại tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Ngôn BăngVân cũng không nóng nảy, nhìn bộ dạng này, toàn bộ Ngôn phủ đều khôngnóng nảy.Thấy Phạm Nhàn đến, gương mặt Ngôn Băng Vân lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắnbiết tối qua Phạm Nhàn đã về kinh, nhưng vẫn tưởng với tính lười biếng của Đềti đại nhân, hôm nay hoặc là ở trong phòng vui đùa xuân sắc, hoặc đến HòaThân vương phủ uống rượu với Đại hoàng tử, không ngờ người này lại tìm đếnphủ của mình.Khi còn niên thiếu, cho dù là lúc ở kinh đô hay giả trang tới Thượng Kinhthành, Tiểu Ngôn công tử đều là tài tử có tiếng, cầm kỳ thi họa không gì khônggiỏi, nhưng trước mặt Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không muốn phô trương chúttài văn chương và tính hài hước của mình, mà giữ khoảng cách trên dưới, thậtkhiến người ta cảm thấy nhàm chán. Cho nên Phạm Nhàn thường không muốntiếp xúc với hắn ngoài công việc chính thức, mỗi khi Phạm Nhàn đến Ngôn phủnghĩa là Giám Sát viện... có việc lớn sắp xảy ra."Hôm nay hăng hái thế nhỉ." Phạm Nhàn cười nói.Thẩm đại tiểu thư thi lễ với cấp trên của tướng công một cái rồi lui vào nộitrạch. Người con gái họ Thẩm này vẫn mang thân phận tội phạm trốn chạy khỏiBắc Tề, những năm trước từng ở Phạm phủ một thời gian dài, quan hệ với cácphu nhân trong phủ rất tốt. Nhưng trước mặt Phạm Nhàn, trong lòng luôn cónhững cảm xúc phức tạp, không biết nên đối đãi thế nào.Mặc dù chưa bao giờ có ai nói thẳng ra, nhưng Thẩm cô nương biết cái chếtcủa phụ thân và sự sụp đổ của gia tộc, không chỉ do sự dung túng của hoàng tộcBắc Tề, sát ý của Thượng Sam Hổ mà còn có liên quan rất lớn đến vị lãnh đạotrẻ tuổi của Nam Khánh Giám Sát viện này