Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1664: Mộ phần 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồnnói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muộithôi."Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏnhư muỗi hỏi: "Thật ư?"Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kiasông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về haimươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu ngườiDiệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang tronggiai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.Bởi vì cô sinh hạ y.Hơn nữa, tất cả những người có thể nương tựa xung quanh, vì lý do này haylý do khác đều không thể quay đầu, đều rời bỏ cô, khiến cô đơn độc vô cùng.Đó là một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau lưng, một âm mưu sát hại dứtkhoát và mãnh liệt. Có lẽ lúc rời khỏi cõi đời, chắc chắn cô phải phẫn uất và côđơn lắm.Mượn giống? Phạm Nhàn chẳng tin điều đó, y quá hiểu nữ nhân, cho dù đólà mẹ đẻ của mình, là Diệp Khinh Mi duy nhất trên cõi đời này, Phạm Nhàn vẫnkhông tin. Không có tình cảm với nam nhân thì làm sao lại quyến rũ người ấylên giường? Các thiếu nữ khác có lẽ sẽ giả vờ vì lý do gia tộc hay xã hội, nhưngDiệp Khinh Mi có cần đến không?Phạm Nhàn chăm chú nhìn sang bờ bên kia, khóe miệng nở nụ cười lạnhlùng, nam nhân kia thật sự rất tàn nhẫn.o O oMột giọng nói run rẩy kéo Phạm Nhàn thoát khỏi những hình ảnh đauthương trước kia. Phạm Nhược Nhược như cảm thấy lạnh lẽo nép sát vào bêncạnh huynh trưởng, chiếc khăn trên tay đã rớt xuống cỏ, tay cô nắm chặt tay áoPhạm Nhàn, ngước mặt nói: "...Trước kia... muội... có một ca ca..."Trong lòng Phạm Nhàn chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh, y biết muội muộimuốn nói gì. Bởi từ nhỏ y đã biết, phủ Ti Nam Bá vốn có một đại thiếu gia, tuổitác ngang với y, là con trai của phụ thân với phu nhân trước đây, nhưng do sứckhỏe kém nên đã mất từ lúc còn nhỏ.Lúc này muội muội đột ngột nhắc đến người huynh trưởng đã sớm biến mấtkhỏi ký ức mọi người, Phạm Nhàn dường như nắm bắt được điều gì đó, sắc mặtlập tức thay đổi.Trần Bình Bình từng nhiều lần nhắc nhở Phạm Nhàn nên tốt với Phạm Kiếnhơn, vì Phạm gia đã hy sinh rất nhiều vì sự sống của y. Rốt cuộc Phạm gia đã hysinh điều gì? Chẳng lẽ năm đó ở Thái Bình biệt viện, bản thân y có thể sống sótsau sự việc và vượt qua quãng thời gian cho đến khi Ngũ Trúc thúc trở về, là vìcó người đã thay y đối mặt cái chết dưới thế công dữ dội của Thái hậu, Tần giavà gia tộc Hoàng hậu?Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, y thầm nghĩ, nếu mọi chuyện diễn ra nhưvậy, ban đầu che giấu được Thái hậu, sau đó Tư Nam bá nuôi con tư sinh ởĐạm Châu, tại sao trong cung không hề nghi ngờ gì? Chẳng lẽ là vì sau khi vềkinh Hoàng đế đã dập tắt tình hình, phong tỏa tin tức?Đầu y nhức nhối, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng chi tiết, nhưng cảnh tượngkhủng khiếp có thể xảy ra đã hiện lên rõ ràng trong đầu y. Y hờ hững suy nghĩ,ra là lần đầu mở mắt nhìn đôi tay trắng muốt như hoa sen của mình, trên tay ấyđã có một đứa trẻ mới sinh chết thay cho mình.Trên đôi tay sen trắng kia của y, không chỉ vấy máu những người Ngũ Trúcthúc giết chết, mà còn có máu của vị đại thiếu gia thật sự của Phạm gia!Thân thể Phạm Nhàn khẽ run rẩy. Phạm Nhược Nhược nhận thấy vẻ bấtthường của huynh trưởng, buồn rầu nói nhỏ: "Muội không biết đại ca chết thếnào, chỉ nghe loáng thoáng lão ma ma trong phủ khóc lóc nhắc đến hai câu,muội muội có hơi nghi ngờ nhưng không biết vấn đề ở đâu."Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay muội muội, im lặng không nói năng gì. Ybiết mẹ ruột của Nhược Nhược sinh ra cô được không lâu đã lâm bệnh nặng rồiqua đời, sau đó phụ thân mới đón Liễu thị vào phủ.Một phu nhân Thị lang, vì sao lại luôn day dứt não nề? Bởi vì con trai ruộtkhông đáng chết nhưng đã chết?Phạm Nhược Nhược cúi đầu nói nhỏ: "Nghe lão ma ma nói, mụ mụ và Diệpdi cũng có quen biết."Phạm Nhàn đã dần dần hiểu được thâm ý sâu xa trong lời nói Trần BìnhBình. Nhưng y vẫn còn khó hiểu, nếu Trần Bình Bình biết phụ thân đã vì mìnhmà đã hy sinh lớn lao đến thế, tại sao những năm đó vẫn không hề buông lỏngcảnh giác với phụ thân?Mối quan hệ giữa Ti Nam bá Phạm Kiến và Diệp Khinh Mi không giốngtình yêu tuổi trẻ mà Phạm Nhàn tưởng tượng khi còn nhỏ, có lẽ hai người tintưởng nhau như huynh muội. Cũng giống như Phạm Nhàn và Phạm NhượcNhược ngày nay.Diệp Khinh Mi vừa mới sinh con trai ở Thái Bình biệt viện, chuyện phunhân Ti Nam bá vào viện giúp đỡ là bình thường, còn những gì xảy ra sau đó,có lẽ chính là suy đoán trong lòng Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồn
nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muội
thôi."
Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏ
như muỗi hỏi: "Thật ư?"
Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kia
sông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về hai
mươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu người
Diệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang trong
giai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.
Bởi vì cô sinh hạ y.
Hơn nữa, tất cả những người có thể nương tựa xung quanh, vì lý do này hay
lý do khác đều không thể quay đầu, đều rời bỏ cô, khiến cô đơn độc vô cùng.
Đó là một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau lưng, một âm mưu sát hại dứt
khoát và mãnh liệt. Có lẽ lúc rời khỏi cõi đời, chắc chắn cô phải phẫn uất và cô
đơn lắm.
Mượn giống? Phạm Nhàn chẳng tin điều đó, y quá hiểu nữ nhân, cho dù đó
là mẹ đẻ của mình, là Diệp Khinh Mi duy nhất trên cõi đời này, Phạm Nhàn vẫn
không tin. Không có tình cảm với nam nhân thì làm sao lại quyến rũ người ấy
lên giường? Các thiếu nữ khác có lẽ sẽ giả vờ vì lý do gia tộc hay xã hội, nhưng
Diệp Khinh Mi có cần đến không?
Phạm Nhàn chăm chú nhìn sang bờ bên kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh
lùng, nam nhân kia thật sự rất tàn nhẫn.
o O o
Một giọng nói run rẩy kéo Phạm Nhàn thoát khỏi những hình ảnh đau
thương trước kia. Phạm Nhược Nhược như cảm thấy lạnh lẽo nép sát vào bên
cạnh huynh trưởng, chiếc khăn trên tay đã rớt xuống cỏ, tay cô nắm chặt tay áo
Phạm Nhàn, ngước mặt nói: "...Trước kia... muội... có một ca ca..."
Trong lòng Phạm Nhàn chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh, y biết muội muội
muốn nói gì. Bởi từ nhỏ y đã biết, phủ Ti Nam Bá vốn có một đại thiếu gia, tuổi
tác ngang với y, là con trai của phụ thân với phu nhân trước đây, nhưng do sức
khỏe kém nên đã mất từ lúc còn nhỏ.
Lúc này muội muội đột ngột nhắc đến người huynh trưởng đã sớm biến mất
khỏi ký ức mọi người, Phạm Nhàn dường như nắm bắt được điều gì đó, sắc mặt
lập tức thay đổi.
Trần Bình Bình từng nhiều lần nhắc nhở Phạm Nhàn nên tốt với Phạm Kiến
hơn, vì Phạm gia đã hy sinh rất nhiều vì sự sống của y. Rốt cuộc Phạm gia đã hy
sinh điều gì? Chẳng lẽ năm đó ở Thái Bình biệt viện, bản thân y có thể sống sót
sau sự việc và vượt qua quãng thời gian cho đến khi Ngũ Trúc thúc trở về, là vì
có người đã thay y đối mặt cái chết dưới thế công dữ dội của Thái hậu, Tần gia
và gia tộc Hoàng hậu?
Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, y thầm nghĩ, nếu mọi chuyện diễn ra như
vậy, ban đầu che giấu được Thái hậu, sau đó Tư Nam bá nuôi con tư sinh ở
Đạm Châu, tại sao trong cung không hề nghi ngờ gì? Chẳng lẽ là vì sau khi về
kinh Hoàng đế đã dập tắt tình hình, phong tỏa tin tức?
Đầu y nhức nhối, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng chi tiết, nhưng cảnh tượng
khủng khiếp có thể xảy ra đã hiện lên rõ ràng trong đầu y. Y hờ hững suy nghĩ,
ra là lần đầu mở mắt nhìn đôi tay trắng muốt như hoa sen của mình, trên tay ấy
đã có một đứa trẻ mới sinh chết thay cho mình.
Trên đôi tay sen trắng kia của y, không chỉ vấy máu những người Ngũ Trúc
thúc giết chết, mà còn có máu của vị đại thiếu gia thật sự của Phạm gia!
Thân thể Phạm Nhàn khẽ run rẩy. Phạm Nhược Nhược nhận thấy vẻ bất
thường của huynh trưởng, buồn rầu nói nhỏ: "Muội không biết đại ca chết thế
nào, chỉ nghe loáng thoáng lão ma ma trong phủ khóc lóc nhắc đến hai câu,
muội muội có hơi nghi ngờ nhưng không biết vấn đề ở đâu."
Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay muội muội, im lặng không nói năng gì. Y
biết mẹ ruột của Nhược Nhược sinh ra cô được không lâu đã lâm bệnh nặng rồi
qua đời, sau đó phụ thân mới đón Liễu thị vào phủ.
Một phu nhân Thị lang, vì sao lại luôn day dứt não nề? Bởi vì con trai ruột
không đáng chết nhưng đã chết?
Phạm Nhược Nhược cúi đầu nói nhỏ: "Nghe lão ma ma nói, mụ mụ và Diệp
di cũng có quen biết."
Phạm Nhàn đã dần dần hiểu được thâm ý sâu xa trong lời nói Trần Bình
Bình. Nhưng y vẫn còn khó hiểu, nếu Trần Bình Bình biết phụ thân đã vì mình
mà đã hy sinh lớn lao đến thế, tại sao những năm đó vẫn không hề buông lỏng
cảnh giác với phụ thân?
Mối quan hệ giữa Ti Nam bá Phạm Kiến và Diệp Khinh Mi không giống
tình yêu tuổi trẻ mà Phạm Nhàn tưởng tượng khi còn nhỏ, có lẽ hai người tin
tưởng nhau như huynh muội. Cũng giống như Phạm Nhàn và Phạm Nhược
Nhược ngày nay.
Diệp Khinh Mi vừa mới sinh con trai ở Thái Bình biệt viện, chuyện phu
nhân Ti Nam bá vào viện giúp đỡ là bình thường, còn những gì xảy ra sau đó,
có lẽ chính là suy đoán trong lòng Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồnnói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muộithôi."Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏnhư muỗi hỏi: "Thật ư?"Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kiasông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về haimươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu ngườiDiệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang tronggiai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.Bởi vì cô sinh hạ y.Hơn nữa, tất cả những người có thể nương tựa xung quanh, vì lý do này haylý do khác đều không thể quay đầu, đều rời bỏ cô, khiến cô đơn độc vô cùng.Đó là một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau lưng, một âm mưu sát hại dứtkhoát và mãnh liệt. Có lẽ lúc rời khỏi cõi đời, chắc chắn cô phải phẫn uất và côđơn lắm.Mượn giống? Phạm Nhàn chẳng tin điều đó, y quá hiểu nữ nhân, cho dù đólà mẹ đẻ của mình, là Diệp Khinh Mi duy nhất trên cõi đời này, Phạm Nhàn vẫnkhông tin. Không có tình cảm với nam nhân thì làm sao lại quyến rũ người ấylên giường? Các thiếu nữ khác có lẽ sẽ giả vờ vì lý do gia tộc hay xã hội, nhưngDiệp Khinh Mi có cần đến không?Phạm Nhàn chăm chú nhìn