Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1665: Mộ phần 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tình tiết rất giống trong tiểu thuyết? Thực tế luôn ly kỳ hơn tiểu thuyết, haynói chính xác hơn, thực tế vốn phải ly kỳ hơn tiểu thuyết.Phạm Nhàn nắm chặt tay muội muội, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúcphức tạp, trước mắt hiện lên khuôn mặt thương yêu mình vô cùng của nãi nãi;lại hiện lên khuôn mặt luôn nghiêm nghị, dường như không bao giờ tức giậnhay vui mừng, chỉ im lặng bước trên con đường quan trường của phụ thân.Trái tim y đột ngột đau nhói, y cảm thấy mình thực sự nợ Phạm gia quánhiều. Trái tim y đột nhiên lạnh lẽo, năm đó quá nhiều người đã chết, quá nhiềumáu đã đổ.Phạm Nhàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thái Bình biệt viện bên kia sông, độtngột nói: "Chuyện hôm nay, đừng nói với bất cứ ai."Dù rõ muội muội sẽ không tiết lộ bí mật kinh thiên này, Phạm Nhàn vẫnkhông nhịn được nhắc nhở một câu rồi hạ giọng: "Về việc này, ta muốn trựctiếp hỏi ý kiến phụ thân.""Ca ca định sẽ về Đạm Châu?" Phạm Nhược Nhược đứng dậy, ngạc nhiênnhìn y.Phạm Nhàn lắc đầu: "Bây giờ phụ thân không ở Đạm Châu."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đã về hưu ở Đạm Châu là điều aicũng biết, nhưng Phạm Nhàn lại chắc chắn phụ thân không ở đó, bởi chỉ có ybiết, phụ thân đang ở một nơi phía đông bắc, giúp y thực hiện một việc lớn. Ymuốn trực tiếp gương mặt phụ thân để xin ý kiến, vì y cho rằng, trong vấn đềnày, phụ thân cũng có quyền lên tiếng.Phạm Nhược Nhược cố nhẫn nhịn không đặt câu hỏi, chỉ kinh ngạc nhìn vịhuynh trưởng mặt mày u ám, trong lòng đau xót. Cô biết hôm nay Phạm Nhànnói những chuyện này ra, tương lai sẽ gặp sóng gió lướn cỡ nào. Hôm nayPhạm Nhàn không chỉ là người đứng thứ hai trong thiên hạ, trong tay y còn nắmgiữ lực lượng quá mức hùng mạnh. Nếu y thật sự trở mặt với Hoàng đế bệ hạ,muốn báo thù cho mẫu thân của mình, hai quân thần đại chiến một trận, chỉ e sẽkéo theo toàn bộ thiên hạ vào trong."Theo ta đến một nơi nữa." Phạm Nhàn bước theo con đường dẫn sâu vàotrong rừng trúc. Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng, bước theo phía sau.o O oBa chiếc xe ngựa màu đen rời khỏi khu rừng trúc của Thái Bình biệt viện,đến một nơi âm u tĩnh mịch khác ngoài thành. Không gian âm u ở đây khác vớiThái Bình biệt viện, toát lên vẻ khiến người ta sợ hãi - bởi vì đây là bãi tha ma.Thái Bình biệt viện từng mai táng rất nhiều người, nơi này cũng đã mai tángrất nhiều người. Hôm nay, Phạm Nhàn từ nơi đất cũ, đến nơi đất chết, nhữngquan viên Giám Sát viện đi theo phía sau đều có phần lẫm liệt, nhưng không rõrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Bên dưới triền núi xanh này, phong thủy cực kỳ tốt lành, là nơi mai táng cácchiến sĩ vô danh mà Khánh Quốc để lại sau những cuộc chinh phạt phương bắc.Trong số đó, ngôi mộ rộng lớn nhất được xây cách đây ba