Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1673: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giống như y từng nói với Hải Đường, thế giới này là của những người giàkia, cũng là của bọn họ, và cuối cùng sẽ thuộc về bọn họ.Điều bọn họ cần, chỉ là thời gian thôi.o O oVào một ngày cuối tháng Tư, hoa xuân chưa tàn bởi gió hạ nóng nực, nhưnglại bị một cơn mưa xuân đột ngột ào xuống, khiến chúng rụng rơi trên mặt đất.Những cây hoa dọc theo các sân viện phía nam kinh đô, có phần bất đắc dĩ khichứng kiến y phục của mình bị cơn gió xuân trông như dịu dàng nhưng thựcchất đầy vô tình xé nát thành từng mảnh, rơi xuống nền đá lát đường, bị nhữngngười qua lại vội vã giẫm đạp, chìm sâu vào bùn đất, chỉ còn lại chút mép hoa.Phủ đệ của Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu nằm trên con đường lớn ởphía nam thành. Từ phủ đệ này đi về phía sau không xa, là nha môn Kinh Đôphủ. Chẳng qua cửa chính nha môn mở ở phía bên kia, quyền lực và phú quýthanh tĩnh gần nhau nhưng không xâm phạm lẫn nhau.Hôm nay không phải là ngày mừng thọ của Tôn Kính Tu, mà là ngày támmươi tuổi của lão thái thái nhà họ Tôn, quả thực là một ngày trọng đại. PhạmNhược Nhược nói nghe nhầm lúc trước, chính là chỉ điểm này. Lão thái thái nhàhọ Tôn cũng là người có cáo mệnh trên người, còn Tôn Kính Tu lại rất ít khi tổchức, nên các quan viên nhận được thiếp mời đều đến chúc mừng một phen.Hôm nay tuy cửa nhà họ Tôn không treo lụa đỏ, đèn màu nhưng cũng cố ýtô điểm thêm chút không khí vui tươi, người đến dâng lễ vật không ít, nhưng xengựa đến viếng lại không nhiều. Chỉ thấy trên con phố dài, các quản gia hạ nhânchỉ rất bình thường đem lễ vật vào trong phủ rồi thay chủ nhân nói vài câu xinlỗi, sau đó rời khỏi phủ họ Tôn.Một số quan viên cấp thấp không rõ nội tình, khi chứng kiến cảnh nàykhông khỏi cảm thấy bất ngờ, nghĩ bụng vị Phủ doãn của kinh đô làm lễ chúcthọ, sao lại vắng vẻ đến thế, khác xa với cảnh náo nhiệt khi các phủ đệ quyềnquý tổ chức sự kiện.Kinh Đô phủ phụ trách trị an và dân sinh của toàn bộ kinh đô, giao thiệp vớihầu hết là nha môn các bộ, các vương phủ, các vị đại nhân, nên công việc củaKinh Đô phủ rất khó khăn, nhưng địa vị của Kinh Đô phủ cũng rất cao. Năm đó,khi Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị, Kinh Đô phủ đã ra sức trợ giúp, nên nóichung không có quan viên nào dám không nể mặt Kinh Đô phủ như vậy.Cảnh tượng hôm nay thực sự khiến người ta kinh ngạc. Những người tụ tậpở cổng xì xào bàn tán, không biết đang nói về điều gì, chỉ biết mỗi khi nghĩ đếntin đồn về Phủ doãn Tôn Kính Tu trong giới quan trường kinh đô, họ lại cảmthấy đây là chuyện đương nhiên.Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Kính Tu là người may mắn nhất trên chínhtrường Khánh Quốc. Hắn không phải là cử nhân chính thống, mà xuất thân từmột thư lại, từ khi bước chân vào quan trường, hắn chỉ làm công việc văn án ởKinh Đô phủ, rồi cứ thế suốt nửa đời người. Vốn dĩ với xuất thân không mộtchút bối cảnh của hắn, ở một nơi then chốt như vậy, dù có làm cả đời cũng khómà đạt tới chức Phủ doãn Kinh Đô phủ.Có điều, Khánh Quốc trong sáu bảy năm trở lại đây, khi Thái tử và Nhịhoàng tử tranh giành ngôi vị, Tiểu Phạm đại nhân vào kinh gây ra cuộc chiếnloạn, Kinh Đô phủ là nơi then chốt nên trở thành mục tiêu tranh giành của cácphe phái. Kinh Đô phủ không giống Tổng đốc địa phương và Tri phủ các nơi,cách xa thiên tử nên có thể giữ thái độ trung lập, không ngả theo bất kỳ hoàngtử nào – nha phủ đặt ngay tại kinh đô, không có phe phái nào buông tha cho họ,Kinh Đô phủ buộc phải lựa phe.Kết quả là Mai Chấp Lễ bị ép phải từ chức. Vị Phủ doãn Kinh Đô phủ đượcNhị hoàng tử đưa lên bị Phạm Nhàn hạ bệ, trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi,Kinh Đô phủ đã liên tiếp thay đổi mấy người, không ai dám cầu xin chức vụnày, nên Tôn Kính Tu – biên tu của Kinh Đô phủ – nhờ duyên phận mà leo lênghế Phủ doãn.