Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1672: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lời vừa nói ra, Phạm Nhược Nhược mới nhận ra có vẻ hơi kì quái, vội cườiche giấu: "Còn quên chưa nói, trước đây chúng ta đã nghe nhầm."Phạm Nhàn không để ý những lời đó, chỉ cười khổ thở dài: "Sao lúc nào làmngười tốt cũng trở thành chuyện xấu?"Sau khi thành công tránh được tiểu thư họ Tôn, trấn an xong muội muội,Phạm Nhàn lại rảnh rang, ngồi thõng chân đọc thư của Sử Xiển Lập và Tô VănMậu, vừa đọc vừa nhẹ nhàng huýt sáo. Sứ đoàn Đông Di vẫn còn lưu lại, Tứ CốKiếm chắc có thể kéo dài thêm hai ngày nữa, y cũng không vội, ở lại kinh đôthêm sáu bảy ngày cũng không sao, đã lâu không xử lý tỉ mỉ công việc riêng tư,vừa hay có thể tập trung tinh thần.Vị trí của Tô Văn Mậu ở tam đại phường Nội Khố Mân Bắc ngày càng vữngchắc, nhờ có người họ hàng của Nhâm Thiếu An giúp đỡ, cộng thêm sự phốihợp chặt chẽ giữa Giám Sát viện và Nội Khố Chuyển Vận ti. Người đóng vaitrò phụ họa thứ hai ngày xưa, nay đã trở thành nhân vật số một trong tam đạiphường. Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì hắn đại diện ý chí của PhạmNhàn.Sử Xiển Lập vẫn đang du ngoạn khắp nơi, đã được năm năm. Người thưsinh ngày ấy giờ đây nửa bất đắc dĩ nửa tùy duyên, cam chịu số phận vô duyênvới quan trường. Thực ra nếu Sử Xiển Lập thực sự mong muốn, Phạm Nhàn sắpxếp cho hắn một chức quan cũng không khó, có điều Sử Xiển Lập rõ ràng, tronglòng thầy, bản thân hắn và ba người kia khác biệt, việc hắn làm càng phải kínđáo và quan trọng hơn. Vì hệ thống tình báo của Bão Nguyệt lâu cùng việc xoayvòng tiền bạc, hắn sẵn sàng hy sinh một số thứ quan trọng, hỗ trợ thầy củamình.Dĩ nhiên, y chủ Bão Nguyệt lâu ngày nay du hành khắp nơi, không ai dámkhinh thường. Sử Xiển Lập làm thương nhân thành công hơn nhiều so vớinhững quan viên kiểu Quý Thường, Vạn Lý. Bây giờ cho dù Phạm Nhàn địnhsắp xếp Sử Xiển Lập vào triều làm quan, y chủ thanh lâu chắc cũng phải suynghĩ kỹ lại.Thực ra Sử Xiển Lập vẫn chưa hiểu Phạm Nhàn bằng Tang Văn. Lý doPhạm Nhàn xây dựng Bão Nguyệt lâu khắp nơi, vốn xuất phát từ lòng thươngcảm những cô gái bất hạnh không làm chủ được vận mệnh, mong muốn dùngBão Nguyệt lâu ảnh hưởng đến nghề nghiệp thấp kém nhất từ xưa đến nay,không cầu chính nghĩa tuyệt đối nhưng ít ra cũng hướng tới chính quy hơn mộtchút.Phạm Nhàn đọc xong thư của Sử Xiển Lập, không nhịn được bật cười, thấynhững lời ấp úng trong thư, có lẽ Sử Xiển Lập và Tang Văn sau nhiều năm bênnhau đã loáng thoáng nảy sinh tình cảm.Sử Xiển Lập muốn mời Phạm Nhàn làm chủ, nhưng không dám nói thẳng.Phạm Nhàn thấy chuyện này thật thú vị, y hoàn toàn không có ý định đẩy haingười này vào nhau, bởi từ đầu y đã biết bên cạnh Tang Văn có một ngườikhách giang hồ số khổ, chỉ muốn làm hộ hoa sứ giả, cũng