năm. Trong trậnchiến phản loạn ở kinh đô, cấm quân tổn thất nặng nề, Giám Sát viện cũng phảitrả giá đắt. Đặc biệt là đội tiên phong bị phục kích ở Chính Dương môn, Hắc Kỵsau này dũng mãnh truy kích ở quảng trường, đã khiến bãi tha ma này có thêmhơn ngàn ngôi mộ mới.Lễ Vu Lan vừa qua không lâu, nơi đây vẫn còn nhiều dấu vết của tế bái,khói hương cùng những tờ tiền giấy chưa đốt hết bay lượn trong gió giữa nhữngngôi mộ im lìm.Phạm Nhàn cùng thuộc hạ và muội muội đi vào giữa khu mộ, cúi đầu váilạy thật sâu trước khu mộ này. Nơi đây là nơi yên nghỉ của thuộc hạ của y, lànhững người đã hy sinh vì quyết định và chiến lược của y.Lúc này, đám thuộc hạ của y mới biết hôm nay Đề ti đại nhân muốn làm gì,trong lòng cũng có phần cảm khái, xúc động. Đại nhân sắp nhận chức Việntrưởng Giám Sát viện, không ngờ việc đầu tiên sau khi trở lại là đến mộ phúngviếng huynh đệ đã hy sinh.Nhìn Đề ti đại nhân hết sức thành khẩn, chân thành vái lạy, con mắt cácquan viên Giám Sát viện trong vườn không khỏi đỏ hoe, cùng bước theo sau yvái lạy. Có điều đến quá vội vã nên không kịp chuẩn bị đồ cúng.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chỉ cần lòng thành, không cần nhữngthứ khác."Mộc Phong Nhi ở bên cạnh đáp lời.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi về kinh đô, ngươi bảo MộcThiết điều tra xem mấy năm qua việc trợ cấp và chăm sóc gia quyến các quanviên trong viện thế nào, cũng phải soạn hồ sơ trình lên ta xem xét.""Vâng, đại nhân."Mộc Phong Nhi vâng dạ, cũng không hề lo sợ. Việc trợ cấp và theo dõi sauđó của Giám Sát viện, tất cả đều do Nhất Xử xử lý, đường thúc của hắn là MộcThiết chính là đầu lĩnh, nghe Tiểu Phạm đại nhân nói sẽ kiểm tra sổ sách, hắnkhông hề bận tâm. Một là, trong toàn triều, chỉ có tiền an ủi của Giám Sát việnlà cao nhất, Đề ti đại nhân rất chu đáo với gia quyến các thuộc hạ, đương nhiêncũng nhờ trong tay Phạm Nhàn có núi vàng Nội Khố, hai là hắn biết đường thúccủa mình tuyệt đối không dám sai sót trong những việc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tình tiết rất giống trong tiểu thuyết? Thực tế luôn ly kỳ hơn tiểu thuyết, haynói chính xác hơn, thực tế vốn phải ly kỳ hơn tiểu thuyết.Phạm Nhàn nắm chặt tay muội muội, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúcphức tạp, trước mắt hiện lên khuôn mặt thương yêu mình vô cùng của nãi nãi;lại hiện lên khuôn mặt luôn nghiêm nghị, dường như không bao giờ tức giậnhay vui mừng, chỉ im lặng bước trên con đường quan trường của phụ thân.Trái tim y đột ngột đau nhói, y cảm thấy mình thực sự nợ Phạm gia quánhiều. Trái tim y đột nhiên lạnh lẽo, năm đó quá nhiều người đã chết, quá nhiềumáu đã đổ.Phạm Nhàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thái Bình biệt viện bên kia sông, độtngột nói: "Chuyện hôm nay, đừng nói với bất cứ ai."Dù rõ muội muội sẽ không tiết lộ bí mật kinh thiên này, Phạm Nhàn vẫnkhông nhịn được nhắc nhở một câu rồi hạ giọng: "Về việc này, ta muốn trựctiếp hỏi ý kiến phụ thân.""Ca ca định sẽ về Đạm Châu?" Phạm Nhược Nhược đứng dậy, ngạc nhiênnhìn y.Phạm Nhàn lắc đầu: "Bây giờ phụ thân không ở Đạm Châu."