Đáng lẽ Phủ doãn Kinh Đô phủ ắt sẽ kiêm chức Đại học sĩ trong triều. Cóđiều từ sau Mai Chấp Lễ, quy củ này đã rối loạn, đến thời Tôn Kính Tu thì chỉlà một Phủ doãn Kinh Đô phủ lưu manh, chẳng có tước vị nào.Cho nên trên quan trường, các quan lại đều mang theo chút ghen tị, khinhthường bình luận rằng Tôn Kính Tu là vị Phủ doãn Kinh Đô phủ may mắn nhấtlịch sử, nhưng cũng là Phủ doãn có quyền lực ít ỏi nhất, không biết bao giờ sẽ bịhốt khỏi ghế.o O oCó điều, Tôn Kính Tu cũng có ưu điểm riêng. Nhiều năm làm công việc vănán khiến hắn không giỏi giao du với quan lại, cũng không quen nịnh nọt mấy vịĐại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, chỉ tập trung vào chính sự, tính tình ngaythẳng nghiêm khắc, không bao giờ để ý đến lời đồn ngoài kia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giống như y từng nói với Hải Đường, thế giới này là của những người giàkia, cũng là của bọn họ, và cuối cùng sẽ thuộc về bọn họ.Điều bọn họ cần, chỉ là thời gian thôi.o O oVào một ngày cuối tháng Tư, hoa xuân chưa tàn bởi gió hạ nóng nực, nhưnglại bị một cơn mưa xuân đột ngột ào xuống, khiến chúng rụng rơi trên mặt đất.Những cây hoa dọc theo các sân viện phía nam kinh đô, có phần bất đắc dĩ khichứng kiến y phục của mình bị cơn gió xuân trông như dịu dàng nhưng thựcchất đầy vô tình xé nát thành từng mảnh, rơi xuống nền đá lát đường, bị nhữngngười qua lại vội vã giẫm đạp, chìm sâu vào bùn đất, chỉ còn lại chút mép hoa.Phủ đệ của Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu nằm trên con đường lớn ởphía nam thành. Từ phủ đệ này đi về phía sau không xa, là nha môn Kinh Đôphủ. Chẳng qua cửa chính nha môn mở ở phía bên kia, quyền lực và phú quýthanh tĩnh gần nhau nhưng không xâm phạm lẫn nhau.Hôm nay không phải là ngày mừng thọ của Tôn Kính Tu, mà là ngày támmươi tuổi của lão thái thái nhà họ Tôn, quả thực là một ngày trọng đại. PhạmNhược Nhược nói nghe nhầm lúc trước, chính là chỉ điểm này. Lão thái thái nhàhọ Tôn cũng là người có cáo mệnh trên người, còn Tôn Kính Tu lại rất ít khi tổchức, nên các quan viên nhận được thiếp mời đều đến chúc mừng một phen.Hôm nay tuy cửa nhà họ Tôn không treo lụa đỏ, đèn màu nhưng cũng cố ýtô điểm thêm chút không khí vui tươi, người đến dâng lễ vật không ít, nhưng xengựa đến viếng lại không nhiều. Chỉ thấy trên con phố dài, các quản gia hạ nhânchỉ rất bình thường đem lễ vật vào trong phủ rồi thay chủ nhân nói vài câu xinlỗi, sau đó rời khỏi phủ họ Tôn.Một số quan viên cấp thấp không rõ nội tình, khi chứng kiến cảnh nàykhông khỏi cảm thấy bất ngờ, nghĩ bụng vị Phủ doãn của kinh đô làm lễ chúcthọ, sao lại vắng vẻ đến thế, khác xa với cảnh náo nhiệt khi các phủ đệ quyềnquý tổ chức sự kiện.Kinh Đô phủ phụ trách trị an và dân sinh của toàn bộ kinh đô, giao thiệp vớihầu hết là nha môn các bộ, các vương phủ, các vị đại nhân, nên công việc củaKinh Đô phủ rất khó khăn, nhưng địa vị của Kinh Đô phủ cũng rất cao. Năm đó,khi Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị, Kinh Đô phủ đã ra sức trợ giúp, nên nóichung không có quan viên nào dám không nể mặt Kinh Đô phủ như vậy.Cảnh tượng hôm nay thực sự khiến người ta kinh ngạc. Những người tụ tậpở cổng xì xào bàn tán, không biết đang nói về điều gì, chỉ biết mỗi khi nghĩ đếntin đồn về Phủ doãn Tôn Kính Tu trong giới quan trường kinh đô, họ lại cảmthấy đây là chuyện đương nhiên.Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Kính Tu là người may mắn nhất trên chínhtrường Khánh Quốc. Hắn không phải là cử nhân chính thống, mà xuất thân từmột thư lại, từ khi bước chân vào quan trường, hắn chỉ làm công việc văn án ởKinh Đô phủ, rồi cứ thế suốt nửa đời người. Vốn dĩ với xuất thân không mộtchút bối cảnh của hắn, ở một nơi then chốt như vậy, dù có làm cả đời cũng khómà đạt tới chức Phủ doãn Kinh Đô phủ.Có điều, Khánh Quốc trong sáu bảy năm trở lại đây, khi Thái tử và Nhịhoàng tử tranh giành ngôi vị, Tiểu Phạm đại nhân vào kinh gây ra cuộc chiếnloạn, Kinh Đô phủ là nơi then chốt nên trở thành mục tiêu tranh giành của cácphe phái. Kinh Đô phủ không giống Tổng đốc địa phương và Tri phủ các nơi,cách xa thiên tử nên có thể giữ thái độ trung lập, không ngả theo bất kỳ hoàngtử nào – nha phủ đặt ngay tại kinh đô, không có phe phái nào buông tha cho họ,Kinh Đô phủ buộc phải lựa phe.Kết quả là Mai Chấp Lễ bị ép phải từ chức. Vị Phủ doãn Kinh Đô phủ đượcNhị hoàng tử đưa lên bị Phạm Nhàn hạ bệ, trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi,Kinh Đô phủ đã liên tiếp thay đổi mấy người, không ai dám cầu xin chức vụnày, nên Tôn Kính Tu – biên tu của Kinh Đô phủ – nhờ duyên phận mà leo lênghế Phủ doãn.Đáng lẽ Phủ doãn Kinh Đô phủ ắt sẽ kiêm chức Đại học sĩ trong triều. Cóđiều từ sau Mai Chấp Lễ, quy củ này đã rối loạn, đến thời Tôn Kính Tu thì chỉlà một Phủ doãn Kinh Đô phủ lưu manh, chẳng có tước vị nào.Cho nên trên quan trường, các quan lại đều mang theo chút ghen tị, khinhthường bình luận rằng Tôn Kính Tu là vị Phủ doãn Kinh Đô phủ may mắn nhấtlịch sử, nhưng cũng là Phủ doãn có quyền lực ít ỏi nhất, không biết bao giờ sẽ bịhốt khỏi ghế.o O oCó điều, Tôn Kính Tu cũng có ưu điểm riêng. Nhiều năm làm công việc vănán khiến hắn không giỏi giao du với quan lại, cũng không quen nịnh nọt mấy vịĐại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, chỉ tập trung vào chính sự, tính tình ngaythẳng nghiêm khắc, không bao giờ để ý đến lời đồn ngoài kia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giống như y từng nói với Hải Đường, thế giới này là của những người giàkia, cũng là của bọn họ, và cuối cùng sẽ thuộc về bọn họ.Điều bọn họ cần, chỉ là thời gian thôi.o O oVào một ngày cuối tháng Tư, hoa xuân chưa tàn bởi gió hạ nóng nực, nhưnglại bị một cơn mưa xuân đột ngột ào xuống, khiến chúng rụng rơi trên mặt đất.Những cây hoa dọc theo các sân viện phía nam kinh đô, có phần bất đắc dĩ khichứng kiến y phục của mình bị cơn gió xuân trông như dịu dàng nhưng thựcchất đầy vô tình xé nát thành từng mảnh, rơi xuống nền đá lát đường, bị nhữngngười qua lại vội vã giẫm đạp, chìm sâu vào bùn đất, chỉ còn lại chút mép hoa.Phủ đệ của Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu nằm trên con đường lớn ởphía nam thành. Từ phủ đệ này đi về phía sau không xa, là nha môn Kinh Đôphủ. Chẳng qua cửa chính nha môn mở ở phía bên kia, quyền lực và phú quýthanh tĩnh gần nhau nhưng không xâm phạm lẫn nhau.Hôm nay không phải là ngày mừng thọ của Tôn Kính Tu, mà là ngày támmươi tuổi của lão thái thái nhà họ Tôn, quả thực là một ngày trọng đại. PhạmNhược Nhược nói nghe nhầm lúc trước, chính là chỉ điểm này. Lão thái thái