Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1655: Cướp quyền cướp viện 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàntrầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi?Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạybên Bắc Tề."Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, nhưđang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời nàykhông ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao,nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hànhđộng của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh,còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệtcủa ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc.""Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiềnthôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sáchcủa Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà.""Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình,tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗhổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn.""Ít đi thủ tục, thiếu đi thể nghiệm bị lột da trên quan trường." Phạm Nhànnói: "Hơn nữa ta thích tự mình nắm giữ những việc này.""Có thể khẳng định trong cung cũng biết chuyện này. Bệ hạ vẫn luôn nhẫnnhịn không nói, ngươi cũng biết là vì sao. Ngươi đừng làm quá đáng." NgônBăng Vân không nhịn được cảnh cáo một câu."Trưởng công chúa hưởng được, sao ta lại không được hưởng?" Phạm Nhànnói: "Hòa thượng có thể sờ, ta cũng có thể mó... Sao lại đổi chủ đề, việc ta nóilúc trước rốt cuộc ngươi có chịu làm không? Chịu làm thì ta nhanh nhanh chóngchóng gửi thư tới Thượng Kinh thành.""Người nhà cô ấy đã chết sạch, dù sao cũng không trở về Bắc Tề, cần gìphải bận tâm?" Ngôn Băng Vân lắc đầu."Thể nào chẳng có ngày trở về quê hương." Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ vaihắn rồi nói: "Tìm nơi yên tĩnh, có việc quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lập tức nghiêm túc lại, nói: "Ở đây luôn đi, trongphủ ta không ai dám nghe lén đâu."Phạm Nhàn im lặng một lát, tán thành lòng tự tin của đối phương, NgônNhược Hải là gian tế của Giám Sát viện trong quân đội hàng chục năm, NgônBăng Vân cũng là một trong những gian tế thành công nhất trong lịch sử KhánhQuốc, hai cha con như vậy chắc chắn sẽ không cho phép người không đáng tinở lại trong phủ."Ta sắp nhận chức Viện trưởng." Phạm Nhàn nhìn màn mưa phùn trướchành lang, nhẹ nhàng nói.Gương mặt Ngôn Băng Vân không có vẻ ngạc nhiên, Trần Bình Bình nay đãsớm không còn quan tâm chuyện triều đình, Phạm Nhàn với Viện trưởng cũngkhông có gì khác biệt, còn bản thân hắn có thể nhận chức Đề tị hay không, hắncũng không quá quan tâm. Nhưng Phạm Nhàn đã lên tiếng, hắn im lặng một látrồi vẫn nói: "Chúc mừng."Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy nên ta cần ngươi sớm soạn thảomột bộ quy chế, ta sẽ làm Viện trưởng thực sự."Ánh mắt Ngôn Băng Vân cứng đờ lại, lặng thinh nhìn chằm chằm vào y,dường như muốn tìm ra ý tứ thực sự từ lời nói của đối phương."Bao gồm cả phụ thân ngươi, lão hói chủ sự Thất Xứ, thậm chí là lão bộcbên cạnh lão thọt, thực ra sức khống chế đối với nội bộ Viện còn vượt xa hơnchúng ta tưởng tượng." Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được ánh mắtcủa hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn thực sự làm Viện trưởng, ta phải cho mấylão đồng chí hoàn toàn lui về hậu trường, những người này phải cách ly khỏicông việc của viện.""Ý ngươi là buộc Trần viện trưởng hoàn toàn rời tay khỏi Giám Sát viện ,thậm chí dù muốn can thiệp cũng không còn tay mà duỗi?""Chính là ý đó."Cho dù là Ngôn Băng Vân luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏikinh ngạc. Hắn sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao đối phương đột nhiênsinh ra ý nghĩ này. Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy nói: "Ngươi muốn ta đối địchvới thân phụ của ta?""Chỉ là thay đổi mà thôi." Phạm Nhàn mỉm cười: "Không liên quan đến việcđối địch, chỉ tách rời mà thôi.""Ta cần một lý do."Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câuchuyện xưa, một câu chuyện liên quan đến bão tuyết trên núi."Câu chuyện đã kể xong, Phạm Nhàn nhìn sang chỗ khác."Ta không hiểu." Sắc mặt Ngôn Băng Vân vô cùng khó coi: "Lão Việntrưởng quý trọng và yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể làm ra nhữngchuyện đó?"“Ta cũng không tin.” Phạm Nhàn đau đớn cúi đầu: “Thế nhưng dường nhưbệ hạ đã tra ra được chút gì. Nếu bệ hạ thật sự tin điều này, nếu lão thọt thật sựmuốn giết ta, ngươi nói xem sẽ là kết cục như thế nào?”"Bệ hạ từng triệu kiến ngươi vào cung, ngươi là một trong Thất Quân Tửtrong lòng người, Tần Hằng đã khuất, nhưng trong đám trẻ tuổi các ngươi vẫncòn sáu người. Giúp ta việc này, để Giám Sát viện thực sự rơi vào tay ta."o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàntrầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi?Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạybên Bắc Tề."Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, nhưđang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời nàykhông ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao,nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hànhđộng của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh,còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệtcủa ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc.""Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiềnthôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sáchcủa Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà.""Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình,tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗhổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn.""Ít đi thủ tục, thiếu đi thể nghiệm bị lột da trên quan trường." Phạm Nhànnói: "Hơn nữa ta thích tự mình nắm giữ những việc này.""Có thể khẳng định trong cung cũng biết chuyện này. Bệ hạ vẫn luôn nhẫnnhịn không nói, ngươi cũng biết là vì sao. Ngươi đừng làm quá đáng." NgônBăng Vân không nhịn được cảnh cáo một câu."Trưởng công chúa hưởng được, sao ta lại không được hưởng?" Phạm Nhànnói: "Hòa thượng có thể sờ, ta cũng có thể mó... Sao lại đổi chủ đề, việc ta nóilúc trước rốt cuộc ngươi có chịu làm không? Chịu làm thì ta nhanh nhanh chóngchóng gửi thư tới Thượng Kinh thành.""Người nhà cô ấy đã chết sạch, dù sao cũng không trở về Bắc Tề, cần gìphải bận tâm?" Ngôn Băng Vân lắc đầu."Thể nào chẳng có ngày trở về quê hương." Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ vaihắn rồi nói: "Tìm nơi yên tĩnh, có việc quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lập tức nghiêm túc lại, nói: "Ở đây luôn đi, trongphủ ta không ai dám nghe lén đâu."Phạm Nhàn im lặng một lát, tán thành lòng tự tin của đối phương, NgônNhược Hải là gian tế của Giám Sát viện trong quân đội hàng chục năm, NgônBăng Vân cũng là một trong những gian tế thành công nhất trong lịch sử KhánhQuốc, hai cha con như vậy chắc chắn sẽ không cho phép người không đáng tinở lại trong phủ."Ta sắp nhận chức Viện trưởng." Phạm Nhàn nhìn màn mưa phùn trướchành lang, nhẹ nhàng nói.Gương mặt Ngôn Băng Vân không có vẻ ngạc nhiên, Trần Bình Bình nay đãsớm không còn quan tâm chuyện triều đình, Phạm Nhàn với Viện trưởng cũngkhông có gì khác biệt, còn bản thân hắn có thể nhận chức Đề tị hay không, hắncũng không quá quan tâm. Nhưng Phạm Nhàn đã lên tiếng, hắn im lặng một látrồi vẫn nói: "Chúc mừng."Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy nên ta cần ngươi sớm soạn thảomột bộ quy chế, ta sẽ làm Viện trưởng thực sự."Ánh mắt Ngôn Băng Vân cứng đờ lại, lặng thinh nhìn chằm chằm vào y,dường như muốn tìm ra ý tứ thực sự từ lời nói của đối phương."Bao gồm cả phụ thân ngươi, lão hói chủ sự Thất Xứ, thậm chí là lão bộcbên cạnh lão thọt, thực ra sức khống chế đối với nội bộ Viện còn vượt xa hơnchúng ta tưởng tượng." Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được ánh mắtcủa hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn thực sự làm Viện trưởng, ta phải cho mấylão đồng chí hoàn toàn lui về hậu trường, những người này phải cách ly khỏicông việc của viện.""Ý ngươi là buộc Trần viện trưởng hoàn toàn rời tay khỏi Giám Sát viện ,thậm chí dù muốn can thiệp cũng không còn tay mà duỗi?""Chính là ý đó."Cho dù là Ngôn Băng Vân luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏikinh ngạc. Hắn sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao đối phương đột nhiênsinh ra ý nghĩ này. Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy nói: "Ngươi muốn ta đối địchvới thân phụ của ta?""Chỉ là thay đổi mà thôi." Phạm Nhàn mỉm cười: "Không liên quan đến việcđối địch, chỉ tách rời mà thôi.""Ta cần một lý do."Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câuchuyện xưa, một câu chuyện liên quan đến bão tuyết trên núi."Câu chuyện đã kể xong, Phạm Nhàn nhìn sang chỗ khác."Ta không hiểu." Sắc mặt Ngôn Băng Vân vô cùng khó coi: "Lão Việntrưởng quý trọng và yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể làm ra nhữngchuyện đó?"“Ta cũng không tin.” Phạm Nhàn đau đớn cúi đầu: “Thế nhưng dường nhưbệ hạ đã tra ra được chút gì. Nếu bệ hạ thật sự tin điều này, nếu lão thọt thật sựmuốn giết ta, ngươi nói xem sẽ là kết cục như thế nào?”"Bệ hạ từng triệu kiến ngươi vào cung, ngươi là một trong Thất Quân Tửtrong lòng người, Tần Hằng đã khuất, nhưng trong đám trẻ tuổi các ngươi vẫncòn sáu người. Giúp ta việc này, để Giám Sát viện thực sự rơi vào tay ta."o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàntrầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi?Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạybên Bắc Tề."Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, nhưđang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời nàykhông ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao,nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hànhđộng của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh,còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệtcủa ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc.""Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiềnthôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sáchcủa Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà.""Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình,tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗhổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn.""Ít đi thủ tục, thiếu đi thể nghiệm bị lột da trên quan trường." Phạm Nhànnói: "Hơn nữa ta thích tự mình nắm giữ những việc này.""Có thể khẳng định trong cung cũng biết chuyện này. Bệ hạ vẫn luôn nhẫnnhịn không nói, ngươi cũng biết là vì sao. Ngươi đừng làm quá đáng." NgônBăng Vân không nhịn được cảnh cáo một câu."Trưởng công chúa hưởng được, sao ta lại không được hưởng?" Phạm Nhànnói: "Hòa thượng có thể sờ, ta cũng có thể mó... Sao lại đổi chủ đề, việc ta nóilúc trước rốt cuộc ngươi có chịu làm không? Chịu làm thì ta nhanh nhanh chóngchóng gửi thư tới Thượng Kinh thành.""Người nhà cô ấy đã chết sạch, dù sao cũng không trở về Bắc Tề, cần gìphải bận tâm?" Ngôn Băng Vân lắc đầu."Thể nào chẳng có ngày trở về quê hương." Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ vaihắn rồi nói: "Tìm nơi yên tĩnh, có việc quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lập tức nghiêm túc lại, nói: "Ở đây luôn đi, trongphủ ta không ai dám nghe lén đâu."Phạm Nhàn im lặng một lát, tán thành lòng tự tin của đối phương, NgônNhược Hải là gian tế của Giám Sát viện trong quân đội hàng chục năm, NgônBăng Vân cũng là một trong những gian tế thành công nhất trong lịch sử KhánhQuốc, hai cha con như vậy chắc chắn sẽ không cho phép người không đáng tinở lại trong phủ."Ta sắp nhận chức Viện trưởng." Phạm Nhàn nhìn màn mưa phùn trướchành lang, nhẹ nhàng nói.Gương mặt Ngôn Băng Vân không có vẻ ngạc nhiên, Trần Bình Bình nay đãsớm không còn quan tâm chuyện triều đình, Phạm Nhàn với Viện trưởng cũngkhông có gì khác biệt, còn bản thân hắn có thể nhận chức Đề tị hay không, hắncũng không quá quan tâm. Nhưng Phạm Nhàn đã lên tiếng, hắn im lặng một látrồi vẫn nói: "Chúc mừng."Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy nên ta cần ngươi sớm soạn thảomột bộ quy chế, ta sẽ làm Viện trưởng thực sự."Ánh mắt Ngôn Băng Vân cứng đờ lại, lặng thinh nhìn chằm chằm vào y,dường như muốn tìm ra ý tứ thực sự từ lời nói của đối phương."Bao gồm cả phụ thân ngươi, lão hói chủ sự Thất Xứ, thậm chí là lão bộcbên cạnh lão thọt, thực ra sức khống chế đối với nội bộ Viện còn vượt xa hơnchúng ta tưởng tượng." Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được ánh mắtcủa hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn thực sự làm Viện trưởng, ta phải cho mấylão đồng chí hoàn toàn lui về hậu trường, những người này phải cách ly khỏicông việc của viện.""Ý ngươi là buộc Trần viện trưởng hoàn toàn rời tay khỏi Giám Sát viện ,thậm chí dù muốn can thiệp cũng không còn tay mà duỗi?""Chính là ý đó."Cho dù là Ngôn Băng Vân luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏikinh ngạc. Hắn sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao đối phương đột nhiênsinh ra ý nghĩ này. Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy nói: "Ngươi muốn ta đối địchvới thân phụ của ta?""Chỉ là thay đổi mà thôi." Phạm Nhàn mỉm cười: "Không liên quan đến việcđối địch, chỉ tách rời mà thôi.""Ta cần một lý do."Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câuchuyện xưa, một câu chuyện liên quan đến bão tuyết trên núi."Câu chuyện đã kể xong, Phạm Nhàn nhìn sang chỗ khác."Ta không hiểu." Sắc mặt Ngôn Băng Vân vô cùng khó coi: "Lão Việntrưởng quý trọng và yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể làm ra nhữngchuyện đó?"“Ta cũng không tin.” Phạm Nhàn đau đớn cúi đầu: “Thế nhưng dường nhưbệ hạ đã tra ra được chút gì. Nếu bệ hạ thật sự tin điều này, nếu lão thọt thật sựmuốn giết ta, ngươi nói xem sẽ là kết cục như thế nào?”"Bệ hạ từng triệu kiến ngươi vào cung, ngươi là một trong Thất Quân Tửtrong lòng người, Tần Hằng đã khuất, nhưng trong đám trẻ tuổi các ngươi vẫncòn sáu người. Giúp ta việc này, để Giám Sát viện thực sự rơi vào tay ta."o O o