sang bờ bên kia, khóe miệng nở nụ cười lạnhlùng, nam nhân kia thật sự rất tàn nhẫn.o O oMột giọng nói run rẩy kéo Phạm Nhàn thoát khỏi những hình ảnh đauthương trước kia. Phạm Nhược Nhược như cảm thấy lạnh lẽo nép sát vào bêncạnh huynh trưởng, chiếc khăn trên tay đã rớt xuống cỏ, tay cô nắm chặt tay áoPhạm Nhàn, ngước mặt nói: "...Trước kia... muội... có một ca ca..."Trong lòng Phạm Nhàn chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh, y biết muội muộimuốn nói gì. Bởi từ nhỏ y đã biết, phủ Ti Nam Bá vốn có một đại thiếu gia, tuổitác ngang với y, là con trai của phụ thân với phu nhân trước đây, nhưng do sứckhỏe kém nên đã mất từ lúc còn nhỏ.Lúc này muội muội đột ngột nhắc đến người huynh trưởng đã sớm biến mấtkhỏi ký ức mọi người, Phạm Nhàn dường như nắm bắt được điều gì đó, sắc mặtlập tức thay đổi.Trần Bình Bình từng nhiều lần nhắc nhở Phạm Nhàn nên tốt với Phạm Kiếnhơn, vì Phạm gia đã hy sinh rất nhiều vì sự sống của y. Rốt cuộc Phạm gia đã hysinh điều gì? Chẳng lẽ năm đó ở Thái Bình biệt viện, bản thân y có thể sống sótsau sự việc và vượt qua quãng thời gian cho đến khi Ngũ Trúc thúc trở về, là vìcó người đã thay y đối mặt cái chết dưới thế công dữ dội của Thái hậu, Tần giavà gia tộc Hoàng hậu?Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, y thầm nghĩ, nếu mọi chuyện diễn ra nhưvậy, ban đầu che giấu được Thái hậu, sau đó Tư Nam bá nuôi con tư sinh ởĐạm Châu, tại sao trong cung không hề nghi ngờ gì? Chẳng lẽ là vì sau khi vềkinh Hoàng đế đã dập tắt tình hình, phong tỏa tin tức?Đầu y nhức nhối, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng chi tiết, nhưng cảnh tượngkhủng khiếp có thể xảy ra đã hiện lên rõ ràng trong đầu y. Y hờ hững suy nghĩ,ra là lần đầu mở mắt nhìn đôi tay trắng muốt như hoa sen của mình, trên tay ấyđã có một đứa trẻ mới sinh chết thay cho mình.Trên đôi tay sen trắng kia của y, không chỉ vấy máu những người Ngũ Trúcthúc giết chết, mà còn có máu của vị đại thiếu gia thật sự của Phạm gia!Thân thể Phạm Nhàn khẽ run rẩy. Phạm Nhược Nhược nhận thấy vẻ bấtthường của huynh trưởng, buồn rầu nói nhỏ: "Muội không biết đại ca chết thếnào, chỉ nghe loáng thoáng lão ma ma trong phủ khóc lóc nhắc đến hai câu,muội muội có hơi nghi ngờ nhưng không biết vấn đề ở đâu."Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay muội muội, im lặng không nói năng gì. Ybiết mẹ ruột của Nhược Nhược sinh ra cô được không lâu đã lâm bệnh nặng rồiqua đời, sau đó phụ thân mới đón Liễu thị vào phủ.Một phu nhân Thị lang, vì sao lại luôn day dứt não nề? Bởi vì con trai ruộtkhông đáng chết nhưng đã chết?Phạm Nhược Nhược cúi đầu nói nhỏ: "Nghe lão ma ma nói, mụ mụ và Diệpdi cũng có quen biết."Phạm Nhàn đã dần dần hiểu được thâm ý sâu xa trong lời nói Trần BìnhBình. Nhưng y vẫn còn khó hiểu, nếu Trần Bình Bình biết phụ thân đã vì mìnhmà đã hy sinh lớn lao đến thế, tại sao những năm đó vẫn không hề buông lỏngcảnh giác với phụ thân?Mối quan hệ giữa Ti Nam bá Phạm Kiến và Diệp Khinh Mi không giốngtình yêu tuổi trẻ mà Phạm Nhàn tưởng tượng khi còn nhỏ, có lẽ hai người tintưởng nhau như huynh muội. Cũng giống như Phạm Nhàn và Phạm NhượcNhược ngày nay.Diệp Khinh Mi vừa mới sinh con trai ở Thái Bình biệt viện, chuyện phunhân Ti Nam bá vào viện giúp đỡ là bình thường, còn những gì xảy ra sau đó,có lẽ chính là suy đoán trong lòng Phạm Nhàn.