nhàhọ Tôn cũng là người có cáo mệnh trên người, còn Tôn Kính Tu lại rất ít khi tổchức, nên các quan viên nhận được thiếp mời đều đến chúc mừng một phen.Hôm nay tuy cửa nhà họ Tôn không treo lụa đỏ, đèn màu nhưng cũng cố ýtô điểm thêm chút không khí vui tươi, người đến dâng lễ vật không ít, nhưng xengựa đến viếng lại không nhiều. Chỉ thấy trên con phố dài, các quản gia hạ nhânchỉ rất bình thường đem lễ vật vào trong phủ rồi thay chủ nhân nói vài câu xinlỗi, sau đó rời khỏi phủ họ Tôn.Một số quan viên cấp thấp không rõ nội tình, khi chứng kiến cảnh nàykhông khỏi cảm thấy bất ngờ, nghĩ bụng vị Phủ doãn của kinh đô làm lễ chúcthọ, sao lại vắng vẻ đến thế, khác xa với cảnh náo nhiệt khi các phủ đệ quyềnquý tổ chức sự kiện.Kinh Đô phủ phụ trách trị an và dân sinh của toàn bộ kinh đô, giao thiệp vớihầu hết là nha môn các bộ, các vương phủ, các vị đại nhân, nên công việc củaKinh Đô phủ rất khó khăn, nhưng địa vị của Kinh Đô phủ cũng rất cao. Năm đó,khi Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị, Kinh Đô phủ đã ra sức trợ giúp, nên nóichung không có quan viên nào dám không nể mặt Kinh Đô phủ như vậy.Cảnh tượng hôm nay thực sự khiến người ta kinh ngạc. Những người tụ tậpở cổng xì xào bàn tán, không biết đang nói về điều gì, chỉ biết mỗi khi nghĩ đếntin đồn về Phủ doãn Tôn Kính Tu trong giới quan trường kinh đô, họ lại cảmthấy đây là chuyện đương nhiên.Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Kính Tu là người may mắn nhất trên chínhtrường Khánh Quốc. Hắn không phải là cử nhân chính thống, mà xuất thân từmột thư lại, từ khi bước chân vào quan trường, hắn chỉ làm công việc văn án ởKinh Đô phủ, rồi cứ thế suốt nửa đời người. Vốn dĩ với xuất thân không mộtchút bối cảnh của hắn, ở một nơi then chốt như vậy, dù có làm cả đời cũng khómà đạt tới chức Phủ doãn Kinh Đô phủ.Có điều, Khánh Quốc trong sáu bảy năm trở lại đây, khi Thái tử và Nhịhoàng tử tranh giành ngôi vị, Tiểu Phạm đại nhân vào kinh gây ra cuộc chiếnloạn, Kinh Đô phủ là nơi then chốt nên trở thành mục tiêu tranh giành của cácphe phái. Kinh Đô phủ không giống Tổng đốc địa phương và Tri phủ các nơi,cách xa thiên tử nên có thể giữ thái độ trung lập, không ngả theo bất kỳ hoàngtử nào – nha phủ đặt ngay tại kinh đô, không có phe phái nào buông tha cho họ,Kinh Đô phủ buộc phải lựa phe.Kết quả là Mai Chấp Lễ bị ép phải từ chức. Vị Phủ doãn Kinh Đô phủ đượcNhị hoàng tử đưa lên bị Phạm Nhàn hạ bệ, trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi,Kinh Đô phủ đã liên tiếp thay đổi mấy người, không ai dám cầu xin chức vụnày, nên Tôn Kính Tu – biên tu của Kinh Đô phủ – nhờ duyên phận mà leo lênghế Phủ doãn.Đáng lẽ Phủ doãn Kinh Đô phủ ắt sẽ kiêm chức Đại học sĩ trong triều. Cóđiều từ sau Mai Chấp Lễ, quy củ này đã rối loạn, đến thời Tôn Kính Tu thì chỉlà một Phủ doãn Kinh Đô phủ lưu manh, chẳng có tước vị nào.Cho nên trên quan trường, các quan lại đều mang theo chút ghen tị, khinhthường bình luận rằng Tôn Kính Tu là vị Phủ doãn Kinh Đô phủ may mắn nhấtlịch sử, nhưng cũng là Phủ doãn có quyền lực ít ỏi nhất, không biết bao giờ sẽ bịhốt khỏi ghế.o O oCó điều, Tôn Kính Tu cũng có ưu điểm riêng. Nhiều năm làm công việc vănán khiến hắn không giỏi giao du với quan lại, cũng không quen nịnh nọt mấy vịĐại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, chỉ tập trung vào chính sự, tính tình ngaythẳng nghiêm khắc, không bao giờ để ý đến lời đồn ngoài kia.

Chương 1673: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 3