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đã về hưu ở Đạm Châu là điều aicũng biết, nhưng Phạm Nhàn lại chắc chắn phụ thân không ở đó, bởi chỉ có ybiết, phụ thân đang ở một nơi phía đông bắc, giúp y thực hiện một việc lớn. Ymuốn trực tiếp gương mặt phụ thân để xin ý kiến, vì y cho rằng, trong vấn đềnày, phụ thân cũng có quyền lên tiếng.Phạm Nhược Nhược cố nhẫn nhịn không đặt câu hỏi, chỉ kinh ngạc nhìn vịhuynh trưởng mặt mày u ám, trong lòng đau xót. Cô biết hôm nay Phạm Nhànnói những chuyện này ra, tương lai sẽ gặp sóng gió lướn cỡ nào. Hôm nayPhạm Nhàn không chỉ là người đứng thứ hai trong thiên hạ, trong tay y còn nắmgiữ lực lượng quá mức hùng mạnh. Nếu y thật sự trở mặt với Hoàng đế bệ hạ,muốn báo thù cho mẫu thân của mình, hai quân thần đại chiến một trận, chỉ e sẽkéo theo toàn bộ thiên hạ vào trong."Theo ta đến một nơi nữa." Phạm Nhàn bước theo con đường dẫn sâu vàotrong rừng trúc. Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng, bước theo phía sau.o O oBa chiếc xe ngựa màu đen rời khỏi khu rừng trúc của Thái Bình biệt viện,đến một nơi âm u tĩnh mịch khác ngoài thành. Không gian âm u ở đây khác vớiThái Bình biệt viện, toát lên vẻ khiến người ta sợ hãi - bởi vì đây là bãi tha ma.Thái Bình biệt viện từng mai táng rất nhiều người, nơi này cũng đã mai tángrất nhiều người. Hôm nay, Phạm Nhàn từ nơi đất cũ, đến nơi đất chết, nhữngquan viên Giám Sát viện đi theo phía sau đều có phần lẫm liệt, nhưng không rõrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Bên dưới triền núi xanh này, phong thủy cực kỳ tốt lành, là nơi mai táng cácchiến sĩ vô danh mà Khánh Quốc để lại sau những cuộc chinh phạt phương bắc.Trong số đó, ngôi mộ rộng lớn nhất được xây cách đây ba năm. Trong trậnchiến phản loạn ở kinh đô, cấm quân tổn thất nặng nề, Giám Sát viện cũng phảitrả giá đắt. Đặc biệt là đội tiên phong bị phục kích ở Chính Dương môn, Hắc Kỵsau này dũng mãnh truy kích ở quảng trường, đã khiến bãi tha ma này có thêmhơn ngàn ngôi mộ mới.Lễ Vu Lan vừa qua không lâu, nơi đây vẫn còn nhiều dấu vết của tế bái,khói hương cùng những tờ tiền giấy chưa đốt hết bay lượn trong gió giữa nhữngngôi mộ im lìm.Phạm Nhàn cùng thuộc hạ và muội muội đi vào giữa khu mộ, cúi đầu váilạy thật sâu trước khu mộ này. Nơi đây là nơi yên nghỉ của thuộc hạ của y, lànhững người đã hy sinh vì quyết định và chiến lược của y.Lúc này, đám thuộc hạ của y mới biết hôm nay Đề ti đại nhân muốn làm gì,trong lòng cũng có phần cảm khái, xúc động. Đại nhân sắp nhận chức Việntrưởng Giám Sát viện, không ngờ việc đầu tiên sau khi trở lại là đến mộ phúngviếng huynh đệ đã hy sinh.Nhìn Đề ti đại nhân hết sức thành khẩn, chân thành vái lạy, con mắt cácquan viên Giám Sát viện trong vườn không khỏi đỏ hoe, cùng bước theo sau yvái lạy. Có điều đến quá vội vã nên không kịp chuẩn bị đồ cúng.