không rõ bây giờ bêncạnh Tang Văn ra sao.Tang Văn dịu dàng, Tang Văn hiểu chuyện, Tang Văn tỉ mỉ và khiêm tốn, tấtcả đều là những đặc điểm khiến Phạm Nhàn hài lòng. Nếu không năm đó y đãkhông đón cô từ trong lầu ra. Giờ đây cả hai đều đã lớn tuổi, có vẻ cũng nên suynghĩ về những chuyện này.Phạm Nhàn vừa nghĩ vừa vò nát bức thư thành thoa uyết, nghiêng đầu ngồitrên ghế mơ màng. Y đã tính toán rất nhiều lần về thế lực trong tay mình, nhưngchưa bao giờ có mục đích rõ ràng như hôm nay – Giám Sát viện Nội Khố chắcchắn là vũ khí lợi hại nhất trong tay y. Nhưng nếu có chỉ dụ của Hoàng đế bệ hạ,trong Giám Sát viện chỉ có hai ba phần mười nhân sự sẽ kiên định đứng saulưng Phạm Nhàn."Khối băng kia chắc sẽ đứng ở giữa, chắc chắn sẽ không chống lệnh nhưngcũng không đối đầu với ta." Phạm Nhàn thầm nghĩ, trong tương lai liệu tìnhbằng hữu với Ngôn Băng Vân có thể vượt qua thử thách hay không? Sau đó ynhận ra, trong toàn bộ Giám Sát viện, trong Nhất Xử Tam Xử Tứ Xử, y khốngchế chặt chẽ nhất, chân chính sẽ theo mình qua núi đao biển lửa, thật ra chỉ cónhững người trong Khải Niên tiểu tổ.Bên phía Nội Khố, Phạm Nhàn đã sắp đặt từ vài năm trước, y tin nếu tươnglai có biến cố gì, chắc chắn mình vẫn có biện pháp phản ứng mãnh liệt. Cho nênbây giờ Nội Khố chính là vũ khí Phạm Nhàn có thể sử dụng để chống lại thiênuy.Phải tin tưởng lòng trung thành tuyệt đối của Sử Xiển Lập và Tô Văn Mậu.Hơn nữa hiện giờ còn có Đặng Tử Việt ở Tây Lương, Phạm Nhàn chợt nhận ralực lượng trong tay mình thật ra đã rất lớn, thậm chí có xu thế thoát ly kiểm soátcủa Hoàng đế bệ hạ.Chẳng trách gì Hoàng đế bắt đầu thử nghiệm bố trí triều chính ngày sau.Khóe miệng Phạm Nhàn nở nụ cười, nghĩ rằng rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ vẫnchưa nhận ra điểm then chốt nhất, ngày mai y sẽ đi đấu với ngài, một lần nữakhẳng định và bảo vệ quyền lực trong tay, như vậy có thể kéo dài thêm vài nămnữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lời vừa nói ra, Phạm Nhược Nhược mới nhận ra có vẻ hơi kì quái, vội cườiche giấu: "Còn quên chưa nói, trước đây chúng ta đã nghe nhầm."Phạm Nhàn không để ý những lời đó, chỉ cười khổ thở dài: "Sao lúc nào làmngười tốt cũng trở thành chuyện xấu?"Sau khi thành công tránh được tiểu thư họ Tôn, trấn an xong muội muội,Phạm Nhàn lại rảnh rang, ngồi thõng chân đọc thư của Sử Xiển Lập và Tô VănMậu, vừa đọc vừa nhẹ nhàng huýt sáo. Sứ đoàn Đông Di vẫn còn lưu lại, Tứ CốKiếm chắc có thể kéo dài thêm hai ngày nữa, y cũng không vội, ở lại kinh đôthêm sáu bảy ngày cũng không sao, đã lâu không xử lý tỉ mỉ công việc riêng tư,vừa hay có thể tập trung tinh thần.Vị trí của Tô Văn Mậu ở tam đại phường Nội Khố Mân Bắc ngày càng vữngchắc, nhờ có người họ hàng của Nhâm Thiếu An giúp đỡ, cộng thêm sự phốihợp chặt chẽ giữa Giám Sát viện và Nội Khố Chuyển Vận ti. Người đóng vaitrò phụ họa thứ hai ngày xưa, nay đã trở thành nhân vật số một trong tam đạiphường. Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì hắn đại diện ý chí của PhạmNhàn.Sử Xiển Lập vẫn đang du ngoạn khắp nơi, đã được năm năm. Người thưsinh ngày ấy giờ đây nửa bất đắc dĩ nửa tùy duyên, cam chịu số phận vô duyênvới quan trường. Thực ra nếu Sử Xiển Lập thực sự mong muốn, Phạm Nhàn sắpxếp cho hắn một chức quan cũng không khó, có điều Sử Xiển Lập rõ ràng, tronglòng thầy, bản thân hắn và ba người kia khác biệt, việc hắn làm càng phải kínđáo và quan trọng hơn. Vì hệ thống tình báo của Bão Nguyệt lâu cùng việc xoayvòng tiền bạc, hắn sẵn sàng hy sinh một số thứ quan trọng, hỗ trợ thầy củamình.Dĩ nhiên, y chủ Bão Nguyệt lâu ngày nay du hành khắp nơi, không ai dámkhinh thường. Sử Xiển Lập làm thương nhân thành công hơn nhiều so vớinhững quan viên kiểu Quý Thường, Vạn Lý. Bây giờ cho dù Phạm Nhàn địnhsắp xếp Sử Xiển Lập vào triều làm quan, y chủ thanh lâu chắc cũng phải suynghĩ kỹ lại.Thực ra Sử Xiển Lập vẫn chưa hiểu Phạm Nhàn bằng Tang Văn. Lý doPhạm Nhàn xây dựng Bão Nguyệt lâu khắp nơi, vốn xuất phát từ lòng thươngcảm những cô gái bất hạnh không làm chủ được vận mệnh, mong muốn dùngBão Nguyệt lâu ảnh hưởng đến nghề nghiệp thấp kém nhất từ xưa đến nay,không cầu chính nghĩa tuyệt đối nhưng ít ra cũng hướng tới chính quy hơn mộtchút.Phạm Nhàn đọc xong thư của Sử Xiển Lập, không nhịn được bật cười, thấynhững lời ấp úng trong thư, có lẽ Sử Xiển Lập và Tang Văn sau nhiều năm bênnhau đã loáng thoáng nảy sinh tình cảm.Sử Xiển Lập muốn mời Phạm Nhàn làm chủ, nhưng không dám nói thẳng.Phạm Nhàn thấy chuyện này thật thú vị, y hoàn toàn không có ý định đẩy haingười này vào nhau, bởi từ đầu y đã biết bên cạnh Tang Văn có một ngườikhách giang hồ số khổ, chỉ muốn làm hộ hoa sứ giả, cũng không rõ bây giờ bêncạnh Tang Văn ra sao.Tang Văn dịu dàng, Tang Văn hiểu chuyện, Tang Văn tỉ mỉ và khiêm tốn, tấtcả đều là những đặc điểm khiến Phạm Nhàn hài lòng. Nếu không năm đó y đãkhông đón cô từ trong lầu ra. Giờ đây cả hai đều đã lớn tuổi, có vẻ cũng nên suynghĩ về những chuyện này.Phạm Nhàn vừa nghĩ vừa vò nát bức thư thành thoa uyết, nghiêng đầu ngồitrên ghế mơ màng. Y đã tính toán rất nhiều lần về thế lực trong tay mình, nhưngchưa bao giờ có mục đích rõ ràng như hôm nay – Giám Sát viện Nội Khố chắcchắn là vũ khí lợi hại nhất trong tay y. Nhưng nếu có chỉ dụ của Hoàng đế bệ hạ,trong Giám Sát viện chỉ có hai ba phần mười nhân sự sẽ kiên định đứng saulưng Phạm Nhàn."Khối băng kia chắc sẽ đứng ở giữa, chắc chắn sẽ không chống lệnh nhưngcũng không đối đầu với ta." Phạm Nhàn thầm nghĩ, trong tương lai liệu tìnhbằng hữu với Ngôn Băng Vân có thể vượt qua thử thách hay không? Sau đó ynhận ra, trong toàn bộ Giám Sát viện, trong