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chỉ cần lòng thành, không cần nhữngthứ khác."Mộc Phong Nhi ở bên cạnh đáp lời.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi về kinh đô, ngươi bảo MộcThiết điều tra xem mấy năm qua việc trợ cấp và chăm sóc gia quyến các quanviên trong viện thế nào, cũng phải soạn hồ sơ trình lên ta xem xét.""Vâng, đại nhân."Mộc Phong Nhi vâng dạ, cũng không hề lo sợ. Việc trợ cấp và theo dõi sauđó của Giám Sát viện, tất cả đều do Nhất Xử xử lý, đường thúc của hắn là MộcThiết chính là đầu lĩnh, nghe Tiểu Phạm đại nhân nói sẽ kiểm tra sổ sách, hắnkhông hề bận tâm. Một là, trong toàn triều, chỉ có tiền an ủi của Giám Sát việnlà cao nhất, Đề ti đại nhân rất chu đáo với gia quyến các thuộc hạ, đương nhiêncũng nhờ trong tay Phạm Nhàn có núi vàng Nội Khố, hai là hắn biết đường thúccủa mình tuyệt đối không dám sai sót trong những việc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tình tiết rất giống trong tiểu thuyết? Thực tế luôn ly kỳ hơn tiểu thuyết, haynói chính xác hơn, thực tế vốn phải ly kỳ hơn tiểu thuyết.Phạm Nhàn nắm chặt tay muội muội, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúcphức tạp, trước mắt hiện lên khuôn mặt thương yêu mình vô cùng của nãi nãi;lại hiện lên khuôn mặt luôn nghiêm nghị, dường như không bao giờ tức giậnhay vui mừng, chỉ im lặng bước trên con đường quan trường của phụ thân.Trái tim y đột ngột đau nhói, y cảm thấy mình thực sự nợ Phạm gia quánhiều. Trái tim y đột nhiên lạnh lẽo, năm đó quá nhiều người đã chết, quá nhiềumáu đã đổ.Phạm Nhàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thái Bình biệt viện bên kia sông, độtngột nói: "Chuyện hôm nay, đừng nói với bất cứ ai."Dù rõ muội muội sẽ không tiết lộ bí mật kinh thiên này, Phạm Nhàn vẫnkhông nhịn được nhắc nhở một câu rồi hạ giọng: "Về việc này, ta muốn trựctiếp hỏi ý kiến phụ thân.""Ca ca định sẽ về Đạm Châu?" Phạm Nhược Nhược đứng dậy, ngạc nhiênnhìn y.Phạm Nhàn lắc đầu: "Bây giờ phụ thân không ở Đạm Châu."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đã về hưu ở Đạm Châu là điều aicũng biết, nhưng Phạm Nhàn lại chắc chắn phụ thân không ở đó, bởi chỉ có ybiết, phụ thân đang ở một nơi phía đông bắc, giúp y thực hiện một việc lớn. Ymuốn trực tiếp gương mặt phụ thân để xin ý kiến, vì y cho rằng, trong vấn đềnày, phụ thân cũng có quyền lên tiếng.Phạm Nhược Nhược cố nhẫn nhịn không đặt câu hỏi, chỉ kinh ngạc nhìn vịhuynh trưởng mặt mày u ám, trong lòng đau xót. Cô biết hôm nay Phạm Nhànnói những chuyện này ra, tương lai sẽ gặp sóng gió lướn cỡ nào. Hôm nayPhạm Nhàn không chỉ là người đứng thứ hai trong thiên hạ, trong tay y còn nắmgiữ lực lượng quá mức hùng mạnh. Nếu y thật sự trở mặt với Hoàng đế bệ hạ,muốn báo thù cho mẫu thân của mình, hai quân thần đại chiến một trận, chỉ e sẽkéo theo toàn bộ thiên hạ vào trong."Theo ta đến một nơi nữa." Phạm Nhàn bước theo con đường dẫn sâu vàotrong rừng trúc. Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng, bước theo phía sau.o O oBa chiếc xe ngựa màu đen rời khỏi khu rừng trúc của Thái Bình biệt viện,đến một nơi âm u tĩnh mịch khác ngoài thành. Không gian âm u ở đây khác vớiThái Bình biệt viện, toát lên vẻ khiến người ta sợ hãi - bởi vì đây là bãi tha ma.Thái Bình biệt viện từng mai táng rất nhiều người, nơi này cũng đã mai tángrất nhiều người. Hôm nay, Phạm Nhàn từ nơi đất cũ, đến nơi đất chết, nhữngquan viên Giám Sát viện đi theo phía sau đều có phần lẫm liệt, nhưng không rõrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Bên dưới triền núi xanh này, phong thủy cực kỳ tốt lành, là nơi mai táng cácchiến sĩ vô danh mà Khánh Quốc để lại sau những cuộc chinh phạt phương bắc.Trong số đó, ngôi mộ rộng lớn nhất được xây cách đây ba năm. Trong trậnchiến phản loạn ở kinh đô, cấm quân tổn thất nặng nề, Giám Sát viện cũng phảitrả giá đắt. Đặc biệt là đội tiên phong bị phục kích ở Chính Dương môn, Hắc Kỵsau này dũng mãnh truy kích ở quảng trường, đã khiến bãi tha ma này có thêmhơn ngàn ngôi mộ mới.Lễ Vu Lan vừa qua không lâu, nơi đây vẫn còn nhiều dấu vết của tế bái,khói hương cùng những tờ tiền giấy chưa đốt hết bay lượn trong gió giữa nhữngngôi mộ im lìm.Phạm Nhàn cùng thuộc hạ và muội muội đi vào giữa khu mộ, cúi đầu váilạy thật sâu trước khu mộ này. Nơi đây là nơi yên nghỉ của thuộc hạ của y, lànhững người đã hy sinh vì quyết định và chiến lược của y.Lúc này, đám thuộc hạ của y mới biết hôm nay Đề ti đại nhân muốn làm gì,trong lòng cũng có phần cảm khái, xúc động. Đại nhân sắp nhận chức Việntrưởng Giám Sát viện, không ngờ việc đầu tiên sau khi trở lại là đến mộ phúngviếng huynh đệ đã hy sinh.Nhìn Đề ti đại nhân hết sức thành khẩn, chân thành vái lạy, con mắt cácquan viên Giám Sát viện trong vườn không khỏi đỏ hoe, cùng bước theo sau yvái lạy. Có điều đến quá vội vã nên không kịp chuẩn bị đồ cúng.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chỉ cần lòng thành, không cần nhữngthứ khác."Mộc Phong Nhi ở bên cạnh đáp lời.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi về kinh đô, ngươi bảo MộcThiết điều tra xem mấy năm qua việc trợ cấp và chăm sóc gia quyến các quanviên trong viện thế nào, cũng phải soạn hồ sơ trình lên ta xem xét.""Vâng, đại nhân."Mộc Phong Nhi vâng dạ, cũng không hề lo sợ. Việc trợ cấp và theo dõi sauđó của Giám Sát viện, tất cả đều do Nhất Xử xử lý, đường thúc của hắn là MộcThiết chính là đầu lĩnh, nghe Tiểu Phạm đại nhân nói sẽ kiểm tra sổ sách, hắnkhông hề bận tâm. Một là, trong toàn triều, chỉ có tiền an ủi của Giám Sát việnlà cao nhất, Đề ti đại nhân rất chu đáo với gia quyến các thuộc hạ, đương nhiêncũng nhờ trong tay Phạm Nhàn có núi vàng Nội Khố, hai là hắn biết đường thúccủa mình tuyệt đối không dám sai sót trong những việc này.