Nhất Xử Tam Xử Tứ Xử, y khốngchế chặt chẽ nhất, chân chính sẽ theo mình qua núi đao biển lửa, thật ra chỉ cónhững người trong Khải Niên tiểu tổ.Bên phía Nội Khố, Phạm Nhàn đã sắp đặt từ vài năm trước, y tin nếu tươnglai có biến cố gì, chắc chắn mình vẫn có biện pháp phản ứng mãnh liệt. Cho nênbây giờ Nội Khố chính là vũ khí Phạm Nhàn có thể sử dụng để chống lại thiênuy.Phải tin tưởng lòng trung thành tuyệt đối của Sử Xiển Lập và Tô Văn Mậu.Hơn nữa hiện giờ còn có Đặng Tử Việt ở Tây Lương, Phạm Nhàn chợt nhận ralực lượng trong tay mình thật ra đã rất lớn, thậm chí có xu thế thoát ly kiểm soátcủa Hoàng đế bệ hạ.Chẳng trách gì Hoàng đế bắt đầu thử nghiệm bố trí triều chính ngày sau.Khóe miệng Phạm Nhàn nở nụ cười, nghĩ rằng rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ vẫnchưa nhận ra điểm then chốt nhất, ngày mai y sẽ đi đấu với ngài, một lần nữakhẳng định và bảo vệ quyền lực trong tay, như vậy có thể kéo dài thêm vài nămnữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lời vừa nói ra, Phạm Nhược Nhược mới nhận ra có vẻ hơi kì quái, vội cườiche giấu: "Còn quên chưa nói, trước đây chúng ta đã nghe nhầm."Phạm Nhàn không để ý những lời đó, chỉ cười khổ thở dài: "Sao lúc nào làmngười tốt cũng trở thành chuyện xấu?"Sau khi thành công tránh được tiểu thư họ Tôn, trấn an xong muội muội,Phạm Nhàn lại rảnh rang, ngồi thõng chân đọc thư của Sử Xiển Lập và Tô VănMậu, vừa đọc vừa nhẹ nhàng huýt sáo. Sứ đoàn Đông Di vẫn còn lưu lại, Tứ CốKiếm chắc có thể kéo dài thêm hai ngày nữa, y cũng không vội, ở lại kinh đôthêm sáu bảy ngày cũng không sao, đã lâu không xử lý tỉ mỉ công việc riêng tư,vừa hay có thể tập trung tinh thần.Vị trí của Tô Văn Mậu ở tam đại phường Nội Khố Mân Bắc ngày càng vữngchắc, nhờ có người họ hàng của Nhâm Thiếu An giúp đỡ, cộng thêm sự phốihợp chặt chẽ giữa Giám Sát viện và Nội Khố Chuyển Vận ti. Người đóng vaitrò phụ họa thứ hai ngày xưa, nay đã trở thành nhân vật số một trong tam đạiphường. Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì hắn đại diện ý chí của PhạmNhàn.Sử Xiển Lập vẫn đang du ngoạn khắp nơi, đã được năm năm. Người thưsinh ngày ấy giờ đây nửa bất đắc dĩ nửa tùy duyên, cam chịu số phận vô duyênvới quan trường. Thực ra nếu Sử Xiển Lập thực sự mong muốn, Phạm Nhàn sắpxếp cho hắn một chức quan cũng không khó, có điều Sử Xiển Lập rõ ràng, tronglòng thầy, bản thân hắn và ba người kia khác biệt, việc hắn làm càng phải kínđáo và quan trọng hơn. Vì hệ thống tình báo của Bão Nguyệt lâu cùng việc xoayvòng tiền bạc, hắn sẵn sàng hy sinh một số thứ quan trọng, hỗ trợ thầy củamình.Dĩ nhiên, y chủ Bão Nguyệt lâu ngày nay du hành khắp nơi, không ai dámkhinh thường. Sử Xiển Lập làm thương nhân thành công hơn nhiều so vớinhững quan viên kiểu Quý Thường, Vạn Lý. Bây giờ cho dù Phạm Nhàn địnhsắp xếp Sử Xiển Lập vào triều làm quan, y chủ thanh lâu chắc cũng phải suynghĩ kỹ lại.Thực ra Sử Xiển Lập vẫn chưa hiểu Phạm Nhàn bằng Tang Văn. Lý doPhạm Nhàn xây dựng Bão Nguyệt lâu khắp nơi, vốn xuất phát từ lòng thươngcảm những cô gái bất hạnh không làm chủ được vận mệnh, mong muốn dùngBão Nguyệt lâu ảnh hưởng đến nghề nghiệp thấp kém nhất từ xưa đến nay,không cầu chính nghĩa tuyệt đối nhưng ít ra cũng hướng tới chính quy hơn mộtchút.Phạm Nhàn đọc xong thư của Sử Xiển Lập, không nhịn được bật cười, thấynhững lời ấp úng trong thư, có lẽ Sử Xiển Lập và Tang Văn sau nhiều năm bênnhau đã loáng thoáng nảy sinh tình cảm.Sử Xiển Lập muốn mời Phạm Nhàn làm chủ, nhưng không dám nói thẳng.Phạm Nhàn thấy chuyện này thật thú vị, y hoàn toàn không có ý định đẩy haingười này vào nhau, bởi từ đầu y đã biết bên cạnh Tang Văn có một ngườikhách giang hồ số khổ, chỉ muốn làm hộ hoa sứ giả, cũng không rõ bây giờ bêncạnh Tang Văn ra sao.Tang Văn dịu dàng, Tang Văn hiểu chuyện, Tang Văn tỉ mỉ và khiêm tốn, tấtcả đều là những đặc điểm khiến Phạm Nhàn hài lòng. Nếu không năm đó y đãkhông đón cô từ trong lầu ra. Giờ đây cả hai đều đã lớn tuổi, có vẻ cũng nên suynghĩ về những chuyện này.Phạm Nhàn vừa nghĩ vừa vò nát bức thư thành thoa uyết, nghiêng đầu ngồitrên ghế mơ màng. Y đã tính toán rất nhiều lần về thế lực trong tay mình, nhưngchưa bao giờ có mục đích rõ ràng như hôm nay – Giám Sát viện Nội Khố chắcchắn là vũ khí lợi hại nhất trong tay y. Nhưng nếu có chỉ dụ của Hoàng đế bệ hạ,trong Giám Sát viện chỉ có hai ba phần mười nhân sự sẽ kiên định đứng saulưng Phạm Nhàn."Khối băng kia chắc sẽ đứng ở giữa, chắc chắn sẽ không chống lệnh nhưngcũng không đối đầu với ta." Phạm Nhàn thầm nghĩ, trong tương lai liệu tìnhbằng hữu với Ngôn Băng Vân có thể vượt qua thử thách hay không? Sau đó ynhận ra, trong toàn bộ Giám Sát viện, trong Nhất Xử Tam Xử Tứ Xử, y khốngchế chặt chẽ nhất, chân chính sẽ theo mình qua núi đao biển lửa, thật ra chỉ cónhững người trong Khải Niên tiểu tổ.Bên phía Nội Khố, Phạm Nhàn đã sắp đặt từ vài năm trước, y tin nếu tươnglai có biến cố gì, chắc chắn mình vẫn có biện pháp phản ứng mãnh liệt. Cho nênbây giờ Nội Khố chính là vũ khí Phạm Nhàn có thể sử dụng để chống lại thiênuy.Phải tin tưởng lòng trung thành tuyệt đối của Sử Xiển Lập và Tô Văn Mậu.Hơn nữa hiện giờ còn có Đặng Tử Việt ở Tây Lương, Phạm Nhàn chợt nhận ralực lượng trong tay mình thật ra đã rất lớn, thậm chí có xu thế thoát ly kiểm soátcủa Hoàng đế bệ hạ.Chẳng trách gì Hoàng đế bắt đầu thử nghiệm bố trí triều chính ngày sau.Khóe miệng Phạm Nhàn nở nụ cười, nghĩ rằng rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ vẫnchưa nhận ra điểm then chốt nhất, ngày mai y sẽ đi đấu với ngài, một lần nữakhẳng định và bảo vệ quyền lực trong tay, như vậy có thể kéo dài thêm vài nămnữa.